Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc - Chương 36: Trắng Trợn Không Kiêng Dè
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc


Chương 36: Trắng Trợn Không Kiêng Dè


Thiện Sơ một lần nữa đến thăm trang viên bá tước Grey.

Trang viên trong thế giới mô phỏng được đắp nặn dựa trên kí ức của Thiện Sơ và bá tước Grey.

Thiện quan sát thật kĩ thì quả thật không giống lúc trước lắm.

Phòng chơi đàn bằng kính trong suốt kia được xây sau khi Thiện Sơ và bá tước Grey khai súng lần đầu tiên.

Còn tại sao lại muốn xây theo kiến trúc kính trong suốt, có thể thấy được hoa viên và phòng đàn thì phải hỏi xem bá tước Grey suy nghĩ gì trong đầu.
Thiện Sơ bước vào phòng đàn, nhìn thấy bá tước Grey ngồi cạnh dương cầm.

“Will.” Thiện Sơ bỗng nhiên mở lời.

Nghe cách xưng hô thân mật, vai bá tước Grey đột nhiên căng cứng.

Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn Thiện Sơ: “Em…”
Ánh mắt của hắn rơi xuống chuông vàng trên tay Thiện Sơ.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính rơi xuống mặt chuông, phản xạ tia sáng chói mắt.

Thiện Sơ có thể cảm giác được, mình quả thật có năng lực khiển giấc mơ này.

Cậu thậm chí còn cảm nhận được tâm tình chấn động của bá tước Grey.

Nhưng tinh thần của bá tước Grey vẫn rất cường đại, hắn là một người có ý chí kiên cường ——– ngay cả trong giấc mơ cũng vậy.

Thiện Sơ dịu dàng khoát tay lên bả vai bá tước Grey, nhỏ giọng thủ thỉ: “Anh có tin em không?”
Dường như bá tước Grey cảm nhận được điều gì, ánh mắt của hắn nhu hòa trong nháy mắt, dưới ảnh hưởng của mộng cảnh, hắn thẳn thắn nói ra lời thật lòng: “Không tin.”
Thiện Sơ có chút chua xót, tuy đã sớm dự tính được đáp án, nhưng khi thật sự nghe được, Thiện Sơ vẫn rất đau lòng.

Không phải đau lòng vì bản thân, mà là xót xa thay bá tước Grey.

Bá tước Grey hiểu rõ hơn ai hết, Thiện Sơ là tên nhóc lừa đảo, miệng toàn lời nói dối…!
Thiện Sơ thở dài: “Vậy em đổi câu hỏi.”
Bá tước Grey trầm tĩnh nhìn Thiện Sơ.

Thiện Sơ ngồi kế bá tước Grey, chăm chú nhìn thẳng vào hắn: “Anh nguyện ý trao hết trái tim cho em chứ?”
“Anh không muốn.” Bá tước Grey không chút nghĩ ngợi trả lời, “Nhưng nó đã là của em rồi.”
Cùng lúc ấy, âm thanh chuông vàng lại vang lên.

Keng keng keng, như tiếng chuông đêm giáng sinh, sưởi ấm hoa lá khô cạn trong hoa viên giữa ngày hè.

Trời quang mây tạnh.
Đôi mắt trong suốt của bá tước Grey cũng dần dần mơ hồ, mê man khép mi lại, lâm vào giấc ngủ say.

– ——-
Bá tước Grey thức dậy trên giường trong phòng ngủ của mình.

Chiếc giường bốn chân phong cách châu Âu được bao bọc bởi một chiếc mành lụa thêu kiểu Pháp, ánh nắng và sương mù dày đặc bám lên màn.

Hắn vén màn, lót dưới giường là thảm lông dê đan hoa Ấn Độ nhập khẩu, kết cấu rất mềm mại, cho dù là thiếu niên bá tước quen sống trong nhung lụa, chân trần đạp lên, cũng sẽ không cảm nhận được chút thô ráp nào.

Hắn đứng dâyh, nhìn vào tấm gương gấp ba* làm từ gỗ anh đào trên tường, bỗng dưng ngẩn ra: Trong gương phản chiếu một khuôn mặt quá trẻ.

Bá tước Grey có tính cảnh giác rất cao, hơn nữa thuộc tuýp người logic, may mắn đây là tầng thứ hai trong giấc mơ, cộng với việc bá tước Grey đã bị trồng khái niệm “trọng sinh” trong đầu, cho nên hắn không mất quá nhiều thời gian, nhanh chóng chấp nhập “sự thật” mình sống lại.

Chỉ là, hắn không hề có chút ký ức nào về Thiện Sơ nữa.

Ở trong trí nhớ của hắn, từ nhỏ hắn đã cẩn thận tích lũy KPI chính trị, cuối cùng năm ba mươi tuổi thành công trở thành một chính trị gia nổi tiếng.

Điều đáng mừng và cũng là chuyện đau buồn chính là, ba hắn qua đời.

Theo lý thuyết, hắn nhất định có thể kế thừa tước vị công tước, đồng thời tiếp nhận vị trí trống của ba hắn trong thượng nghị viện.

Có điều hắn không hứng thú đến thượng viện ngủ gà ngủ gật, đắn đo không biết có nên từ bỏ danh hiệu quý tộc, nhân cơ hội tiến vào hạ viện hay không.

(*) Nghị viện Anh được coi là Nghị viện có truyền thống lâu đời nhất trên thế giới.

Nghị viện Anh gồm Nhà vua và hai viện: Viện Bình dân (Hạ viện) và Viện Quý tộc (Thượng viện).

Còn cụ thể công tác của hai viện này mình không rõ lắm, mọi người có thể search google để hiểu hơn ^^
Trước thời điểm mấu chốt này, đứa con ngoài giá thú của ba bắt đầu rục rịch ý đồ mưu sát hắn, chiếm đoạt quyền kế thừa tài sản của công tước.

Trên thực tế, bá tước Grey là kiểu người sẽ phòng bị kể cả với những điều chưa xảy ra.

Trong kế hoạch mưu sát này, kẻ nên chết lẽ ra phải là đứa con riêng kia, người đã ngu ngốc đến mức tìm kiếm trên google “How to murder my brother without being caught²” mới đúng…!
² Cách giết anh trai mà không bị bắt.
Sao lại thế…!
Bá tước Grey nhíu mày, so với hối hận, hắn càng nghi ngờ nhiều hơn.

Nghi ngờ tại sao mình có thể chết trong tay đứa con riêng đần độn đó?
Lẽ nào mình chỉ thật sự là sảy chân ngã ngựa?
Bá tước Grey dựa theo kí ức niên thiếu còn sót lại, ấn chuông để sẵn trong phòng.

Người hầu nam lập tức tiến vào giúp hắn thay trang phục.

Những việc này không chênh lệch bao nhiêu so với trí nhớ.

Bá tước Grey ở chung với mọi người rất thoải mái, hắn nhìn người quản gia chưa già yếu, trong lòng có chút ấm áp, lúc nhìn quản gia, ánh mắt cũng mang theo chút nhiệt độ.

Quản gia không nhìn ra tâm tư bá tước Grey, chỉ cảm thấy tâm trạng bá tước hôm nay không tệ, liền cười nói: “Hôm nay tâm trạng bá tước đại nhân rất tốt? Là do thiếu gia Thiện Sơ sắp đến nhà sao?”
“Ai?” Bá tước Grey hỏi.

Quản gia lập lại một lần: “Thiện Sơ.”
Cái tên này khiến bá tước Grey nảy sinh cảm giác lạ lùng: Rất xa lạ, nhưng cũng thân thuộc.

Việc sống lại quá bí ẩn, bá tước Grey vốn cảnh giác, đương nhiên sẽ không chia sẻ bí mật của mình với bất kì ai.

Hắn sợ bị lộ, không hỏi quản gia “Thiện Sơ là ai”.

Hắn vẫn là không lộ ra vẻ gì mà rũ mắt xuống, nói: “Khi nào cậu ta đến?”
Quản gia vẫn có thể nhận ra có điều gì không ổn.

Ngày thường, lúc bá tước Grey nhắc đến Thiện Sơ, trong đáy mắt tràn ngập ý cười, nhưng bây giờ lại thờ ơ —- thậm chí còn mang theo vài phần cảnh giác.

Quản gia liền trả lời: “Ba giờ chiều.”
“Chú chuyển lời cho cậu ấy, không có chuyện gì quan trọng thì tạm thời đừng đến.” Bá tước Grey nói, “Cháu có chút không khỏe.”
“Được.” Quản gia gật đầu, quan tâm hỏi bá tước Grey “Ngài không thoải mái ở đâu, có cần mời bác sĩ tư nhân đến khám thử không?”
“Chú đi chuẩn bị một chút, cháu phải đi xa nhà một chuyến.” Bá tước Grey trả lời.

Quản gia lập tức hiểu rõ: Không thỏe thì sao lại muốn rời nhà? Cho nên, bá tước Grey không phải không khỏe, mà là không muốn gặp Thiện Sơ.

Nhưng là…!Tại sao vậy chứ?
Quản gia thực sự nghĩ không ra, nhưng ông cũng không thèm nghĩ nữa: Chuyện riêng tư của chủ nhân không phải chuyện ông có thể dò xét.

Bá tước Grey rời khỏi nhà chuyến này, vì để điều tra rõ ràng hiện tại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn năm mười bảy tuổi tất nhiên không có lực ảnh hưởng như khi hắn ba mươi, nhưng là người theo chính trị từ nhỏ, mối quan hệ và tài nguyên của hắn vẫn vượt mặt nhiều người.

Hắn dùng lí do đi xa nhà, từ chối tiếp xúc với bất kì người nào.

Trong lúc này, hắn âm thầm thuê thám tử tư điều tra một chút sự việc phát sinh xung quanh hắn gần đây, đặc biệt là muốn tìm hiểu cái người tên “Thiện Sơ” này, rốt cuộc là ai.

Mọi chuyện rất nhanh đã điều tra kĩ lưỡng: Thiện Sơ nhận lời mời của bá tước Grey đến làm trợ lý riêng, đồng thời cũng là một người bạn học trong trường của bá tước Grey.

Thiện Sơ nhỏ hơn bá tước Grey một tuổi, nên cũng kém hắn một lớp.

Cậu ta từng bị bạo lực học đường, nhưng hiện tại đã thoát được.

Người khởi xướng tất cả, Jeff có ý đồ bỏ thuốc mưu hại Thiện Sơ, không cẩn thận dính líu đến cả bá tước Grey.

Trong cơn nóng giận, bá tước Grey ép Jeff phải xuất ngoại, mà Jeff cũng vô tình gặp bất hạnh ở Paris.

Sau khi nghe báo cáo, bá tước Grey xem xét một ít thông tin của Thiện Sơ, phát hiện Thiện Sơ là một bé đáng thương người châu Á đồng tính, nghèo khó, được nhận học bổng và bị bắt nạt trong trường, liền nói: “Tôi có thể hiểu vì sao mình lại giúp đỡ cậu ta.”
Bị nam sinh quý tộc da trắng bạo lực học đường = chính trị cấp S ——- ra tay tương trợ cậu ta là quá hợp tình hợp lí.

Bá tước Grey nghĩ đến kiếp trước mình bỏ qua thùng kho báu lớn thế này, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Thám tử tư cho rằng, tuy Thiện Sơ khá nhỏ bé, nhưng năng lượng làm việc rất tốt, trong buổi từ thiện gần đây của quỹ Grey, cậu đã cống hiến khá nhiều.

Cho nên quan hệ giữa Thiện Sơ và bá tước Grey không tệ.

Bá tước Grey tỏ ra đã hiểu: Trước giờ hắn chưa bao giờ bạc đãi người có tài, nói chi đến việc đối phương có tag “chính trị cấp S hoàn hảo” như vậy.

Mà việc ép buộc Jeff rời đi, cũng rất phù hợp với tác phong của bá tước Grey.

Những nghi ngờ trong lòng bá tước Grey tiêu tan một nửa.

Chỉ là, bá tước Grey vẫn cảm thấy có chút kỳ quái: “Cái cậu Thiện Sơ có mị lực như vậy sao? Khiến Jeff yêu cậu ta đến điên cuồng.”
Thám tử tư nói: “Tôi cũng không biết nữa, tôi là thẳng nam, không hiểu rõ thế giới của họ lắm.”
Lòng hiếu kì về Thiện Sơ lại tăng lên mấy phần.

Nhưng mãi đến tận khi kết thúc nghỉ hè, bá tước Grey vẫn chưa gặp được Thiện Sơ.

– —- Bởi vì Thiện Sơ cố ý.

Quản gia áy náy gọi điện xin lỗi Thiện Sơ: “Bá tước Grey sắp có chuyến công tác dài ngày, e là không thể gặp cháu trong một thời gian.”
Thiện Sơ lập tức rõ ràng, việc đầu tiên sau khi bá tước Grey “trọng sinh” chính là ngụy trang giấu diếm, thăm dò toàn bộ tình huống, xác nhận mọi chuyện an toàn mới xuất đầu lộ diện.

Thiện Sơ nhớ lại khi cậu vừa “trọng sinh”, cậu ưu tiên cho việc làm mất mặt mẹ kế trước, tự cảm thấy mình to gan lớn mật, không cùng một kiểu người cẩn thận giống như bá tước Grey.

Nghỉ hè kết thúc, Thiện Sơ trở lại trường, bắt đầu trải qua lớp mười ba.

Đã đến lúc bá tước Grey “tốt nghiệp” (mặc dù không có cái gọi là “tốt nghiệp trung học” ở Anh, và các trường trung học ở Anh thường không tổ chức bất kỳ lễ tốt nghiệp nào), do đó Thiện Sơ muốn giả vờ “tình cờ gặp gỡ” cũng không phải dễ dàng.

Nhưng Thiện Sơ nửa điểm cũng không vội, từng bước tiến hành thủ tục xét tuyển Cambridge.

Du Niệm không hiểu sao Thiện Sơ lại bình tĩnh như thế: “Cậu không quan tâm bá tước Grey à?”
“Càng quan tâm càng không thể gấp.” Thiện Sơ nói, “Nếu cuồng cuồng lên thì không đẹp chút nào.”
Trong lời nói thể hiện sự tính toán kĩ lưỡng.

Thiện Sơ chơi trò chơi tình ái với bá tước Grey nhiều năm, cũng là người đầu ấp tay gối cận kề bên hắn, đương nhiên hiểu rõ tâm lý của bá tước Grey hơn ai khác.

Bá tước Grey chỉ vừa “trọng sinh”, chắc chắn đây cũng là thời điểm hắn đề phòng nhất.

Thiện Sơ thong thả tiến hành xét tuyển: “Không phải Will cũng đậu Cambridge sao? Tôi và hắn hội ngộ ở Cambridge, anh không nghĩ sẽ lãng mạn hơn ư?”
Du Niệm: “Tôi không hiểu chuyện tình cảm đâu.”
“Đổi cách nói khác nhé, ” Thiện Sơ giải thích, “Trong hiện thực, sở dĩ Will không nói yêu tôi, còn dùng loại phương thức kì lạ để thăm dò tôi, cũng bởi vì hắn vừa yêu tôi, muốn tôi yêu hắn, nhưng hắn không thể tin tôi được, đúng không?”
“Không sai.” Du Niệm gật đầu.

Thiện Sơ nói: “Có thể nói, trong ý thức của hắn, tình yêu hắn giành cho tôi được bao bọc trong sự ngờ vực và đề phòng lẫn nhau.

Nếu tôi muốn chạm vào khát vọng sâu nhất trong lòng hắn, trước hết phải để hắn buông lòng phòng bị trước, khiến hắn tin rằng mình an toàn.”
Du Niệm gật đầu: “Ừm.

Tôi hiểu ý cậu.”
Vì vậy, Thiện Sơ quyết định không lượn qua lượn lại trước mặt bá tước Grey trong một thời gian ngắn.

Thiện Sơ vượt năm ải, chém sáu tướng³ bận rộn chuyện thi cử.
³ Cả bản raw và QT đều để “vượt ba ải, chém sáu tướng”.

Nhưng mình tìm hiểu thì chỉ thấy có bản “vượt năm ải, chém sáu tướng” thôi, nên mình đổi thành năm ải luôn.

Đây là một chi tiết trận đánh của Quan Vân Trường trong [ Tam quốc diễn nghĩa ] của La Quốc Trung.

Hiểu nôm na ở đây là đánh đâu thắng đó.

Thiện Sơ thuận lợi thông qua tất cả kì thi, thi viết, phỏng vấn, tầng tầng sàng lọc, cuối cùng cũng đậu vào trường đại học mà mình ngưỡng mộ.

Tuy biết rõ thế giới này chỉ là ảo, nhưng Thiện Sơ vẫn rất sung sướng, giống như thắng một ván game vậy, biết rõ không có thật, song rất có cảm giác thành tựu.

Một năm sau, Thiện Sơ lên mười tám tuổi, nhập học Cambridge, lần thứ hai có mối quan hệ đàn anh, đàn em với bá tước Grey ——- tuy rằng hai người vẫn chưa gặp lại nhau.

Thiện Sơ không ở ký túc xá, mà dọn đến một căn hộ ở phụ cận Cambridge, còn thuê hai người hầu nữ, trải qua cuộc sống tiểu thiếu gia.

Ngày đầu tiên chuyển nhà, Thi Tiêu Nại đã đến chúc mừng tân gia.

Thi Tiêu Nại mười chín tuổi tuấn tú, phong độ, trang phục đơn giản trẻ trung, hắn mặc một chiếc áo khoác bay màu đen không cài cúc, áo sơ mi trắng và quần tây đen ống đứng của Givenchy, đeo đôi creepers* da.

Cả người toàn sắc đen, trông rất gọn gàng
Hắn gỡ kính phi công* xuống, cười híp mắt bước vào phòng, chợt thấy Du Niệm đang ngồi trong phòng khách.

(*) Ảnh tham khảo ở cuối.
Thi Tiêu Nại lập tức tụt hứng.

Thi Tiêu Nại không nhận ra Thiện Sơ đã thức tỉnh, bởi vậy, hắn cũng không biết Thiện Sơ và Du Niệm chỉ là mối quan hệ hợp tác đơn thuần.

Khi thấy Thiện Sơ thân thiết với Du Niệm như vậy, hắn rất không vừa ý.

Có điều, Thi Tiêu Nại không có tư cách ghen tuông, vì hắn bây giờ cũng chỉ là một con cá của Thiện Sơ mà thôi.

Thi Tiêu Nại chỉ có thể ở bên cạnh gây xích mích: “Cậu không cảm thấy Du Niệm thật kỳ quái sao? Y tiếp cận cậu, có khi nào thích cậu rồi không.”
Thi Tiêu Nại tự cho là mình nắm giữ được nhiều tin tức hơn: Hắn biết, Du Niệm tiếp cận Thiện Sơ, bởi vì Du Niệm là nhà thôi miên.

Thiện Sơ cười cười, nói: “Tốt hơn là không thích, người yêu thích tôi đã nhiều lắm rồi.”
Thi Tiêu Nại không còn lời nào để nói, nhưng trong lòng có chút an tâm: Thiện Sơ không để ý Du Niệm.

Cậu ấy và Du Niệm thân nhau, chỉ vì Du Niệm là thiên tài, còn Thiện Sơ muốn đầu tư vào y thôi.

Thi Tiêu Nại ngó nghiêng xung quanh, làm bộ lơ đãng hỏi: “Hình như lâu lắm rồi cậu chưa đi gặp bá tước Grey nhỉ?”
“Sao tôi phải gặp ngài ấy?” Thiện Sơ hỏi ngược lại.

Thi Tiêu Nại cười: “Ừ, thế sao năm ngoái cậu hay chạy đến nhà hắn vậy?”
“Đương nhiên là vì tôi muốn mượn thế hạ bệ Jeff, thuận lợi tham dự hoạt động của bá tước Grey để xét tuyển Cambridge.” Thiện Sơ trả lời, “Bây giờ xong xuôi rồi, tôi cũng không cần lấy lòng ngài ấy nữa.”
Thi Tiêu Nại rất hài lòng với thái độ Thiện Sơ, hất quai hàm, cười nói: “Làm vậy không tốt lắm đâu, dùng xong thì vứt đấy à?”
Thi Tiêu Nại ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong đầu lại thầm ước Thiện Sơ ném bá tước Grey ra tận biển Ghana.

Thiện Sơ nghe vậy, nhíu mày cười: “Cũng đúng đấy, tôi nên tiếp xúc với ngài ấy nhiều một chút, nói không chừng một ngày nào đó có thể lợi dụng tiếp?”
Thi Tiêu Nại sắc mặt cứng đờ: Không ngờ mình tự lấy đá đập chân mình: Biết thế đã không nhắc đến bá tước Grey!
Để tiện đi học, bá tước Grey cũng dọn ra sống ở phụ cận Cambridge.

Nói cách khác, bây giờ bá tước Grey cũng được xem là “hàng xóm” với Thiện Sơ, bọn họ ở gần nhau, kế bên trường học.

Do đó, Thiện Sơ mang bánh quy nướng, thong thả tản bộ đến biệt thự của bá tước Grey, nhấn chuông cửa.

Mở cửa chính là quản gia.

Quản gia thấy Thiện Sơ, hơi run run: “Thiện Sơ? Đã lâu không gặp!”
Thiện Sơ cười nói: “Là cháu, đã lâu không gặp.

Cháu mới chuyển đến gần đây thôi, vô tình biết bá tước Grey cũng ở đây, nên muốn đến chào hỏi một chút.”
Quản gia có chút lúng túng: “Vậy sao?”
Thiện Sơ nghĩ tới điều gì, hỏi: “Có phải đang có khách không ạ?”
Quản gia không ngờ Thiện Sơ lại nhạy cảm như vậy, nhưng ông không thể nói bừa, chỉ bảo cậu chờ ông đi thông báo một tiếng với bá tước.

Thiện Sơ đoán không sai, biệt thự bá tước Grey đang đón tiếp một vị khách.

Mà vị khách này chính là Emily.

Emily vẫn xem bá tước Grey là “crush”, thường xuyên ghé thăm nhà mới của hắn.

Bá tước Grey và cô là bạn bè cũ, đương nhiên sẽ không từ chối.

Trong khi Emily đang cùng bá tước Grey nói chuyện phiếm, quản gia đi tới bình tĩnh nói: “Thiện Sơ vừa chuyển đến gần đây, mang theo quà đến chào hỏi bá tước đại nhân.”
“Thiện Sơ?” Bá tước Grey dường như đã quên người này, nhưng khi vừa nghe nhắc tên, trong lòng chợt có cảm giác khác lạ.

“Thiện Sơ…!À, là cậu ta…” Emily đã không còn liên lạc với Thiện Sơ từ lâu rồi, đột nhiên nghe tên, tâm tình cô nàng cũng hơi vi diệu.

Bá tước Grey mỉm cười hỏi Emily: “Cô cũng biết cậu ta?”
Emily đã thành niên, cũng dần tích lũy nhiều kiến thức hơn, trải qua một loạt sự tình, cô cũng nhận ra trong sự việc của Jeff năm đó, mình bị Thiện Sơ gạt mượn dao giết người.

Bởi vậy mỗi lần nghe tên Thiện Sơ, Emily đều thấy khó chịu.

Cô cười lạnh nói: “Đương nhiên, cậu ta rất nỗ lực, mài giũa muốn xuyên thủng xã hội thượng lưu! Giống như một tờ tiền rẻ rúng xé mãi không rách.”
Bá tước Grey lập tức hiểu rõ, ấn tượng của Emily về Thiện Sơ vô cùng kém, nếu để hai người chạm mặt, chỉ sợ sẽ phát sinh tình huống lúng túng.

Vì vậy, bá tước Grey nói với quản gia: “Cậu ta đã mang quà đến, chúng ta cứ nhận đi.”
Ý tứ rất rõ ràng: Không gặp.

Emily nghe bá tước Grey nói vậy, rất hài lòng.

Do đó, quản gia đành quay lại cửa, bối rối nói với Thiện Sơ: “Xin lỗi, bá tước đại nhân hiện đang bận, không có thời gian tiếp đón cháu chu đáo.

Cháu để quà lại là được rồi.”
Thiện Sơ nhíu mày, nói: “Vậy ạ? Thật không may, thế hôm khác cháu lại ghé ạ.”
Nói xong, Thiện Sơ quay người rời đi.

Lúc Thiện Sơ về tới nhà, thấy Du Niệm vẫn còn ở đó.

Thiện Sơ ngẩn ra: “Sao anh còn ở đây?”
Du Niệm nói: “Có tin này tôi phải nói với cậu.”
“Cái gì?” Thiện Sơ vừa cởi áo khoác, vừa hỏi.

Du Niệm nói: “Con riêng của công tước phát điên rồi, e rằng phải ở trong bệnh viện suốt quãng đời còn lại.”
Thiện Sơ ngơ ngác: “Là đứa con riêng định sát hại bá tước Grey trong tương lai á?”
“Đúng.” Du Niệm gật đầu.

Thiện Sơ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Do Will làm sao?”
“Chính là hắn.” Du Niệm nói rằng.

Nghe được tội ác khủng khiếp như vậy nhưng Thiện Sơ không có chút sợ hãi, ngược lại còn hơi vui vẻ: “Xem ra Will trong tầng hai của giấc mơ mới là người gần với bản chất của hắn nhất.”
Bá tước Grey có hận ý với đứa con hoang kia, nhưng hắn vẫn luôn dùng lí trí che đậy, vẫn luôn dung túng gã, mãi đến tận khi gã phạm phải tội không thể tha thứ, mới dùng pháp luật trừng trị đối phương.

Bây giờ trong thế giới giấc mơ, bá tước Grey đã đưa ra lựa chọn tiệm cận với bản tính trời sinh của hắn: ra tay trước để chiếm ưu thế.

Du Niệm liếc mắt nhìn Thiện Sơ: “Hình như cậu không sợ hắn lắm.”
“Sợ ai?” Thiện Sơ dừng một chút, chớp chớp đôi mắt to tròn, “Will sao?”
Khi Thiện Sơ gọi tên “Will”, giọng điệu vô cùng trìu mến.

Du Niệm thắc mắc: “Lúc này hắn là người tiếp cận bản chất u ám, cậu không e sợ sao?”
“Tôi mới không thèm sợ.” Thiện Sơ không chút lo lắng, “Ngược lại hắn nên sợ tôi mới đúng.”
“Sao thế?” Du Niệm hỏi.

Thiện Sơ oán hận nói: “Hắn dám đóng sầm cửa trước mặt tôi, tôi nhất định phải để hắn đẹp mặt!”
“…” Du Niệm: Trong giấc mộng tầng thứ hai, không chỉ bá tước Grey trở nên tàn nhẫn, mà cả Thiện Sơ cũng vậy.
Quả nhiên, càng đào sâu vào trong ý thức, ai cũng ngày càng trắng trợn không kiêng dè.

Chỉ là không biết Thiện Sơ vô lương tâm đụng phải bá tước Grey tàn nhẫn vô tình sẽ tạo thành tình cảnh gì…!
Thôi thì năm mới vui vẻ!
Chúc mọi người phát tài phát tài phát tài phát tài phát tài giàu to!
______^_^______
○ Khúc cuối hình như tác giả up lúc năm mới.
○ Bơ con người ta, sau này bị bơ lại ráng chịu nha bá tước Grey
○ Không ngược đâu ạ =))) hai đứa vờn nhau, gian gian díu díu mập mờ rất vui..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN