Làm Phi - Chương 162: Cho phép xuất giá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Làm Phi


Chương 162: Cho phép xuất giá


Edit: Tiên Thái phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Sau khi từ hành cung Quân Sơn trở về Trường Dương, nghe nói trong cung, Huệ phi phu nhân đến Tuyên Thất điện thỉnh chỉ, cho cung nữ xuất cung trước thời hạn.

Tính ra, thời gian kế tiếp cho phép cung nữ xuất cung vẫn còn hai năm nữa. Nhưng lý do Tịch Lan Vi đưa ra rất hợp lý, có liên quan đến sự tình gần đây, cảm thấy trong cung vốn có oán khí nặng nề, lại tích tụ thêm như vậy sẽ không tốt, cần phải giải quyết thỏa đáng.

Lý do thoái thác xem như “Hiểu cho người khác” nhưng vẫn có ý đề phòng người bên cạnh có tham vọng trèo cao. Cung nữ trẻ tuổi mỹ mạo không ít, tuy miệng nói không sao nhưng khi nàng làm việc, muốn đưa mấy cung nữ xinh đẹp xuất cung sớm cũng rất dễ dàng.

Biết rằng từ trước đến nay trong cung không sợ nghĩ người khác là tệ hại nhất, cùng lúc đó Tịch Lan Vi bẩm lên một chuyện khác chặn lại miệng của các nàng: Thỉnh chỉ trong việc lựa chọn cung nữ thì chú ý nhiều hơn đến “tận hết nhân tình”. Tuy rằng nên đến thời hạn mới được thả ra ngoài cung, nhưng nếu vốn gia môn đã định hôn ước, hay là nữ nhi duy nhất trong nhà, thì phải về tẫn hiếu, không nhất thiết phải lưu lại đúng ba năm, sớm để các nàng về nhà. Như vậy tất nhiên dân gian sẽ khen ngợi, oán hận chất chứa trong cung cũng vơi bớt, một công đôi việc.

Thế này thì thật là không thể có khả năng mà quy chụp những “tính toán khác” cho nàng, từ đầu đến cuối đều là vì đại cục suy xét, vì những cung nữ kia mà cân nhắc. Vả lại, hứa gả hay không, có phải nữ nhi duy nhất hay không cũng đều có sẵn căn cứ, chỉ cần theo đó là tra ra được. Nếu nói làm khó dễ từ bên trong, tuy không phải không làm được nhưng cũng rất quanh co lòng vòng – một Huệ phi như nàng, sao lại thà chịu phí sức lực với việc này, còn không bằng tìm sai lầm của bọn họ, trực tiếp đánh chết lại càng đơn giản hơn.

Chẳng mấy chốc chiều gió trong cung chia ra làm hai, chỉ là lần này phương thức phân chia tương đối khác biệt.

Không giống như trước đây nhóm cung tần đều là một phân thành hai, trở thành hai phe thế lực. Lần này, hơn phân nửa cung tần chỉ có thể lặng lẽ quan sát, dù có quan điểm cũng không tiện nói thẳng điều gì, dù sao việc này không có can dự trực tiếp đến các nàng.

Mặt khác, hầu như toàn bộ cung nữ đều cùng khen ngợi Tịch Lan Vi, cho dù cung nữ tâm phúc của các cung tần bất hòa với Tịch Lan Vi, dựa theo đó mà nghĩ liền có thể về nhà sớm một chút… Trong lòng cũng không cách nào mà không vui cho được.

Suy cho cùng, sống ở trong cung có tốt đến mức nào, nhưng liếm máu trên lưỡi dao cũng rất nhiều, không sánh được về nhà sống một cuộc đời ung dung tự tại.

Dân gian khen ngợi Tịch gia cùng lúc với Tịch Lan Vi được hoàng cung tán thưởng, thảnh thơi mà hưởng thụ tán dương “Do người” tạo ra này, Tịch Lan Vi vừa lột quả vải vừa trêu ghẹo, giọng điệu lười nhác: “Cũng sắp thành rồi… Cứ khoa trương thế này nữa, thần thiếp sắp không biết mình là ai rồi.”

“Không chịu nổi khen ngợi như thế sao?” Hắn liếc nàng một cái: “Thôi, thế sau này ta khen nàng ít vài câu, như vậy sẽ công bằng một chút rồi.”

“…” Tịch Lan Vi ngước mắt trừng hắn, trong tay cầm quả vải mới vừa lột sạch đưa vào miệng mình, không để ý tới hắn.

Hoắc Kỳ thấy thế cười nhạo một tiếng, cũng đưa tay cầm lấy một quả vải từ cái đĩa, nhưng lại không lột, ước lượng ở trong tay rồi nói: “Phu nhân nàng trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, một nụ cười khuynh thành, cười lần nữa khuynh quốc, dáng vẻ vô cùng hiền huệ đoan trang, về văn có thể chấp chưởng phượng ấn hậu cung, về võ có thể cầm nghiên mực ném Sở Tuyên.” Dứt lời hắn chuyển quả vải trong tay qua nàng, còn thành khẩn nói: “Phiền nàng hỗ trợ lột quả vải?”

Nàng nhướng mày lên, đối với ngữ điệu tán dương sắc bén như châu ngọc kia vẫn chưa đưa ra bình luận gì. Nàng gật đầu một cái, bàn tay trắng trẻo cầm quả vải lột vỏ, lột sạch sẽ một cách tỉ mỉ, rồi sau đó nghiêng mắt nhìn về phía hắn, cười ôn nhu.

Nhưng nàng lại đưa quả vải vào trong miệng của mình.

“…” Sắc mặt Hoắc Kỳ nhanh chóng trầm xuống: “Được tiện nghi còn ra vẻ?”

“Ở đâu nào?” Giọng điệu Tịch Lan Vi cao lên, uyển chuyển nhẹ nhàng nói: “Quả vải dễ gây nóng trong người, phu quân mới vừa nói nhiều như vậy càng dễ trở nên nóng nảy, thần thiếp đành phải ăn giúp người thôi.”

Thượng Nghi cục bỏ ra hai ngày đêm nghĩ danh sách cung nữ để trình lên, đều là tuổi tác hơi lớn một chút, vừa theo như lời của Tịch Lan Vi là nữ nhi duy nhất trong nhà, cần trở về tẫn hiếu.

Tổng cộng hơn một trăm người, Tịch Lan Vi dành chút thời gian xem xét nghiêm túc xong, sau đó đề bút viết tiếp mấy chữ, đặt tập sách lên đầu đống văn kiện, gọi Thu Bạch, Thanh Hòa và Tiểu Sương tới.

“Đây là danh sách phóng thích cung nữ.” Nàng đẩy quyển sách lên phía trước, tạm ngừng trong giây lát, rồi nói tiếp: “Cuối cùng, bổn cung đề thêm tên của ba người các ngươi.”

Ba người đều cả kinh, hai mặt nhìn nhau một phen, rồi sau đó lại nhìn về phía nàng.

“Các ngươi cũng nên xuất giá.” Nàng nói xong nhìn về phía Tiểu Sương: “Chuyện của ngươi… Tự có cha mẹ ngươi bận tâm, bổn cung sẽ không nhiều lời nữa. Của hồi môn sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi, sai người cùng đem theo về nhà, còn như Thu Bạch và Thanh Hòa…”

Nàng cười nhạt, rũ mắt xuống nói: “Mặc dù từ nhỏ bởi vì người thân trong nhà mà nhập tịch làm nô, nhưng bệ hạ sẽ hạ chỉ miễn xá cho các ngươi. Phụ thân sẽ từ dòng bên Tịch gia chọn một nhánh, nhận các ngươi làm con thừa tự, ấn theo thân phận người nhà họ Tịch xuất giá.”

“… Phu nhân.” Thanh Hòa ngẩn ra, một lúc sau nhịn không được, nhíu mày lên tiếng nói: “Nô tỳ nói muốn xuất cung lập gia đình khi nào? Chẳng qua trước đây phu nhân có nói như vậy, nô tỳ liền nghe theo, chưa từng có ý phản bác, bây giờ thật đúng là muốn đuổi nô tỳ đi rồi sao?”

“Tại sao là đuổi ngươi đi?” Tịch Lan Vi cười rồi nói: “So với bổn cung, ngươi cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, bổn cung ở đây… Hiện giờ An Ngọc có thể chạy nhảy khắp nơi rồi, ngươi còn muốn lưu tới khi nào? Ngươi thật sự định để đến lúc không ai thèm lấy mới tốn công tìm nhà chồng sao? Không phải là khiến ngươi bị oan ức sao…”

“Nô tỳ là bởi vì phụ thân uống say phạm phải lỗi lầm mới bị liên lụy, nhập vào nô tịch!” Thanh Hòa có chút vội vàng, giọng điệu tăng nhanh thêm: “Phu nhân người biết mà, mẫu thân nô tỳ cũng vì chuyện này mà tự sát… Nếu như gả cho người như vậy, sau này có khi lại liên lụy đến bản thân mà tự sát, ngay cả hài tử cũng không bảo vệ được… Vậy tại sao phải xuất giá?”

Thanh Hòa vẫn luôn có phần sợ phải gả chồng, trong lòng Tịch Lan Vi hiểu rõ, biết khuyên như vậy cũng không có tác dụng gì. Nàng trầm mặc một hồi, chỉ nói: “Không lập gia đình thì cũng xuất cung đi, bổn cung nhận ngươi làm đường muội, sau này có gả chồng hay không tùy ngươi. Phụ thân sẽ để ngươi tự tìm hôn sự, nhưng nếu ngươi không muốn thì cũng không ai ép buộc được ngươi. Ngươi đừng cứ nán lại ở trong cung, coi như thật sự muốn làm gái lỡ thì cũng về Tịch phủ mà làm, đừng khiến cho bổn cung cảm thấy rằng ta khiến ngươi chịu thiệt thòi.”

Từ trong lòng Tịch Lan Vi cảm thấy mắc nợ Thu Bạch và Thanh Hòa, là nợ từ đời trước. Kiếp trước, phụ thân qua đời sớm, sau khi nàng ốm chết, hai người họ chỉ có thể lưu lại tại Việt Liêu Vương phủ, nghĩ đến tháng ngày sau đó cũng là không được dễ chịu.

Khả năng hậu quả nàng đã thử nghĩ tới, lại bỏ dở nửa chừng, không dám nghĩ chân thật quá, nghĩ mà sợ nhiều hơn, càng hy vọng đời này có thể cho các nàng có nơi chốn trở về tốt một chút.

Đồng ý xuất giá hay không có lẽ không cần thiết, nhưng cũng không thể giống như đời trước, đời này vẫn là vì nàng mà sống, cho nên khẩn cầu phụ thân cho phép hai nàng ấy nhập vào phả hệ gia tộc. Nếu không lập gia đình, sau này cũng là tiểu thư Tịch gia, cũng có thể ngụ trong phủ Tịch gia ở Trường Dương, nơi các nàng cùng nhau lớn lên, lưu lại thân phận “Đường tiểu thư” là được.

Sau khi việc khuyên bảo Thanh Hòa được êm đẹp, vì các nàng sắp xuất cung mà Tịch Lan Vi lại phí tổn tâm tư vào chuẩn bị các đồ dùng cần thiết. Trong khố phòng, các dạng trang sức và vật tốt để làm của hồi môn mà các nàng có vẻ thích, Tịch Lan Vi đều cho người thu thập đầy đủ, một người ba phần, không thiệt thòi với bất cứ ai.

Nhưng buổi tối ngày kế tiếp Giản Tiểu Sương lại tới cầu kiến – theo lý, người sắp được xuất cung thì không cần trực, có chút thời gian an tâm nghỉ ngơi, chờ đến lúc xuất cung.

Vừa lúc Tịch Lan Vi đang cho ba người các nàng chọn vòng tay, một mớ vòng tay phẩm chất thượng hạng, chất đá bên trong cực kỳ đẹp. Vốn nhìn quá nhiều sẽ hao tổn nhãn lực, lại còn phải đề phòng An Ngọc vì tò mò cầm lấy mà ném chơi, vừa nghe Tiểu Sương đến, chỉ nói là tới giúp đỡ, nàng liền vội vàng phân phó mời vào.

Nhưng hai mắt Tiểu Sương lại thâm đen, trong mắt có chút tơ máu, cúi đầu tiến vào, rầu rĩ mà vái chào nàng: “Phu nhân vạn an.”

Tịch Lan Vi ngẩn ra, vội bảo nàng ấy ngồi, hỏi nàng ấy bị làm sao vậy.

“Nô tỳ… Nô tỳ không xuất cung có được hay không?” Nàng cắn cắn môi: “Nô tỳ không vội xuất giá, huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng không tính là ít, không cần nô tỳ trở về tẫn hiếu.”

“Ngươi cũng mười bảy tuổi rồi.” Tịch Lan Vi cười khuyên nhủ: “Còn không lo mà xuất giá? Vốn định lưu ngươi lại hai ba năm liền gả chồng cho ngươi.”

Giản Tiểu Sương cúi đầu, hàm răng cắn môi dưới từng chút từng chút một, trầm mặc không nói.

Tịch Lan Vi hơi rùng mình, do dự khẽ nói: “Chẳng lẽ ngươi là… Vì hắn?”

Tiểu Sương nghiêm mặt một lúc rồi gật đầu.

“Nhưng mà hắn…” Tịch Lan Vi khẽ chau mày, cân nhắc cố gắng hết sức mà nói một cách khéo léo: “Hắn… Không có khả năng sẽ lấy ngươi.”

Gần như hoàn toàn không có khả năng. Đừng nói Tiểu Sương, ngay cả Trưởng Công chúa Hà Nguyệt, Sở Tuyên đều không để ý.

“Ngươi tội gì vì hắn mà hao phí…”

Giản Tiểu Sương lặng im, một hồi lâu, nàng hơi ngẩng đầu lên, trên lông mi mơ hồ có chút ướt át, mỗi một chữ được phát ra một cách nhẹ nhàng chậm rãi: “Nô tỳ đã… Không nghĩ sẽ gả cho hắn.”

“Vậy ngươi…” Tịch Lan Vi ngẩn người, càng thêm khó hiểu.

“Chỉ là muốn còn có thể nhìn thấy hắn mà thôi.” Nàng nói ngập ngừng, bên môi khẽ phác họa ý cười: “Không phải thỉnh thoảng hắn sẽ đến Duyệt Hân điện sao… Nô tỳ liền nghĩ “thỉnh thoảng” gặp hắn tại đây. Nếu là phu nhân và hắn nói chuyện không tiện để nô tỳ ở đó, nô tỳ ở bên ngoài nghe âm thanh cũng tốt…”

“Ngươi…” Tịch Lan Vi không còn lời gì để nói, cũng không làm sao có thể lý giải nỗi lòng này của nàng ấy, vẫn là thổn thức không thôi.

Mỗi người lặng im một lúc, nàng đưa tay ôm chầm lấy Giản Tiểu Sương, ngay cả ngữ điệu khuyên nhủ đều có chút run rẩy: “Không đáng…”

Mặc kệ đây là người rất tốt, cũng mặc kệ hắn là ai, chỉ cần tâm tư của hắn không đặt trên người nàng ấy, trả giá như vậy chính là không đáng. Tình nguyện đơn phương bao giờ cũng khổ, với bên kia mà nói lại không đau không ngứa.

Cần gì phải thế.

“Ta biết…” Giản Tiểu Sương gật gù, trong âm thanh nghẹn ngào vẫn còn chứa ý cười: “Nhưng không còn cách nào, tối hôm qua… Căn bản là ta không thể nào vì chuyện về nhà mà vui vẻ, ngược lại… Ngược lại chỉ cần nghĩ đến cảnh sẽ không còn được gặp lại hắn, thì lòng ta đã tràn đầy sợ hãi.”

Tâm tư này quá đơn giản lại quá phức tạp, ngay cả trong suy nghĩ thôi mà Tịch Lan Vi cũng đều chưa từng nghĩ tới, nói gì đến lĩnh hội được. Đặc biệt là đời này, nếu không có Hoắc Kỳ đối xử với nàng cực kỳ tốt, rất có thể dũng khí để nàng buông bỏ chuyện cũ, một lòng theo hắn cũng không có, càng khỏi phải nói đối với người không yêu mình mà si tâm đến bước này.

Sợ Tiểu Sương bị bức ép cuống lên gây ra việc ngu ngốc gì, Tịch Lan Vi không thể không đồng ý lưu nàng ấy lại. Ngày ấy xuất cung, để nàng ấy thay thế mình đưa Thu Bạch và Thanh Hòa hồi phủ, trong lòng ngóng trông hai người này có thể tiếp tục khuyên nhủ, có thể làm cho Tiểu Sương không muốn trở về mới tốt, lại biết thật ra cũng không có hi vọng gì.

Đám nữ tử được xuất cung đều đã thay đổi thường phục, không hề mặc cung trang. Tịch Lan Vi theo Hoắc Kỳ đứng trên bậc thềm dài trước Hàm Chương điện cùng nhau nhìn, thấy chính là váy áo các màu liền nối thành một hàng dải lụa rực rỡ, từ trong cung kéo dài tới ngoài cung.

Đương nhiên, chỉ có hơn một trăm người, cũng không có dài quá.

“Hỏi thế gian, tình ái là chi…” Tịch Lan Vi cảm thán một tiếng, tiện thể lắc đầu nói: “Thật là không có cách nào nắm bắt được Tiểu Sương.”

Hoắc Kỳ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, giống như đáp lại cho có lệ, trầm ngâm một lúc, lại nói: “Ngược lại nàng cũng không cần trách nàng ta.”

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hắn cười khổ một tiếng: “Chuyện như vậy… Chính là ngay cả bản thân mình cũng không nói rõ được, nàng ta thì hơi nghiêm trọng một chút thôi.”

Ánh mắt Tịch Lan Vi trên mặt hắn xác định một hồi, khi tầm mắt hắn đảo qua vừa lúc giao với ánh mắt nàng, sâu xa nói: “Lời nói của bệ hạ có ẩn ý?”

“A…” Hắn hậm hực cười nói: “Chính là nhớ lại, lúc trước đối với nàng… Cũng là không nói rõ được vì sao nhất định muốn đối xử tốt với nàng, thậm chí cho đến bây giờ đều không nói được nguyên nhân.”

Nếu nói như vậy, chẳng phải bản thân nàng đã từng trải qua sao.

Nếu như liệt kê cụ thể ưu điểm của hắn, nàng có thể kể ra rất nhiều; nhưng nếu cân nhắc động tâm với hắn khi nào… Thì nàng không biết.

“Mơ hồ là tốt rồi.” Nàng nở nụ cười: “Nghĩ rõ ràng cũng không thú vị.”

“Ừ.” Hắn mỉm cười gật đầu: “Hiếm khi hồ đồ như vậy – gần đây lại hồ đồ thêm một lần nữa, ý phu nhân như thế nào?”

Tịch Lan Vi ngây ngốc một chút: “Cái gì cơ?”

—————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Kỳ muốn đổi cho Lan Vi một danh tiếng tốt.

Lan Vi vui sướng mà phóng thích cung nữ.

Hoắc Kỳ: Thật hào phóng… Nàng suy tính cho hạnh phúc của hậu cung sao phu nhân…

Lan Vi: 【 mặt nghiêm túc 】 xây dựng sự vui sướng của bản thân trên sự thống khổ của người khác là không đúng

Hoắc Kỳ: Cắt ~~ (﹁ ﹁) ~~~

Lan Vi:… Đợi chút? Không phải trước đó ý của chàng như thế này sao?

Hoắc Kỳ: Phải…

Lan Vi: Vậy chàng oán giận cái khỉ gì a!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN