Lâm Uyên Hành - Chương 13: Năm bước giết một người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Lâm Uyên Hành


Chương 13: Năm bước giết một người


Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

Khí thế của Tô Vân lại càng tăng cao.

Trong vòng năm bước, hắn muốn thiếu niên tới từ trong thành phải ngã xuống nơi đây để báo thù cho bạn học, cho Dã Hồ tiên sinh!

“Đồng Phàm huynh, nếu chợ quỷ có đồ tốt thì đã bị người ta lấy đi từ lâu rồi, làm sao còn đến lượt chúng ta nữa?”

Thiếu niên áo đỏ kia đồng hành với một đám thiếu niên nam nữ. Một người đàn ông trong số đó tuy trông lớn tuổi hơn hẳn, nhưng lại gọi thiếu niên áo đỏ là huynh, hắn ta cười nói: “Cho dù nơi đây có bảo vật gì, Đồng gia các huynh chắc gì đã để ý. Hà tất phải vất vả chạy tới đây làm gì?”

“Dương Thắng, có lẽ ngươi không biết.” Đồng Phàm mỉm cười, thản nhiên nói: “Vị lão thần tiên ở kinh thành của nhà ta nhận được tin tức nói rằng tiền tuyến đánh trận, rất nhiều vị tướng quân đã chết. Những tướng quân này đều là các đại nhân vật, bọn họ chết rồi, quá nửa là tính linh sẽ đến nơi này. Ý của lão thần tiên là bảo chúng ta tới đây kiếm thứ tốt.”

Dương Thắng khẽ nhíu mày: “Kiếm thứ tốt từ trên người các vị tướng quân đã vị quốc vong thân, không khỏi…”

Đám nam nữ thiếu niên kia đều cười vang, tranh nhau nói: “Bọn họ vị quốc vong thân là oanh liệt nhường nào? Là muốn phong thần đó! Bọn họ phong thần, đến chút của cải sau khi chết cũng không chịu quyên cho chúng ta sao?”

“Thay vì để chúng rơi vào tay người khác, không bằng để cho chúng ta đi, dù sao chúng ta còn là sĩ tử cơ mà! Dương lão ca, ngươi nói xem có đúng không?”

“Đúng, đúng!”

Dương Thắng đồng ý một câu, đột nhiên trong lòng có cảm giác, bèn quay đầu lại thì thấy Tô Vân đang đi tới, khuôn mặt hắn ta toát lên vẻ nghi hoặc.

“Là tên mù học cùng lũ hồ ly trong trường làng…”

Hắn ta vừa nghĩ tới đây, đột nhiên sắc mặt biến đổi, tầm mắt đỏ ngầu, trong cơn hoảng hốt hắn ta chỉ cảm thấy bốn phía xung quanh mình không còn là chợ quỷ nữa, mà là một mảng đầm lầy bùn đất lầy lội, mà Tô Vân thì hệt như một con ngạc long đang lặn ở trong đầm!

Mà tầm mắt hắn ta đỏ ngầu là do bị khí thế của Tô Vân đè ép làm cho mắt sung huyết!

“Ngạc Long Ngâm? Thủy Kính tiên sinh truyền thụ môn dưỡng khí này cho hắn rồi sao? Cẩn thận!”

Hắn ta hét lên, đồng thời cơ thể phản ứng trước, không nói thêm gì mà chộp tới Tô Vân.

Đồng Phàm với mấy sĩ tử trẻ tuổi nghe tiếng thì quay đầu lại, đưa mắt nhìn Tô Vân, nụ cười vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt bọn họ.

Dương Thắng thò tay với bàn tay hệt như vuốt của ngạc long túm lấy phần lưng của Tô Vân. Thứ hắn ta thi triển ấy thế mà cũng là Ngạc Long Ngâm!

Chiêu thức mà Tô Vân thi triển là chiêu thức hoàn chỉnh, mà hắn ta đã bóc tách chiêu thức thành chiêu tán thủ khác biệt, chỉ giữ lại những thủ đoạn tấn công, không câu nệ hình thái của chiêu thức.

Điều này cực kỳ cao minh.

Chiêu thức là chết, mà bóc tách chiêu thức thành tán thủ là sẽ có càng nhiều cách thức biến hóa và tổ hợp lại, tốc độ phản ứng cũng càng nhanh hơn.

Kẻ có thể làm được đến bước này đều là sĩ tử có thiên phú cực kỳ cao!

Nào ngờ khi ngạc long trảo của Dương Thắng tóm lấy cơ bắp trên lưng Tô Vân, thì hắn ta đột nhiên cảm ứng được những tiếng chấn động thình thịch từ trên lưng của Tô Vân, ba mươi ba lần liên tục, làm cho hắn ta như đang túm một con ngạc long to lớn, năm ngón tay bị rung chấn khiến chúng tê dại nhức mỏi, không thể giữ được Tô Vân!

“Ngạc Long Tại Tích, đả thông liên tục ba mươi ba đốt trên cột sống, đúng là thân pháp thật tốt! Thủy Kính tiên sinh truyền thụ cho hắn Hồng Lô Thiện Biến được cùng lắm là một tháng, trong thời gian ngắn ngủi như vậy thì riêng việc nắm giữ hoàn chỉnh Hồng Lô Thiện Biến còn có chút khó, càng khỏi nói tới việc tu thành Ngạc Long Ngâm!”

Trong mắt Dương Thắng ánh lên đầy vẻ khó tin.

Hắn ta là một trong số những sĩ tử đã theo Cầu Thủy Kính đi đến Thiên Thị viên, tiến vào trong chợ quỷ Thiên Môn, cho nên hắn ta cũng biết Tô vân. Hắn cũng đoán ra mười ngày Thủy Kính tiên sinh ở lại đây rồi mới về Sóc Phương, quá nửa là truyền dạy Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên cho Tô Vân.

Chỉ là tốc độ tu luyện của Tô Vân không khỏi có chút quá nhanh rồi.

Lúc trước vì tu hành một chiêu Ngạc Long Tại Tích này mà Dương Thắng đã phải vất vả một thời gian.

Chiêu này cần đả thông ba mươi ba đốt sống, muốn làm được bước này thì cần lượng nguyên khí hùng mạnh để chống đỡ. Vả lại cần đả thông từng đốt một, không có khả năng đả thông liên tiếp ba mươi đốt sống ngay tức thì.

Hắn ta đã phí mất ba lần nửa tháng mới tu luyện nên Ngạc Long Tại Tích, vì điều đó hắn ta còn nuốt không ít linh đan diệu dược để tăng tu vi nguyên khí.

Cầu Thủy Kính dạy Tô Vân mười ngày, như vậy Tô Vân tu luyện Ngạc Long Ngâm tối đa một tháng mà đã tu thành chiêu thứ năm của Ngạc Long Ngâm, Ngạc Long Tại Tích, điều này không thể không khiến Dương Thắng kinh ngạc.

Nhưng ngay khi hắn ta thất thủ không giữ Tô Vân lại được, Tô Vân đã như ngạc long lặn xuyên qua đám sĩ tử, thẳng tới Đồng Phàm!

“Mục tiêu của hắn là Đồng Phàm!”

Trong lòng Dương Thắng kinh hãi, Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên là công pháp cơ sở mà Cầu Thủy Kính mang tới từ Đông Đô, môn công pháp này không xuất hiện trong quan học của Sóc Phương, chỉ có đám học trò theo Cầu Thủy Kính tu hành trong tư thục mới được học nó.

Đồng Phàm không biết môn công pháp này, e rằng sẽ bị thiệt thòi!

“Nhưng tên mù này chỉ tu luyện trong một tháng, tu vi nguyên khí còn yếu, Hồng Lô Thiện Biến của hắn tu luyện tối đa chỉ tầng thứ ba. Mà Đồng Phàm đã tu luyện Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên tới tầng thứ sáu.”

Hắn ta vừa nghĩ tới đây, Tô Vân đã vượt qua mọi người, rồi nhảy vọt lên.

“Ầm ầm…”

Tiếng rồng ngâm truyền ra từ nơi lồng ngực của Tô Vân khiến sắc mặt Dương Thắng đại biến. Tiếng rồng ngâm này hoàn toàn không giống tiếng rồng ngâm phát ra từ Ngạc Long Ngâm mà Cầu Thủy Kính dạy!

Tiếng rồng ngâm do Ngạc Long Ngâm phát ra là tiếng kêu phát ra khi nguyên khí vận hành, giống với tiếng gầm của ngạc long, rền vang như tiếng sấm, nên mới được gọi là Ngạc Long Ngâm.

Mà âm thanh do nguyên khí vận hành phát ra trong lồng ngực của Tô Vân lại không chỉ là lôi âm ngạc long, mà là hơn bốn loại lôi âm rồng ngâm.

“Thủy Kính tiên sinh từng nói rằng sở dĩ môn công pháp này có thể phát ra tiếng lôi âm rồng ngâm là vì nguyên khí trong cơ thể vận hành quá mãnh liệt, nguyên khí ma sát tạo ra tiếng vang.”

Dương Thắng ra sức nhảy vào đám người, sắc mặt âm sầm: “Tên mù phát ra bốn loại lôi âm, độ mãnh liệt của nguyên khí của hắn gấp hẳn người khác bốn lần! Đồng Phàm gặp nguy hiểm rồi!

Nhưng mà…”

Oành oành oành!

Dương Thắng tung một chiêu Thần Ngạc Bãi Vĩ quét bay đám sĩ tử chặn đường, tia sáng trong mắt như rọi ra bốn phía: “Nếu ta mượn cơ hội này cứu Đồng Phàm, như vậy mối quan hệ giữa ta và Đồng gia Sóc Phương lại thân thiết hơn một phần! Có khi còn có thể lên như diều gặp gió…”

Phản ứng của Đồng Phàm cũng không chậm.

Khi Dương Thắng lên tiếng nhắc nhở, gã cũng đã phát hiện Tô Vân xông vào giữa đám sĩ tử, nhắm thẳng gã mà tới. Khi Tô Vân đi được bước thứ ba, gã đã thôi động nguyên khí.

Khi Tô Vân đi ra bước thứ tư, Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên của hắn đã bắt đầu vận hành.

Khi Tô Vân đi ra bước thứ năm, sau lưng Đồng Phàm đã hiện ra dị tượng thần điểu Tất Phương.

Thần điểu kia mãnh liệt như lửa, nương theo tay Đồng Phàm vỗ cánh bay vọt ra, lao thẳng tới Tô Vân.

Nhưng cùng lúc đó, Tô Vân nhảy vọt lên, tấn công từ trên xuống, hai tay hắn nhanh như chớp thò xuống tóm lấy cằm và gáy của Đồng Phàm.

Đồng Phàm chỉ cảm thấy bản thân gã bị một con ngạc long cắn vào đầu, tầm mắt tối sầm xuống, lòng đầy kinh hãi.

Thân thể Tô Vân trên không trung hệt như ngạc long bắt được con mồi mà túm lấy đầu Đồng Phàm, kéo gã lên, phát lực nơi thắt lưng như một con cá sấu xoay người giữa không trung, muốn vặn gãy cổ của gã.

Thân thể Đồng Phàm bị quẳng lên không trung, chỉ nghe thấy bảy đốt sống cổ của mình phát ra tiếng lách cách, lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Nhanh quá! Không kịp ngăn cản…”

Cùng lúc đó, Dương Thắng nhào tới, con ngươi đột nhiên co rút lại: “Thức thứ hai của Ngạc Long Ngâm, Ngạc Long Phiên Cổn! Nếu để mặc hắn thi triển chiêu này, đầu của Đồng Phàm sẽ bị hắn ta vặn xuống mất!”

Hắn ta bèn giơ tay túm lấy chân của Đồng Phàm, cũng thi triển ra chiêu Ngạc Long Phiên Cổn!

Ngạc Long Phiên Cổn, hay còn được gọi là Tử Vong Phiên Cổn, bị một chiêu này vặn gãy cổ hay vặn rụng đầu cũng là chuyện quá ư dễ dàng.

Biện pháp tốt nhất để đối kháng với chiêu Ngạc Long Phiên Cổn này chính là cũng thi triển Ngạc Long Phiên Cổn, triệt tiêu tư thế xoay người của Tô Vân, như vậy mới cứu được Đồng Phàm.

Hai người một người túm đầu của Đồng Phạm, một kẻ thì bắt lấy đôi chân của gã, nhanh chóng quay cuồng xoay người giữa không trung, rơi xuống mặt đất, chỉ nghe thấy tiếng tay gió xé gió phần phật.

Đám sĩ tử dưới đất vội vàng né tránh.

Bịch bịch!

Tô Vân và Dương Thắng một trước một sau rơi xuống đất, hai người vẫn một kẻ nắm đầu Đồng Phàm, kẻ kia giữ chân của gã.Khóe mắt Dương Thắng giật giật dữ dội, ban nãy lúc ở giữa không trung, cả hai bọn họ gần như đồng thời thi triển chiêu Ngạc Long Phiên Cổn, nhưng hắn ta xoay được năm vòng thì kiệt sức, còn Tô Vân thì xoay được hẳn bảy vòng.

Cùng một chiêu thức, Tô Vân xoay được nhiều hơn hắn ta hai vòng rồi mới rơi xuống đất.

Các sĩ tử khác không nhìn ra, nhưng Dương Thắng biết, khi Tô Vân xoay nhiều hơn hắn ta một vòng thì tám đốt sống cổ của Đồng Phàm đã bị vặn gãy da thịt rồi!

Tô Vân xoay được vòng thứ hai thì khí quản và thực quản của Đồng Phàm đứt, đầu óc hoàn toàn bị ngừng cung cấp máu, đã ngất ngay tại chỗ.

Lúc bọn họ rơi xuống đất, mạch máu, gân bắp, xương cổ và khí quản của Đồng Phàm đã hoàn toàn bị vặn gãy, chỉ còn lại da cổ là còn nguyên.

Đồng Phàm đã ngừng thở.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN