Lâm Uyên Hành - Chương 16: Hệt như thần ma
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Lâm Uyên Hành


Chương 16: Hệt như thần ma


Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

Tuy Tô Vân không nhìn thấy gì, nhưng trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh một con ngạc long hung ác lao ra khỏi đầm lầy bùn đất, mở ra cái mồm to như chậu máu táp lấy hắn!

Dương Thắng đã tu luyện Hồng Lô Thiện Biến tới tầng thứ sáu. Điểm mạnh chân chính của tầng thứ sáu chính là trải qua những tôi luyện trên con đường tu luyện, cơ thể lại càng mạnh mẽ hơn, trái tim càng có thể cung cấp nhiều máu hơn tới các nơi trên cơ thể. Đồng thời lại thêm nguyên khí dồi dào, khí huyết có thể hiển hóa.

Những gì Tô Vân “nhìn thấy” trong đầu thực ra không phải cơ thể thật của Dương Thắng, mà là sự va chạm cảm ứng của khí huyết mang theo khí thế của Dương Thắng.

Bởi vì không phải nhìn thấy bằng mắt cho nên hình ảnh trong đầu hắn có chút trừu tượng, màu sắc sặc sỡ hệt như một đứa bé dùng bút pháp non nớt và màu sắc loạn xạ bôi trét nên một bức tranh vậy.

Nhưng điều này không trở ngại cho việc hắn nắm bắt được vị trí và động tác của Dương Thắng.

Ngay khi Dương Thắng ra tay, cùng lúc đó bốn con hồ yêu phía sau Tô Vân gần như cũng lướt ra nghênh đón Dương Thắng!

Bốn con hồ yêu Hoa Hồ này cũng tu luyện Ngạc Long Ngâm, tuy thời gian bọn họ tu luyện ngắn ngủi, nhưng vì được Tô Vân truyền thụ cho bốn lôi âm, cho nên trình độ của bọn họ cũng là bất phàm.

Tu vi của bốn hồ yêu còn yếu, Hoa Hồ đang Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ ba, còn Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình và Thanh Khâu Nguyệt đang tầng thứ hai.

Khí thế được tạo nên khi khí huyết của bọn họ vận hành cũng ánh vào trong đầu Tô Vân.

Dựa vào sự cảm ứng với khí thế và khí huyết, hắn “nhìn thấy” ngạc long của Dương Thắng rõ nét nhất. Ở chỗ trái tim trong cơ thể con ngạc long kia có một lò lửa thiên địa, trong lò lửa đang hừng hực bốc cháy, đó chính là nguyên khí của Dương Thắng!

Hồng Lô Thiện Biến, lấy nguyên khí làm lửa. Nguyên khí trong lò của Dương Thắng đã được tu luyện tới tầng thứ sáu, có sáu tầng màu lửa, tím đỏ vàng cam trắng lam.

Tô Vân có thể “nhìn thấy” rõ màu sắc của sáu loại lửa kia.

Nguyên khí vận hành, lò lửa ma sát làm cho lồng ngực Dương Thắng vang lên lôi âm ngạc long. Mà thứ Tô Vân nhìn thấy lại là khói mây bên trên trái tim ngạc long va chạm ma sát, bộc phát ra tiếng sấm sét vang dội.

Ngạc long do hí thế khí huyết của Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly tạo nên thì không rõ ràng như vậy, màu sắc ngọn lửa trong lò thiên địa trong trái tim ngạc long cũng không có nhiều tầng màu sắc như thế.

Vả lại ngạc long của Dương Thắng to lớn hơn, dài chừng hai trượng, còn ngạc long của Hoa Hồ và ba tiểu hồ yêu chỉ dài chừng mấy thước.

Trong cái nhìn của hắn, Dương Thắng và bốn tiểu hồ ly hệt như một người đang nghênh chiến bốn con hồ ly. Bốn hồ yêu di chuyển nhảy nhót, liên tục nhào tới. Mà ở “trong mắt” Tô Vân, chính là bốn con ngạc long nhỏ đang bao vây một con ngạc long lớn mà cắn xé!

Trong trận chiến này, cả bốn đều sử dụng Ngạc Long Ngâm, cùng một pháp môn chiến đấu, nhưng cách dùng các chiêu thức lại không hề giống nhau.

Hoa Hồ và ba tiểu hồ yêu sử dụng chiêu thức truyền thống, chiêu nào chiêu nấy hết sức rõ ràng. Mặc dù bọn họ đang trong trạng thái nổi giận muốn giết chết Dương Thắng để báo thù cho đồng bọn và Dã Hồ tiên sinh của thôn Hồ Khâu, nhưng chiêu thức của bọn họ lại không hề rối loạn chút nào.

Thứ Dương Thắng sử dụng lại là tán thủ* của Ngạc Long Ngâm.

* Là thế võ chiến đấu tay không tự do.

Khi hắn ta thi triển tán thủ, sắc mặt Tô Vân rốt cuộc đã thay đổi.

Ở trong “tầm nhìn” của Tô Vân, con ngạc long to lớn do khí thế của Dương Thắng tạo nên đã thay đổi hoàn toàn, trở nên khó nắm bắt, khó mà khó đoán được!

Tay phải của Dương Thắng đón nhận chiêu Long Chiến Vu Dã của Hồ Bất Bình, mà tay trái của hắn ta lại thi triển nửa chiêu tán thủ của Ngạc Long Xuất Uyên.

Ở trong “tầm nhìn” của Tô Vân, tay phải của Dương Thắng hóa thành đầu của ngạc long táp tới đầy mạnh mẽ, mở ra cái miệng to đùng!

Cùng lúc đó, tay trái của Dương Thắng đón nhận chiêu Thần Ngạc Bãi Vĩ của Thanh Khâu Nguyệt, rồi tay trái của hắn ta lại thi triển nửa chiêu Ngạc Long Phiên Cổn, lấy tay tóm lấy, phá vỡ chiêu pháp của Thanh Khâu Nguyệt, túm chặt chân của nàng, cào cho chân nàng máu me be bét.

Bên kia, khí huyết trào ra ngoài cơ thể Dương Thắng thì lại sử dụng Long Chiến Vu Dã cắt ngang Long Du Khúc Chiểu của Hoa Hồ!

Hoa Hồ thay đổi chiêu thức, nhưng bị ngạc long do khí huyết hiển hóa cắn đầu, ngay sau đó ngạc long này định chuẩn bị thi triển Ngạc Long Phiên Cổn!

Mà đòn tấn công của Ly Tiểu Phàm thì thuận lợi đánh lên lưng của Dương Thắng, nhưng đòn tấn công đó lại không thể đắc thủ.

Phần lưng gồ lên của Dương Thắng thi triển tán thủ của Ngạc Long Tại Tích. Khi đòn tấn công của Ly Tiểu Phàm đánh lên lưng hắn, cơ bắp và gân trên lưng hắn bật lên dữ dội, đánh bay Ly Tiểu Phàm!

Chỉ trong khoảnh khắc này, bên trong “tầm nhìn” của Tô Vân, Dương Thặng hệt như một con quái vật mọc năm cái đầu rồng, tung đòn từ bốn phương tám hướng.

Ngay sau đó Hồ Bất Bình bị đánh trúng ngực, bay vụt ra sau, đập rầm rầm vào thôn Hồ Khâu, quật sụp một mảng nhà cửa.

Thanh Khâu Nguyệt bị quăng lên, đập ngã thật mạnh xuống đất!

Từng cái móng vuốt hồ ly của Ly Tiểu Phàm bị bẻ gãy, uốn cong, phần lưng của Dương Thắng đánh lên người Ly Tiểu Phàm, đánh bay hắn ra ngoài.

Bên trong bốn hồ yêu, Hoa Hồ có nguyên khí thâm hậu nhất, thực lực cũng mạnh nhất, nhưng lại chẳng có sức lực để đánh một trận với Dương Thắng!

Mắt thấy Hoa Hồ sắp bị Ngạc Long Phiên Cổn vặn gãy cổ, Tô Vân đột nhiên tiến lên, cũng sử dụng Ngạc Long Phiên Cổn cứu hắn ra.

Dương Thắng không thể cứu Đồng Phàm từ trong tay Tô Vân, nhưng Tô Vân lại có thể cứu Hoa Hồ khỏi tay Dương Thắng.

“Tô Vân học đệ, tiên sinh hẳn là dạy Ngạc Long Ngâm cho ngươi chưa được bao lâu nhỉ?” Dương Thắng xoay người lại, ba hồ yêu khác đều ngã lăn dưới đất, bị thương nặng không gượng dậy nổi.

Tô Vân buông Hoa Hồ ra, sắc mặt nghiêm túc đầy nặng nề.

Dương Thắng thản nhiên nói: “Ta nhìn ra ngươi đã tự mò mẫm được mấy cách dùng, nhưng không có danh sư dạy dỗ, chỉ dựa vào ngươi tự mò mẫm thì ngươi vĩnh viễn không cách nào học được tinh túy của nó cả.”

Sắc mặt Tô Vân biến đổi, thân pháp của hắn thoáng động, lập tức hóa thành Long Du Khúc Chiểu nhanh chóng lùi ra sau.

Ở trong “tầm mắt” của hắn, con ngạc long to lớn có bốn cái đầu do khí huyết của Dương Thắng hiển hóa ra đang vồ tới hắn, hệt như thần ma!

“Loại cách dùng này, quả thực thầy Thủy Kính chưa từng dạy ta.”

Suy nghĩ trong đầu Tô Vân nhanh chóng nảy lên, tuy Cầu Thủy Kính đi khá vội, không truyền dạy tán thủ của Ngạc Long Ngâm cho bọn họ, nhưng nghiên cứu hình ảnh thần ngạc độ kiếp hóa giao long trong tiên đồ khiến cho hắn thấu hiểu sáu chiêu thức của Ngạc Long Ngâm còn sâu sắc hơn cả Cầu Thủy Kính!

Ở trong đầu hắn, sáu chiêu thức lớn Ngạc Long Ngâm đều được hắn lướt qua một lượt, biến thành sáu hình ảnh.

Mỗi một hình ảnh đều có một Tô Vân đang không ngừng tập luyện chiêu thức đó.

Một tiếng xoạt lập tức vang lên, sáu hình ảnh mà Tô Vân tự huyễn tưởng trong đầu lập tức phân giải, mỗi một chiêu được chia làm sáu chiêu thức tán thủ, tổng cộng là ba mươi sáu hình ảnh.

Trong ba mươi sáu hình ảnh này đều có một Tô Vân đang không ngừng tập luyện tán thủ, muốn nhanh chóng nắm bắt được mỗi một chiêu thức tán thủ này.

Tưởng tượng rất khó, nắm giữ được càng khó hơn.

Muốn trong thời gian ngắn như vậy thay đổi thói quen của mình, phá vỡ sáu chiêu lớn, hóa thành ba mươi sáu chiêu tán thủ, làm cho ba mươi sáu tản thủ tổ hợp lại để khiến tứ chi thi triển các tán thủ khác biệt, đồng thời lại điều khiển khí huyết thông hướng tứ chi, đây gần như là chuyện không thể!

Có điều tính linh thần thông của Tô Vân cũng gần như là chuyện không thể làm được, nhưng hắn lại vẫn làm được.

Chuông vàng của hắn làm cho hắn từng giây từng phút tính toán vạch khác biệt, giữ cho các vạch tích tắc, giây, giờ, ngày, tháng, năm vận hành, hơn nữa còn phải chính xác tuyệt đối, không được có chút sai sót nào.

Đồng thời hắn sử dụng chuông vàng ước thúc hành động của bản thân, đảm bảo mỗi hành vi của mình đều chính xác từng giây một, điều này đã hình thành cho hắn lực khống chế cơ thể cực kỳ mạnh.

Đây cũng là khi hắn giết chết Đồng Phàm ở chợ quỷ thì Ngạc Long Phiên Cổn của hắn lại có thể xoay mình hơn Dương Thắng hẳn hai vòng. Đồng thời cũng là nguyên nhân khiến hắn có thể cứu được Hoa Hồ khỏi tay của Dương Thắng.

Tô Vân như một con ngạc long không ngừng lùi ra sau, đột nhiên một tiếng oành vang lên, lưng hắn đập vào một gốc cây, Long Du Khúc Chiểu lập tức bị cản trở.

Đôi chân hắn hệt như không có xương cốt mà quấn quanh thân cây hệt như con giao long, nhẹ nhàng lướt một cái, cả người lập tức vòng ra phía sau cây.

Lột xác hóa giao.

Giờ phút này hắn khiến người ta cảm thấy hắn không còn là một con ngạc long vụng về nữa, mà là một con giao long vô cùng linh hoạt!

Người hắn vừa mới vòng ra sau cây, Ngạc Long Phiên Cổn do đôi tay của Dương Thắng thi triển đã cắn lên thân cây, vặn một cái thật mạnh, cây bị xoắn đứt, vang lên tiếng răng rắc, mẩu gỗ vụn bay khắp nơi!

Bên trong gỗ vụn, Tô Vân xoay người, chân phải thi triển tán chiêu Thần Ngạc Bãi Vĩ quét chính diện mặt Dương Thắng.

Trên chân phải của hắn thế mà hiện ra hình xăm đuôi rồng, làm cho chân hắn hệt như một chiếc đuôi tráng kiện.

Cùng lúc đó, cột sống của hắn vang lên ba mươi ba tiếng, hất văng vụn gỗ rơi trên người mình, bảo vệ sau lưng.

Trên lưng hắn hiện ra hoa văn ngạc long. Ngạc long không ngừng rung người, phát ra tiếng gầm như tiếng sấm!

Cùng lúc khi chân phải của hắn quét thẳng lên mặt Dương Thắng, năm ngón tay trên tay trái của hắn xòe ra, trên tay trái cũng hiện ra hoa văn khí huyết hình ngạc long đang há to mồm!

Chân phải của Tô Vân còn chưa rơi xuống đất, tay trái đã thi triển Ngạc Long Xuất Uyên tóm lấy cổ họng của Dương Thắng!

Hắn gần như thi triển đồng thời ba chiêu thức tán thủ, một tán thủ bảo vệ bản thân, hai tán thủ tấn công Dương Thắng, khiến Dương Thắng không kịp trở tay.

Nhưng tâm tình Tô Vân lại nặng nề hẳn. Chân phải của hắn đánh lên mặt Dương Thắng, chỉ cảm thấy đầu Dương Thắng hơi nghiêng đi một chút.

Tay trái của hắn tóm lấy cổ họng của Dương Thắng, khi bóp mạnh thì lại như bóp lên da cá sấu, cá sấu chỉ khẽ quay người là có thể giãy thoát.

Mà vụn gỗ đánh lên lưng của Tô Vân khiến lưng hắn cũng đau rát.

“Tu vi nguyên khí chênh lệch quá lớn.” Tô Vân lùi ra sau, lòng thầm nghĩ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN