Lâm Thiếu, Em Sai Rồi ! - Chương 37: Quyết Đấu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Lâm Thiếu, Em Sai Rồi !


Chương 37: Quyết Đấu


Mọi người vẫn đang bàn tán sôi nổi, những chiếc điện thoại đã bắt đầu được lấy ra chụp và quay lén. Việt Anh nhìn họ lạnh giọng:
-“Chỉ cần xuất hiện 1 bức ảnh liên quan tới ngày hôm nay trên MXH, thì các người biết hậu quả thế nào rồi chứ?”
Đám học viên nghe xong câu nói đó liền hoảng sợ, ai nấy đều xóa ảnh, video rồi cất điện thoại ngay lập tức. Tô Diệu Linh đến giờ vẫn không tin được sự thật, cô lắc đầu lia lịa:
-“Không…không thể nào? Sao lại có chuyện hoang đường thế này được! Huy hiệu…đúng rồi..(Nói lớn)..Huy hiệu cô ta đâu?”

Anh Anh nhìn Tô Diệu Linh vẻ ngạc nhiên:-“Cô vẫn không phục à?”
Diệu Linh gượng đứng dậy, tới gần chỗ Tuấn Kiệt:
-“Anh, Anh nói cô ta là Nguyệt Tiểu Thư à? Thế huy hiệu đại diện cho gia tộc cô ta đâu?”

-“Nó đang nằm trong tay tôi!”
Từ đằng xa, mọi người thấy Thần Hy đang đi tới với vẻ mặt cực kì tự mãn. Anh nhìn hiện trường, cười mỉm(Ha, kết thúc vở kịch này đi…Anh Nhi!). Tiếng hò hét bắt đầu xoay quanh phía Thần Hy khiến Anh Anh phải chú ý, cô nhìn thấy Hắn…nhau mày:
-“Là Cậu! Cậu là cái người vô duyên hôm qua phải không? Sao cậu lại ở đây?”
Thần Hy nhoẻn cười:
-“Chúng ta lại gặp nhau rồi…Anh Nhi!”
2 chữ “Anh Nhi” vừa dứt thì như có một tia lửa lóe lên trong đầu của Anh Anh. Cô bình tĩnh lại, nhìn thứ đang sáng chói trên ngực của hắn…trợn tròn mắt:
-“Kim…Kim Thần Hy, Anh…Anh..!”
Thần Hy cúi thấp người, anh định đeo chiếc huy hiệu nhỏ nhắn lên ngực trái của Anh Anh thì bị cô nắm lấy cổ tay:
-“Không cần! Tôi tự làm được!

Anh thở dài đưa huy hiệu cho cô, không quên kêu người lấy cho cô bộ đồng phục mới. Ghé sát tai Anh Anh, hắn thì thào:
-“Anh Nhi…thời gian của chúng ta còn dài!”
Anh Anh trong lòng có vẻ lo lắng những cũng nhếch miệng:
-“Anh đừng quên, Hôn ước giữa chúng ta đã bị hủy. Từ nay, đừng ai xen vào chuyện của ai!”
Thần Hy phụt cười, Anh quay lại thì thấy Tô Diệu Linh đã quỳ xuống đất từ lúc nào, tỏ vẻ khó hiểu:
-“Tô Tiểu Thư sao lại ngồi ở dưới đất vậy?”
Anh đưa tay như muốn đỡ Diệu Linh dậy, cô nhìn anh đỏ mặt:
-“Cám..cám ơn Kim…”
Diệu Linh chưa kịp nói xong thì Thần Hy rụt tay lại:
-“Cô xem, đồng phục bị cô vấy bẩn hết rồi! Vậy có phải…cô nên cút khỏi đây rồi không?”
Cả đám nghe vậy cười khúc khích:

“Không hổ danh là Kim Thiếu!”
“Ghê zợ…Tô Thiếu còn đang ở đây, Kim Thiếu làm vậy quả là không nể mặt rồi!”
“Qúa bá đạo…tui kết ổng rồi nha!”

Tô Diệu Linh ngậm ngùi đứng dậy, phủi bụi bẩn trên người mình. Ánh mắt hướng về phía Thần Hy như muốn thương hại:
-“Kim Thiếu, tôi..tôi xin lỗi! Tôi sai rồi!”
Thần Hy cười tà tà:
-“Cô xin lỗi tôi làm gì?”
Tô Diệu Linh đã hiểu hàm ý của câu nói đó, cô đen mặt di chuyển đến chỗ Anh Anh, nghẹn ngào:
-“Nguyệt tiểu thư…Xin lỗi! Là tôi có mắt như mù, không biết thực hư…Vậy nên mong cô hãy coi những lời hồi nãy của tôi như…như…”
Anh Anh nghiêng đầu:-“Là giao lưu kiểu ấn tượng?”

Tô Diệu Linh không nói gì chỉ gật nhẹ, Thần Hy nhìn vẻ đáng thương của cô, chán ghét nói:
-“Chậc, lôi cô ta ra khỏi đây! Vĩnh viễn không được quay lại!”
Đám thủ hạ của anh không biết từ đâu xuất hiện cầm tay Tô Diệu Linh khiến cô hoảng sợ:
-“Buông tôi ra, các người đang làm gì vậy…thả tôi ra! Anh, cứu em…Anh Anh, tôi biết tôi sai rồi! Kim Thiếu, tôi sai thật rồi!”
Từ đám đông, một người hay bị Tô Diệu Linh giễu cợt, lên tiếng:
-“Anh Anh? Cô có hình như vẫn chưa học được phép lịch sự nhỉ? Về trường quý tộc kêu bọn họ dạy lại đi!”
-“Đáng đời…đồ kiêu ngạo!”

Tô Diệu Linh đã bắt đầu rưng rưng nước mắt(Phải làm sao đây? Mình khó khăn lắm mới được vào đây…vậy mà bây giờ phải ra đi dễ dàng vậy sao?):
-“Nguyệt tiểu thư, tôi không muốn rời khỏi đây đâu, xin cô…!”
Việt Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, anh nhau mày:
-“Là người thừa kế Ngũ đại gia tộc-không phải cô! Người thừa kế top 10 tập đoàn của một nước-càng không phải cô? Thử hỏi…cô có tư cách gì mà đòi ở đây vậy?”
Diệu Linh nhìn Việt Anh vẻ đau khổ(Còn không phải là vì anh sao? Lâm Thiếu, anh một chút cũng không động lòng với em ư?). Thần Hy bật cười:
-“Hay…nói hay lắm! Lâm Thiếu, tôi kết câu này của cậu! Tô Diệu Linh, cô nghe thấy rồi chứ? Đã có 2 vé tiễn cô rồi đấy!”

Mọi người lúc này nhìn nhau như muốn ám chỉ điều gì đó, bất giác…tất cả bọn họ đều đồng thanh:
-“Không chỉ có 2 vé đâu, cả tôi..cả tôi nữa!”
-“Dám gây sự ở đây, đuổi cô ta đi!”
-“Lấy lại công bằng cho Nguyệt tỷ…đồng ý tiễn Tô Diệu Linh!”
(…)

-“Nghe thấy gì không?” Thần Hy ghé sát vào tai Tô Diệu Linh, thì thầm:
-“Bọn họ là đang muốn cô cút đấy!”
Anh Anh chứng kiến biểu hiện của mọi người hiện giờ so với cô lúc nãy cũng chả khác nhau là mấy, cô lặng cười(Ha, đúng là gió chiều nào theo chiều ấy! Lòng người thật thú vị!):
-“Khoan đã, như này đi! Hôm qua không phải tôi nói sẽ thách đấu Kiếm đạo với cô sao? Hay là bây giờ chúng ta tỉ thí đi, nếu cô thắng…cô ở-tôi đi, còn nếu cô thua…hiểu chứ?”
Anh Anh vừa dứt lời, bên trong sự thất vọng tràn trề của Diệu Linh như có thêm một ngọn lửa soi sáng, cô ta gật đầu lia lịa. Cả đám học viên tuy vẫn không hiểu gì giữa 2 người nhưng vẫn hò reo tán thành. Việt Anh và Thần Hy nhìn Anh Anh chằm chằm(Ha, không cần xem tôi cũng biết kết quả rồi!). Còn Tuấn Kiệt, anh khá lo lắng cho Diệu Linh bởi từ nhỏ, đối với môn Kiếm đạo…cô ấy tỏ ra rất chán ghét, luôn trốn học. Nhưng anh cũng không nghe được thông tin gì về việc Thiên kim tiểu thư của Nguyệt gia có học môn này nên cũng giảm nhẹ áp lực được phần nào.(Ý nghĩ sai lầm ^^)

Mọi người có vẻ hào hứng khi chuẩn bị được xem phần thi tài của 2 Mỹ nữ, họ nhanh chân chạy tới khoa Kiếm đạo, lựa chọn cho mình chỗ ngồi ưng ý nhất để được xem “Full HD”. Tất cả đã báo danh xong, riêng tờ của Tô Diệu Linh vẫn còn để trống…nếu vẫn muốn còn sự xuất hiện của cô sau này ở Royal School thì cuộc thi này chính là then chốt. Trang phục đã mặc xong, kiếm cũng đã chuẩn bị…mọi thứ đều rất đầy đủ cho 2 đối thủ. Thần Hy lại gần Anh Anh, cười khểnh:
-“Tôi biết em sẽ làm gì,tôi không để em dễ dàng thực hiện nó đâu! Nếu cô ta thắng, em vẫn sẽ ở lại!”
Anh Anh biết chắc chắn là sẽ như vậy, cô tỏ vẻ lạnh nhạt:
-“Ai nói là tôi sẽ thua?”

Cả 2 đối thủ đã bước lên sàn đấu, những tiếng hò hét vang dội như muốn rung chuyển cả phòng. Người thì cổ vũ cho Anh Anh, người thì cổ vũ cho Diệu Linh(nhưng rất ít)…Tuy không biết cô định xử lý thế nào…nhưng bên phía Hội đồng nhà trường thì họ đã có kết quả:

“Ầy, nhớ Kiate không?”
“Haha, nhớ chứ! Không biết đã khỏe hẳn chưa nhỉ?”
“Cũng đã 2 năm rồi còn yếu kém gì nữa. Nhớ năm đó không hiểu sao Nguyệt Tiểu Thư lại tức giận lôi thầy ấy ra tỉ thí. Kết quả…đưa về Nhật Bản chữa trị rồi!”
“Hahaha, xem ra lần này, kết quả…rõ rồi nhỉ?”

[Tại nơi nào đó ở Nước Nhật xa xôi]
Kiate:-“Hắt chù…kẻ nào dám nói xấu sau lưng Tê thế hả?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN