Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn


Chương 46


Tiền thân của căn cứ W là căn cứ quân sự lớn nhất trong quân khu W. Quân khu W là quân khu lớn nhất ở Trung Quốc vào thời điểm đó với quy mô khổng lồ, có thể chứa đến hàng chục nghìn lính đóng quân. Sau tận thế, quân đóng ở đây cũng bị lây nhiễm. Chỉ là quân nhân kỷ luật nghiêm ngặt, tất cả những người bị lây nhiễm tại thời khắc cuối cùng đều tự cho mình một viên đạn. Bởi vậy, ngay cả trong thời kỳ hỗn loạn nhất, căn cứ quân đội vẫn trật tự và mọi cơ sở vật chất đều được bảo quản tốt.

Cuối cùng mấy vạn quân đóng ở đây chỉ còn lại vài trăm người. Mà trong mấy trăm người này thì có một nửa là xuất thân từ lực lượng Đặc công. Trước khi Tần Dật xuất ngũ, anh đã phục vụ trong tiểu đội Dao Nhọn. Anh là binh vương của binh lính thời bấy giờ, là lãnh tụ tinh thần của cả tiểu đội nên dù đã giải ngũ thì trong thời gian ngắn cũng không ai có thể thay thế được địa vị của anh.

Sau khi tận thế đến, Tần Dật quan tâm đến những đồng đội cùng vào sinh ra tử này, mang theo một nhóm đồng đội đã xuất ngũ, cố hết sức trở về căn cứ W. Sau đó, lấy tiểu đội Dao Nhọn làm trụ cột, từ từ phát triển căn cứ W của những người còn sống sót.

Là người thành lập căn cứ, tiểu đội Dao Nhọn chiếm một khu vực có vị trí đẹp nhất trong toàn bộ căn cứ. Trong căn cứ quân sự ban đầu có một khu nhà lớn dành cho các sĩ quan cấp cao và gia đình của họ sinh sống. Khu vực này là một tòa nhà tiêu chuẩn ba tầng với một sân nhỏ.

Trong tòa nhà nhỏ Tần Dật ở đều là những người thân cận cùng đội sinh sống. Tần Dật rất có ý thức lãnh thổ, sống ở tầng ba một mình.

Lục Hằng hiện tại lại ở trong tòa nhà nhỏ, Giang Tư Nhạc phụ trách hậu cần vốn là muốn dẫn Lục Hằng lên lầu hai, nhưng lại nghe thấy Tần Dật nói: “Chờ đã, lầu hai không phải không còn phòng à?”

“Bạn cùng phòng của Phan Dung Hi thời gian trước đã được chuyển đến đội Ba làm đội trưởng, vừa lúc có giường trống.” Giang Tư Nhạc đáp.

Phan Dung Hi? Thật ra thì để Lục Hằng làm bạn cùng phòng với Phan Dung Hi thuận tiện còn có thể chú ý hơn đến hắn ta, nhất cử lưỡng tiện. Nhưng nghĩ đến Phan Dung Hi da dẻ trắng tươi, thanh tú tinh xảo, ăn nói nhẹ nhàng, Tần Dật không khỏi cảm thấy không thích hợp.

“Không cần, cậu ấy ở bên cạnh tôi.” Tần Dật nói, “Phòng trống lãng phí.”

Tất cả những người có mặt đều đưa mắt nhìn nhau, Tần Dật lão đại vừa mới nói phòng trống rất lãng phí à? Hai người đau đầu muốn khóc, lúc trước có lần phòng không đủ dùng, hai người bọn họ đều một mét tám chen chúc giường đơn mấy tháng, cũng không thấy Tần lão đại nhường ra một phòng trêи lầu ba đâu.

Tần Dật không có thời gian quản những người này nghĩ như thế nào, anh vui vẻ dẫn Lục Hằng lên lầu ba. Mèo của mình làm sao để người khác nuôi?

Tần Dật mở cánh cửa liền kề phòng mình: “Căn phòng này từ bây giờ là của cậu.”

Suy nghĩ một chút, anh giới thiệu với Lục Hằng về những tiện nghi hiện đại trong phòng. Trong những ngày tận thế này cũng không có internet hay TV gì cả, những thứ hiện đại nhất có lẽ là đèn điện và phòng tắm.

Tần Dật dẫn Lục Hằng vào phòng tắm, chỉ cho cậu cách sử dụng vòi hoa sen và bồn cầu. Thấy Lục Hằng đang nhìn chằm chằm vào vòi nước, anh giải thích cẩn thận: “Nước này là từ bể chứa thông qua đường ống từ trong căn cứ chảy vào. Bể chứa mỗi ngày đều có nhà dị năng hệ Thủy bổ sung đầy nước, không cần lo không đủ dùng.”

“Cậu tắm đi, thay quần áo sạch sẽ nghỉ ngơi một chút.” Tần Dật trong miệng nói nhưng lại nhìn Lục Hằng quần áo trêи người thêu mây thêu hoa tinh xảo rực rỡ. Lục Hằng mặc đồ này suốt dọc đường được vô số ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm. Tần Dật phảng phất có cảm giác không thoải mái khi mèo của mình bị người khác nhìn trộm.

Tần Dật từ trước đến giờ đều thuộc trường phái hành động.

Lục Hằng có chút đờ đẫn ôm một đống quần áo, thấy người đàn ông trước mặt mới vừa vội vàng ra khỏi phòng không bao lâu thì đi vào, nhét cho mình một đống quần áo.

“Đây à?”

“Tôi nghĩ hai ta chiều cao không có khác biệt nhiều. Mấy bộ này tôi chưa mặc được mấy lần đâu, cậu không chê có thể mặc chúng.”

“Ồ.” Nghĩ đến lúc rời sư môn quá mức vội vàng, quần áo chỉ có mỗi bộ đang mặc trêи người, Lục Hằng thành thật đồng ý. Mặc dù có ‘thuật làm sạch’, Lục Hằng vẫn không thể chấp nhận được chuyện mặc một bộ quần áo trong mười ngày nửa tháng.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt có phần thất thường của Tần Dật, Lục Hằng trong nội tâm cười thầm một tiếng. Người này nhất định là có quần áo mới chỉ là cố ý không lấy chúng ra.

Sau khi tắm rửa xong, Lục Hằng ngồi xếp bằng trêи giường, ngơ ngác nhìn dãy tinh hạch đủ màu sắc, đây là cậu dùng điểm cống hiến đổi lấy. Nhân viên hậu cần phụ trách đổi có lẽ chưa từng thấy có người nào đổi mỗi loại tinh hạch một viên như vậy cả, sau khi xác nhận ba lần đều nhận được câu trả lời khẳng định mới mang theo ánh mắt kì quái mà nhìn Lục Hằng.

Lục Hằng muốn mấy tinh hạch này không phải để tu luyện, khi lần đầu tiên nhìn thấy tinh hạch trong tay Phan Dung Hi, cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Tang thi là do ma khí xâm nhập vào cơ thể. Làm thế nào mà một viên tinh hạch trong đầu của một cơ thể tràn đầy ma khí lại có thể chứa linh khí thuần khiết như vậy.

Lục Hằng nắm lấy một viên tinh hạch cẩn thận cảm nhận, phát hiện quả nhiên là linh khí cực kỳ tinh khiết. Mặc dù không nhiều, nhưng đối với thế giới mà linh khí bị cắt đứt này, ngoài Linh Nguyên ra thì nó là nguồn linh khí duy nhất.

Chẳng lẽ ma khí còn có thể chuyển hóa thành linh khí? Lục Hằng đặt viên tinh hạch trong suốt đến trước mắt xem kỹ, qua ánh đèn, anh dường như nhìn thấy một hoa văn mờ nhạt trêи bức tường bên trong. Tuy nhiên, Lục Hằng đã cố gắng tách ra một tia thần thức nhỏ, cố gắng lần theo quỹ đạo của hoa văn này. Nhưng việc phân tán thần thức này yêu cầu năng lực khống chế cực cao, với trình độ điều khiển thần thức của thân thể này nếu muốn chấm điểm thì…

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng. Viên tinh hạch trong tay Lục Hằng nổ tung thành bụi.

Lục Hằng rơi vào trầm mặc, phải làm sao đây? Những hoa văn trêи bức tường bên trong của viên tinh hạch thật là khiến người để tâm.

“Xảy ra chuyện gì?”

Lục Hằng quay đầu nhìn lại, thấy Tần Dật đẩy cửa xông vào. Tóc của hắn ướt đẫm dính đầy bọt xà phòng, thân trêи trần trụi lộ ra cơ ngực cường tráng cùng cơ bụng tám múi cường tráng, đường nhân ngư chìm trong lớp quần ngụy trang ở thân dưới.

Xem ra anh đã nghe thấy tiếng động ở đây lúc đang tắm liền vội vàng chạy tới.

Cửa không khóa, xông vào được cũng không phải chuyện gì kì quái.

Tần Dật nhìn Lục Hằng mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào chính mình, gãi đầu ngượng ngùng: “Đang tắm, chưa kịp mặc áo. Nhưng chúng ta đều là đàn ông, không có gì cấm kỵ.”

“Màu xanh lam.” Lục Hằng nói.

“Hả?” Tần Dật nhất thời không hiểu, nhìn theo ánh mắt của Lục Hằng, cúi đầu xuống xem.

Khoảnh khắc này có lẽ là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời gần 30 năm của Tần đại lão. Thực ra không đóng cửa trước không phải là chuyện gì lớn, mọi người đều là đàn ông. Cười một cái, nói cảm ơn vì đã nhắc nhở, sau đó kéo khóa lại là xong chuyện rồi. Nhưng sau đó Tần Dật mới nhớ tới lúc đó có lẽ mình bị bọt xà phòng xông lên não, nước mở nóng quá nên chắc não cũng úng nước mọe rồi.

Tần đại lão đã phản ứng như thế này.

Anh một tay che đũng quần của mình, sau đó quay người lao ra khỏi phòng, để lại Lục Hằng một cái giận dữ và tấm lưng xấu hổ gần chết.

Chẳng lẽ là kiếp trước quá vô ɖu͙ƈ vô cầu, vật cực tất phản cho nên đời này biểu tình phong phú gấp đôi? Lục Hằng trong lòng nghĩ như vậy.

Lúc Tần Dật trở lại, dáng vẻ đã chỉnh tề, vẻ mặt bình tĩnh tựa như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tinh hạch nổ.” Lục Hằng nói, “Tôi mới vừa dùng thần thức tiến vào liền nổ.”

“Cậu muốn dùng tinh hạch để tu luyện phải không? Đây không phải là cách.” Tần Dật ngồi xuống bên cạnh Lục Hằng “Để tôi dạy cậu.”

Phương pháp dùng tinh hạch tu luyện cũng không phức tạp, đặt tinh hạch vào lòng bàn tay rồi dùng dị năng bao bọc lại, sau đó năng lượng trong tinh hạch sẽ tự động phân ra đi vào cơ thể.

“Không thể đem dị năng thăm dò tinh hạch sao?” Lục Hằng hỏi.

“Tôi cũng đã từng thử, sau này phát hiện bên trong tinh hạch dường như có một sự cân bằng kì diệu. Một khi có ngoại lực can thiệp, nó sẽ vỡ ra ngay lập tức.”

“Ra là vậy…” tinh thần lực của Tần Dật, cũng chính là điều khiển thần thức so với chính mình mạnh hơn rất nhiều, ngay cả hắn cũng nói không có cách nào, vậy chuyện này có lẽ thật sự vô dụng.

Nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Lục Hằng, Tần Dật không khỏi xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ đã được gội: “Cậu thật may mắn, dùng một viên tinh hạch cấp thấp nhất làm vật thí nghiệm. Nếu đổi bằng một viên tinh hạch cấp cao thì nửa cái nhà này sẽ phải nổ tung, huống chi là thân thể nhỏ bé của cậu. Sau này không biết chuyện gì thì đến tìm tôi trước.”

Không yên lòng dặn lại một lần nữa, nghe Lục Hằng khẳng định xong Tần Dật mới đứng dậy rời đi.

“Chờ đã.” Lục Hằng nhớ tới cái gì, đứng dậy ngăn cản Tần Dật.

Tần Dật lúc này mới đi tới cửa, quay đầu lại liền đứng hình tại chỗ. Thanh niên trước mặt mặc một chiếc áo đen ở thân trêи, dưới là một chiếc quần bò mà anh vừa đưa cho cậu. Quần áo này không có gì không thích hợp, vào mùa hè thì bọn đàn ông đều mặc như vậy.

Chỉ là vừa rồi thiếu niên ngồi xếp bằng trêи giường, cái áo nhỏ bị cuốn lên. Điều đòi mạng chính là phần eo của chiếc quần jean đó dường như rất to so với cái eo nhỏ kia, cả chiếc quần treo lủng lẳng đầy nguy hiểm bên hông chàng trai trẻ, lộ ra cả một phần eo thon.

Cái quần xộc xệch kia thật là chướng mắt, không biết kéo lên hay cởi ra thì mới tốt… Nghĩ cái gì đây! Tần Dật cảm giác được một bụng máu nóng lao thẳng lên đầu.

“Mặt của ngươi đỏ.” Lục Hằng bình tĩnh thuật lại sự tình.

“…” Tần Dật lau mặt, “Hôm nay thật sự quá nóng. Đúng rồi, cậu gọi tôi làm gì?”

“Khoảng thời gian sau có nhiệm vụ gì không?”

“Mấy ngày nay tiến triển rất tốt. Cộng thêm số lượng lớn vật tư, tôi sẽ cho đội sửa chữa mấy ngày.” Tần Dật đáp.

“Vậy hai ngày nữa anh trở lại sư môn với tôi. Sau khi nhập môn chính thức, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Thực ra, sau khi xác nhận người trước mặt là Thích Không, Lục Hằng đã dự định kế hoạch nói ra tất cả mọi chuyện. Vì người này, Lục Hằng có thể giao hết tin tưởng, cho dù đối phương không còn kí ức. Chỉ là đảm bảo không phá vỡ tính cách thiết lập, có một số việc vẫn phải nhanh chóng nhắc đến lịch trình.

Ngày hôm sau, sau khi Tần Dật dặn dò xong xuôi liền cùng Lục Hằng bắt đầu một cuộc hành trình đến thiên sư môn.

Thiên sư môn. Nằm ở vùng núi được mệnh danh là Bách Mộ Đại Sơn của Trung Quốc. Trước ngày tận thế, không ai dám đặt chân đến ngọn núi này. Cũng có những nhà thám hiểm táo bạo tìm cách chinh nhưng sau khi lang thang vài ngày, họ phát hiện mình lại trở về nơi xuất phát. Thiết bị định vị hiện đại đi vào khu vực này liền trở thành vô dụng.

Khi đó, khu rừng núi này cũng được chiếu trong chương trình “Khoa học! Tôi đang ở đây” của Trung Quốc, cuối cùng nhóm làm chương trình kết luận rằng dưới dãy núi này phải có một mỏ kim loại lớn, tạo ra từ trường, không chỉ làm mất tác dụng của thiết bị định vị mà còn làm nhầm lẫn nhận định của mọi người về hướng đi.

Đây đương nhiên không phải từ trường do mỏ kim loại tạo ra, mà là tác dụng của ma pháp trận mà tiền nhân thiết lập. Chỉ là bây giờ Linh Nguyên bị đánh cắp, ma pháp trận đã hoàn toàn mất tác dụng. Dãy núi này không khác gì những dãy núi bình thường.

Nhưng Lục Hằng vẫn gặp khó khăn, mọi cây cối, mọi con đường đều giống hệt nhau. Lục Hằng cố gắng tìm đúng hướng đi vào môn phái trong trí nhớ của mình nhưng lại phát hiện ra rằng trong trí nhớ của Vân Lan chỉ có bóng lưng của các đồng môn đi phía trước dẫn đường mỗi khi cậu xuống núi. Môi trường xung quanh đã thay đổi cái gì đó nhưng có một bức tranh khảm trong ký ức.

Nhìn Lục Hằng, Tần Dật vẻ mặt tuyệt vọng, nhớ tới Phan Dung Hi đã nói người này cảm giác về phương hướng cực kì không tốt, khẽ cười thành tiếng: “Cậu nhớ rõ môn phái ở hướng nào không? Đông hay Tây? Chúng ta đi hướng đó đi, tôi dùng thần lực tra xét xung quanh biết đâu có thể tìm thấy. “

“Phía nào là phía đông, phía nào là phía tây?” Phương hướng cái gì mà đông tây nam bắc, Lục Hằng hoàn toàn là mù tịt. Mấy cây này che nắng kín thế, ai phân biệt được bên nào là hướng nào!

Nhìn thấy vẻ mặt của người trước mặt, Tần Dật nâng lên móng vuốt vội vã sờ sờ tóc cậu: “Không thành vấn đề, chúng ta đi dạo một vòng đi, có lẽ khi nhìn thấy một nơi quen thuộc sẽ nhớ ra.”

Hai người ngẫu nhiên chọn một đường hướng về phía sâu nhất của sơn mạch xuất phát. Có Tần Dật, Lục Hằng không đến nỗi đảo quanh tại chỗ. Chỉ đi được mấy tiếng, cậu vẫn như cũ cảm thấy cảnh vật chung quanh vừa lạ vừa quen.

Sau khi đi sâu hơn một chút, cả hai đụng độ một vài tang thi đang lảo đảo. Tần Dật tùy ý phóng ra vài tia lửa nhỏ, khống chế lượng vừa phải đốt tang thi thành tro mà không làm cháy cây cối xung quanh, dễ dàng giải quyết đám tang thi này.

“Tại sao tang thi lại xuất hiện ở nơi này?” Tần Dật có chút kinh ngạc.

Bên trong sơn mạch không hề có dấu chân người, hẳn là ngoại trừ thiên sư môn thì không có nhân loại khách tụ tập. Lũ tang thi vừa rồi mặc quần áo hiện đại, rõ ràng là từ bên ngoài đi vào.

Điều này đã cho Lục Hằng một linh cảm để tìm ra Thiên sư môn.

“Sư môn đại trận đã bị phá vỡ một thời gian trước vì sự cố, thu hút tang thi đến phá cửa. Tôi là người sống sót duy nhất của Thiên sư môn.” Lục Hằng bình tĩnh nói.

Thấy vẻ mặt Lục Hằng bình tĩnh, Tần Dật cảm thấy anh đang giả vờ mạnh mẽ nên bước tới vỗ vai anh: “Không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi, cậu đừng quá buồn. Sau này anh đây sẽ che chở cậu.”

“Buồn không?” Lục Hằng nghiêng đầu “Ta không buồn, người tu luyện chúng ta xem vạn vật sinh bởi thiên địa sẽ trở về với thiên địa, đây là chuyện tự nhiên. Một ngày nào đó tôi cũng sẽ chết. Sư phụ và những người khác chỉ đi trước một bước thôi. “

Tần Dật nhìn thấy Lục Hằng thật sự không có biểu tình gì buồn bực, trong lòng cảm thán, Thiên sư môn này đối với sinh tử thoáng như vậy không hổ là tu hành không màng thế sự.

“Lúc đó có rất nhiều người ma vây quanh Thiên sư môn, người ma cấp cao dẫn đầu suýt chút nữa bị chúng ta giết chết. Không có người ma cấp cao điều khiển, người ma cấp thấp tụ tập gần đó chứ không phải hoàn toàn tản đi.” Lục Hằng nói ra kế hoạch của mình, “Anh dùng tinh lực tra xét khu vực lân cận, chúng ta tìm kiếm dọc theo nơi đông người ma tụ tập.”

Theo lời Lục Hằng, tinh lực của Tần Dật tản ra để thăm dò dấu vết của tang thi xung quanh. Linh lực càng tiến xa, anh càng sợ hãi, trong dãy núi này có bao nhiêu tang thi tụ tập. Thiên sư môn này có thể tiêu diệt gần hết những tang thi cấp cao đó thì mạnh đến mức nào?

Theo hướng điều tra của Tần Dật, cuối cùng Lục Hằng cũng nhìn thấy cổng núi quen thuộc ẩn trong dãy núi dốc. Quanh co theo những bậc thang dài lát đá xanh, đại sảnh chính của Thiên sư môn hiện ra trước mặt họ.

Trong chính điện không có tượng thờ, trêи đó treo hai chữ “Thiên địa”. Ngay khi Tần Dật nhìn thấy hai chữ như rồng bay phượng múa, anh đã thực sự đứng hình tại chỗ.

Sự giác ngộ của người đàn ông này thực sự đáng kinh ngạc. Chữ “Thiên địa” do tiền nhân để lại, ẩn chứa công pháp, buổi sáng thường ngày các đệ tử trong Thiên môn phái đều ngồi xếp bằng trong đại sảnh, lĩnh ngộ hai chữ này. Mới lần đầu tiên nhìn mà Tần Dật có thể rơi vào tỉnh ngộ, hắn là người thứ hai trong lịch sử Thiên sư môn.

Người đầu tiên đương nhiên là Lục Hằng. Lục Hằng lặng lẽ đứng bên cạnh và đợi anh tỉnh dậy từ trong trạng thái tỉnh ngộ.

Tần Dật vừa tỉnh lại liền nhìn đến Lục Hằng đang tránh qua một bên, trong mắt dường như có sóng lớn vạn trượng. Chỉ là một lúc sau, liền trở nên yên lặng.

Vẫn không nhớ ra được, nhưng không sao cả, có thể gặp lại người này thì cũng mãn nguyện lắm rồi. Lục Hằng nghĩ như vậy.

Dẫn Tần Dật cúi đầu trước chữ “Thiên địa” bái đại lễ, Lục Hằng lại đưa anh đến hậu điện. Trong hậu điện được bày dày đặc đèn chong. Chỉ là trong số đèn chong này có một ngọn đèn là sáng, ánh sáng yếu ớt mờ ảo bên trong hậu điện tối tăm hiện ra vẻ cô tịch đặc biệt.

Lục Hằng từ bên cạnh lấy ra một chiếc đèn chong, từ trong đui đèn lấy ra một tấm ngọc bội, nói với Tần Dật: “Lấy một giọt máu đầu ngón tay nhỏ lên trêи đây.”

Tần Dật làm theo lời Lục Hằng nói.

Lục Hằng đặt lại tấm thẻ ngọc đã tẩm máu vào trong đui đèn, ngọn đèn liền bật sáng: “Đèn chong này nếu anh sống, nó sẽ vẫn sáng. Thời điểm anh chết đi, nó sẽ tắt.”

Nói xong, Lục Hằng đặt ngọn đèn của Tần Dật bên cạnh ngọn đèn duy nhất còn sáng kia trêи đại sảnh vốn thuộc về cậu.

“Đã lạy hai chữ Thiên địa, đã đốt đèn chong xong. Tần Dật, từ nay về sau, anh chính thức trở thành đệ tử của Thiên Sư môn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN