Làm Thằng Đàn Ông Tốt Không Phải Lúc Nào Cũng Hay - Làm Thằng Đàn Ông Tốt Không Phải Lúc Nào Cũng Hay - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
279


Làm Thằng Đàn Ông Tốt Không Phải Lúc Nào Cũng Hay


Làm Thằng Đàn Ông Tốt Không Phải Lúc Nào Cũng Hay - Chương 19


Cuối tuần rồi mình bị 1 trận sợ quá các thím ợ, không biết có gây ra tội lỗi gì không nữa!
Số là chiều tối thứ 6 vừa rồi trời mưa rất lớn, mình đang đi công tác với 1 vài người về (đi ô tô của cty) thì anh P gọi rủ đi ăn nhậu, mưa quá bà con ko về được. Mình ok nhưng vì phải chạy từ công trình về nên khoảng 8h30 mới tới. Lúc đến thì mọi người đang chém gió khí thế, no say cả rồi, total có khoảng 10 mạng, có cả Chị luôn.
Đến sau mới thấy mọi người thương “thằng em bé bỏng”, gọi cho bao nhiêu là đồ ăn. Mình hơi ướt khoảng 50% vì đi xe ôm và chạy bộ mất 1 đoạn, cũng làm vài ly (khoảng 5) rượu cho ấm người rồi ngồi ăn khí thế, no căng cả bụng.
Chờ mình ăn xong thì mọi người hò nhau đi Bar, lúc này trời cũng đã hết mưa! Thứ 6 mà – chơi hết sức, hết tiền rồi về! Bà con thống nhất thế là lên đường. Như mọi lần khác, mình lại chở Chị nhưng lần này là bằng xe của Chị, Chị thì ngồi sau ôm eo mình rồi nói đủ thứ trên đời cả.
Vào đến bar thì mình lại có 1 chút việc phát sinh, lại phải ra ngoài sảnh ngồi check mail, gọi điện phải gần 2 tiếng, cứ chạy ra, chạy vào thế. Mẹ, được ngày đi chơi cũng không yên nữa! Lúc xong việc vào thì thấy mọi người đã xử hết 2 chai Chivas. “Làm chai nữa!” – anh P hét và nhanh chóng nhận được sự đồng ý của mọi người. Chơi hết chai đó nữa cũng khoảng gần 2h rồi, mấy người con trai ai cũng mệt, có mình là tỉnh, không phải vì uống tốt mà vì có được uống đâu, total khoảng 10 ly chứ mấy. Mọi người hò về.
Lúc ở trong Bar uống rượu mình có cảm giác hơi lạnh, rồi ngày càng lạnh, hỏi mọi người thì không ai thấy gì cả. Kì lạ thật, mình vốn là người chịu rét rất tốt, mình đã thấy lạnh thì mọi người có mà đắp chăn hết. Có chuyện chăng? Mình nghĩ vậy, thấy lạnh thôi chứ tinh thần hoàn toàn tỉnh táo bình thường. Lúc về, ra khỏi cửa Bar thì đáng lẽ phải thấy nóng nhưng mình lại càng lạnh hơn.
– Ê, xỉn rồi à? Chị hỏi khi thấy mình lắc lắc đầu cho tỉnh táo
– Không, có uống đâu mà xỉn? Nhưng em thấy lạnh quá!
– Không xỉn sao cái mặt xanh lét vậy?
– Mặt em á? Mình ngạc nhiên vì mình càng uống cái mặt càng xanh ra
– Không có, em tỉnh táo bình thường mà, uống có mấy ly, nhưng thấy sao sao ấy! Mình tiếp
Mình chạy ra lấy xe thì bắt đầu thấy hơi choáng. Mẹ, chẳng lẽ xỉn? Nhưng mình rất tỉnh mà, không phải kiểu say rượu! Mồ hôi bắt đầu chảy trên trán, khó chịu thực sự, người thì lạnh nổi da gà luôn. Không ổn rồi! Mình vòng xe nhanh ra chỗ Chị
– Về nhanh rào! Em khó chịu quá







– Đi nổi không đó? Thấy em ghê quá!
– Chắc được, không sao đâu
Chị ngồi lên rồi mình lao vút đi, lái xe nhanh nhưng rất an toàn, không phải ẩu kiểu như mấy lần say. Chị vẫn ngồi sau ôm mình, không ngừng hỏi mình có sao không? Mình trả lời “vẫn ổn” nhưng càng ngày càng thấy chẳng ổn chút nào cả. Lúc đi qua cầu Thủ Thiêm gió lớn quá, lần này thì mình choáng thực sự, không kiểm soát nổi nữa, người lạnh run, tay lái loạng choạng may mà đứng lại kịp. Mình gục luôn xuống đầu xe, mồ hôi tuôn ra như đi xông hơi, đầu óc quay cuồng.
– Em sao vậy? Đừng làm Chị sợ nha! Mình nghe thấy Chị nói mấy lần luôn, lo lằng lắm!
– Không sao đâu, chắc trúng gió rồi, chở em đi!
Mình ngồi sau mà dựa hẳn vào lưng Chị, không mệt lắm nhưng nó cứ sao sao ấy, mắt nhắm nghiền. Vì Chị không biết nhà mình, chỉ biết trong khu đó thôi nên mình có chỉ đường, nhưng lúc dừng xe lại thì lại là cái khách sạn lần trước. Rõ ràng là mình chỉ đường về nhà mình mà?
– Sao đến đây? Mình cố nhìn Chị hỏi
– Đường vào nhà em ghê lắm, ngủ tạm đây đi, chắc trúng gió rồi!
Đúng là đường vào nhà mình tối và vắng thật. Ban ngày đã chẳng có người rồi chứ nói gì đêm! Mình chẳng buồn nói với Chị nữa, phi thẳng lại quầy tiếp tân, nói gọn lỏn “107” (cái phòng quen thuộc) rồi đặt ví của mình trên quầy. Con bé tiếp tân nhận ra mình thì phải, nó tự lấy CMND trong ví mình rồi trả lại cùng với chìa khóa, nó nói với mình gì đó nữa, chẳng để ý. Mình tự mở tủ lấy 2 chai nước rồi đi lên, Chị theo sau mình.
Lên đến phòng thì thấy đỡ lạnh hơn, chắc do chưa mở máy lạnh, cái phòng thì kín. Mình vào luôn nhà tắm rửa mặt cái cho tỉnh, nhìn lên gương thì đúng là cái mặt xanh lét thật. Khó chịu quá mình bật nước tắm luôn
– Em làm gì trong đấy thế? Có sao ko vậy? Chị đập cửa hỏi mình
– Em tắm cho .. đỡ lạnh
– Cái đồ hâm, ai bảo mài tắm lúc này! Đi ra mau!
Mình kệ, tắm nước nóng thấy người ấm hẳn, nhưng vẫn thấy choáng choáng sao ấy! Tắm xong (mặc đồ lại đàng hoàng nhé!) ra ngoài thì mình bị Chị la, kệ, mình bò lên giường quấn chăn nằm rên hừ hừ luôn. Chị sờ trán mình rồi bỏ ra ngoài, một lúc sau thấy đi lên
– Để cạo gió cho xem nào! Chị nói với mình
– Cạo gì, kệ đi, em sợ cái đó lắm! Mình trả lời và lúc này lại thấy lạnh trở lại, đầu càng choáng váng hơn, gần như chẳng nhìn rõ gì nữa!
Chị nói gì đó nữa rồi mình chỉ nhớ được là Chị có kéo đầu mình gồi lên chân của Chị ấy, sau đó thấy bôi dầu rồi giựt giựt cái chỗ giữa 2 chân mày của mình. Hình như Chị có nói là “vừa cạo đã đỏ lên” ấy, chẳng nhớ nữa, mình thiếp dần đi, chẳng biết trời trăng gì luôn ……
Mình mở mắt ra, đập vào mắt mình là cái đồng hồ treo trên tường đã điểm gần 8h. Thấy người nặng nặng, quay sang thì ôi mẹ ơi! Chị đang ôm mình ngủ, mình ko có mặc áo! Mình nằm thằng (mình thường nằm ngủ như … người chết nằm trong quan tài ấy), Chị thì nằm ghé quay mặt vào mình, 1 chân gác lên chân mình, đầu gối lên tay trái của mình, 1 tay ôm ngang người mình và nằm rất sát, đại loại là ôm mình như gối ôm vậy!
CLGT mình hơi hoảng, kèo này đâu ra vậy? Mình nằm im nhớ lại những gì xảy ra thì cũng chỉ nhớ được như đã review ở trên, không hiểu chuyện gì xảy ra sau đó nữa! Chị vẫn ngủ ngon lành, chưa biết là mình dậy, vì Chị cúi mặt xuống nên mình ko nhìn thấy có thật là đang ngủ hay không, mình cảm nhận rõ cả từng hơi thở của Chị trên người mình. Mình đã hết lạnh, hết choáng, giờ thấy … nóng.
Với tay định gọi Chị dậy thì mẹ ơi, đau lắm, mình nhấc lên không nổi luôn, cố cử động thì toàn thân đau nhức, cứ như là vừa bị 1 trận đòn nhừ tử vậy.





– Ê bé, dậy dậy! Thả anh ra mau! Hình như hét lên vậy, khó chịu lắm các thím ợ
– Gì thế? Dậy rồi à? Chị giật mình và cũng nhận ra mình đã tỉnh rất nhanh
– Dậy lâu rồi, nguyên cái cây cổ thụ đè lên người sao mà ngủ được?
– Ta ngủ không có gối ôm là không được, ôm mi tạm vậy! Mà hết mệt chưa? Chị nhỏm dậy hỏi mình
– Rồi, nhưng đau nhức quá, chẳng nhớ gì cả. Tối qua có làm gì tôi không đó?
– Ax, chưa biết đứa nào làm gì đứa nào à! Mài làm ta sợ chết khiếp, ngủ cũng không được nữa. Chị nói cái mặt làm ra tội nghiệp
– Đứa nào làm gì đứa nào là làm những gì? Mình cố đùa
– Thì những gì cần làm đã làm hết rồi!
– Sao mềnh ko thấy gì nhỉ? Để làm lại coi!
Mình nói rồi ý định là chồm dậy đùa với chị nhưng mà không được rồi, toàn thân đau nhức, các cơ nó không chịu nghe mình điều khiển nữa, mình ngồi dậy không nổi luôn
– Sao thế? Chị hỏi sau khi đỡ mình ngồi dậy
– Đau người lắm, không cử động nổi
Mình thấy Chị cười sau khi mình lết ra mép giường, quay lại hỏi thì bà ấy bảo vào soi gượng đi! Mình cố lết vào đến nhà tắm, nói thật là mỗi bước đi nặng tựa ngàn cân, cố gắng lắm! Hình ảnh đầu tiên mình thấy trong gương là cái mặt của mình nó đã hết xanh, giữa trán có cái dấu tím ngắt như là cái mắt thứ 3 vậy. Quay lưng lại nhìn thì tá hỏa, không thể tưởng tượng nổi, lưng mình hằn những vết xẻ ngang tím ngắt như là xương sườn vậy, nhìn ghê lắm
– Trời ơi cái gì vậy? Mình hét lên trong nhà tắm
– Ta cạo gió cho mi chứ gì! Chị đướng ngoài cửa nhà tắm nói và cười lớn
– Cạo gió gì mà dã man vậy? Em đã bảo không mà? Còn gì là nhan sắc của tôi!
Mình nói rồi vô tình rướn người lên để nhìn cho rõ hơn thì lại bị đau nữa, lần này đau khắp cả người, mình đứng ko nổi và lại gục xuống, mặt nhăn nhó
– Lại sao nữa vậy? Chị đỡ mình hỏi
– Đau chứ sao nữa! Không biết có phải do Chị cạo gió mà ra thế không
Chị chỉ cười, có vẻ vẫn chưa hết buồn cười với cái lưng của mình, vòng tay mình qua cổ Chị rồi dìu mình trở lại giường. Chị thả mình nằm rầm ruống giường rồi mất đà cũng ngã theo, nằm ngay lên người mình, đau muốn chết luôn!
– Nhìn như cái que mà cũng nặng gớm! Chị than, vẫn nằm vắt ngang qua người mình, chống tay 2 bên và nhìn mình, tóc xõa xuống mặt mình luôn.
– Hôm qua cạo gió cho em thật đấy à? Mình vén tóc Chị ra khỏi mặt mình rồi hỏi
– Chứ sao nữa, coi như trả lại cho mi cái vụ hôm trước. Khổ sở với em luôn
– Sao mà khổ?
– Thì người nũn như con giun, mê man, làm sợ hết hồn ….
Nghe Chị kể thì mình mới biết là hôm qua bà ấy thấy mình vậy nên xuống dưới mượn lọ dầu lên cạo gió cho mình. Mình thì không biết sự gì nữa nên bà ấy lo, cạo gió hết cả người mà vẫn không thấy mình tỉnh hơn, cứ mê man vậy, than lạnh nữa. Ngồi canh mình đến gần 4h thì thấy mình ngủ co ro, Chị cũng mệt nữa nên …ôm mình ngủ luôn. Nghe mà thấy tội chị ấy quá!
Chị dìu mình xuống cầu thang để về, tính đưa mình về nhưng mình quyết đi xe ôm. Về nhà cái là nằm vật ra nệm, không dám nói là tối qua mình ngủ KS, chỉ bảo là trúng gió ở lại công trình. Mình nằm vật 1 chỗ hết ngày thứ 7 thì đỡ hơn, vật vờ thêm ngày chủ nhật nữa! Chị có gọi điện với nhắn tin hỏi thăm, mình thì cứ lo nghĩ không biết có chuyện gì khác xảy ra ngoài những điều Chị kể hay không nữa. Nhưng quần áo còn đủ cả (à mình ko có áo) chắc là ko sao đâu các thím nhỉ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN