Làm Phi - Chương 184: Trong bóng tối (Kết)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Làm Phi


Chương 184: Trong bóng tối (Kết)


Edit: Du Phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Có rất nhiều chuyện chính là cách một tầng cửa sổ giấy. Cũng có rất nhiều chuyện, nhưng lại không biết đâm thủng tầng cửa sổ giấy kia thế nào mới là thoả đáng.

Giống như Sở Tuyên với Tịch Lan Vi, trước khi đâm thủng là hắn thường xuyên lặng lẽ nhìn nàng. Có khi nàng tâm bình khí hoà, nhưng có khi lại phiền chán.

Đâm thủng tầng cửa sổ giấy này, thân phận mật thám của hắn không còn nữa, ở trong cung dưỡng thương, có thể quang minh chính đại mà nhìn nàng…

Ngược lại thì nàng càng tránh né nhiều hơn.

Đây cũng là chuyện duy nhất Tịch Lan Vi có thể làm, nàng không chỉ có thân phận là cung tần của thiên tử, mà còn tình đầu ý hợp với Hoắc Kỳ. Người khác có ý tốt, nàng ngoại trừ cự tuyệt thì không còn biện pháp nào khác nữa.

“Đại nhân chắc còn bị thương… vẫn không nên suy nghĩ nhiều mới phải.” Cung nữ tới đưa thuốc cho hắn rầu rĩ khuyên, ngước mắt nhìn hắn một cái, lại nói: “Nếu bằng không… Chiêu nghi nương nương cũng khó an tâm.”

Sở Tuyên hơi ngẩn ra, giương mắt đánh giá người này giây lát, hỏi một câu: “Ngươi là người bên người Nghiên Chiêu nghi ư?”

“…” Đối phương trầm mặc, rất nhanh uốn gối phúc thân, ý cười gượng ép: “Nô tỳ còn nói đại nhân ngày ngày ra vào Dực Tường cung, đối với các cung nhân đã sớm quen thuộc…” Lời nói của nàng nghẹn ngào, hơi giãn khẩu khí, nói tiếp: “Ngày đó ở trong gian phòng nát kia… là nô tỳ ở bên người Chiêu nghi nương nương…”

Cả hai người đều im lặng, Sở Tuyên cảm nhận được rõ ràng Giản Tiểu Sương hiện vẻ mất mác.

Hắn hoàn toàn không nhớ rõ, hoặc là nói hoàn toàn không lưu ý người theo bên người Tịch Lan Vi là ai… Nhưng nàng lại nhớ kỹ hắn là ân nhân cứu mạng, còn nhớ tới thời gian, ngay cả mỗi một câu cười khan của hắn đều nhớ rất rõ ràng, trong lòng tràn đầy cho rằng hắn cũng có ấn tượng với nàng như vậy.

“Đại nhân mau dùng thuốc đi…” Giản Tiểu Sương cười nhạt: “Nếu để lạnh chỉ sợ… Dùng không được.”

Thời gian về sau, hình như ngày ngày Giản Tiểu Sương đều tới. Không có lời gì không nên nói, hắn dưỡng thương, nàng sắc thuốc, tựa hồ tất cả đều bình thường.

Cho đến khi vết thương của hắn đã mau khỏi, lại không nhịn được tính tình “Du đãng” khắp nơi, ở trong cung Tịch Lan Vi nghe những người đó nói chuyện với nhau… Quả thật nực cười.

“Nàng coi ta là dạng người nào?” Hắn chất vấn Tịch Lan Vi. Ngay sau đó liền thay đổi là Giản Tiểu Sương chất vấn hắn: “Đại nhân coi ta là dạng người nào?”

Một ngày kia, bởi vì thân phận sai biệt, ba người đều duy trì lễ nghĩa nên có, lại vẫn là ba người đều cảm nhận được… Đã mất mác.

“… Xin lỗi.” Hoắc Kỳ nghe hết từ đầu đến cuối ngây ngốc hồi lâu, chỉ có thể nói một câu như vậy với Sở Tuyên: “Trẫm còn tưởng rằng… Ngươi với Tiểu Sương là… Đôi bên tình nguyện, Lan Vi cũng cho rằng…”

Chỉ cảm thấy Giản Tiểu Sương đi qua chỗ hắn, hắn cũng chưa từng cự tuyệt, làm cho Tiểu Sương mỗi lần đều vô cùng vui vẻ…

Thời điểm Lan Vi nói đến việc hôn sự nàng ấy cũng không cự tuyệt…

Thế nhưng kết quả chỉ là bọn bắn “Cho rằng” mà thôi.

“Lan Vi sẽ không lấy loại sự tình này để tính kế.” Hoắc Kỳ lại nói.

Cho nên hắn cho rằng Tịch Lan Vi sai khiến Tiểu Sương nhào vào trong ngực, cũng chỉ là hắn “Cho rằng” mà thôi.

Sở Tuyên hít sâu một hơi, im lặng hồi lâu, trong lòng hỗn loạn.

Những chuyện này là sao đây…

Còn tưởng rằng mình thích quý nữ nhà tướng môn đã đủ hoang đường, hiện nay một nữ nhi của đại thương nhân, làm nữ quan trong cung lại thích du hiệp như hắn…?!

Ngốc hồi lâu, cuối cùng hắn đành phải ngăn Tiểu Sương lại, có thể nói với nàng ấy cũng chỉ là câu: “Xin lỗi…”

“Thôi bỏ đi.” Giản Tiểu Sương cầm chung trà vững vàng trong tay, liếc hắn một cái, khẽ cười: “Dù sao ngươi cũng không muốn cưới ta, nói xin lỗi được cái gì.”

“Ta…” Hắn có chút xấu hổ mà muốn giải thích, nhưng đã bị một câu của Giản Tiểu Sương chặn đứng: “Ta cũng không tính sẽ gả cho ngươi, còn chuyện khác thì tuỳ ý đi.”

Đột nhiên Sở Tuyên cảm thấy, chuyện như vậy mà chính mình lại bại dưới Tiểu Sương.

Sau khi Tiểu Sương bị hắn từ chối, vẫn vân đạm phong kinh mà nói một câu “Tuỳ ý đi”, mà hắn lại không có cách nào nói như vậy với Tịch Lan Vi.

Liền tính Giản Tiểu Sương muốn diễn kiên cường ra sao, nhưng hắn muốn diễn cũng diễn không ra.

Mà so với Giản Tiểu Sương, vị Trưởng Công chúa Hà Nguyệt này lại là một loại “Kiên cường” khác. Kiên cường đến mức hắn không ngừng chán nản, thực sự muốn nói: Sớm biết như vậy sẽ không cứu nàng ấy…

“Ta nhận lời cứu tánh mạng của muội muội bệ hạ, vậy bệ hạ có thể quản được nàng ấy hay không?” Khi nghe được Hà Nguyệt muốn bái sư thúc mình là Kỵ Sơn thần y làm sư, Sở Tuyên đè nặng lửa giận “Đàm phán” với Hoàng đế: “Thiếu chút nữa làm ta mất mạng chính là muội muội của bệ hạ, sau đó cứu sống ta chính là sư thúc.”

“Sau đó ngươi lại tự chủ trương liều mạng với Trương gia, vẫn là nhạc phụ của trẫm cứu ngươi.” Hoàng đế day trán đạm bạc nói: “Muốn tính sổ ngươi nhưng lại không thể tính rõ ràng được.”

“… Đó là vì Tịch Lan Vi.” Sở Tuyên bật thốt nói lên, Hoàng đế gật đầu: “Phải, ngoại trừ một lần phiền đến nàng không cách nào an tâm dưỡng thai, cũng không thấy có tác dụng gì khác.”

Tóm lại Hoàng đế không tính quản việc này, nói đến cùng là “Kẻ muốn cho người muốn nhận” — Do Trưởng Công chúa Hà Nguyệt muốn bái Kỵ Sơn thần y làm sư dẫn đến hắn giận tới phát ngốc, rốt cuộc thì Kỵ Sơn thần y cũng tự mình gật đầu đáp ứng rồi.

Ngay đêm đó, việc Sở Tuyên có thể làm cũng chỉ là xốc hết gạch ngói nửa bên phòng của Tuyên Thất điện lên cho hả giận.

Rất nhiều chuyện kết cục đã định, rốt cuộc không có cách nào thay đổi. “Tham luyến” Tịch Lan Vi lâu như vậy, cuối cùng không chịu nổi vì chung quy nàng vẫn là phi tần. Hôn lễ, sách lễ, thời điểm nàng trở thành Hoàng hậu, “Kết cục đã định” này lại một lần không hề che giấu mà hiện ra trước mắt hắn.

Ngày đó, toàn bộ thành Trường Dương đều rất náo nhiệt, tiếng người huyên náo chúc mừng vì thiên tử đại hôn.

Người luôn luôn biết ăn nói là Hà Nguyệt lại ngoài ý muốn mà an tĩnh.

Quán trà này nằm ở con đường chính thành Trường Dương, ngồi ở lầu hai đúng lúc có thể thấy nghi thức của Hoàng hậu đi qua.

“Hoàng huynh với Hoàng tẩu… Nhìn qua rất tốt.” Hà Nguyệt đắn đo nói một câu, giọng nói hơi khẽ.

“Ừm.” Sở Tuyên uống trà, xem như đồng ý.

“Nàng ấy cũng không thích trà hạnh nhân.” Hà Nguyệt lại nói, thanh âm sâu kín làm trong lòng Sở Tuyên kích động: “Ngươi thấy nàng ấy thường pha là bởi vì Hoàng huynh thích.”

“Ừm.” Hắn lại lên tiếng, dừng một chút nói: “Ta đã biết.”

“Vậy ngươi nhìn thấy những sở thích khác của nàng ấy… Thì có bao nhiêu là sở thích thật sự là của nàng?” Đôi mắt long lanh của Hà Nguyệt nhìn hắn chăm chú hỏi: “Hay là nói… Đều làm vì người khác, chỉ là đúng lúc ngươi thấy được.”

“Được rồi.” Hắn thở phào, khẽ cau mày cắt đứt lời nàng nói: “Ta biết. Không cần ngươi khuyên, ngày sau đại khái là ta có thể sẽ không đến Trường Dương nữa.” Nói xong hắn quét mắt liếc Hà Nguyệt một cái, đôi mắt trầm xuống, nói thêm: “Nhưng cũng… không theo chốn giang hồ với sư thúc.”

Nói cách khác, cũng sẽ không thường thấy nàng nữa.

“Ừ, ta biết rồi.” Hà Nguyệt mỉm cười chậm rãi nói: “Không sao cả, Tiểu Sương có thể vì gặp ngươi mà ở bên người của Hoàng tẩu không chịu ra cung, ta thì có thể ở cạnh sư phụ chờ vậy. Cũng không đúng… Ngày nào đó không thích ngươi nữa, tìm một người càng tốt hơn so với du hiệp ngươi rồi gả cho, thiếu hiệp đừng nhọc lòng vì ta.”

Mấy phần ngạo khí trên mặt nàng làm đáy lòng hắn đông lại, sau khi hắn đi liều mạng với Trương gia, hắn biết hắn với Tịch Lan Vi không phải người cùng đường đi. Hắn trải qua chốn giang hồ, mọi việc đều tuỳ tâm mà làm, Tịch Lan Vi lại không phải như vậy.

Lúc đó không phục, hiện giờ nghĩ đến nói rất đúng.

“Ngươi cũng sống tốt.” Hắn cười nói một câu với Hà Nguyệt, đứng lên đi ra ngoài: “Chắc là ngươi thực sự thích chốn giang hồ này, chúc may mắn.”

Cuối cùng hắn vẫn đi gặp Tịch Lan Vi. Đúng lúc nàng đang đi vào Hoàng cung, hắn đứng trên đỉnh Tuyên Thất điện, nhìn nàng mặc một thân hôn phục, từ xa xa lại gần.

Đúng lúc hoàng hôn ngả về Tây, Sở Tuyên tuỳ ý tìm một chỗ ở trong thành ngồi xuống. Trên mặt đất có bóng cây lớn, theo góc độ chiếu xạ của ánh mặt trời mà hiện, cho đến khi thái dương biến mất, bóng cây dung hoà cùng bóng tối lại thành một màn đen không thấy được gì.

Bỗng nhiên có chút hoảng hốt, trong lòng cảm thấy… Quen biết Tịch Lan Vi hồi lâu lại giống như bóng tối này.

Bất luận gặp ánh mặt trời cuối cùng vẫn quy về ban đêm, rốt cuộc đều sẽ biến mất hoàn toàn, một chút dấu vết cũng không tìm được.

Ít nhất hắn với nàng là như thế, trước nay đều chưa từng quan trọng. Quả thực nàng cũng hy vọng hắn sẽ vui vẻ, nhưng khi chỉ đối mặt với người xa lạ… Cái loại chờ đợi này cũng vô cùng bình thường.

“Mệt quá.” Sở Tuyên thầm chửi trong miệng, nhắc mãi một câu. Đứng dậy vừa nhìn bên trái, cuối tấm màn đen mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng nguy nga, là Hàm Chương điện trong Hoàng cung, chỗ cao nhất trong thành Trường Dương.

Nhìn về phía bên phải, lấm tấm chấm dân cư kéo dài, tới tường thành rồi hình thành một tuyến đen chợt biến mất. Sau đó nữa, chính là đen nhánh, vô biên vô tận.

Hắn lại không thể hiểu được mà nhắc mãi một câu: “Chắc cũng không mệt.”

Vẫn cảm thấy chuyến này đi không uổng công.

Người mà, mỗi người đều có cách sống riêng. Hắn là du hiệp, hồi đó lang bạt khắp nơi với chém giết thì giờ mỗi ngày đã nhàn hơn. Mấy năm nay, hắn tốt xấu gì cũng kinh tâm động phách, cẩn thận làm việc, giết nịnh thần, từng vào đại lao. Ngoại trừ bởi vì nàng một vòng cưỡng cầu không muốn ra ngoài… Mỗi một sự kiện khác, nếu truyền lưu ở trong chốn giang hồ, đều đủ để nói chuyện say xưa một thời gian.

A, còn viết sách nữa, bán ở trong thành Trường Dương thật sự không tồi, Hoàng đế đưa thù lao rồi hắn cầm đi mua không ít dược liệu quý cho sư thúc.

So với lúc ban đầu đồng ý chuyện này rồi suy nghĩ… Đạt được càng nhiều nhưng trong lòng vẫn vắng vẻ.

Trở lại với gốc cây chương cao nhất trong Tịch phủ, Sở Tuyên ngửa đầu nhìn, cười khổ nói: “Đa tạ ngươi.”

Hắn đã từng hứa để cho nàng gả cho người mà “Đôi bên tình nguyện”, cuối cùng đã làm được.

“Hãy để Hà Nguyệt với Tiểu Sương từng người gả cho người tốt đi.” Hắn nói tiếp. Nghĩ lại đêm khuya tĩnh lặng như vậy, mình một người mạnh mẽ lại cầu nhân duyên cho các cô nương, thật sự… Bối rối.

Trong lòng xấu hổ, tuy bốn bề vắng lặng, dường như lại vì chính mình nói thêm một câu: “Nếu không phiền, có thể cũng cho ta…”

Nhưng nói ra một nửa đã nuốt trở vào, mắng đầu óc mình không tốt.

Thở dài, vẫn như cũ mà nhảy tường ra. Tuy đã quen thuộc với Tịch Viên, nhưng tới Tịch phủ… Hắn đã không có thói quen đi vào cửa.

Chân vừa đáp xuống đất đã cảm nhận được cổ tay đau nhức, thân mình nghiêng về phía sau, trước khi ngã xuống đất đã căng thân nhảy lên lại.

Nhảy rồi đứng vững trên tường một lần nữa, Sở Tuyên liếc người không rõ lý do mà ném mình xuống mặt đất, nhíu mày hỏi: “Người nào?”

“Trên bảng quan phủ đã thông báo, tróc nã kẻ trộm kiêu ngạo gần đây.” Thanh âm vô cùng thanh sảng, nghe rất êm tai. Người kia quét mắt liếc hắn một cái, lại rất “Thiện giải nhân ý” mà giải thích một câu: “Theo như Hách Khế mà nói, ta kêu là ” thợ săn tiền thưởng “.”

Tác giả có lời muốn nói: — Nghĩ rồi lại nghĩ, không cách nào khống chế mệnh cách của Sở Tuyên.

— Cho nên dừng ở chỗ này là thích hợp nhất đi…

— Chưa nói xong hứa nguyện dưới cây chương, có lẽ độc thân cả đời; hoặc là chương quân (ý chỉ cây chương) phát giác hắn muốn cùng cô nương “Thợ săn tiền thưởng” không đánh không quen nhau…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN