Lam Sắc Vi - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Lam Sắc Vi


Chương 12


Kimura Kiyoshi rút ra kẹo que trong túi thả vào miệng, nhìn Cross Kaien đang ngẩn người tại chỗ, cười cực kỳ vui vẻ.”Cho thầy, cái này gọi kẹo que, ăn rất ngon “

“À, cám ơn” Cross Kaien nhận lấy kẹo que Kimura Kiyoshi đưa. Đột nhiên cảm thấy bụng chợt lạnh, cúi đầu nhìn, tay Kimura Kiyoshi thế nhưng đang chạm vào nơi đó.

“Oa ô ~, thậm chí có tám múi” Kimura Kiyoshi trong miệng ngậm kẹo que phát ra tiếng cảm thán ‘ ô ô ’.

“Kimura Kiyoshi!” Cross Kaien nổi giận, không biết phải làm gì với cô bây giờ, cô nhóc này đang đùa giỡn ông sao? Chẳng lẽ cô không biết cô là vampire, ông là Vampire Hunter sao! Tại sao có thể…

“A, quên mất, tiểu thuyết mới đọc được một nửa” Kimura Kiyoshi thu tay lại, cười đùa nói: “Vậy em đi về trước đây, hiệu trưởng, ngài ngủ ngon nhé”

“Em…” Cross Kaien lại một lần nữa bó tay.

Kimura Kiyoshi nhảy ra ngoài cửa sổ, hai tay xoa xoa vào nhau, vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu. “Không nghĩ tới vóc người hiệu trưởng Cross tốt như vậy đấy” vốn là muốn báo thù vừa rồi ông ấy bắt mình làm ủy viên kỷ luật, không nghĩ tới lại có phát hiện mới, nhưng cũng phải, tốc độ của Hunter trong truyền thuyết có thể so với vampire, vóc người sao có thể không tốt, ken két…

Nhớ tới vừa rồi đại hôi lang trông rất quẫn bách, Kimura Kiyoshi liền vui vẻ nhún nhảy…

“Không nghĩ tới cậu thật sự thích hiệu trưởng Cross”

Oh? Chỗ nào toát ra giọng nam dễ nghe như vậy? Khoan khoan… Giọng nói này có chút quen tai, A????? Kimura Kiyoshi cẩn thận quay đầu ”Cậu… Cậu chừng nào thì đứng ở phía sau tớ?”

Ichijou nở nụ cười sáng lạn  “Từ lúc cậu nói vóc người hiệu trưởng đẹp.”

“A… Cậu nghe được, ha ha… cái kia… tớ đi về trước, phó kí túc xá tiếp tục tản bộ, ngài tiếp tục…”

Kimura Kiyoshi vừa mới xoay người, Ichijou đã đứng ở trước mặt.

Ichijou từng bước một ép sát, Kimura Kiyoshi từng bước lui về phía sau, oa ô… Thối lui đến góc tường, không đường có thể lui, sống làm sao đây? Đây… Đây là tư thế gì vậy? Kimura Kiyoshi nhìn một tay Ichijou chống vách tường, mặt từ từ nhích lại gần cô…

Không tin nổi! Đây không phải là tư thế đùa giỡn kinh điển trong điện ảnh và kịch truyền hình sao, nếu như cái tay kia cầm cằm của cô thì càng giống hơn, ha ha…

“Không cho cậu thất thần” Ichijou vươn tay kia nắm lấy cằm Kimura Kiyoshi, đôi mắt cũng biến đổi thành màu đỏ tươi.

Kimura Kiyoshi nhìn đôi mắt đỏ màu máu của Ichijou, đây là ý gì chứ? Cậu ta đang trêu đùa sao? Nhưng tại sao không có cảm giác hưng phấn khi bị trêu đùa vậy? Kimura Kiyoshi mặt đưa đám nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, cậu ta có ý gì? Chẳng lẽ, cậu ta hoài nghi với thân phận của cô? Từ lúc Ichijou chọn gian phòng cho cô, Kimura Kiyoshi liền không hiểu nổi vampire này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, trêu chọc cô, hay là cái gì khác.

Đôi mắt đỏ tươi của Ichijou thối lui, bên miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, khẽ vuốt ve khuôn mặt Kimura Kiyoshi.”Kiyoshi, không cho phép cậu khen người đàn ông khác. Chỗ này của Kiyoshi đã bị tớ làm dấu hiệu quyền sở hữu rồi, nhưng… nơi này còn chưa có” vừa nói một đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng đụng vào khóe miệng Kimura Kiyoshi.

“Ichijou, cậu điên à!” Kimura Kiyoshi nhanh chóng đẩy Ichijou ra, có chút tức giận nhìn cậu.

“Ngượng ngùng, đùa hơi quá” nụ cười sáng lạn của Ichijou phóng đại vô hạn.

“À vậy thì trở về đi thôi. Cậu là tới đón tớ phải không? Cám ơn cậu nha” vừa nói Kimura Kiyoshi kéo tay Ichijou đi về túc xá.

Ichijou bị lôi có chút sửng sốt “Cậu… vừa rồi không phải đang rất tức giận sao?”

“Sao có thể chứ, bị mỹ nam đùa giỡn là vinh hạnh của tớ mà, ha ha… đúng không, Ichijou?” Kimura Kiyoshi tận lực để cho mình cười rất vui vẻ, đối phó một người nguy hiểm như vậy, chuyện cực kỳ không thể làm chính là gây bất hòa với cậu ta; nếu không cô sẽ giống Hanabusa Aido, chỉ cần gặp phải Ichijou là sẽ gặp ‘ vĩnh viễn không ngày yên tĩnh ’, vẫn nên là bổn cô nương giải hòa trước đi, dắt tay cậu cho cậu chút niềm vui ngon ngọt đi.

Ichijou sửng sốt một hồi, cười vò đầu “Kiyoshi nói rất đúng!”

Vừa mở cửa Nguyệt Xá, ánh mắt của mọi người toàn bộ quăng hướng nơi này.

“Ủa…? Hai người các cậu sao lại đi với nhau?” Hanabusa có thâm ý hỏi.

“Còn dắt tay” Rima gặm Chocolate bổ sung.

Kimura Kiyoshi vội vàng buông tay ra ”À, là Ichijou không yên tâm, sợ tớ bị hiệu trưởng khiển trách. Nhắc mới nhớ, các cậu không đi giúp một tay sao, lúc ăn kẹo thổi kẹo, các cậu cũng có một phần tội mà” vừa nói, Kimura Kiyoshi làm bộ như đang tức giận.

“Aha hắc ” Hanabusa híp mắt lại thành một đường chỉ.  “Tớ cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút. Kiyoshi, mau ngồi xuống đi, hiệu trưởng không làm khó cậu chứ?”

ánh mắt của mọi người lại tụ tập về phía Kiyoshi.

“À… Không có ——” mọi người thở phào nhẹ nhõm, lúc này, Kimura Kiyoshi mới nói tiếp “Mới là lạ đấy, hiệu trưởng muốn tớ làm ủy viên kỷ luật!”

“Ủy viên kỷ luật?” Akatsuki Kain nói ra nghi ngờ của mọi người.

“Chính là duy trì hòa bình giữa vampire và con người trong học viện, cua đồng cua đồng…” Kimura Kiyoshi vừa nghĩ đến từ hòa bình này, liền lầm bầm nói thầm, làm người Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt nào có ai không biết ‘ cua đồng ’.

Siki phân tích: “Hiệu trưởng Cross thật đúng là biết tìm người.”

“Đúng vậy, Kiyoshi không chỉ quan hệ tốt với vampire mà cùng con người càng thêm tốt” Hanabusa Aido cảm khái.

Kimura Kiyoshi bày ra chiêu bài mỉm cười ngọt ngào “Cho nên, các cậu phải nhớ giúp tớ!”

Hanabusa Aido một bộ làm khó “Chuyện này… rất khó đấy”

“Hanabusa, đừng quên tác phẩm đắc ý nhất của cậu là người nào đưa cho cậu” Ichijou hài hước, lại tiếp tục nói: “A, không biết chủ nhân của nó có định thu hồi nó hay không đây?”

“A… Ha ha, ủy viên kỷ luật Kiyoshi tớ sẽ ủng hộ cậu, ủng hộ”

Rima: “Ủng hộ”

Siki: “Giống Rima”

Akatsuki Kain: “Kẹo không phải là ăn không, tôi ủng hộ cậu, Kiyoshi”

Souen Ruka: “Tôi chỉ ủng hộ quyết định của Kaname sama. Thuận tiện ủng hộ cậu một chút “

“Hắc hắc, cám ơn! Cám ơn mọi người! Các cậu đều ủng hộ tớ, đoán chừng vampire khác trong học viện cũng sẽ không làm khó”

“Đó là dĩ nhiên!” Hanabusa không khách khí trả lời.

“Vậy tớ đi lên phòng đây, quyển tiểu thuyết kia tớ còn chưa đọc xong đâu” Kimura Kiyoshi quay đầu cười nói với Ichijou: “Hôm nay cám ơn cậu, Ichijou”

Ichijou gật đầu, cười đưa mắt nhìn Kimura Kiyoshi lên lầu.

Akatsuki Kain quan sát nửa ngày, giễu nói: “Hanabusa, sao tôi lại cảm thấy có người rơi vào bể tình “

“Ừ, tôi cũng cảm thấy thế” Hanabusa cầm kẹo que trong tay vừa nghiên cứu vừa cười nói, thật vất vả mới có cơ hội phản công Ichijou, đâu thể bỏ qua chứ.

Ichijou cười rực rỡ: “Các cậu chớ có nói đùa. A, đúng rồi, Kaname đâu?”

Rima gặm Chocolate, tay chỉ trên lầu.

Kimura Kiyoshi mở cửa ”Ủa? Kaname sama anh đang ở đây sao!”

Dù chưa đến nơi cũng đã ngửi thấy mùi hương Huyết tộc nhàn nhạt trên người anh, nên đã chuẩn bị tâm lý trước. Nhìn vẻ ngoài Kimura Kiyoshi tôi trông dễ lừa, nhưng nhờ cái mũi mà thoát được mấy lần đùa giỡn của đám bạn trong Nguyệt Xá, nếu không thì một ngày nào đó cô chắc chắn sẽ bị họ hù dọa đến mức đi đâu cũng phải sợ sệt mất.

Kuran Kaname ngưng mắt nhìn Kimura Kiyoshi “Hình như em mới là người về sớm hơn ta”

“A, ha ha…”Tôi đây chẳng phải là do trêu chọc Cross Kaien sao, dĩ nhiên trở về muộn, ha ha.

“Kiyoshi…” Oh? Kimura Kiyoshi sợ hết hồn khi Kuran Kaname bất thình lình ôm cô, chuyện gì thế này?

Kimura Kiyoshi nhẹ nhàng ôm eo Kuran Kaname, vóc người thật tốt, dáng dấp cũng đẹp trai, do sinh tồn mà cả người tản ra tịch mịch u buồn, nào ai có thể cưỡng lại. Kimura Kiyoshi nhẹ nhàng dựa mặt vào bả vai Kuran Kaname, hương thơm nhàn nhạt tản ra, cao lớn nặng nề mà cảm giác rất an toàn, ừm, rất thoải mái, chẳng qua là… anh ấy cũng ôm Yuki như vậy, nghĩ tới đây, trong lòng Kimura Kiyoshi không khỏi dâng lên ghen tỵ. Ghen tỵ? Ghen tỵ sao, đúng là thiên địch của con gái. Nhưng vẫn không nhịn được đi ghen tỵ.

“Kiyoshi”

“Vâng?” Kimura Kiyoshi mở ra đôi mắt mơ màng ngẩng đầu nhìn Kuran Kaname, làn da trong thật đẹp, lông mi đậm mà dài, thu hút người ta nhất là đôi mắt có mị hoặc trí mạng, đủ để cho bất kỳ ai hãm sâu vào, không cách nào tự kềm chế, vạn kiếp bất phục, vĩnh không siêu sinh… Ừm, hai cụm từ cuối hình dung hình như không đúng.

Đôi mắt ưu nhã của Kuran Kaname hơi nheo lại, ngón tay thon dài vén gọn tóc mái trên trán Kimura Kiyoshi sang bên tai ”Em có một loại ma lực, làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh lại an tâm. Kiyoshi, em vĩnh viễn cũng phải là chính mình, giống như bây giờ!” Không nên bị ngươi lừa ta gạt, chém giết lẫn nhau trong Huyết tộc, ta hy vọng em là ‘ đơn giản ’; chẳng qua, từ ‘đơn giản’ có thể dễ dàng sao?

Kimura Kiyoshi hơi nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào khóe mắt Kuran Kaname ”Đương nhiên rồi, linh hồn của em vĩnh viễn đều là em, sẽ không thay đổi. Hi vọng anh cũng vậy, Kaname”

Kuran Kaname nắm tay Kimura Kiyoshi, khẽ hôn lên mu bàn tay ”Trời sắp sáng, sớm đi chuẩn bị nghỉ ngơi đi”

“Vâng…” Kimura Kiyoshi nhìn Kuran Kaname xoay người ra cửa, đột nhiên kêu lên: “Kaname sama”

Kuran Kaname dừng lại, Kimura Kiyoshi nhanh chóng chạy tới trước mặt Kuran Kaname, kiễng chân lên một chút, đôi môi chạm nhẹ vào khuôn mặt nhẵn nhụi mà tinh sảo của Kuran Kaname…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN