Làm Phi
Chương 59: Hươu con
Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Hy Thái Phi
Hoắc Kỳ không nói đáp ứng hay không, suy tư trở về Quảng Minh điện. Hôm sau ý chỉ chính thức được ban xuống dưới, chọn chữ “Nghiên”.
Đồng âm với “Ngôn”, mặt hình chữ và nghĩa lại càng thêm tốt đẹp hơn một ít. Tịch Lan Vi tươi cười, cũng tránh được một phen nghị luận — cho dù đối với nàng thì nghị luận cũng chẳng sao cả, nhưng nếu trực tiếp miễn đi thì tất nhiên càng tốt.
Chữ “Diên” trước đây không còn ai nhắc lại, trong cung trên dưới đều đổi lại gọi nàng một tiếng “Nghiên Uyển hoa”.
…
Vết thương của hươu con thật sự rất mau lành, sau khi khỏi hẳn thì càng thêm cần mẫn di chuyển khắp nơi. Cũng may Tịch Lan Vi trước kia dặn dò cung nhân, nó muốn chơi đùa như thế nào ở Ngâm Nguyệt cư đều được, nhưng nhất định không thể chạy ra ngoài lăn lộn. Vì thế nếu có dưa và trái cây đặt ở trong đình hóng gió chưa kịp dọn… vậy cũng không cần thu lại nữa, chỉ một khắc sau thôi, ngay cả hột cũng không còn lại mấy cái.
Hươu con còn rất thông minh, mỗi khi ăn vụng xong, nhất định ngoan ngoãn trở lại chỗ của mình, nằm xuống bên cạnh hươu mẹ, ném cho cung nhân một bộ dáng “Ta không biết gì cả, trái cây kia không có liên quan gì tới ta đâu”. Làm cho cung nữ từ Thuần thú tư được đặc biệt điều tới Ngâm Nguyệt cư cũng vô cùng bất đắc dĩ, ngầm nói chuyện này với mấy cung nhân, cuối cùng cũng truyền tới tai Tịch Lan Vi.
Lúc đó Mị Điềm cũng có mặt, sau khi nghe xong Thu Bạch nói, nhịn không được mà cười ra tiếng, lại nói với Tịch Lan Vi: “Chờ tới khi ngươi hồi cung thì biết làm sao bây giờ? Để chúng nó tiếp tục lăn lộn ở hành cung hay là mang theo về Trường Dương? Nếu là mang về Trường Dương, hoàng cung…”
Trong lòng Tịch Lan Vi trầm xuống.
Thời tiết đã dần dần mát mẻ, đại khái là không mấy ngày nữa liền phải hồi Trường Dương rồi. Hai con hươu sao này…
Có hươu mẹ ở đây, thả ở hành cung thì nhất định cũng không ai dám bắt nạt chúng nó. Nhưng cả một đoạn thời gian ngày ngày làm bạn như vậy, nàng thực sự rất muốn mang theo chúng nó về hoàng cung.
“Để tính sau đi.” Tịch Lan Vi viết, không muốn nói thêm, là thái độ đi một bước tính một bước.
…
Hoắc Kỳ cũng cân nhắc tới chuyện hai con hươu sao này. Rõ ràng Tịch Lan Vi cùng chúng nó càng ngày càng thân thiết không muốn phân ra, hắn đi Ngâm Nguyệt cư mười lần thì có chín lần là hươu con kia đang ở bên người nàng. Hươu mẹ thì luôn lười biếng mà nằm ở trong rào chắn, nhưng thấy hắn tới, cũng sẽ “nể tình” mà đi bộ ra tới, xem như “chào hỏi” hắn.
Hắn cũng không thân với hai con hươu, rõ ràng là chúng nó nể mặt Tịch Lan Vi mới đến để ý đến hắn một ít.
Cũng thật là có nhân tính…
Vì thế Hoắc Kỳ mừng rỡ chờ Tịch Lan Vi mở miệng. Cũng lâu rồi nàng không có đề qua bất kỳ yêu cầu gì với hắn, ngay cả mang hai con hươu này về hành cung, đều là hắn chủ động đề nghị.
Lúc này muốn mang về Trường Dương, nhất định phải là nàng ấy mở miệng trước mới được.
Cuối tháng bảy ý chỉ hồi cung ban ra, Hoắc Kỳ thảnh thơi chờ ở Quảng Minh điện. Một ngày đi qua, Tịch Lan Vi không có tới, cũng không nhờ cung nhân nhắc tới việc này.
Hắn an tâm đi ngủ!
Ngày kế, chờ đến trưa, các dạng chính vụ khó giải quyết đều xử lý đến gần xong, vẫn là không thấy bóng dáng Tịch Lan Vi đâu.
Hoắc Kỳ liền có chút ngồi không yên.
Hắn không tự chủ được mà đi được tới cửa đại điện, nghỉ chân nhìn xung quanh trong chốc lát, trong lòng không chắc chắn mà hỏi Viên Tự: “Ngươi nói nàng ấy có muốn mang theo hai con hươu về hay không?”
“…” Viên Tự cúi đầu, cảm thấy bất đắc dĩ: “Thần cảm thấy… Nhất định là muốn.” Trong lòng lại không khỏi chửi thầm, đã nhiều ngày bệ hạ ngài nhất quyết phân cao thấp với Uyển hoa nương tử, so càng lúc càng thêm lợi hại…
Rốt cuộc là Nghiên Uyển hoa đã “sặc” bệ hạ như thế nào?
Trong lòng Hoắc Kỳ lại có tính toán khác.
Ngày ấy hắn đã gần như “thẳng thắn” tâm tư mình với Tịch Lan Vi. Trong cung không ít phi tần, hắn lại chưa từng nói qua những lời như vậy, vì thế vừa nói ra thì chính mình cũng có chút khẩn trương. Khẩn trương rất nhiều, một hơi nói xong, lúc sau liền cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, sau đó… Lại quên truy vấn một tiếng xem rốt cuộc nàng ấy nghĩ như thế nào.
…
Một lần sẩy chân ngàn đời ôm hận…
Cùng một chuyện mà nhắc lại thì khó tránh khỏi như làm ra vẻ, hắn lại đành phải hàng ngày xem mặt đoán ý mà thăm dò tâm tư nàng.
Xưa nay đều là tất cả phi tần nỗ lực mà thăm dò tâm tư của hắn, lần này thì ngược lại. Trong lòng Hoắc Kỳ nghẹn khuất, vì thế liền có phương án kỳ quái hiện nay: một bên muốn thăm dò tâm tư nàng, một bên lại một hai cố ý “treo” nàng ấy, chờ nàng ấy xuống nước trước.
Lại đợi ước chừng một canh giờ, Hoắc Kỳ có chút thiếu kiên nhẫn. Nếu nàng ấy thật sự không tới mở miệng… Đại để ý nghĩa là lời nói ngày ấy nàng ấy không tin bao nhiêu, hoặc là căn bản không nghe vào tai bao nhiêu. Vì thế mà nàng ấy vẫn còn rất cẩn thận đối với hắn, không yên tâm thoải mái mà đưa ra yêu cầu.
Nếu là như thế này, vậy thì hắn cần phải tự mình đi dỗ nàng.
Cứ luôn do dự mãi, cuối cùng Hoàng Đế nghiêm mặt phân phó: “Bãi giá Ngâm Nguyệt cư.”
…
Hôm nay thời tiết đẹp, gió nhẹ vừa đủ phất phơ qua đầu, cuốn theo nhè nhẹ thu ý đến thổi tan đi những ngày nóng bức cuối cùng. Khi Hoắc Kỳ đi vào cửa bán nguyệt của Ngâm Nguyệt cư thì thấy con hươu con kia đang cuộn thân mình ngủ ngon lành dưới hành lang, lỗ tai lâu lâu lại giật giật, giống như đang nằm mơ.
Nó ngủ ngay ở cửa, chắn chính xác đường đi. Hoắc Kỳ nhướng đầu mày, nhìn vẻ mặt thoải mái đang say giấc của hươu con, khóe miệng của nó còn cong cong như đang mỉm cười cảm thấy…
Cứ để cho nó ngủ như vậy đi.
Vì thế hắn phóng nhẹ bước chân đi qua, đợi đến tới bên cạnh nó thì tính đi vòng một bên để vào phòng. Cửa cũng không rộng, hắn muốn hoàn toàn không đụng tới nó liền phải cẩn thận trốn tránh. Vào lúc sắp sửa “nhích” qua nó, trong lúc hắn thở ra có thả lỏng một chút, áo bào nhoáng lên, liền chạm đến lưng hươu con.
Hươu con tức khắc bừng tỉnh, trợn to đôi mắt, đánh ngáp mộy cái ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen lúng liếng ngước nhìn hắn.
Sau đó lại ngáp một cái.
“…” Hoắc Kỳ khựng tại chỗ, đối diện với nó một lát, giương mắt nhìn lại các cung nhân cách vài bước ở bên ngoài đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hắn phủ tay lên trán hươu con: “Ngủ tiếp đi.”
Chuẩn bị tiến vào trong điện đi tìm Tịch Lan Vi nói chuyện. Chân vừa nhấc, lại cảm giác bị kéo về phía sau một cái. Hoắc Kỳ cúi đầu xuống nhìn, hươu con kia vẫn nằm trên mặt đất, lại há mồm cắn mép áo của hắn, còn cắn thật chặt, xem hắn quay đầu lại cũng không có ý tứ nhả ra.
“… Làm gì?” Hoắc Kỳ lạnh mặt nói.
Viên Tự giương mắt nhìn thấy, tất nhiên là vội vàng phân phó thái giám đi lên kéo con hươu ra. Rốt cuộc là súc vật, dù thông minh thì cũng vẫn có lúc không hiểu chuyện.
Ba bốn thái giám đồng loạt tiến đến ôm lấy hươu con. Nhưng chờ đến khi ôm nó nhấc lên, dù bốn chân đã cách mặt đất nhưng nó lại vẫn ngậm chặt mép áo Hoàng Đế. Trong mũi phát ra tiếng hừ hừ khe khẽ, bộ dáng không thuận theo không buông tha.
Hoắc Kỳ xua xua tay, làm cho bọn họ buông hươu con, từ trên cao nhìn xuống mà liếc nó, hai tay xoa xoa: “Có ý tứ gì?”
“Hừ…” Dường như hươu con cực kỳ bất mãn, nhưng vẫn là không nhả ra, cứ kéo lấy hắn lui dần về phía sau, giống như muốn kéo hắn đi nhìn cái gì.
“Ồ.” Hoắc Kỳ hiểu ý gật đầu một cái, làm bộ đi lên phía trước một bước: “Đi thôi.”
Lớn đầu như vậy… Lần đầu tiên bị một con hươu sao khiến cho tò mò. Hoắc Kỳ theo nó đi một đoạn, nhìn ra được vết thương của nó đã khỏi hoàn toàn, một đường nhảy nhót, vừa đi lại vừa xoay người lại chờ hắn một chút.
Đi qua đình hóng gió lại đến trước hòn giả sơn ở một góc sân, Hoắc Kỳ nhìn núi giả trước mắt: “Làm sao vậy?”
Hươu con chưa dừng bước chân mà vòng qua đi vào núi giả, qua một lát, thấy Hoắc Kỳ không theo vào, nó lại đi ra ngoài tìm hắn, tiếp tục ngậm chặt méo áo hắn kéo đi vào.
“…” Hoắc Kỳ cảm thấy nếu tình cảnh này bị các triều thần thấy, nhất định bản thân sẽ bị “làu bàu”…
Từ cửa động nhỏ hẹp đi vào núi giả, Hoắc Kỳ điều chỉnh nửa ngày mới đứng vững, ngẩng đầu vừa thấy, bên trong tích trữ rất nhiều hoa quả. Từ quả táo, tuyết lê đến long nhãn, quả vải… Những loại ngày thường Tịch Lan Vi thích ăn, nơi này cơ bản đầy đủ hết.
Hươu con này có ý tứ gì, trộm một đống hoa quả sau đó khoe ra trước mặt hắn sao?
Hoắc Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nó một cái, không để ý tới vẻ mặt hưng phấn của nó, thuận miệng khen một câu “Lợi hại”, sau đó liền muốn quay đầu lại đi tìm Tịch Lan Vi.
Tất nhiên là lại bị kéo thêm một lần nữa.
Hươu con nhanh chóng chạy đến trước đống hoa quả kia, ngó trái ngó phải, ngậm một quả táo xinh đẹp nhất, nhẹ nhàng cắn đi đến trước mặt hắn, nhấc đầu…
…Muốn hắn đút?
Hoắc Kỳ ngồi xổm xuống, lấy quả táo từ trong miệng nó ra, cầm ở trong tay nâng lên giúp nó: “Ăn đi.”
Hươu con ngoan ngoãn tiến lên một bước, há mồm liền ngậm lại quả táo, liếc hắn một cái, đột nhiên liền xộc tới quả táo xông thẳng đến mặt hắn, rõ ràng có ý tứ nhét vào miệng hắn.
Hoắc Kỳ đột nhiên cả kinh, vội vàng nghiêng người né tránh, thuận thế đứng lên, lập tức quát lớn: “Đừng nhúc nhích!”
Hươu con vẫn ngậm quả táo, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, cái đuôi vung vẩy, vẻ mặt hồn nhiên.
….
Cùng hươu con “Đại chiến” ước chừng hai khắc[1], rốt cuộc Hoắc Kỳ cũng đi được vào trong phòng Tịch Lan Vi. Lan Vi ngủ trưa mới vừa tỉnh, nhìn thấy Hoắc Kỳ thì bất giác ngẩn ra.
([1] Khắc: đơn vị tính thời gian thời xưa, 1 khắc = 15 phút)
Xuống giường, hành lễ, tầm mắt hạ xuống… Rõ ràng nhìn đến dấu răng ướt át trên mép áo của hắn.
Đứng dậy, tầm mắt nâng lên, lại nhìn đến ngón tay hắn dính một chút vết rêu xanh.
Do dự không chừng mà ngồi xuống cùng hắn, tò mò nửa ngày, cuối cùng nhịn không được viết ra nghi hoặc: “Bệ hạ.. Ngài đi đoạt lấy hoa quả mà hươu con cất trữ sao?”
Vết rêu xanh rõ ràng là ở chỗ núi giả, hoa quả của hươu con đều giấu ở chỗ đó; lại có dấu răng kia… Là bởi vì đoạt hoa quả của nó cho nên bị nó cắn?
“Khụ…” Hoắc Kỳ ho khan một tiếng, nghiêm mặt nó: “Nó một hai phải đem hoa quả đã cất giấu đến ” đút” cho trẫm.”
Ồ…
Nhất thời Tịch Lan Vi lộ ra vẻ tỉnh ngộ, đề bút lại viết: “Chẳng trách mấy ngày nay nó đều chỉ giấu đi mà không ăn.”
“Có ý tứ gì?” Hoắc Kỳ cảm thấy lời nói của nàng có ẩn ý, nhàn nhạt nhìn nàng, ý bảo nàng nói rõ ràng chút.
“Ngày ấy Mị Điềm tới chơi, nói lên phải về Trường Dương, nhất định không thể mang chúng nó cùng trở về. Nhất thời thương cảm, thế là cùng nó từ biệt một phen…” Nhẹ hút khẩu khí, Tịch Lan Vi cười gật đầu: “Không nghĩ tới nó lại thông nhân tính như thế, vậy mà đi trực tiếp lấy lòng Bệ Hạ.”
“…” Hoắc Kỳ nghẹn lời, chỉ cảm thấy trước mắt có cái ván cờ hắn nhìn không thấy, rõ ràng nên là hắn tới chủ trì. Tịch Lan Vi lại đặt một viên xuống trước, sau đó chờ hắn đi xuống một bước.
“Bệ Hạ thứ tội. Tóm lại… Cũng không còn mấy ngày, thần thiếp nhất định sẽ cho người coi kĩ nó, không cho nó lại đi phiền Bệ Hạ.” Tịch Lan Vi viết xong, thần sắc thành khẩn mà cúi thấp đầu, “Để thần thiếp cho người nhốt nó lại.”
Thế nào cũng đều cảm thấy dưới dung nhan cẩn túc của nàng mang theo hai phần cười trộm. Hoắc Kỳ cắn răng, thanh âm trầm xuống: “Đều lui ra!.”
Các cung nhân đồng thời thi lễ, không lên tiếng mà lui đi ra ngoài. Hai hàng mi Tịch Lan Vi khẽ run lên, nhìn hắn, bộ dáng không rõ nội tình.
“Đừng tỏ vẻ vô tội.” Hoắc Kỳ mắt lạnh nhìn nàng: “Nó có thông nhân tính cũng không nhiều tâm nhãn như vậy. Chạy tới lấy lòng trẫm, nàng dám nói không phải nàng dạy?”
Tịch Lan Vi rũ mắt trầm mặc, có chút bị chọc thủng an bài nên chột dạ. Trên vai khẽ đau xót, bị người túm chặt một cái. Tịch Lan Vi kinh hoảng thất thố mà nhìn hắn.
Hoắc Kỳ chăm chú nhìn nàng giây lát, cười khẽ ra tiếng, lời nói lạnh lùng làm nàng cảm giác được rõ ràng hắn không vui trong lòng: “Có công phu dạy nó cái này cũng không muốn nói thẳng? Nàng muốn cái gì, nói thẳng với trẫm liền khó như vậy sao?”
——————————————-
Tác giả có lời muốn nói: 【 trầm tư 】 Các ngươi nói đúng… Nếu bệ hạ biết tất cả sự dè chừng cùng không tín nhiệm mà Lan Vi dành cho hắn đều là bởi vì Nhị đệ xúi quẩy kia của hắn…
Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Hoắc Trinh…
“Mau kéo đi ra ngoài chém!!! Có tạo phản hay không đều không quan trọng! Không thể nhẫn! Không thể nhẫn a!!!” 【 bệ hạ đập bàn】 “Theo đuổi muội tử dễ dàng sao!!! Trẫm tốt xấu gì cũng là cao phú soái đứng đầu quốc gia a, còn lăn lộn đến thảm như vậy đều là bởi vì ngươi – hỗn đản này!!!”
————————————–
Hệ thống phân vị hậu cung
【 tam phu nhân 】
Chính nhất phẩm: Huệ phi, Thục phi, Hiền phi
【 tứ phi 】
Tòng nhất phẩm: Phi
【 cửu tần 】
– thượng tam tần
Chính nhị phẩm: Chiêu nghi, Chiêu viện, Chiêu dung
– hạ lục tần
Tòng nhị phẩm: Thục nghi, Thục viện, Thục dung, Tu nghi, Tu viện, Tu dung
【 21 thế phụ 】
Chính tam phẩm: Tiệp dư
Tòng tam phẩm: Sung hoa
Chính tứ phẩm: Cơ
【 81 ngự nữ 】
Tòng tứ phẩm: Dung hoa
Chính ngũ phẩm: Uyển hoa
Tòng ngũ phẩm: Mỹ nhân
Chính lục phẩm: Tài nhân
Tòng lục phẩm: Lương nhân
Chính thất phẩm: Lệnh nghi, Tuyên nghi
Tòng thất phẩm: Quỳnh chương, Dao chương
Chính bát phẩm: Tuyển thị
【 tán hào 】
Tòng bát phẩm: Bảo lâm
Chính cửu phẩm: Thừa y
Tòng cửu phẩm: Thải nữ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!