Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn
Chương 42
Lối vào cơ sở phòng không thực sự nằm trong khu rừng Lục Hằng được truyền tống lúc mới đến đây. Ẩn mình ở một nơi hẻo lánh và kín đáo dưới chân núi, bị cỏ dại mọc um tùm bao phủ chặt chẽ, không có vị trí cụ thể, nếu dựa vào nhân lực tìm kiếm từng li từng tí cũng không biết khi nào mới tìm được.
Có lẽ chính vì những con dị thú cố thủ ở đây quá mạnh nên chúng coi núi rừng này như lãnh địa của mình. Sau khi Lục Hằng giết chết con dị thú kia thì khu rừng trở nên sạch sẽ hầu như là không có sinh vật nào khác. Điều này thật sự làm cho đội lính đánh thuê giảm đi không ít phiền toái. Để lại một số ít người đề phòng bên ngoài, Tần Dật đưa những người còn lại tiến vào phòng không.
Đi qua một đoạn dài của bộ phận dân dụng, cuối cùng cả đội dừng lại trước một cánh cửa hợp kim vừa dày vừa nặng. Nơi chứa vật liệu chiến lược này được xây dựng theo đúng tiêu chuẩn chống bom xuyên giáp, sáu cạnh được làm bằng hợp kim đặc biệt dày hơn một mét. Ngay cả khi nó bị đâm trực diện bởi máy bay xuyên đất đi chăng nữa thì cũng chỉ để lại một cái hố nông.
Muốn đi vào đó, chỉ có thể đi qua cánh cửa được khóa mật mã ở mặt trước. Phía trêи cổng có biển cảnh báo: Đặc khu quân sự. Bên dưới các ký tự màu đỏ tươi là một vài hàng phông chữ nhỏ hơn một chút, điều này có nghĩa là nếu nhập sai mật khẩu hai lần thì sẽ có báo động. Khi hết báo động, chất nổ chôn trong núi sẽ được kϊƈɦ nổ và toàn bộ cơ sở phòng không sẽ bị phá hủy.
“Bên trong tài liệu có mật khẩu không?” Tần Dật hỏi.
Giang Tư Nhạc gật đầu tự tin bước tới trước cửa nhập mật khẩu.
“Chờ đã!” Ai đó trong đội đột nhiên ngăn lại.
Giang Tư Nhạc nhìn lại, thấy đó là Phan Dung Hi, khinh thường tỏ vẻ, mặt hất lên trời: “Muốn nói nhảm gì nữa, xong xuôi chính sự rồi nói có được không?”
Phan Dung Hi không hề khó chịu, cười rất ôn hòa: “Tôi học đại học là học về công trình dân dụng. Khi viết luận văn tốt nghiệp, tôi có đọc một số tài liệu về bảo mật, tuy rằng những cuốn sách đó chỉ đề cập đại khái nhưng khóa mật mã hẳn không đơn giản như vậy. Cẩn thận thì tốt hơn chứ? “
Nhìn vẻ mặt Tần Dật có vẻ đồng tình, Giang Tư Nhạc bốc hỏa: “Những tài liệu cậu đọc có thể so sánh với những tài liệu mà cha tôi để lại sao? Ông ấy đã tham gia xây dựng cơ sở phòng không này đấy!”
“Tiểu Nhạc.” Vẻ mặt của Tần Dật trầm xuống, ngày thường Giang Tư Nhạc và những người khác có bất kỳ mâu thuẫn riêng tư nào, anh cũng lười can thiệp. Nhưng bây giờ đang thực hiện nhiệm vụ, không phải lúc để tình cảm cá nhân chi phối. Tần Dật không phải người giỏi động não, nhưng năng lực phán đoán cơ bản anh vẫn là có. Câu hỏi Phan Dung Hi đưa ra không phải là không có đạo lý.
Trong đội ngũ phần lớn là đồng đội cũ của Tần Dật, một đám người thô bạo dao kiếm dấy máu, dãi nắng dầm mưa. Đối với mấy kiến thức kiến trúc với mật khẩu này thì mắt mũi mờ mịt. Trong số họ, những người có học vấn cao nhất là hai người học chung trường Mục Phi và Phan Dung Hi. Trước mạt thế, Mục Phi đang theo học Tiến sĩ và vì mối quan hệ của cha mình, anh đã tham gia vào thiết kế ngoại vi của một số cơ sở quân sự không quá bí mật.
Giang Tư Nhạc muốn nói gì đó, lại nhìn thấy vẻ mặt của Tần Dật, nuốt nước bọt. Giang Tư Nhạc tuy rằng kiêu ngạo, nhưng chỉ cần sắc mặt của Tần Dật trầm xuống, hắn sẽ không còn dám ra tay.
“A Mục, cậu nói đi.” Tần Dật đưa mắt nhìn về phía Mục Phi.
Mục Phi nhìn thoáng qua mặt của Giang Tư Nhạc, thấy sắc mặt của hắn vô cùng xấu thì do dự. Mục Phi vốn có cùng quan điểm với Phan Dung Hi nhưng anh biết Giang Tư Nhạc chỉ cần nhìn thấy anh đồng ý với Phan Dung Hi, sợ rằng hắn sẽ sống dở chết dở. Gần đây, quan hệ giữa anh và Giang Tư Nhạc rất căng thẳng, và Mục Phi không muốn mối quan hệ ngày càng xấu đi.
“Chuyện này …”
“Mục Phi, bây giờ không phải lúc để vướng bận chuyện cá nhân!” Tần Dật nhìn thấy bộ dạng thiếu quyết đoán của Mục Phi, giọng điệu càng trở nên nghiêm khắc.
“Tôi nghĩ những gì Dung Hi nói có phần hợp lý. Chuyện khóa mật mã này tôi chưa từng trải nghiệm qua. Tuy nhiên, với quy mô và mức độ phòng thủ của cơ sở phòng không này, hẳn là sẽ không sử dụng địa điểm quan trọng chứa vật liệu chiến lược này mà cài mã khóa đơn giản.” Mục Phi thấy thế, rõ ràng mười mươi đem ý nghĩ của chính mình nói ra
Giang Tư Nhạc vốn là người bốc đồng, làm việc gì cũng không tính đến hậu quả. Nghe Mục Phi nói, hắn tức giận đưa tay ra và mở giao diện nhập mật khẩu.
Tần Dật phản ứng rất nhanh, một tay túm lấy hắn: “Giang Tư Nhạc!”
Nhưng đã thấy có một màu đỏ tươi đếm ngược trêи màn hình, ba mươi giây. Không nhập mật khẩu trong vòng 30 giây cũng được coi là sai mật khẩu. Để không bỏ phí cơ hội quý giá này, Tần Dật đành phải cho Giang Tư Nhạc thử một lần.
Sai mật khẩu.
Không thể nào, Giang Tư Nhạc kinh hãi đến mặt biến sắc. Hắn quay đầu muốn giải thích gì đó nhưng nhìn thấy Phan Dung Hi đang nở nụ cười trào phúng trong đám đông. Nhìn thấy nụ cười này, Giang Tư Nhạc lại bị lửa giận chi phối, không thể sai được, chắc là do quá căng thẳng nên vô tình chạm vào nút bên cạnh thôi. Tay Giang Tư Nhạc còn chưa rời khỏi màn hình, hắn vuốt ngón tay sang một bên, hóa ra là để thử lại.
“Nhất định là mật khẩu này. Vừa rồi tôi căng thẳng quá nên nhập sai.” Giang Tư Nhạc vội vàng giải thích cho Tần Dật đang ở bên cạnh, cẩn thận nhập mật khẩu đã ghi nhớ vô số lần trong lòng.
Sai mật khẩu. Số lượng lỗi đã đạt đến giới hạn trêи và cơ sở sẽ sớm bị phá hủy.
Trêи màn hình xuất hiện đồng hồ đếm ngược năm phút màu đỏ tươi.
Khi Tần Dật thấy Giang Tư Nhạc nhấp vào giao diện nhập mật khẩu lần thứ hai liền hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức. Bảo thủ, tùy ý làm bậy, Giang Tư Nhạc đã xảy ra chuyện gì, hắn không phải người như vậy! Chỉ là hiện tại tình thế cấp bách, cũng không có thời gian quan tâm hắn, dù sao thì chuyện cũng đã rồi, sợ rằng mọi người sẽ bị chôn vùi dưới núi này.
“Lúc trước tôi thấy rõ là mật khẩu này …” Trong lúc hỗn loạn, Lục Hằng nghe được Giang Tư Nhạc nhẹ giọng nói lời này. Những người khác không để ý đến, nhưng Lục Hằng nhận ra rằng tất cả thông tin và tài liệu của cha hắn gì gì đó chỉ là vỏ bọc mà thôi. Chắc hẳn kiếp trước hắn đã ở đây và thấy ai đó nhập đúng mật khẩu rồi lấy đi tài liệu.
Chỉ là nó có gì đó không ổn, có lẽ như Phan Dung Hi đã nói, ổ khóa này không thể mở được bằng cách nhập mật khẩu.
“Đội trưởng Tần, có muốn rút lui không?” Có người hỏi.
“Âm thanh của vụ nổ này có lẽ sẽ thu hút các thây ma trong bán kính một trăm dặm. Sợ là chúng ta sẽ bị bao vây.” Mặc dù Tần Dật tính khí không tốt nhưng tại thời điểm quan trọng anh vẫn bình tĩnh, không có nửa phần hoảng loạn. “Mục Phi, có cách nào để dừng khóa cảnh báo này không?”
Mộ Phi suy nghĩ một chút: “Nếu trong chốc lát có thể dùng dòng điện cao thế vạn vôn phá hủy mạch điện, thì hẳn là có thể ngừng báo động.”
Đáng tiếc, đội của Tần Dật không có nhà dị năng sấm sét, cho nên chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, trước hết thoát khỏi mối nguy hiểm này cái đã. Lúc này Tần Dật bị Lục Hằng kéo lấy, nghe được cậu hỏi: “Dòng điện cao áp vạn vôn là gì?”
Đổi lại là những người khác trong đội, Tần Dật sớm một chân đá văng, tiện miệng mắng cho một câu. Nhưng đối mặt với con mèo phồng hình người này, anh luôn kiên nhẫn hơn một chút. Nghĩ đến việc Lục Hằng chưa từng tiếp xúc với xã hội hiện đại, Tần Dật làm ra một cái ví von: “Là loại sấm sét trêи trời, uy lực một vạn.”
Lục Hằng trưng ra bộ mặt “tỉnh ngộ”, sờ sờ túi nhỏ bên mình, lấy ra một mảnh giấy bùa màu vàng và dán nó lên màn hình. Vài người xung quanh chú ý đến cử động của anh đều sửng sốt, người này là thần côn à? Ngay cả thần côn cũng không nên dán bùa lên máy móc! Có phải bị ma quỷ nhập đâu!
Tần Dật cũng bị hành vi của anh làm cho dở khóc dở cười, lửa giận trong lòng bị Giang Tư Nhạc khiêu khích ngay lập tức tiêu tan.
Tần Dật định nói gì đó trêu chọc, nhưng đã thấy lá bùa không lửa tự cháy. Thời điểm lá bùa biến thành tro tàn, một đám mây đen nhỏ xuất hiện trêи đầu họ. Chỉ nghe tiếng sấm cuồn cuộn từ đám mây đen và một tia sét phóng ra từ nó, đánh trúng ổ khóa mật mã.
Khóa mã bị đánh đến bốc lên một đám khói đen, và sau đó màn hình tối sầm xuống. Xem ra là đã bị hỏng hoàn toàn.
“Đó là cái gì?” Tần Dật ngẩn ra cả phút đồng hồ, cuối cùng khó khăn hỏi.
“Bùa sấm sét sơ cấp” Lục Hằng nói.
Tuy nói linh khí của thế giới này đã cạn kiệt và những bùa chú sấm sét này có phương pháp để vẽ ra, nhưng không có đủ linh khí để cung cấp thì những bùa sấm mạnh mẽ như thế này là thế nào? Mà theo như Lục Hằng nói thì đây chỉ là bùa cấp thấp mà sư môn của Lục Hằng vẽ ra bằng linh khí của Linh Nguyên, chỉ là hiện tại thì cũng là dùng một tấm là ít đi một tấm.
Lục Hằng thò tay vào chiếc túi đựng đồ trông giống như cái bọc nhỏ, lo lắng thở dài.
“Sao có thể có thứ này?” Tần Dật cảm thấy được thế giới quan của mình lại bị phá vỡ. Lần cuối cùng nó tan vỡ là khi ma khí bùng phát.
“Tôi là thiên sư.” Lục Hằng hỏi gì đáp nấy.
Tần Dật trong lòng biết hiện tại hỏi không ra được gì, cũng không quan tâm lắm nhún vai: “Đáng tiếc đồ vật bên trong bây giờ không lấy ra được, nói không chừng còn có một số lượng lớn vũ khí và lương thực hành quân.”
Lương thực! Vừa nghe thấy hai chữ này, Lục Hằng liền tỉnh táo tinh thần. Trong lương thực hành quân này có những thứ như thịt hộp cơm hộp, hẳn là còn ngon hơn mì gói đó nha.
“Tại sao không lấy ra được?”
Tần Dật nhìn thấy ánh sao sáng ngời trong mắt người trước mặt, suy nghĩ một chút liền biết lời nói nào đã đánh động được cậu trai này. Tần Dật không khỏi buồn cười, trong giọng nói có chút cười: “Bây giờ kho chứa đồ này là một cái hộp sắt lớn được niêm phong. Hợp kim đặc biệt này cần ít nhất phải nóng chảy mấy vạn độ. Đáng tiếc trình độ thực lực của tôi không đủ. Chờ một ngày nào đó chúng ta đạt tới cấp độ thì lại đến lấy. “
“Nhiệt độ cao mấy vạn độ? “
“Ừ, ngọn lửa màu trắng vàng, hẳn là mấy vạn độ.” Tần Dật vừa giải thích xong nhìn thấy những lọn tóc nhỏ trêи đầu Lục Hằng như muốn xẹp xuống đến nơi rồi, bộ dáng bơ phờ, cuối cùng không nhịn được xoa mạnh lên mái tóc của Lục Hằng, cảm giác như trong tưởng tượng, bồng bềnh và mềm mại.
Sau khi xoa xong Su Kem phiên bản người thật, Tần Dật mãn nguyện đang chuẩn bị rời khỏi đội, nhưng lại bị Lục Hằng kéo lại.
“Anh có thể đi cùng tôi tới một nơi không?” Lục Hằng thấp giọng hỏi.
Dù sao bây giờ cũng không có việc gì quan trọng, Tần Dật làm bộ để cho đoàn đội nghỉ ngơi thoải mái. Sau đó đi theo Lục Hằng vào một đoạn đường phân nhánh khác.
Mãi đến tận khi không còn nghe thấy âm thanh nào của đoàn người Lục Hằng mới dừng lại. Cậu hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm: “Anh có muốn vào Thiên Sư môn của tôi không?”
Khi sư phụ đưa Vân Lan đến trận truyền tống, lúc bàn giao người nói rằng phải tìm được Linh Nguyên, sửa chữa phong ấn và cũng có nói thêm vài lời.
“Nếu gặp được người thích hợp thì truyền thừa môn phái.”
“Thế nào là người thích hợp?”
“Ngươi không rành thế sự, dễ tin người nhưng tâm tư trong sáng. Cho nên chớ tin vào đôi mắt, hãy tự hỏi lòng mình.”
Đây là lời cuối cùng mà sư phụ để lại cho cậu. Tần Dật trước mặt anh là ứng cử viên mà Lục Hằng đã quyết định sau khi tự hỏi lòng mình.
“Cậu muốn nhận tôi làm đồ đệ?” Tần Dật sửng sốt, chuyện này sao có thể. Làm sao anh có thể coi con mèo xù này là sư phụ được?
“Không. Tôi không đủ tư cách thu nhận đệ tử. Tôi là thay Sư phụ của tôi nhận anh.” Lục Hằng liếc mắt một cái.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Tần Dật vốn định đồng ý, nhưng anh lại nhớ ra điều gì đó: “Vậy thì cậu là sư huynh của tôi à? Không được không được! Như vậy quá thiệt thòi cho tôi rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Tần Dật, Lục Hằng lại nghĩ: “Tuy tôi nhập môn trước nhưng quy tắc trong môn phái là xếp tiền bối theo thực lực, nếu đánh được tôi thì chính là tiền bối.”
“Được!” Tần Dật đồng ý “Vậy thì tôi có cần làm lễ bái sư gì không? “
“Sau này có cơ hội tôi sẽ đưa anh đi bù đắp sau. Bây giờ tôi sẽ dạy anh phương pháp vận may nhập môn.” Lục Hằng nói ra mục tiêu cuối cùng. Khí tức trong cơ thể Tần Dật thực mạnh hơn rất nhiều so với những gì anh thể hiện, nhưng anh không hiểu được quy luật may rủi nên không thể phát huy toàn bộ thực lực.
Nếu có thể nắm giữ bước đầu của phương pháp vận may, hệ dị năng Lửa của anh ngay lập tức có thể tăng lên vài cấp. Và việc làm tan chảy hợp kim đặc biệt chỉ là việc nhỏ như con thỏ.
“Nhắm mắt lại và cảm nhận con đường khí tức di chuyển.” Lục Hằng đưa tay đặt ở vùng đan điền của Tần Dật.
Thời điểm cảm giác được lòng bàn tay ấm áp dính sát, Tần Dật cảm thấy có chút khó chịu. Chỉ là cũng không mất nhiều thời gian lắm, anh liền thấy một thế giới bí ẩn. Tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng anh cảm giác mình nhìn thấy khí tức màu đỏ rực lưu chuyển trong cơ thể, cuối cùng trở lại bụng dưới, tạo thành một vòng xoáy.
Tần Dật giác ngộ cực cao, rất nhanh liền có thể nhìn ra khí tức bên trong thân thể, bước đầu có thể điều khiển khí tức di chuyển. Lục Hằng sau đó để anh sử dụng dị năng Lửa.
Chỉ nhìn thấy ngọn lửa trắng vàng nhảy lên trong lòng bàn tay Tần Dật.
Được rồi! Lục Hằng mừng tít mắt kéo Tần Dật đi mở cửa hợp kim. Tần Dật đi theo phía sau, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp, cảm giác mình được thu vào môn phái là vì khẩu phần lương thực kia.
Nhìn cánh cổng hợp kim trước mặt, nó từ từ biến dạng trong ngọn lửa trắng vàng bao trùm. Lục Hằng không nhẫn nại mà bước tới. Trước khi Tần Dật đến ngăn cản, anh đã thấy Lục Hằng rút kiếm gỗ sau lưng khoét một lỗ lớn trêи cánh cổng hợp kim biến dạng. Lửa này đủ để làm tan chảy hợp kim đặc biệt nhưng thanh kiếm gỗ kia lại không hề hấn gì.
Thấy Lục Hằng nóng nảy như vậy, Tần Dật bất đắc dĩ gọi một người dị năng Thủy giúp miệng cửa nhanh chóng hạ nhiệt. Ngay khi hơi nước tan đi, Lục Hằng nhìn Tần Dật, trong mắt tràn đầy khát vọng.
“Vào đi.” Vừa dứt giọng nói, Tần Dật liền nhìn thấy Lục Hằng nhảy vào. Anh lắc đầu đi theo phía sau Lục Hằng.
Quả nhiên khớp với thông tin biết được, những thứ được đóng gói gọn gàng trong phòng chứa đồ này đều là vũ khí đạn dược, Tần Dật đếm lại lần nữa, trong đầu có chút tính toán. Quay đầu nhìn lại, thấy Lục Hằng đang đứng trước khẩu phần lương thực chảy nước miếng.
Tần Dật rốt cục không nhịn được cười ra tiếng nói: “Cho cậu chiến công đầu, khi trở về cậu có quyền chọn một trước một chiến lợi phẩm.”
Lục Hằng gật đầu, rất hài lòng. Sau đó, mọi người đi vào cũng rất vui mừng, đây gần như là thu hoạch lớn nhất từ khi thành lập đội lính đánh thuê.
Sau khi phân loại và đếm các vật liệu trong phòng chứa, một vài nhà dị năng Không Gian bước đến và bắt đầu cất những vật liệu này đi. Tần Dật không bao giờ đặt vật tư trêи cùng một người, cho dù không gian của Giang Tư Nhạc đủ lớn hay cũng chính là người cùng anh lớn lên đi chăng nữa. Điều này không phải là không tín nhiệm Giang Tư Nhạc mà là trách nhiệm đối với toàn đội. Dù sao thì cũng không thể bỏ tất cả trứng vào một giỏ.
Lục Hằng đặc biệt chú ý đến Giang Tư Nhạc. Khi Giang Tư Nhạc đang cất đồ, thứ không rõ trong lồng ngực hắn thật sự gây ra dao động rất lớn.
Không gian giới tử. Không gian này của Giang Tư Nhạc hoàn toàn khác với không gian của các nhà dị năng khác. Đây là một thế giới nhỏ do một người có thế lực nào đó mở ra. Chỉ là thế giới nhỏ bé này dường như linh khí đã cạn kiệt, giống nơi đổ nát, chỉ có thể dùng làm nơi chứa đồ bình thường.
Mà Linh Nguyên trùng hợp có thể bổ sung linh khí, là vật liệu cần thiết nhất để sửa chữa thế giới nhỏ đang sụp đổ này. Giang Tư Nhạc này thực sự rất đáng ngờ. Hắn chỉ là một người bình thường, làm sao có thể lẻn vào đại trận hộ sơn kia của Thiên Sư môn?
Lục Hằng muốn trực tiếp cướp lấy ma khí bí ẩn của Giang Tư Nhạc, xem có phải linh khí ẩn chứa trong đó hay không, dù sao Giang Tư Nhạc cũng không phải là vận mệnh chi tử (Đứa con trai của vận mệnh), không sợ động đến hắn làm thế giới hỗn loạn. Chỉ là không gian này đã nhận chủ nhân rồi, nếu như Giang Tư Nhạc cá chết lưới rách, phá hủy không gian giới tử này thì Linh Nguyên kia sợ là sẽ không bao giờ tìm lại được.
Vấn đề này phải từ từ đã.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!