Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn
Chương 3
Từ chương này trở đi sẽ có một số thay đổi như sau:
Trong raw có ghi Hewitt gọi Reiner là Tiểu Nạp Nạp (Chữ Nạp là tách từ Hán Việt tên Reiner, có thể dịch thô là Tiểu Ner Ner đó) nhưng để thế thì không hay nên mình mạn phép để Hewitt gọi Reiner là Rei cho đặc biệt, cũng phù hợp với diễn biến tiếp theo của thế giới này
Ngoài ra, nếu dịch là Tiểu Reiner hay Tiểu Carlo nó nửa nạc nửa mỡ quá nên mình sẽ sửa thành “Carlo bé nhỏ”
Tinh đạo = đạo tặc vũ trụ
Căn tin của Thunder được xây dựng vô cùng xa hoa, mọi thức ăn ngon của các hành tinh đều có mặt tại nơi này. Đây chắc chắn là ý tưởng của Hewitt: hưởng thụ cuộc sống, chiến đấu hết sức. Hiện tại cũng không phải thời gian ăn cơm, toàn bộ thành viên của tiểu đội số 3 tập trung lại một góc. Giữa đám người là Carlo đang âm thầm rơi lệ.
“Cuối cùng là làm sao thế, em mau nói đi” Một alpha tóc vàng thấy đối tượng mình có cảm tình bày ra bộ dạng đau lòng thế kia thì gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Carlo ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn, mới phun ra một chữ liền ngậm chặt miệng lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Alpha tóc vàng còn muốn nói thêm gì đó thì vai đã bị người khác ghìm lại: “Vừa mới vào cửa căn tin đã nghe thấy cái giọng oang oang của cậu. Có chuyện gì thế?”
“Đội trưởng, có người bắt nạt Carlo bé nhỏ của chúng ta”
Người vừa cười dịu dàng vừa đi tới kia chính là đội trưởng tiểu đội chiến đấu số 3 – Andrew. Hắn lớn lên tuấn tú lịch sự, khi cười rộ lên liền khiến người khác có cảm giác như gió xuân lướt qua mặt, bất tri bất giác buông lỏng phòng bị.
Hắn ngồi đối diện Carlo, nhẹ giọng nói: “Carlo đừng lo. Tiểu đội số 3 chúng ta nhất định sẽ trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ nhất cho em.”
Tựa như được lời nói dịu dàng của hắn an ủi, Carlo bèn đứt quãng kể lại những gì vừa xảy ra trong phòng chỉ huy tác chiến. Cuối cùng, y khịt mũi một cái: “Có phải em đã làm gì sai chọc giận phó quan Reiner nên ngài ấy mới ghét em như vậy không?”
“Bậy nào, Carlo đáng yêu thế làm sao lại có người không thích em được. Phó quan Reiner kia đối với ai cũng nghiêm khắc như vậy mà. Lần trước anh…”
Andrew biết rõ đức hạnh của cấp dưới mình nhất, dùng ánh mắt ngăn lại alpha tóc vàng đang muốn thao thao bất tuyệt kể lể, sau đó nhẹ giọng động viên Carlo: “Carlo giỏi như vậy thì chỉ cần cố gắng chút thôi là nhất định sẽ được công nhận.”
“Thật sao, nhưng nếu phó quan Reiner vẫn cứ không đồng ý thì em phải làm sao bây giờ?”
“Trên tàu vũ trụ này người có quyền quyết định là chỉ huy trưởng, không phải phó quan Reiner” Alpha tóc vàng không nhịn được bèn mở miệng nói “Chỉ huy đối xử với em rất đặc biệt. Từ lúc anh gia nhập Thunder đến nay, chưa từng thấy chỉ huy tự mình dẫn người mới đi làm nhiệm vụ đâu!”
“Làm, làm gì có. Chắc Hewitt cảm thấy tay chân em vụng về, nhìn không vừa mắt thôi” Carlo ngượng ngùng cúi đầu, đôi tai trắng nõn chậm rãi biến thành màu hồng.
Andrew mỉm cười vỗ vai Carlo “Để không phụ lòng mong đợi của chỉ huy trưởng em cũng phải cố gắng lên đó”
Đôi mắt Carlo lập lòe ánh sáng, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.
Winfrey không phải là một tinh cầu thích hợp để sinh sống. Nơi đó cách ngôi sao số ZR-21 quá gần dẫn đến khí hậu nóng bức quanh năm, cả hành tinh căn bản là một sa mạc hoang vắng, bên trên không có chút tài nguyên khoáng sản nào, thậm chí thỉnh thoảng còn bạo phát bão điện từ. Một tinh cầu như vậy, bất kỳ liên minh quốc gia nào cũng đều không có hứng thú, vì vậy liền trở thành khu biên giới —— thiên đường của tội phạm.
So với vùng đất hoang vu kia thì tòa thành xa hoa đồi trụy như Nabia dường như trở thành tồn tại hoàn toàn xa lạ ngay giữa sa mạc. Mặt hàng kinh doanh chủ yếu ở Nabia chính là các tang vật, các loại hàng hóa không rõ lai lịch hay bị liên minh loài người cấm lưu hành đều có thể tìm thấy ở đây.
Pho tượng độc nhãn Locke Redd hơi cụp mắt xuống, ánh nhìn hướng tới trung tâm sàn đấu giá qua nóc nhà thủy tinh trong suốt sáng sủa rực rỡ. Pho tượng chính là khắc theo hình dáng của người sáng lập ra sàn đấu giá này, cũng là người nổi danh nhất trong lịch sử đạo tặc vũ trụ. Ngày hôm nay trung tâm sàn đấu giá lại nghênh đón một vị khách hàng lớn vung tiền như rác. Trong đại sảnh các vị khách khác đều đang rỉ tai với nhau.
“Món thứ mười lăm rồi. Đã có ai tính thử xem ghế lô số 18 đã tốn bao nhiêu tinh tệ chưa?”
“Đây là nhà giàu mới nổi đến từ đâu thế, chẳng nhẽ vừa mới phát hiện ra quặng mỏ tinh à?”
“Rõ ràng là một tên đạo tặc vũ trụ vừa mới kiếm được món hời xong, không ai để ý đến mấy món hắn ta mua đều là vũ khí và tài nguyên sao?”
“Vậy về sau không có kịch hay để xem rồi vì cuối cùng chính là di sản Nước Mắt Vì Sao của bậc thầy Orcs, có vẻ như số 18 sẽ không ra tay. Nghe nói sủng vật mới của Hulan hôm nay rất muốn có được chiếc dương cầm cổ điển kia…”
“Xì, ả ta có hiểu mấy thứ nghệ thuật cao siêu này đâu. Trưởng giả học làm sang dát vàng lên người thôi. Nếu để cho ả mua được thì chắc thầy Orcs tức đến mức đội mồ sống dậy mất”
Trong bầu không khí sôi động như vậy, vật đấu giá quan trọng đã xuất hiện ở trên bục. Người chủ trì không cần nhiều lời, trực tiếp ấn nút. Sau đó chiếc hộp tinh xảo bọc bên ngoài từ từ mở rộng, một chiếc dương cầm đẹp đến nghẹt thở hiện ra trước mắt mọi người. Thân đàn màu xanh đen sâu thẳm như bầu trời đêm, ở nơi ánh đèn chiếu xuống tựa như dải ngân hà sáng bừng rực rỡ. Nghe đâu là phải dùng một lượng lớn tinh vân thạch nghiền thành bột phấn, hòa với bề mặt nước sơn nên cây đàn này mới có thể sở hữu bề ngoài tráng lệ như chính tên của nó – “Nước Mắt Vì Sao”. Chiếc dương cầm này vô cùng đẹp, chưa từng có ai đàn, nghe nói là bởi vì khi nhìn thấy nó ai cũng có cảm giác khả năng chơi đàn của mình mà sử dụng cây dương cầm này chính là đang sỉ nhục nó.
Nhưng mà không phải ai cũng có cảm tính như mấy vị âm nhạc gia kia. Khi nghe được âm thanh đấu giá bắt đầu, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần có chút kích động ngồi thẳng lưng. Sau đó liền yếu đuối như người không xương mà dán lên gã đàn ông vai u thịt bắp bên cạnh, kéo dài giọng làm nũng: “Thân ái à~ “
Người đàn ông vạm vỡ giang tay ôm lấy thân hình mềm mại kia vào lòng: “Tiểu yêu tinh, đã đồng ý mua cho em rồi còn sợ tôi sẽ đổi ý sao. Hôm nay chuẩn bị tận 800 vạn tinh tệ, đủ mua tất cả mọi thứ ở đây ấy chứ”
Nhưng vả mặt đến cực nhanh. Hulan vừa dứt lời, ở phía ghế lô số 18 liền truyền đến âm thanh điện tử: “1000 vạn tinh tệ”
Giờ khắc này bên trong ghế lô số 18, có một người vóc dáng thon gầy, mặc áo sơ mi quần dài màu đen, khuôn mặt đàn ông phổ thông đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, chính là Lục Hằng sau khi dịch dung.
Cậu quay đầu lại nói: “Chỉ huy trưởng, cậu mua mặt hàng này là không phù hợp với quy định. Chúng ta chỉ có thể mua vũ khí và tài nguyên thôi”
“Cậu cứ thích lo lắng thái quá thế nhỉ” Hewitt lắc lắc ngón trỏ “Đây là tôi tự mua”
Nếu Hewitt dùng tiền cá nhân mua thì Lục Hằng cũng không nói thêm gì nữa. Tuy rằng hắn không hiểu Hewitt mua cây dương cầm này để làm gì, bất quá Hewitt làm việc từ trước đến giờ có chút tùy tâm sở dục, chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ thì cậu cũng không cần phải quản việc không đâu. Chỉ là Lục Hằng không quan tâm không có nghĩa là người khác cũng thế.
“Hewitt, anh mua đàn dương cầm làm gì thế, anh biết đánh đàn sao? Thật là lợi hại nha.” Đôi mắt Carlo sáng lấp lánh, sùng bái nhìn Hewitt.
“Anh làm gì có máu nghệ thuật đâu, cây dương cầm này là để dùng vào việc khác” Hewitt thần bí cười cười.
Không biết Carlo nghĩ tới điều gì, khuôn mặt trắng nõn xuất hiện một vệt đỏ ửng. Lục Hằng nhìn hai người ở với nhau, nhớ tới trong tài liệu tại trường quân đội trước đây của Carlo có ghi y đã từng học tại học viện nghệ thuật một thời gian, trùng hợp chính là dương cầm. Xem ra tình cảm giữa bọn họ có lẽ đã phát sinh từ trước rồi.
“Nói này Rei, tôi thực sự rất thất vọng đấy. Cậu đang mặc cái gì vậy hả” Xem ra Hewitt cũng không muốn tiếp tục nói đến đề tài này, hắn đột nhiên than thở với Lục Hằng, biểu tình khoa trương phủ đầy ánh mắt.
Hôm nay Hewitt ăn mặc đặc biệt cuồng dã phóng túng, trên người khoác chiếc áo da đính đầy trang sức kim loại, bên dưới là chiếc quần bò rách, còn dùng cả thuốc nhuộm màu đỏ sậm vẽ lên mặt một đống hình xăm quỷ dị. Carlo bên cạnh thì mặc một bộ trang phục Gothic cổ điển, viền ren cầu kì trên áo sơ mi càng làm tôn lên đường nét tinh xảo trên khuôn mặt y.
“Hôm nay tôi dịch dung thành khuôn mặt khác với nguyên bản nhất, không ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ hết” Lục Hằng nói.
“Không không không, đây không phải là vì nhiệm vụ mà là sống tình thú. Cứ rập khuôn một kiểu cả đời như cậu thì nhàm chán biết bao!” Hewitt làm màu thở dài, tay vẫn nghiêm túc ấn xuống nút đấu giá.
Bọn họ đang tiến hành nhiệm vụ đầu tiên đó là đốt tiền tại trung tâm sàn đấu giá ở Nabia, có như vậy mới lấy được giấy mời của sàn đấu giá Bạch Kim. Theo thông tin được tuồn ra từ trước, mục tiêu của bọn họ lần này chính là mặt hàng trong sàn đấu giá Bạch Kim kia.
Sau khi mua được Nước Mắt Vì Sao, cửa ghế lô vang lên, một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn màu đen đi vào. Trong tay cô ta nâng lên một cái hộp tinh xảo, trên mặt chiếc hộp được đặt một phong thư.
“Thưa vị khách quý, tôi xin đại diện trung tâm sàn đấu giá mời ngài đến tham dự sàn đấu giá Bạch Kim được tổ chức vào ba ngày tới ạ.” Cô gái cúi người xuống, lộ ra cần cổ thon dài xinh đẹp, trong không khí mơ hồ tản ra mùi vị tin tức tố mê người, cô gái này hiển nhiên là một omega quý báu.
“Không hổ là trung tâm sàn đấu giá, lại đi dùng một omega quý báu thế này làm phục vụ” Hewitt nhận lấy chiếc hộp, thuận tiện nâng cằm cô gái lên để quan sát “Quả là vị tiểu thư xinh đẹp”
Cô gái ngay lập tức muốn ngả vào lòng Hewitt. Đối với khách hàng ra tay hào phóng như thế này, chỉ với một tấm giấy mời của sàn đấu giá Bạch Kim hiển nhiên là không đủ, omega đẹp đẽ này hẳn cũng là một trong số những lễ vật. Người – Hewitt không thể động đến, chỉ là nếu không làm gì thì không phù hợp với hành vi của một đạo tặc vũ trụ bình thường cho lắm.
Trên mặt Hewitt tiếp tục duy trì biểu tình phóng đãng, một tay ôm lấy Carlo: “Bảo bối, có muốn thử 3P không?”
Mặt Carlo đỏ bừng lên, bị dọa đến nói lắp: “Chuyện, chuyện này…”
Hewitt tiếc nuối đẩy nữ phục vụ ra: “Haiz, bảo bối của tôi xấu hổ rồi. Người đẹp à, lần sau tôi tự mình đến tìm em vậy.”
Nữ phục vụ cúi đầu chào, cung kính rời khỏi gian phòng. Cánh cửa vừa được đóng lại, Hewitt lập tức buông Carlo ra: “Thành thật xin lỗi, đây là yêu cầu của nhiệm vụ”
Carlo ấp úng nói không sao, bầu không khí giữa hai người thoạt nhìn có chút lúng túng.
Lục Hằng mở miệng phá vỡ bầu không khí quỷ dị này: “Xem ra việc tham dự sàn đấu giá Bạch Kim sẽ không xảy ra vấn đề gì. Chúng ta có thể rời khỏi đây được rồi.”
* Chú thích tên gọi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!