Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn - Xa Li Tửu - Chương 10: Chương 10:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn - Xa Li Tửu


Chương 10: Chương 10:


Viên kẹo trong miệng Nguyễn An An không chỉ có riêng vị dâu tây, mà còn có một chút vị sữa, loại hương vị ngọt ngấy tới mức độc đáo.
 
Nói đến theo đuổi.
 
Nguyễn An An từng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chưa từng có bất cứ người nào đang theo đuổi cô lại cho nói với cô rằng —— Hey, tôi đang theo đuổi em, còn chưa rõ ràng hay sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Di nói không sai, anh là người đàn ông rất biết cách theo đuổi phụ nữ.
 
Nguyễn An An nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp mắt.
 
Từ trước tới nay Nguyễn An An chưa từng có khái niệm cũng như nhận định gì về diện mạo của chính mình, chỉ là cô luôn nghe Khương Di và Ân Viện nói, đàn ông đều thích dáng vẻ của những người phụ nữ như cô, nét đẹp thuần khiết tựa mối tình đơn phương đầu đời, khen tới khen lui đều có ý đại khái như vậy .
 
Cô từng nhận được rất nhiều lời tỏ tình, mấy nam sinh học sơ cao trung đều ngây thơ, chỉ gọi một tiếng “Nguyễn An An” hoặc là “Bạn học Nguyễn” cũng đủ để đỏ mặt mất ba phút.
Nào có gặp được người nào như Cố Quyết.
 
Vì vậy…… Nguyễn An An cũng không biết nên hình dung về Cố Quyết như thế nào.
 
Người đàn ông tên Cố Quyết này, bên ngoài là nam thần trong trường học.
 
Đẹp trai hơn cả minh tinh, là người kiệm lời, anh luôn luôn trong trạng thái buồn ngủ mỗi khi lên lớp vào buổi sớm, nhưng cho dù có buồn ngủ như thế nào thì cây bút trên ngón tay vẫn xoay chuyển không ngừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thoạt nhìn khí chất có vẻ giống một sinh viên trong sáng, tuy nhiên sau khi tiếp xúc bạn sẽ nhận ra anh là một đại soái ca lạnh lùng thích ăn kẹo ngọt, trên thực tế người này còn rất biết khiêu khích.
 
Đúng là người đàn ông vừa phức tạp vừa hấp dẫn.
 
Càng tìm hiểu lại càng thích, đây chính là cảm giác hiện tại của Nguyễn An An.
 
Ban đầu khi mới vào đại học C, cô chỉ đơn thuần ôm ý nghĩ muốn tiếp cận anh.
 
Tuy nhiên trên con đường từng bước tìm hiểu cô lại có một chút trầm luân vào trong đó.
 
Từ ngày khai giảng đến bây giờ cũng đã nửa tháng, mặc dù có đôi khi chút tâm tư của Nguyễn An An thực sự rất rõ ràng, nhưng thời gian còn quá ngắn cho nên kỳ thật Cố Quyết vốn không định thổ lộ vào lúc này.
 
Vừa rồi anh không khống chế được mới nói những lời đó ra.
 
—— Rốt cuộc, nhìn cô loanh quanh lòng vòng kể một câu chuyện không mấy liên quan chỉ vì muốn nhận định tình cảm của anh, nhìn cô lúc đó thật sự quá đáng yêu nên anh mới nhịn không được mà buột miệng thừa nhận.
 
Cố Quyết muốn xác minh suy nghĩ của mình với cô, nhưng anh phát hiện dường như cô gái nhỏ vô cùng kinh ngạc, đôi mắt trừng lớn, nửa ngày không thấy động tĩnh.

“Làm sao vậy? Cậu không cần trả lời bất cứ điều gì” Anh có chút không xác định liệu có phải mình quá vội vàng hay không. 
 
“…… Chuyện này đáng kinh ngạc vậy à?”
 
“Không phải,” Nguyễn An An chậm rì rì mở miệng: “Tôi đang nghĩ……”
 
Cố Quyết: “Hử?”
 
“…… Kỳ thật vấn đề theo đuổi trong lời nói của cậu, hình như rất không rõ ràng,” vành tai cô gái nhỏ đỏ bừng, cô mím môi cười tủm tỉm “Nếu cậu có thể thể hiện rõ ràng hơn một chút, chuyện này cũng không phải là không thể.”
 
Cố Quyết: “……”
 
Biểu cảm của cô rõ ràng là đang thẹn thùng.
 
Nhưng trong ánh mắt lại viết hai chữ chờ mong to đùng, giống như sợ anh không nhìn thấy.
 
Rõ ràng thêm một chút……
 
“Được rồi.” Cố Quyết gật đầu, anh thả chậm tốc độ nói chuyện, gằn từng chữ một nói “Tôi sẽ nỗ lực theo đuổi cậu.”

Thời điểm Nguyễn An An về đến nhà, di động trong túi xách liên tục rung từng hồi. Cô lấy ra nhìn, trên màn hình là một dãy số xa lạ.
 
Số điện thoại trong nước của Nguyễn An An rất ít người biết, mà những người biết trên cơ bản đều là những người thân quen, cô hiếm khi nhận được số điện thoại của người lạ hoặc mấy nhà quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ.
 

Vì vậy cô cũng không do dự quá lâu liền nhận điện thoại: “Alo?”
 
“An An, là ba.”
 
Nguyễn An An sửng sốt mất mấy giây, chờ tới khi phản ứng lại cô lập tức muốn ngắt cuộc gọi. Người ở đầu dây bên kia giống như dự đoán được hành động của cô, vội vàng nói: “Trước tiên đừng cúp điện thoại, con hãy nghe ba nói  ——”
 
Nguyễn An An hít một hơi thật sâu, gọi: “Ba.” Cô thậm chí còn mỉm cười: “Thường xuyên gọi điện thoại cho con như vậy là muốn bức chết con?”
 
Dường như người ở đầu dây bên kia bị cô làm nghẹn lời, qua nửa ngày vẫn không lên tiếng.
Hai bên giằng co, tiếp theo Nguyễn An An nghe được một tiếng thở dài như có như không.
 
Cô hoàn toàn không nghĩ tới việc hỏi loại này vấn đề như “Ba biết con về nước từ khi nào”, ngón tay Nguyễn An An nắm chặt di động: “…… Nếu con đã nghe máy, vậy nếu có việc gì ba cứ nói luôn qua điện thoại đi.”
 
“An An……” Đầu kia truyển đến giọng nói quen thuộc “Đã ba năm không gặp, con về nhà đi.”
 
Thanh âm kia mang theo sự khàn đục khiến người nghe không quá thoải mái.
 
Nguyễn An An đột nhiên có loại cảm giác không nói nên lời, lời nói của Cố Quyết khiến cô cả buổi chiều vẫn luôn rơi vào trạng thái hưng phấn, nhưng cuộc điện thoại này lại giống như kèm theo một loại độc tính nào đó khiến giây phút vui vẻ lúc trước nháy mắt biến mất không còn một mảnh.

Cô thấp giọng nói: “…… Đó là nhà ba, không phải nhà con.”
 
Bên kia không lên tiếng cũng không ngắt điện thoại.
 
……
 
Quên đi.
 
Nguyễn An An híp mắt lại hít sâu một hơi, sau đó thốt ra, “…… Hiện tại con qua đó, không ăn cơm, không qua đêm, gặp mặt xong sẽ đi luôn.”
 
“…… Được.”
 
……

Biệt thự Nguyễn gia cách đại học C hơn nửa giờ ngồi xe, nằm trong khu biệt thự Minh Túc, đối diện với công quán* Lâm Giang – nơi được xưng là tấc đất tấc vàng, vị trí không tồi. 
 
* Nhà của chính phủ lập ra tại các địa phương, làm cỗ nghỉ ngơi cho các công chức đi công tác.
 
Vì lý do an ninh nên taxi không thể đi vào, Nguyễn An An thanh toán tiền xe sau đó đi bộ tầm mười phút đã tới trước cửa biệt thự Nguyễn gia.
 
Đã ba năm kể từ lần cuối cùng cô trở về nơi này, rốt cuộc đây cũng từng là nơi sinh sống quen thuộc của cô, cô nâng chân bước vào từ cổng lớn.
 
Nguyễn thị không được coi là một doanh nghiệp có bối cảnh xuất sắc, muốn nhắc tới ưu thế thì chỉ có thể dùng một chữ ổn. Bọn họ gần như không bao giờ thực hiện những dự án mang một chút yếu tố rủi ro nào, chỉ cố gắng duy trì mức doanh thu ổn định. Mặc dù mấy năm gần đây không quá xuất sắc, nhưng cũng xem như không công không tội. (ý bình ổn không có gì nổi trội)
 
Ở Thanh Thành, địa vị của Nguyễn gia có chút lúng túng. So với các gia đình có gia thế bình thường khác thì hơn một chút, nhưng so sánh với hai nhà Lâm Cố thì chính là sự khác biệt giữa cành lá và cây cổ thụ che trời.

Trong chớp mắt khi Nguyễn An An đặt chân vào phòng khách, một giọng nữ lọt vào tai cô, thời điểm nói chuyện mỗi một câu nói đều mang theo sự nũng nịu ngọt ngấy.
 
Đồng thời vô cùng quen thuộc.
 
“…… Ừ ừ, tớ và mẹ đã sớm từ Pháp trở về rồi, bởi vì trường học bắt đầu khai giảng.”
 
“Đúng rồi, tớ cũng báo danh tham gia ‘Game Cup’, học bá lợi hại nhất khoa chúng ta cùng nhóm với tớ, cậu không gia nhập quả thật là một mất mát lớn …… Ai, chừng nào thì cậu mới tới nhà tớ chơi? Lần trước mẹ tớ đi tuần lễ thời trang còn mang về cho cậu món quà nhỏ…… Cũng không có gì đặc biệt, chính là một chiếc lắc tay, không quý không quý……”
 
“Đúng rồi, Thất Thất nói với tớ cậu hai Cố gia đã trở lại…… Nhưng mà ngay cả ảnh chụp tớ cũng chưa nhìn thấy, rất thần bí…… Thân ái, cậu có quen anh ta không?”
 
“Không phải, ai nha cậu đừng nói bậy! Tớ không có! Tớ không quen biết anh ta, tớ chỉ nghe người ta đồn thổi nên tò mò thôi……”

Nguyễn An An dựa vào cửa, nhìn cô em gái trên danh nghĩa của mình đang ôm điện thoại buôn chuyện với người nào đó.
 
Nguyễn Lâm – thiên kim Nguyễn gia, giọng ngọt miệng lưỡi cũng ngọt, chỉ là quá mức không phóng khoáng nên không được nhiều người coi trọng, ở trong danh viện cũng coi như là có chút danh tiếng.
 
Trái ngược với Nguyễn An An, muốn tìm cũng không tìm được người này.
 
Sau khi cô tham gia bữa tiệc sinh nhật Khương Di có một đống thiên kim tiểu thư âm thầm điều tra về gia thế của cô, bọn họ rất tò mò cô là thần thánh phương nào mà có thể trực tiếp câu được Khương đại tiểu thư.
 

Lần này tới Nguyễn An An mang tâm thế đi ngang qua sân khấu (*), cô vốn đang tự hỏi mình nên lảng tránh hay trực tiếp làm lơ Nguyễn Lâm rồi lên tầng. Không biết vì sao, tình cờ nghe được cuộc điện thoại này, cô nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
 
Nguyễn Lâm đang nghe điện thoại giật mình quay đầu lại, gương mặt vốn dĩ đang mang nét nghi hoặc trong nháy mắt lập tức đình trệ.
 
(*) đi ngang qua sân khấu: thờ ơ với mọi thứ xung quanh, các hành động chỉ làm cho có chứ không thực sự để tâm.
 
Nguyễn An An cười xong vẫn cảm thấy thú vị. Cô bước vào nhà, tiến lên phía trước nói: “Sao thế, lần trước tôi trở về cô còn đang thích anh trai Khương Di, lúc này lại đổi thành Cố Nhị thần bí rồi? Bất kể những người có gia cảnh tốt cô đều thích hết sao?”
 
“Nguyễn An An……” Đầu tiên Nguyễn Lâm nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó giống như đột nhiên tỉnh ngộ trợn to mắt: “Nguyễn An An? Tại sao chị lại trở về ——?!”
 
“Ồ, cô cũng biết tôi họ Nguyễn sao, đã như vậy tại sao tôi lại không thể trở về?”
 
“Tuy nhiên ——” Nguyễn An An nhướng mày, “Nơi này chính xác không phải nơi tôi nguyện ý đặt chân đến.”
 
Nguyễn Lâm đi vài bước đến trước mặt cô, dường như cô ta cảm thấy cô đặc biệt không thể nói lý: “Chị không muốn về thì đừng về? Không muốn thì vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lúc trước không phải chị rời đi rất dứt khoát sao? Có bản lĩnh thì đi rồi đừng trở về nữa!”
 
Đúng là Nguyễn An An đã dọn khỏi nơi này từ mấy năm trước.
 
Cha không thương mẹ không còn, chỉ dư lại một đôi mẹ con quái gở cả ngày kéo mình vào 258 vạn câu chuyện bát quái.
 
Nếu đã có điều kiện rời đi mà còn không đi thì cô chính là kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa.
 
Cô không phải Cinderella, chỉ cần có cơ hội, một ngày cô cũng không muốn chung sống cùng mẹ kế và cô em gái ác độc .
 
Tuy nhiên trong câu chuyện xưa này, thân phận của Lâm Tùng Bách có lẽ là bà tiên đỡ đầu, từ đầu đến cuối mẹ kế và cô em gái ác độc đều không biết mối quan hệ giữa cô và Lâm Tùng Bách.

“…… Rời đi cũng đi không sạch sẽ, kỳ thật nếu chị hối hận thì có thể nói thẳng ra, không phải là muốn quay lại thôi sao, không cần mất công, tôi và mẹ sẽ vui vẻ chào đón chị…… Hà cớ gì phải nói lời khó nghe như vậy?”
 
“Hành lý của chị có nhiều không? Nếu muốn dọn về thì cứ trực tiếp bảo chú Trần giúp chị —— Ồ, thật ngại quá, chú Trần là tài xế mới trong nhà, vẫn chưa biết chị, hay là để tôi đưa chị đi lấy đồ.”
 
Mặc dù giọng điệu của Nguyễn Lâm chậm rãi hiền hòa, nhưng từng câu đều mang ý ám chỉ, cô ta càng nói càng có cảm giác về sự ưu việt, nói xong lại xoay người muốn rời đi.
 
Khóe môi Nguyễn An An khẽ cong, cô túm chặt cánh tay cô ta. Thời điểm Nguyễn Lâm quay đầu lại, thần sắc đắc ý vẫn còn hiện rõ trên gương mặt mà không chịu hạ xuống, trông có vẻ vô cùng kiêu căng ngạo mạn.

Nguyễn An An dùng một tay giữ chặt lấy cô ta không cho cô ta tránh thoát, sau đó dùng một tay khác mở khóa di động, kéo xuống danh sách các cuộc gọi nhỡ.
 
Cô nâng điện thoại lên, gần như là dí sát vào trước mắt Nguyễn Lâm, cho dù cô ta không muốn xem cũng chắc chắn sẽ nhìn thấy.
 
Lần lượt từng cuộc gọi, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ màu đỏ.
 
Đương nhiên Nguyễn Lâm rất quen thuộc với dãy số kia, đó là người được lưu với tên “Ba ba” trong danh bạ điện thoại của cô ta.
 
“Ba năm trước tôi vẫn luôn ở nước ngoài, từ khi tôi về nước cho tới hôm nay, Nguyễn Chính gọi cho tôi không dưới 40 cuộc điện thoại.”
 
Nguyễn An An nói: “Nguyễn Lâm, cô và mẹ cô đều ăn vạ đến chết cũng không chịu rời khỏi Nguyễn gia, tôi nói đi là đi, mãi cho tới hôm nay cô vẫn không hiểu sao, cô thật sự cho rằng tôi hiếm lạ cái nhà này?”
 
“……”
 
Nét tươi cười trên gương mặt Nguyễn Lâm đã sớm biến mất từ lâu, móng tay cô ta cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay, cô ta cảm thấy trên mặt mình phảng phất như có một ngọn lửa đang cháy, ẩn ẩn đau đớn.
 
Giọng nói của Nguyễn An An chính là giọng nữ tiêu chuẩn, thời điểm vui vẻ sẽ ngọt ngào dễ nghe, nhưng khi cô trầm giọng hạ thấp thanh âm thì cũng vô cùng hữu lực và lạnh lùng.
 
Nhìn sắc mặt người trước mặt càng ngày càng cứng đờ, Nguyễn An An thu hồi di động, tư thế đứng thoải mái, cười như không cười nói “Thật ra tôi rất muốn rời đi một cách sạch sẽ, là ai cầu xin ai trở về, hử?”
 
“…… Chị câm miệng!” Ánh mắt của Nguyễn Lâm giống như phun ra lửa, sau đó lại bởi vì nhất thời không tìm được lời nào phản bác mà tức giận tới mức phát run.
 
Đương nhiên Nguyễn An An sẽ không câm miệng: “Tuy nói mẹ cô ngoại trừ việc quyến rũ đàn ông thì không có chút năng lực cùng tài hoa nào khác……”
 
Nhìn sắc mặt Nguyễn Lâm càng ngày càng tái mét, Nguyễn An An mỉm cười “Chậc” một tiếng nói tiếp “Nhưng cô cũng không nên một hai đòi đi theo con đường của mẹ mình, hôm nay muốn quyến rũ anh trai Khương Di ngày mai lại muốn câu cậu hai nhà họ Cố. Phụ nữ ấy à…… Tốt nhất vẫn nên dựa vào chính mình.”
 
Ngày đó tổng thời gian hai cha con tâm sự duy trì được hơn hai mươi phút, ấn tượng còn không khắc sâu bằng gương mặt vặn vẹo của Nguyễn Lâm.

 
Tuy nhiên Nguyễn An An cảm thấy lần trở về nhà này của mình, thiếu chút nữa chọc giận Nguyễn Lâm tới phát điên cũng coi như là có lời.
 
Trong những ngày cuối tuần, Nguyễn An An hơi cảm nhận được một chút cái gọi là “Nỗ lực theo đuổi”.
 
——Mỗi ngày đều chúc buổi sáng tốt lành, buổi tối ngủ ngon, ba bữa cơm đều biến đổi cách thức nhắc nhở cô chú ý ăn cơm đúng giờ, hơn nữa thỉnh thoảng lại hỏi xin cô một tấm ảnh tự sướng.
 
Chính vì nguyên nhân này nên mặc dù cuối tuần Nguyễn An An vẫn luôn ngâm mình tại công ty, nhưng mỗi ngày cô đều cảm nhận được loại ảo giác ngọt ngào như đang được nói chuyện phiếm cùng Cố Quyết.
 
Tiết học đầu tiên vào thứ hai, khi Nguyễn An An tới cửa phòng học, từ xa cô đã nhìn thấy một người đứng sau cánh cửa.
 
Cố Quyết dựa lưng vào tường xem di động, mí mắt cụp xuống, thỉnh thoảng anh lại giơ tay xoa bóp phía sau cổ, một bộ bộ dáng ngái ngủ quen thuộc vào mỗi buổi sớm.
 
Nhịp tim của Nguyễn An An lập tức đập loạn nhịp, bước chân không tự giác gia tăng tốc độ, thời điểm còn cách anh mấy mét, dường như Cố Quyết nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Thời điểm đến gần Nguyễn An An mới cảm thấy có chút kỳ quái: “Vì sao cậu lại đứng ngoài cửa?”
 
“Bởi vì hôm nay tiết học hôm nay không học ở đây.”
 
Nguyễn An An: “…… Hả?”
 
“Hôm nay là học tại phòng máy tính.” Cố Quyết mỉm cười cất di động “Nhưng tôi đoán cậu không biết thời khoá biểu mới cho nên đứng đây chờ cậu.”
 
Bộ dáng anh dựa lưng vào tường nhìn cô cười rộ lên quả thực khiến người đối diện chống đỡ không nổi, trong nháy mắt Nguyễn An An nghĩ tới một câu nói đùa của bạn học nào đó trên diễn đàn—— Cố Quyết không cười đã đủ làm “chết người”, Cố Quyết mà cười thì triều sớm cũng chẳng thể lên. (ý câu này là CQ cười sẽ khiến người say đắm chẳng thể thiết triều buổi sớm)
 
Thật đúng là vậy nha.
 
Nguyễn An An chớp chớp mắt, nói sang chuyện khác: “Cậu vừa làm gì vậy? Chơi trò chơi sao?”
 
Cố Quyết: “Ừm, tự bế Anipop.” (mình để nguyên tên convert nhé, nó là tên một trò chơi, 自闭消消乐 )
 
Nguyễn An An: “………” Chẳng trách cô vừa nghe được một tiếng “unbelievable”.
 
Hai người sóng vai đi về phía phòng máy tính, dọc theo đường đi lại không ngừng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
 
Đây là buổi huấn luyện mô phỏng cách thức của phần thi đánh cờ ly, được chuẩn bị cho sinh viên khoa quản lý và kinh tế.
 
Nói thật, đối với cuộc thi Game Cup, Nguyễn An An vốn không định tham gia một cách nghiêm túc, nhưng cô là kiểu người nếu bị nguyên nhân nào đó kích thích sẽ thay đổi hoàn toàn mục đích ban đầu.
 
—— Ví dụ như hiện tại cô đã biết năm nay Nguyễn Lâm cũng muốn dự thi, vì thế cô nhất định phải giành được vị trí quán quân.
 
Sau khi hai người tiến vào phòng học, Thu Nghiên vẫy tay gọi cô, Nguyễn An An liền dẫn Cố Quyết đến tụ họp cùng mấy người họ.

Các thành viên trong nhóm đã chính thức làm quen từ tuần trước, ngoại trừ Thu Nghiên thì còn có một người tên Liên Hạo, một người tên Trần Tống. Hai nam sinh này cùng nhóm với Thu Nghiên quả thực chính là ba kẻ dở hơi.
 
Trước mắt đối với lời giới thiệu “Cả ba chúng tôi đều học không tồi”  của Thu Nghiên, Nguyễn An An không tỏ thái độ gì cả, nhưng bầu không khí trong nhóm xác thực rất tốt.
Sau màn chào hỏi, Trần Tống nói: “Ai, tôi và một người anh có quan hệ rất tốt, anh ta nói năm đó anh ta được ôm đùi học bá, nhưng cuộc thi này cạnh tranh quá mức quyết liệt, cuối cùng vẫn không thể lọt vào top một trăm.” Cậu ta có chút tiếc nuối: “Tôi còn tưởng rằng lọt top 100 là chuyện rất nhẹ nhàng, thậm chí top 50 cũng có thể.”
 
Lời này của Trần Tống vừa ra, Liên Hạo và Thu Nghiên đều không nói gì mà nhìn anh ta.
“Nói cậu ngốc cậu còn không tin……” Liên Hạo lắc đầu: “Phương đông không sáng phương Tây sáng, người ta hạng gì còn cậu hạng gì.”
 
Thu Nghiên: “Trước 50? Chúng ta xứng sao? Cậu càng ngày càng biết nằm mơ đấy lão Trần.”
 
Nguyễn An An cảm thấy bộ dáng ủy khuất của Trần Tống rất khôi hài, cô thuận miệng nói một câu “Cũng không nhất định, đâu cần phải nghĩ như vậy, tôi cảm thấy lọt top 50 không thành vấn đề.”
 
Thậm chí tôi còn muốn giành giải nhất. Cô bổ sung ở trong lòng.
 
Đôi mắt Trần Tống tỏa sáng, hai người còn lại trợn mắt há hốc mồm, sau đó Nguyễn An An nghe thấy Cố Quyết bên cạnh mở miệng: “Ừm, tôi cũng cảm thấy đó là chuyện dễ dàng.”
 
Liên Hạo và Thu Nghiên hai mặt nhìn nhau.
 
Xong rồi, trong nhóm bọn họ có ba người rất biết mơ mộng.
 
……

Học năm phút đồng hồ, Nguyễn An An coi như đã hiểu, tình cảm của giảng viên môn học này quả thực vô cùng mãnh liệt.
 
Trong mấy năm Nguyễn An An học đại học ở nước ngoài, đã lâu cô không được tham gia một tiết học với cảm xúc đủ đầy như vậy,  thầy giáo hoàn toàn tận hết sức lực khen ngợi động viên sinh viên của mình.
 
Ví dụ như hiện tại ——
 
“…… Thầy tin tưởng các em! Chỉ cần chúng ta nỗ lực sẽ nhận được hồi báo! Không phải thầy thổi phồng nhưng mỗi một bạn học trong khoa chúng ta đều có khả năng lọt vào top 100 cả nước!”
 
Nguyễn An An: “……” Em cảm thấy thầy đang thổi phồng hơi quá.
 

“Còn một tiếng rưỡi nữa là tan học, chúng ta có đủ thời gian để làm một bài luyện tập hoàn chỉnh, dựa theo lời thầy nói mở ra……”
 
Thầy giáo nói xong liền tiến thẳng vào chủ đề chính.
 
Game Cup có thể hot như vậy, bởi vì không chỉ liên quan đến tính uy quyền mà còn quan hệ với hình thức thi đấu của cuộc thi.
 
Game Cup giống như một loại trò chơi kinh doanh, cốt lõi chính là điều hành công ty.
Tuy nhiên nó có khá nhiều điểm bất đồng với các trò chơi thông thường, ví dụ như các số liệu trên thị trường chứng khoán đều rất gần gũi với thực tế, mọi thứ đều diễn ra ngẫu nhiên, khi biến động mới xảy ra sự đổi mới, không có bất cứ chiến lược theo dõi nào, cũng không có tư liệu để kiểm tra. Nó không chỉ phụ thuộc vào tri thức mà sinh viên học được mà còn phải có sức phán đoán, có đầu óc cùng trực giác nhạy bén.
 
Mô phỏng là một trong số những lý do quan trọng nhất làm nên uy quyền của cuộc thi trong nhiều năm như vậy.
 
Mười mấy năm trước, thời điểm tất cả các bài kiểm tra và cuộc thi đều được thể hiện dưới dạng văn bản thì Game Cup với hình thức mới mẻ độc đáo lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, các xí nghiệp lớn cũng đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Rốt cuộc ngay cả những sinh viên có trình độ cao, nắm giữ lý luận tri thức một cách vững chắc nhưng vẫn không thể ứng dụng thật tốt vào thực tế.
 
Sau mỗi một lần tổ chức và cải tiến kỹ thuật, các số liệu trong cuộc thi Game Cup càng ngày càng tiếp cận sát với hiện thực, vì muốn sinh viên có sự chuẩn bị trước nên các lập trình viên đã tập trung nghiên cứu phát minh từ thế hệ này sang thế hệ khác.
 
Bài kiểm tra trình độ trong lớp học kỳ thật rất đơn giản.
 
Không cần suy xét đến những vấn đề khác, đơn thuần chỉ muốn rèn luyện sinh viên trên phương diện năng lực đầu tư mua cổ phiếu một chút, cũng là một loại phương thức giúp sinh viên thích ứng với hình thức của cuộc thi.
 
Nguyễn An An nhìn các con số không ngừng nhảy lên trước mặt, trên dưới phân tích một lượt, trong lòng cô hiểu rõ nên cô thể hiện khác hoàn toàn với đa số các sinh viên đang không ngừng phát ra câu “Mẹ kiếp cái này mua như thế nào”.
 
Thời điểm cô nghiêm túc làm chuyện gì sẽ không bận tâm tới hoàn cảnh xung quanh mình, đương nhiên cũng không biết người nào đó đang nhìn cô chằm chằm.
 
Ngay từ đầu Cố Quyết đã không suy nghĩ quá nhiều, anh chỉ muốn xem trình độ đại khái của cô một chút, xem cô có thể nhận được bao nhiêu điểm ——còn mình sẽ cố ý làm kém cô một vài điểm.
 
Rốt cuộc Nguyễn An An là một tuyển thủ không bao giờ ghi chép bài vở, cũng như không mấy khi nghe giảng, khai giảng đã nửa tháng mà quyển vở vẫn mới tinh.
 
Anh sợ ngộ nhỡ điểm của cô đứng ở vị trí cuối bảng, mà số điểm lại được công khai xử tội trên màn hình chiếu, nếu trường hợp đó xảy ra ít nhất còn có anh làm đệm lưng cho cô.
Đều đã nói sẽ nỗ lực theo đuổi người ta, một chút chuyện nhỏ như điểm số này vẫn nên lưu tâm cẩn thận mới đúng.
 
Cố Quyết coi bài test này như một trò chơi, lúc trước cách thức chơi ở nước ngoài có chút vặn vẹo, người chơi phải nhìn màn hình tới mức hai mắt lồi hẳn ra. Anh vừa tùy ý nhấp vào màn hình trước mặt mình, vừa quan sát màn hình của Nguyễn An An, không ngờ càng xem càng kinh ngạc.
 
Một giờ sau.
 
Thời điểm kết thúc bài test, không ít người phát ra tiếng thở dài khi được sống sót sau tai nạn, có người cảm thấy vui vẻ muốn tiếp tục chơi, có người cảm khái trò chơi này quá mức vô nhân tính, còn người lại sôi nổi thảo luận giải pháp khi nào mua nào cổ phiếu khi nào bán qua tay mới là tối ưu.
 
Nguyễn An An hoạt động cổ tay, quay đầu muốn hỏi cảm giác Cố Quyết thế nào, phía trước giọng nói của thầy giáo đột nhiên truyền đến ——

“Số 035, Nguyễn An An.”
 
Động tác trên tay Nguyễn An An cứng đờ.
 
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía cô.
 
“Bạn học Nguyễn An An! Mọi người mau nhìn xem, điểm số của bạn học này rất cao nha —— thế nhưng đã gần đạt được điểm tối đa, đây là điểm số cao nhất trong bài test lần này của chúng ta!”
 
Nghe thấy giọng nói chứa chan cảm xúc của thầy giáo, Nguyễn An An nheo mắt, cô cảm giác được một loại dự cảm bất tường.
 
“Đúng lúc còn dư lại bốn, năm phút đồng hồ,” Thầy giáo với gương mặt hiền lành: “Bạn học Nguyễn An An, bình thường em học tập như thế nào, có thể đứng lên truyền thụ một chút kinh nghiệm cho mọi người hay không?”
 
…..?
 
Bởi vì đã rất nhiều năm không trải qua loại chuyện “Đứng lên chia sẻ kinh nghiệm học tập” này, trong chớp mắt ngắn ngủi Nguyễn An An đột nhiên cảm thấy sửng sốt.
 
Sau khi cô phản ứng lại, đang định cự tuyệt một cách uyển chuyển, bộ ba kẻ dở hơi trong nhóm cô đã đứng dậy dẫn đầu vỗ tay: “Tốt!!!”
 
Sau đó cả lớp không hiểu sao bắt đầu ồn ào vỗ tay, trong khung cảnh hỗn loạn, cô phát hiện thì ra Cố Quyết cũng đi theo đám đông xem náo nhiệt, anh chớp chớp mắt với cô.
 
“……”
 
Nguyễn An An căng da đầu đứng lên, đứng trên bục giảng nhìn từng đôi mắt tràn ngập tò mò phía dưới, cô cảm thấy trên lưng như bị kim chích.
 
“Bạn học Nguyễn An An, em có thể bắt đầu rồi!”
 
Thầy giáo nói xong, mấy người kia giống như được thúc đẩy lại tiếp diễn một trận vỗ tay bùm bùm.
 
Nguyễn An An: “…………”
 
Nói cái quái gì bây giờ.
 
Cảm ơn những năm tháng chong đèn thức đêm học tập tại Harvard?

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN