Lam Sắc Vi
Chương 23
Trong bóng tối, cánh hoa xanh từ bay khắp bầu trời, sáng lạng chói mắt… Cô gái mặc trang phục màu trắng đưa ra hai tay, một cánh hoa, hai cánh hoa, ba cánh hoa…
“Anh trai, anh nhìn kìa! Rất nhiều cánh hoa Tường Vi màu lam, thật là đẹp!”
Bàn tay thon dài bao trùm đỉnh đầu của cô gái nhỏ, không ngừng xoa xoa. “Lam, em mới là đóa hoa đẹp nhất trong mắt anh trai ——”
“Anh trai! Anh trai!…” Trong bóng tối, một tiếng kêu thê lương vang lên…
“Không muốn! Không muốn!” Kimura Kiyoshi bị tiếng kêu tê tâm liệt phế làm tỉnh lại, nghi ngờ ngồi dậy. “Không muốn? Sao mình lại hô không muốn?”
“Em thấy ác mộng!” Kuran Kaname lấy ra khăn lụa trước ngực đưa cho Kimura Kiyoshi.
“N?”
“Trán, rất nhiều mồ hôi lạnh”
Kimura Kiyoshi sờ cái trán một cái, quả thật! “Đổ mồ hôi rất nhiều! ©¸®! Kaname, anh có thể lau cho em không?”
Kuran Kaname cười nhẹ, ngồi bên cạnh Kimura Kiyoshi, êm ái lau mồ hôi trên trán cô. “Quả thật rất tùy hứng, Kiyoshi.”
“Dạ?”
“Lão gia Kimura nói em rất tùy hứng, nhờ ta chăm sóc em.” hai tròng mắt tĩnh mịch của Kuran Kaname nhìn thẳng Kimura Kiyoshi, tựa hồ muốn nhìn thấu người trước mặt, sau đó nhìn kĩ từng mảnh từng mảnh.
Kimura Kiyoshi nhìn quân vương tuấn mỹ trước mặt, khó có thể ngăn chặn sự tùy hứng tham lam sinh sôi ở trong lòng… mắt của anh, mũi của anh, môi của anh… Ngay cả những lọn tóc đen trên trán anh, không lúc nào là không quấn lấy lòng của tôi. “Kaname, anh nhìn ra không?”
“Cái gì?” Kuran Kaname êm ái mà nhẵn nhụi một lần lại một lần lau đi mồ hôi trên trán Kimura Kiyoshi.
“Chuyện em thích anh.” Kimura Kiyoshi kìm lại nhịp tim đập loạn cào cào của mình, rốt cục vẫn nói ra khỏi miệng, từ lần đầu tiên gặp mặt đã muốn nói ra rồi.
Nửa giờ sau…
Trong phòng đã yên tĩnh rất lâu, yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của Kimura Kiyoshi. Kimura Kiyoshi quẫn bách dùng tay phải ôm lồng ngực của mình, len lén ngẩng đầu quan sát Kuran Kaname đứng ở bên cửa sổ không nói lời nào. Lần nào cũng vậy, có thể từ chỗ đó nhìn ra xa đến nửa đêm, hoặc là cả đêm. Thật lúng túng, ha ha… quả nhiên tôi quá nóng nảy!
Kimura Kiyoshi khó có thể khống chế mình hô hấp hào hển, ho khan hai tiếng “Khụ…” Hít sâu một cái. “Anh luôn có thể đứng ở đó rất lâu, ha ha… em đang nghĩ em có nên đặt giá thuê chỗ đó không đây, có thể thu không ít tiền. Khụ… ý của em là nếu như có lãi thì… có khi hiện tại em đã là phú bà rồi. A, không đúng, anh đừng coi là thật, em nói lung tung, không có ý gì khác”… Một phút đồng hồ sau… “Còn có, câu vừa nãy cũng vậy, anh cứ coi như là lời nói đùa đi.”
“Kiyoshi!” Kuran Kaname đột nhiên xuất hiện bên cạnh Kimura Kiyoshi, lóe ra đôi mắt đỏ tươi nói: “Làm sao bây giờ? Luôn mong đợi rằng ta sẽ có chút vị trí trong suy nghĩ của một cô bé đáng yêu khả ái như em, nhưng… Thật xin lỗi! Ta không thể cô phụ một người, một người mà ta quan tâm nhất thích nhất!” ánh mắt ưu thương và cô đơn nhìn thắng vào Kimura Kiyoshi.
“Aha hắc, không sao, thật đấy. Ngài chớ cảm thấy khốn nhiễu là được! Em… chỉ là muốn nói ra, như vậy mới có thể biết kết quả, không phải sao? Em đúng là có chút ngu ngốc, có một số việc đã biết rõ kết cục nhưng lại vẫn muốn đi làm ——”
Đôi môi lạnh như băng đột nhiên bao trùm lên cái miệng nhỏ nhắn đang tạo ‘ tiếng ồn không ngừng ’ của Kimura Kiyoshi, một dòng nước ấm giống như điện giật truyền toàn thân Kimura Kiyoshi. Kimura Kiyoshi có thể cảm nhận được bàn tay thon dài của Kuran Kaname thỉnh thoảng khẽ vuốt ve sau lưng cô, đó là một loại cảm giác kỳ quái vừa tê dại vừa nóng, một ngọn lửa được đặt tên là ‘ dục vọng ’ thiêu đốt toàn thân… (Toji: hic, hôn rồi, tiến độ của đôi này chậm thật ~)
“Ưm… Kaname…” Kimura Kiyoshi bất giác rên rỉ…
Kuran Kaname đột ngột ngừng lại, buông ra người trong ngực, nhanh chóng sửa sang lại hơi thở hào hển của mình.”Thật xin lỗi, Kiyoshi!” Lúc nói lời này, Kuran Kaname đã ưu nhã đứng dậy mở cửa phòng ra.
“Vậy… về sau anh có thể yêu em không? Em chỉ là nói có thể…” Cô gái mắt đầy sao, ôm hi vọng.
“Thật xin lỗi!”
“Ừm, hiểu rồi.” Kimura Kiyoshi chảy nước mắt khóa chặt cửa phòng lại, đúng, còn có cửa sổ, đều phải khóa chặt chẽ, không bao giờ muốn bất luận kẻ nào có cơ hội đi vào.
Dưới ánh trăng, trên sàn nhà. Một thiếu nữ mặc áo ngủ màu trắng đang khóc. Rõ ràng đã nói không thích, nhưng vẫn còn muốn hôn tôi! Cho tôi hi vọng, sau đó lại cho tôi tuyệt vọng! “Kuran Kaname, anh chẳng ra gì cả, huhuhu…”
——— ———————— phân chia tuyến ——— —————— —————————
“Này, Ichijou, nghe nói ngày mai có một học sinh mới chuyển trường?” Hanabusa Aido hoàn toàn không để ý đến thầy giáo đang giảng bài, lớn tiếng hỏi.
“Ừ, tối mai sẽ có một học sinh mới chuyển trường tới, thời gian cụ thể thì tớ chưa biết. Mặc dù thế, để biểu đạt sự nhiệt tình của chúng ta, ngày mai mọi người nhất định phải đến nhé!” Ichijou bày ra mỉm cười tiêu chuẩn nói với mọi người.
“Cậu đang nói Kiyoshi phải không, không hiểu sao hai ngày nay không nhìn thấy cậu ấy đâu?” Siki ngậm Chocolate kỳ quái nói.
Akatsuki Kain đột nhiên nhớ tới gì đó, nhỏ giọng nói: “À, ngày hôm qua trước lúc đi học, tớ nhìn thấy Kaname sama từ trong phòng của cậu ấy ra ngoài, sau đó không gặp cậu ấy nữa ——”
“Cậu nói cái gì? Không cho phép cậu nói Kaname sama!” Souen Ruka hung hăng trừng Akatsuki Kain một cái “Kaname sama là người tốt.”
“Suỵt ——” mấy người liếc nhau, rồi len lén liếc Kuran Kaname đang ngồi trên ghế sa lon đơn phía sau Ichijou, xác định Kuran Kaname vẫn an tĩnh đọc sách, họ liền thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ nói Ruka này, cậu có thể nhỏ giọng một chút sao? Làm ồn đến Kaname sama!” Hanabusa Aido bất mãn nói.
“Ban đầu cậu còn nói lớn hơn cơ mà!” Ruka nhỏ giọng bác bỏ.
“Cứ thấy ít đi Kiyoshi, nơi này có vẻ như thiếu thiếu gì đó.” Akatsuki Kain đan hai tay vào nhau, nhìn trần nhà thở dài nói.
“Không sao, ngày mai Kiyoshi nhất định sẽ xuất hiện, mọi người không cần lo lắng.” Ichijou bày ra chiêu bài mỉm cười nhìn mọi người.
“Sao mà cậu chắc chắn thế?” Rima vừa bóc vỏ chocolate, vừa nói chen vào.
“Bởi vì… Ngày mai học sinh chuyển trường chính là người theo đuổi Kiyoshi!” Ichijou bạo liệt nói.
“Ai cơ?” Mọi người hỏi.
“Yamaguchi Rya!” Ichijou mang theo gương mặt cười vô hại trả lời.
Hanabusa Aido: “A?”
Akatsuki Kain: “Sao cậu ta lại đến đây thế nhỉ.”
Siki: “Đại khái là nhằm vào Kiyoshi đi.”
Rima: “Chúng ta phải gọi cậu ta là Rya sama sao?”
Ruka: “Còn lâu! Vô luận là ai đến, quân vương trong lòng tớ vĩnh viễn là Kaname sama!”
Hanabusa Aido: “Tớ có một dự cảm, tớ không được ăn kẹo phao nữa…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!