Làm Phi - Chương 7: Đỗ thị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
202


Làm Phi


Chương 7: Đỗ thị


Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: Nguyên Chiêu Nghi

Tuy trên người Tịch Lan Vi mang vết thương, nhưng dưới cơn thịnh nộ cũng là dùng hết sức lực toàn thân, một cái tát kia đủ để tạo ra vết rách. Cung nữ kia nói xong một câu thì buông tay ra, thoáng nhìn qua lòng bàn tay thấy có vết máu mới biết vết thương nặng đến thế nào, cũng phải mất đến mấy ngày không thể lộ mặt gặp người khác.

Không thể hầu hạ ở trước mặt Đỗ sung hoa, nghĩ đến ban thưởng cũng ít đi nhiều, vị trí của bản thân cũng bị tổn hại một ít. Vừa nghĩ như vậy liền nhất thời chán nản, ả ta phóng một bước tới tóm lấy tay Tịch Lan Vi, cũng không bận tâm thương thế của nàng ra sao, nửa túm nửa kéo lôi ra ngoài: “Không để sung hoa nương nương trị ngươi là không được!”

“Được.” Đột nhiên một thanh âm trầm thấp truyền đến, tuy rõ ràng nhưng lại như tiếng sấm nơi chân trời vang vào trong tai mọi người.

Giương mắt qua thì nhìn thấy thiên tử mặc một bộ thường phục màu trăng non đang khoanh tay đứng cạnh cửa viện, tuy màu sắc không trang trọng như triều phục huyền kim, nhưng uy nghi của thiên tử cũng không hề bị giảm đi chút nào.

Tiền viện Vân Nghi các lâm vào tĩnh mịch, tất cả cung nhân vội vã quỳ xuống dập đầu, tung hô vạn tuế, ngay cả Thu Bạch và Thanh Hòa đã chịu trọng thương cũng không dám chậm trễ. Cung nữ kia cũng vội vàng quỳ xuống, hoảng hốt đến mức thậm chí đã quên trong tay còn đang lôi kéo Tịch Lan Vi.

Bị lôi kéo, Lan Vi cảm thấy bên hông đột nhiên đau xót, trên đùi mềm nhũn vô lực. Vết thương do phạt trượng còn chưa lành, nếu ngã sụp xuống thì trên đầu gối sẽ sinh thêm vết thương mới, nàng hoảng sợ tới mức lập tức nhắm mắt, thầm hô một tiếng “Không xong rồi”.

Nhưng trước khi đầu gối nàng đập xuống mặt đất, bỗng nhiên cánh tay được giữ lại. Từ níu lấy tay nàng, phút chốc lại thuận thế vòng xuống đỡ cả cánh tay, hắn nâng cả người nàng thẳng dậy, đứng vững vàng.

“……” Tịch Lan Vi mở to mắt, nhất thời không biết nên hạ bái để tạ ơn hắn cho thỏa đáng, hay là cứ tùy ý để hắn đỡ như vậy mới thỏa đáng.

Ánh mắt Hoắc Kỳ dừng trên hàng mi đang không ngừng run run vì kinh sợ của nàng. Hắn chăm chú nhìn nàng, ý cười lơ đãng thoáng qua bên môi, nhưng khi nhìn về phía người khác lại là vẻ lạnh lùng thường thấy, không hề có nét không vui, càng chưa nói tới tức giận: “Sao lại thế này?”

“Bệ hạ……” Cung nữ kia lấy lại bình tĩnh, dập đầu thật mạnh một cái, đánh giá là hoàng đế không nghe vài câu vừa rồi, ả liền nhặt “mấu chốt” mà nói: “Lệnh nghi nương tử động thủ đánh nô tỳ. Trong cung có quy củ, không được đánh mặt cung nữ, nô tỳ nhất thời bực tức liền muốn để sung hoa nương nương làm chủ…… Bệ hạ thứ tội!”

Lời này nghe như là ả nhận sai trước, kỳ thật là kể rõ lỗi của Tịch Lan Vi. Trong cung đúng là có quy củ này, phi tần cũng vậy mà cung nữ cũng thế, muốn phạt cũng không được tát vào mặt, huống chi người mà Tịch Lan Vi đánh còn là cung nữ chưởng sự bên cạnh phi tần chủ vị.

Hoắc Kỳ nhìn về phía Tịch Lan Vi, cảm xúc trong mắt phức tạp hơn chút, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ ý vị thâm trường mà nhìn nàng chăm chú, nhìn đến khi đáy lòng Tịch Lan Vi nảy sinh lạnh lẽo, muốn tránh khỏi tay hắn mà quỳ gối tạ tội.

Cánh tay vừa động, còn chưa thoát khỏi thì ánh mắt hắn lại chuyển hướng về phía cung nữ kia lần nữa: “Diên lệnh nghi đang bị thương, ngươi phạm lỗi gì mà kích động đến nỗi nàng phải tự mình động thủ?”

Lúc này tất cả cung nhân trong viện đều nín lặng lần thứ hai, tiếng hô hấp vừa mới thả lỏng ra chút lại im bặt lần nữa. Mới vừa rồi cung nữ kia bâng quơ chỉ ra lỗi sai của Tịch Lan Vi, ai ngờ hoàng đế vừa nói một câu liền nhẹ nhàng vứt lỗi sai trở về trên người ả.

Bốn bề lặng im trong giây lát, hoàng đế trầm giọng gằn một tiếng: “Nói!”

Cung nữ kia bị hỏi đến chột dạ, quỳ tại chỗ cúi thấp đầu, thần sắc mập mờ, suy tư tìm lý do thoái thác thích hợp.

Hoắc Kỳ cảm thấy ống tay áo bị người kéo một cái, sửng sốt, lại cảm thấy bị kéo thêm một cái. Hắn quay đầu nhìn về phía Tịch Lan Vi. Nàng lại đang cúi đầu, trên mặt ngập tràn lo lắng cùng bất an, không có nhìn hắn. Cánh tay trái bị hắn đỡ ngoan ngoãn bất động, tay phải lại khẽ kéo kéo ống tay áo của hắn.

Thấy hắn vẫn chỉ lo chất vấn nữ quan kia mà không để ý nàng, Tịch Lan Vi sốt ruột trong lòng, vì thế lại kéo một lần nữa

Hoắc Kỳ nhìn đến buồn cười, cẩn thận buông lỏng cánh tay nàng ra, khoanh tay về trước.

Tịch Lan Vi còn đang túm ống tay áo hắn nên tay bị kéo theo.

“……” Lan Vi khựng lại, ngước mắt liếc nhìn hắn một cái rồi vội buông tay, quy quy củ củ cúi đầu không nói.

“Chuyện gì?” Hoắc Kỳ nhàn nhạt hỏi, Tịch Lan Vi khẽ nâng mắt, nhìn về một góc sân, dẫn theo ánh mắt hắn cùng nhìn qua.

Hoắc Kỳ liền nhìn thấy Thanh Hòa đã ngất xỉu từ bao giờ. Bên này đợi hắn hỏi rõ ràng mọi chuyện, bên kia đã không biết còn sống hay chết.

Mày giương lên, Hoắc Kỳ hoàn toàn không để ý tới Tịch Lan Vi, tiếp tục hỏi cung nữ chưởng sự kia: “Ngươi đánh?”

“Vâng… ” Cung nữ kia run rẩy thừa nhận, hoàng đế nhàn nhạt “à” một tiếng, lại phun ra hai chữ: “Nguyên nhân.”

“Lệnh nghi nương tử bất kính với sung hoa nương nương, nô tỳ liền phạt người ở Vân Nghi các, chỉ là trị nhỏ răn lớn mà thôi.”

“Diên lệnh nghi bất kính với Đỗ sung hoa?” Hoàng đế cười khẽ, “Đỗ sung hoa bị cấm chừng, lệnh nghi cũng có thương tích trên người, có thể gây rối được đến Dụ An điện sao?”

“Cũng, cũng không có……” cung nữ dập đầu, cắn răng nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị “Theo lý thì phi tần tùy cư* cần đến vấn an chủ vị mỗi ngày. Tuy sung hoa nương nương bị cấm chừng, theo lễ thì lệnh nghi nương tử cũng nên đi đến cửa đại điện của Dụ An điện khấu đầu bày tỏ cung kính. Dù lệnh nghi nương tử bị thương, vậy cũng nên sai cung nhân đi bẩm một lời, nhưng đã qua nhiều ngày… mà Vân Nghi các bên này…… Cũng chưa nói lời nào…”

*chỉ các phi tần ở trong một cung của phi tần chủ vị khác

Càng nói thanh âm càng thêm thấp xuống, rõ ràng chột dạ.

“Chỉ vì cái lễ, ngươi liền quấy nhiễu Diên lệnh nghi đang bị thương phải tức giận?” Hoàng đế thấm ra nụ cười lạnh trên khóe môi, gằn giọng nói “Người ở Dụ An điện cũng thật là chu toàn quy củ. Truyền chỉ xuống, Đỗ thị lạm dụng tư hình mãi không hối cải, lập tức phế vị, đày đến lãnh cung cho cung nữ dạy lễ nghi đi!”

Lời nói gây kinh hãi, cung nữ kia vội dập đầu, lời cầu tình còn chưa nói ra miệng, Hoắc Kỳ liền cảm giác cánh tay lại bị kéo, lần này cũng không phải là khẽ túm ống tay áo nữa mà là trực tiếp nắm lấy cánh tay.

Tịch Lan Vi trố mắt hạnh, kinh ngạc không thôi nhìn hắn, liên tục lắc đầu.

“Làm sao vậy?” Hoàng đế nhíu mày, thoáng nét không vui.

Tịch Lan Vi nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt ngừng ở trên người Viên Tự, khoa tay múa chân một phen, tay vẽ hình vuông rồi lại vẽ thẳng tắp trên không trung, làm cho Viên Tự luôn nhanh nhạy cũng phải giật mình ngẩn ra.

Cuối cùng vẫn là hoàng đế nhìn hiểu, hơi trầm xuống, gật đầu nói: “Đi lấy bút mực.”

Lúc này cung nhân mới tỉnh ngộ, vội vàng đi vào phòng lấy. Cũng đã đứng hồi lâu, Hoắc Kỳ nhìn nhìn trong viện, đỡ Tịch Lan Vi cùng đi đến trước bàn đá, giao cho cung nữ đỡ nàng ngồi xuống rồi hắn tự ngồi xuống phía đối diện.

Giấy bút được mang tới, Lan Vi đặt bút viết hơi vội nhưng vẫn rất rõ ràng: “Bệ hạ bớt giận. Dù sung hoa nương nương có không phải, cũng là thần thiếp thất lễ trước. Trước đây lại từng xông vào Dụ An điện, chưa từng chào hỏi, cũng không sai cung nhân thông báo nguyên do, chẳng trách sung hoa nương nương không vui.”

Nàng lại nói được thật rộng lượng. Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn nàng một cái, trong mắt có vài phần không tin: “Thật sự?”

Tịch Lan Vi gật đầu, dưới ngòi bút tiếp tục viết: “Thần thiếp về thăm nhà đã khiến lục cung nghị luận, hôm nay bệ hạ ở Vân Nghi các phế sung hoa nương nương, trong cung lại càng ghi hận thần thiếp……”

Lời nói lại chuyển, rốt cuộc vẫn là suy xét vì bản thân? Nghe vào tai lại thấy đáng tin hơn vài phần.

Hoàng đế trầm ngâm liếc nhìn nàng, một lát sau đứng lên, đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Truyền ngự y đến xem vết thương của lệnh nghi có gì đáng ngại không, cũng khám luôn cho hai cung nữ kia.”

Tuy Tịch Lan Vi bị động vào miệng vết thương nhưng không có gì đáng ngại, Thu Bạch và Thanh Hòa bị thương nặng nhưng may mà không nguy hiểm đến tánh mạng. Từng người an tĩnh dưỡng thương mấy ngày, Tịch Lan Vi đi thăm hai người, câu đầu tiên Thu Bạch mở miệng quả nhiên chính là: “Sao nương tử phải cầu tình cho nàng ta? Rốt cuộc là chính bệ hạ muốn phạt nàng ta, người khác có thể nói cái gì chứ?”

Tịch Lan Vi cười nhạt, nhìn Thu Bạch một cái, rồi lại nhìn Thanh Hòa cũng đang có vẻ khó chịu một cái, môi đỏ mấp máy: “Nàng ta có thai.”

“…… Cái gì?!” Thu Bạch ngạc nhiên, cơ hồ cho rằng mình nghe nhầm rồi, ngẩn ra một lúc lâu mới hỏi lại “Có…… Có thai?”

Tịch Lan Vi cười gật đầu, bộ dáng chắc chắn không thể nghi ngờ. Nàng xoay người đi đến bên cạnh bàn, chấp bút chấm mực viết lên rồi đưa cho hai người xem: “Ngày ấy là một cái kế, động đến các ngươi, đả thương ta đều không phải đại sự, mà chính yếu là nàng ta muốn bệ hạ tới Kỳ Ngọc cung, biết nàng ta có thai, giải trừ cấm túc cho nàng ta.”

Không chỉ là giải trừ cấm túc, nếu là có thai, chính là muốn thăng phân vị.

“Nương tử, ngài……” Thu Bạch cả kinh, nói cũng nói không trôi chảy, “Ngài…… Sao ngài lại biết?”

Tịch Lan Vi biết đại khái là nàng muốn hỏi sao mình biết Đỗ thị có thai, chính xác là bởi vì kiếp trước nàng ta cũng có thai vào lúc này. Trở lại trước bàn, nàng viết xuống đáp án giải thích: “Thái giám ngự tiền Khương Tiềm phụng chỉ ngày ngày đến hỏi thăm thương thế của ta như thế nào, rồi lại đi ngự tiền hồi bẩm. Từ cửa Kỳ Ngọc cung đến Vân Nghi các, nên đến từ hướng tây, nhưng nửa tháng trước, ta thấy hắn từ phía đông đi đến, lúc ấy cũng chưa nghĩ nhiều. Mãi đến tám chín ngày trước, Khương Tiềm lại đến cầu kiến, trên người mang theo thoang thoảng mùi hoa lê, duy nhất chỉ có Đỗ thị yêu thích hương hoa lê.”

Cho nên từ ngày đó nàng liền tin chắc Khương Tiềm có âm thầm liên hệ với Đỗ thị, chỉ là không biết bọn họ muốn làm cái gì.

Cho đến mấy ngày trước xảy ra chuyện như vậy, hoàng đế lại đột nhiên giá lâm, mà một khắc sau Khương Tiềm mới lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở cạnh cửa Vân Nghi các…

Có thể thấy được là trước đó hắn đi báo cho Đỗ thị. Bên này tra tấn thật tàn nhẫn, hoàng đế nhất định sẽ phạt Đỗ thị, nhưng mặc kệ phạt như thế nào, chỉ cần ý chỉ hạ xuống, lập tức liền có người tới bẩm chuyện Đỗ thị có thai. Không có khả năng hoàng đế tiếp tục cấm túc nàng ta, thậm chí dù là không có ý chỉ, nàng ta cũng có thể nương cơ hội để báo tin hỉ. Hiện nay do Tịch Lan Vi đột nhiên cầu tình, khiến nhân thủ cài ngầm ở bên này nhất thời nhìn không rõ trạng huống nên chưa đi hồi bẩm, hoàng đế lại nhanh chóng rời đi, nàng ta không kịp gặp mặt để nói gì.

Tịch Lan Vi bấm tay tính toán, một đời trước Đỗ thị sảy thai mà chết vào tháng chạp, khi đó là mang thai sáu tháng.

Hiện tại là tháng tám, nói cách khác, Đỗ thị vừa mới mang thai hai tháng…

Chắc cũng vừa phát hiện không bao lâu. Dùng cái kế như vậy để dẫn hoàng đế tới, mà không trực tiếp cho cung nhân đi ngự tiền báo cáo, có thể thấy được nàng ta cũng là có ý cẩn trọng. Sợ bẩm không tới điện Tuyên Thất Điện? Hay là… sợ chưa kịp bẩm tới điện Tuyên Thất Điện lại để cho người khác biết trước?

Tịch Lan Vi ngưng bút suy tư, cười một cái rồi tiếp tục viết một câu: “So với chấp nhận thuận theo bài bố của nàng ta, chi bằng…”

Cân nhắc, không nói ra cũng được, nên không có tiếp tục viết xuống. Một tờ giấy mỏng giao cho Thu Bạch và Thanh Hòa xem. Tịch Lan Vi ở bên cạnh giường gật gật đầu, khẩu hình mang theo chút ý cười, lại cử động rất rõ ràng: “Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi Dụ An điện một chuyến.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN