Bên trong học viện Athens.
Hành lang thật dài lát gạch xanh, hoa tử đằng ủ rũ, không có sinh khí rũ xuống dưới nắng hè, không còn nhìn ra vẻ đẹp lả lướt khi xuân về.
Thiện Sơ mặc đồng phục học sinh xanh đen, giày da màu đen, chậm rãi bước đến trung tâm hành lang, ngồi xuống băng ghế đá.
Cậu giả bộ nghỉ chân, nhưng thật ra cậu đang đợi một người.
Đây là con đường duy nhất từ bên ngoài đến địa điểm thi.
– —– Hôm này cũng là ngày diễn ra kì thi mùa hè của các nam sinh lớp mười ba.
Jeff ở ngoại trú, muốn đến được địa điểm tổ chức thi, tất nhiên phải đi ngang qua đoạn đường này.
Thiện Sơ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, trong lòng suy nghĩ: Hẳn là sắp đến rồi.
Suy tính của cậu phi thường chuẩn xác, rất nhanh, cậu đã nghe thấy giọng Jeff.
Âm thanh Jeff vui mừng: “Sơ? Chào buổi sáng! Là cậu sao, Sơ?”
Jeff tự nhận mình cùng Thiện Sơ vô cùng thân thuộc, liền gọi thẳng tên mà không gọi họ của cậu.
Chỉ là người Anh phát âm có chút kỳ quái, phát âm “Sơ” giống chữ “true”.
¹ Sơ – 初 trong tiếng trung phát âm /chū/ Người nước ngoài dễ phát âm thành true.
Thiện Sơ ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh như băng, xoay người rời đi.
Trong lòng Jeff căng thẳng, vội vàng đuổi tới: “Làm sao vậy, Sơ?”
Thiện Sơ vẫn cứ không để ý tới hắn, kĩ thuật PUA thành thạo.
Jeff bị dọa cho tâm lý hốt hoảng, đuổi theo cậu hỏi thăm vài câu, Thiện Sơ mới bất đắc dĩ mở miệng: “Hôm nay cậu phải thi, tôi không muốn phá hoại tâm trạng của cậu.
Có chuyện gì thì đợi câu thi xong, tôi với cậu sẽ nói chuyện rõ ràng!”
Jeff nghe vậy, càng thêm giật mình: “Ý cậu là gì? Rốt cuộc tôi đã đắc tội cậu chỗ nào?”
Thiện Sơ lạnh lùng liếc hắn một cái: “Cậu nhanh đi thi đi.”
Jeff cuống lên: “Bộ dạng cậu như vậy, sao tôi có thể yên tâm thi cử? Cậu nói rõ tôi nghe, tôi mới làm bài tốt được!”
Thiện Sơ ba mặt một lời “Nếu cậu đã ép tôi, vậy để tôi nói cho cậu.” Biểu tình hậm hực mà nói: “Titan đã nói cho tôi biết cả rồi, cậu am hiểu gaslighting, muốn đùa giỡn tôi.”
Jeff nghe nói như thế, sắc mặt thoáng chốc bạch như giấy mỏng: “Cái, cái gì…”
“Cậu đừng hòng gạt tôi.” Thiện Sơ lạnh lùng nói, “Thiệt thòi cho tôi còn tưởng cậu là người tốt, trên thực tế, cậu quả thật là ác quỷ! Từ nay về sau, tôi không bao giờ muốn gặp cậu nữa!”
Jeff giống như bị bom chọi nổ đầu, mắt nổ đom đóm, bất thình lình vỡ đầu chảy máu.
Hắn hoàn toàn không kịp phản ứng nữa, nhìn Thiện Sơ mắt ướt lệ nhòa bỏ chạy.
Người qua đường thấy Thiện Sơ chạy trốn, cũng bất giác kinh nhạc thốt lên: Chạy nhanh như vậy, quả nhiên người Trung Quốc nào cũng biết công phu!
Thiện Sơ biến nhanh như tên lửa, lúc Jeff ổn định tinh thần muốn đuổi theo thì đã chậm.
Hơn nữa, hắn nhìn thời gian trên đồng hồ: Bây giờ phải lo thi trước cái đã.
Vẻ mặt Jeff hoảng hốt đi tới phòng thi, tâm trạng rối loạn tùng phèo.
Vốn dĩ trải qua mấy ngày liền bị nói bóng nói gió khiến tinh thần hắn không yên, chất lượng học tập tụt thẳng xuống.
Công tác trong hội học sinh không còn, hoạt động ngoại khó cũng chết yểu, không chỉ vậy, thanh danh của hắn cũng rơi xuống đáy vực, bị cấm cản xã giao.
Be mẹ hắn có ý tốt, e sợ hắn bị ảnh hưởng từ lời trào phúng của người ngoài, muốn để hắn chuyên tâm ôn bài.
Nhưng “cấm đoán” như vậy lại phản tác dụng, Jeff cảm thấy ngay cả ba mẹ cũng ghét bỏ mình.
Mỗi ngày hắn đều chìm trong vũng nước xoáy của ngờ vực, chỉ có Thiện Sơ cổ vũ hắn, tin tưởng hắn, chia sẻ cho hắn chút ấm áp.
Mà thời khắc này, Thiện Sơ cũng quay lưng…!
Cả người Jeff không rét mà run, đầu óc hỗn độn không rõ, đừng nói chuyên tâm làm bài, tỉnh táo xem đề thi hắn cũng không cố nổi…!
Sau khi kì thi kết thúc, Jeff tựa hồ xác định mình thi nát bét.
Hắn ngơ ngơ ngác ngác đi ra phòng thi, rõ ràng là mùa hè, nhưng tâm hắn lại như đang ngâm nước đá giữa mùa đông.
Hắn run rẩy đôi môi bước đi, lại thoáng nhìn Thiện Sơ và Titan đi cùng nhau: Thì ra là Thiện Sơ thi xong rồi, chủ động đến tìm Titan.
Jeff giật mình, nhớ Thiện Sơ từng nói: “Titan nói cho tôi biết cả rồi, cậu am hiểu gaslighting, muốn đùa bỡn tôi…”
Là Titan!
Là Titan!
Là Titan nói cho cậu ấy biết!
Jeff căn bản sẽ không kiểm điểm bản thân, hắn chỉ có thể quăng nồi.
Hắn không hề nghĩ: Nếu như mình không bắt nạt Thiện Sơ, sẽ không bị Thiện Sơ chán ghét.
Mà hắn cho rằng: Nếu như Titan không nói cho Thiện Sơ tất cả, mình có thể tốt đẹp với Thiện Sơ!
Triết Phu giận đùng đùng chạy lên trước, chặn trước mặt Titan và Thiện Sơ.
Thiện Sơ một mặt kinh hoảng: “Cậu…”
Titan nhìn thấy Thiện Sơ giống như chú thỏ nhỏ bị dọa sợ, lập tức muốn bảo hộ, đem Thiện Sơ che chở ở phía sau: “Cậu đừng sợ! Tôi sẽ không để loại người này tổn thương cậu!”
Nghe Titan nói, Jeff càng nổi giận đùng đùng: “Là mày! Mày gây xích mích quan hệ của tao và Thiện Sơ!”
“Gây xích mích là thế nào?” Titan nói một cách lạnh lùng, “Tao chỉ nói sự thật mà thôi! Tao cũng không muốn để Thiện Sơ bị mày lừa dối mãi như vậy.”
Jeff tức giận, hàm răng va lập cập vang ra tiếng, nhất thời không làm gì được Titan.
Dù sao, Titan là con cháu thế gia giống hắn.
Hơn nữa Titan còn có năng khiếu khiến người ta phải kiêng dè: Đặc biệt dễ tức giận mà đánh đặc biệt đau.
Ở trạng thái giằng co này, Thiện Sơ lập tức phát huy bản sắc trà xanh, phát động kỹ năng công kích Cậu cho rằng tôi khuyên can à, thật ra là khuyên các cậu đánh nhau đi: “Này, đừng nói thế.
Titan tiết lộ mọi chuyện chỉ vì muốn tốt cho tôi thôi.
Cậu ấy thật sự quan tâm tôi.
Còn Jeff, tôi…tôi không biết nên nói gì với cậu nữa…Hiện tại tâm trạng tôi rất rối, không biết có nên tha thứ cho cậu hay không…”
Jeff nghe được bốn chứ “tha thứ cho cậu”, đôi mắt nhất thời phát sáng, tiến lên định nắm chặt vai Thiện Sơ: “Cậu nhất định muốn tha thứ cho tôi!”
“Đm mày!” Titan nhìn thấy Jeff muốn đụng chạm Thiện Sơ, lập tức đẩy Jeff ra.
Titan cao tận hai mét, giống như một con gấu, trong Athens không có ai là địch thủ, tùy tiện cũng đẩy được Jeff lảo đảo lùi về sau.
Jeff sắc mặt tái nhợt: “Mày…”
Thiện Sơ lập tức nói: “Jeff, cậu đi nhanh đi.
Cậu đánh không lại Titan!”
Jeff nghe lời này, càng cảm thấy nhục nhã.
Vẻ mặt Titan khinh bỉ nhìn Jeff: “Còn chưa cút à? Cẩn thận tao đánh gãy tay mày, để mày khỏi thi thố gì nữa!”
Jeff căm giận bất bình, nhưng rốt cuộc không dám cùng Titan đấu trực diện, ê chề bỏ đi.
Titan đắc ý nhìn Thiện Sơ, nói: “Cậu xem đi, tôi đã nói, tôi có thể bảo vệ cậu.”
Thiện Sơ thản nhiên: “Lúc trước cậu cũng bắt nạt tôi nhỉ?”
Titan vội vã xin tha: “Xin lỗi, tôi sai rồi, sau đó tôi cũng không làm thế nữa.”
Thiện Sơ cười phì một tiếng, chẳng hề tiếp lời.
Lúc này, một thân ảnh mỹ lệ chợt lóe, thì ra là Thi Tiêu Nại.
Hắn cũng vừa thi xong, tiến về phía này.
Thiện Sơ nháy mắt mấy cái, hình như đây là lần đầu gặp Thi Tiêu Nại ở sân trường, bởi vậy, cũng là lần đầu cậu nhìn thấy Thi Tiêu Nại mặc đồng phục học sinh.
Tây trang mặc trên người hắn còn mang theo điểm dị quốc phong tình, tóc đen như mực dùng bút chì búi gọn, thoạt nhìn có phần tự nhiên tùy ý.
Không hổ là giáo thảo học viện Athens, hắn tùy tiện đứng ở nơi ấy, cũng có thể hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Thi Tiêu Nại nhìn Thiện Sơ một chút, cười nói: “Lại là cậu à.”
“Lại là tôi?” Thiện Sơ có chút bất ngờ, “Có ý gì?”
Thi Tiêu Nại cười mà không nói, chỉ là xoay người đi, so với bụi hoa còn yêu kiều xinh đẹp hơn hoa.
Titan nhìn Thi Tiêu Nại kiêu ngạo bước đi, thấp giọng nói: “Cái tên châu Á ẻo lả đó.”
Thiện Sơ lạnh lùng liếc Titan một cái.
Titan vội vàng nói: “Tôi không có nói cậu…” Lại là một trận nhận lỗi.
Cái gọi là trà xanh chi đạo, cũng không phải lúc nào cũng thổi phồng với nhân nhượng.
Thiện Sơ đã tiến vào “Giai đoạn hai”.
Thời gian đầu, Thiện Sơ uốn mình theo người, yếu thế lấy lòng, để Titan bắt đầu để ý tới mình.
Đến giai đoạn hai, Thiện Sơ trở mặt, bắt lấy sai lầm của Titan, liên tiếp đả kích “Tôi quá thất vọng với cậu” “Không nghĩ tới cậu là loại người đó” “Cậu thật buồn nôn”, khiến Titan phải nảy sinh cảm giác hổ thẹn.
Thông qua thủ pháp như vậy, Thiện Sơ thuận lợi nghịch chuyển địa vị của hai người.
Không còn là Thiện Sơ dịu dàng, săn sóc cố lấy lòng Titan nữa, bây giờ đến lượt Titan ăn nói khép nép dỗ người đẹp.
Đương nhiên, Thiện Sơ cũng không thể một mực cao ngạo, thi thoảng vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười, quan tâm gã.
Dù sao, Titan cũng là một đại thiếu gia lòng tự trọng cao, hơn nữa tình cảm vẫn còn chưa vững.
Cho nên Thiện Sơ cũng sẽ mỉm cười với gã, vừa đấm vừa xoa, không sợ không thuần hóa được con gấu ngốc này.
Bây giờ Titan không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Thiện Sơ không để ý tới gã.
Mà Thiện Sơ vẫn xa cách gã như cũ.
Nếu như là người bình thường, Tất nhiên Titan đã: Lơ cái rắm, ông đấm mày một đấm thành kẻ ngu ngốc, xem mày còn dám lơ hay không?”
Nhưng bởi vì là người mình thích, Titan cảm thấy: Thiện Sơ thật sự mới mẻ thoát tục, không giống mấy đồ đê tiện lẳng lơ bên ngoài.
Qua ba ngày sau, kì thi mùa hè kết thúc, Jeff tìm được Thiện Sơ lần nữa.
Thiện Sơ vẫn lạnh lùng với hắn: “Làm gì?”
Triết Phu cắn răng nói: “Tại sao? Cậu đối xử với tôi lạnh nhạt như vậy, là bởi vì Titan sao?”
“Không liên quan gì đến cậu ấy.” Thiện Sơ lãnh đạm nói, “Nếu như không có cậu ấy, tôi còn không biết cậu vẫn luôn lừa dối tôi.”
Lời nói của Thiện Sơ thật ra rất mâu thuẫn, ngoài miệng nói “không liên quan gì đến cậu ấy”, nhưng lại chêm thêm vế sau “Nếu như không có cậu ấy, tôi còn không biết cậu vẫn luôn lừa dối tôi”, chẳng khác gì nói “Tui mập không liên quan đến thịt kho tàu, nếu như không ăn thịt kho tàu thì tui sẽ không béo phì” đâu? Quả thực là logic chết.
Jeff nghe được liền phát hỏa: “Quả nhiên, chính là cậu ta! Thật quá đáng!”
Jeff âm u nói: “Nhưng cậu ta bạo lực học đường cậu, buộc cậu làm bài tập giúp hắn, cậu cũng không giận?”
“Cậu ấy không bắt nạt tôi.” Thiện Sơ cố ý dùng giọng điệu ôn hòa để diễn tả Titan, “Cậu ấy chỉ là có chút bướng bỉnh mà thôi, nhưng cậu ấy thay đổi rất nhanh.
Cậu ấy trả tiền khuy áo cho tôi, hơn nữa sau khi biết tôi bận rộn, cậu ấy cũng không ép tôi làm bài giùm nữa.
Cậu ấy thuê người khác làm giùm.”
Jeff mẫn cảm mà bắt lấy câu nói kia “Cậu ấy thuê người khác làm giùm”, tăm tối trong mắt chợt lóe lên.
Thiện Sơ phát hiện tâm tư của Jeff, dù sao cũng là do Thiện Sơ cố ý dẫn dắt hắn đi cắn Titan.
Thiện Sơ rất thích xem chó cắn nhau.
Quả nhiên Jeff và Titan đều nóng máu, thiếu niên lòng dạ nông cạn, mưu kế nhỏ của Thiện Sơ cũng đủ làm bọn họ tự giết lẫn nhau.
Nhưng…!Nhưng đối phó với bá tước Grey, không phải là nhiệm vụ đơn giản như vậy.
Cơ mà càng khó khăn thì mới có tính khiêu chiến, đúng không?
Hôm nay.
Thiện Sơ quyết định đón taxi đến trang viên bá tước Grey, không vì cái gì khác, chỉ là lâu lắm rồi cậu không gặp bá tước Grey, cần phải đi xoát độ tồn tại một chút, thuận tiện thăm dò ám muội.
Cậu đứng ở ven đường chờ xe, lúc này, một chiếc xe taxi thể thao hồng dừng trước mặt hắn.
Cửa vừa mở ra, liền thấy bản mặt đẹp trai của Thi Tiêu Nại.
Thiện Sơ ngẩn người: “Thi công tử?”
Thi Tiêu Nại nở nụ cười: “Lên xe đi.”
Thiện Sơ mơ hồ: “Có phải ngài nhầm lẫn rồi không?”
“Không lầm.” Thi Tiêu Nại cầm điện thoại di động lên, đọc một lần đơn đặt hàng, “Là cậu gọi xe nhỉ?”
Thiện Sơ cầm điện thoại, nhìn biển số xe hiện trong app, liếc thấy biển số của Thi Tiêu Nại, cảm thấy kinh sợ, cậu thế mà gọi trúng xe của Thi Tiêu Nại!”
Thiện Sơ ngạc nhiên: “Không phải, cái này…!hình trên app là xe Toyota Nhật Bản cơ mà…”
Chứ không phải xe thể thao phong cách như thế.
“Là thế này, xe trên hình không giống nhau.” Thi Tiêu Nại tiêu sái mà cười, “Cậu muốn báo cáo tôi à?”
“…” Thiện Sơ câm nín, cười cười lên xe.
Xe này ngồi thích vô cùng.
Thiện Sơ suy nghĩ một chút, nói: “Ngài mười tám tuổi rồi sao?”
Thi Tiêu Nại cười khúc khích, nói: “Ở nước Anh, mười bảy tuổi là có thể lái xe.”
“Ồ…!Ra là thế…” Thiện Sơ suy nghĩ một chút, lại nói, “Ngài làm tài xế taxi à?”
Thi Tiêu Nại cười: “Đúng vậy, thú vị.”
“…” Thiện Sơ nghĩ thầm: Thật sự không hiểu nổi thế giới của đại thiếu gia quý tộc.”
Thi Tiêu Nại nhìn thông tin trên điện thoại, hỏi: “Cậu đến trang viên bá tước Grey làm gì?”
Thiện Sơ hờ hững nói: “Tôi làm việc cho quỹ hội của Grey, đến báo cáo công tác với ngài ấy.”
“Thật à?” Thi Tiêu Nại cười nói, “Theo tôi được biết gần đây hắn tập trung thi cử không tổ chức gì, cậu còn sự tình gì cần báo cáo?”
Thiện Sơ mơ hồ nói: “Một ít chuyện hoạt động thường ngày thôi.”
Thi Tiêu Nại cũng không tiếp tục truy hỏi, đưa Thiện Sơ đến thẳng trang viên bá tước Grey.
Đến lúc xuống xe Thiện Sơ vẫn không quá rõ tình hình, chỉ thấy Thi Tiêu Nại cười híp mắt: “Nhớ cho tôi năm sao khen ngợi nhé.” Nói rồi, Thi Tiêu Nại đóng cửa xe, nhanh chóng lái xe đi.
Thiện Sơ vào trong trang viên, quen bước đi đến sân trước nồng hương hoa lài.
Bá tước Grey thấy cậu đến đây, liền hỏi: “Không cố gắng ôn tập, tới tìm tôi làm gì?”
Kì thi thử của Thiện Sơ sẽ diễn ra sau khi kì thi hè diễn ra, cho nên, khi bá tước Grey đã thi xong thì cũng là lúc Thiện Sơ phải chăm chỉ ôn bài.
Thiện Sơ cười đáp: “Đến báo cáo một ít công việc.”
Nói rồi Thiện Sơ liền đem tình huống thông thường ngắn gọn mà báo cáo.
Sau khi bá tước Grey nghe xong, gật đầu, nói: “Việc thi cử của cậu quan trọng, nếu không có tình huống đặc biệt thì không cần đến.
Trực tiếp gửi bưu thiếp cho tôi xem là được.”
“Cảm ơn bá tước.” Thiện Sơ mỉm cười, “Kỳ thực còn có một việc.”
“Nói đi.” Bá tước Grey thoạt nhìn không quá bất ngờ, thậm chí còn có một loại cảm giác “Tôi biết trước rồi.”
Thiện Sơ lấy bộ quần áo gấp kỹ ra từ balo: “Đây là quần áo ngày mưa hôm trước, tôi đã giặt ủi kĩ rồi.
Chỉ là không biết ngài có ghét bỏ tôi từng mặc qua hay không…”
“Không có gì, để người hầu mặc cũng như vậy thôi.” Tiếng nói bá tước Grey ôn nhu nhưng không vuốt mặt để mũi, ánh mắt âm thầm quan sát phản ứng của Thiện Sơ, tựa như muốn thấy Thiện Sơ lộ ra thần sắc túng quẫn.
Mà Thiện Sơ nghe bá tước nói vậy, cũng bất ngờ trong nháy mắt, nhưng cậu lập tức giấu đi, mỉm cười, vén tóc mai: “Thật à? Theo tôi quan sát, trên y phục thêu tên Eden William Dewar…Đây là tên người hầu nam sao?”
Bá tước Grey nhẹ nhàng nhìn Thiện Sơ trong ánh mắt lóe tia kinh ngạc.
Trước mặt bá tước Grey, Thiện Sơ luôn bảo trì bộ dạng yên bình không tranh với đời, đây vẫn là lần đầu tiên Thiện Sơ để lộ vẻ mặt không dễ ứng phó kia.
Mà lần này Thiện Sơ “mài móng vuốt”, nhưng không cào đau bá tước Grey, trong ánh mắt bá tước Grey trái lại còn tăng thêm mấy phần hứng thú.
Nhìn thấy biểu cảm bá tước Grey, Thiện Sơ biết chắc mình thắng cược: Bá tước Grey không thích sen trắng.
Do đó mấy hành động trà xanh lúc trước không làm vui lòng bá tước Grey, ngược lại còn khiến hắn thấy ghét bỏ.
Phần lớn đàn ông trên thế giới có phẩm vị thống nhất, không phải yêu thích Bạch Liên hoa thì chính là say mê hoa hồng đỏ.
Nếu hắn đã ưng ý hoa hồng đỏ, Thiện Sơ thuận tiện làm một đóa hồng đỏ cũng không sao.
Càng khỏi nói, kỳ thực hoa hồng đỏ mới càng tiếp cận bản sắc của Thiện Sơ —- tùy ý lộ liễu, kiêu căng mỹ lệ.
Thiện Sơ đem quần áo để lên bàn kính, cười nói: “Nếu không còn chuyện gì, tôi về trước…”
Nói xong, Thiện Sơ quay người đi, liền nghe thấy âm thanh của bá tước Grey truyền đến từ phía sau: “Nếu có chuyện khác thì sao?”
Thiện Sơ hơi dừng lại một chút, xoay người lại, hỏi: “Xin hỏi là chuyện gì?”
Bá tước Grey nói: “Nhất định cậu sẽ cảm thấy hứng thú.”.