Lâm Uyên Hành - Chương 9: Lão tẩu trộm tiên đồ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Lâm Uyên Hành


Chương 9: Lão tẩu trộm tiên đồ


Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

“Tiền bối.” Trong lòng Tô Vân vui vẻ, bước nhanh đi tới chỗ người trên cầu.

Mây mù vấn vít xung quanh bóng người trên cầu kia, hắn ta hệt như bị định thân tại chỗ, từ nãy tới giờ vẫn giữ nguyên tư thế guồng chân la hét, nhưng không hề động đậy chút nào.

Tô Vân thầm nghi hoặc trong lòng, hắn đã tới gần bóng người kia từ lúc nào không hay. Mây mù cũng đang không ngừng tan đi, có càng nhiều cầu đá hiện ra.

Giống như hắn đoán, quả nhiên cầu đá này nối với một tòa tiên sơn vân đài.

Mà bóng người trên cầu kia, hẳn là đã chạy xuống từ trên tòa tiên sơn vân đài này.

Bước chân của Tô Vân càng lúc càng chậm lại. Hắn thận trọng nhìn chăm chú bóng người trên cầu, gọi vài tiếng, nhưng bóng người kia lại chẳng hề trả lời hắn, cũng không hề cử động lấy dù chỉ một chút!

Mây mù xung quanh người kia cũng dần dần sáng tỏ, đây không phải là mây mù, mà là một bức tranh cuốn đã được giở ra, đang vòng quanh hắn ta.

Bức tranh đó hệt như được tạo ra từ màn sáng, chỉ có hai trục của bức tranh lơ lửng phía sau người ta mới cho thấy đây là một bức tranh.

Mà mây mù bao xung quanh người nọ lại chính là hình ảnh phản chiếu của biển mây bốn phía lên bức tranh.

Điều càng kỳ quái hơn là, người bị bức tranh vờn quanh đó gợi cho Tô Vân một cảm giác quen thuộc, hệt như là đã gặp được ở nơi nào rồi.

Hơn nữa hắn càng tới gần, cảm giác quen thuộc đó càng mạnh!

Đó là một ông lão với thân mình đã còng xuống, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng cao lớn oai phong.

“Trông lão giống Khúc bá, hộ đầu tiên ở trấn Thiên Môn quá…”

Tô Vân càng lúc càng tới gần, hắn đương nhiên là rất quen thuộc với hộ đầu tiên của trấn Thiên Môn.

Sáu năm trước vào cái lúc hắn còn chưa bị mù, hắn thường xuyên chạy ra ngoài chơi đùa, khi lao ra Thiên Môn thì luôn gặp được Khúc bá của hộ đầu tiên.

Đó là một ông già rất hòa ái, luôn cầm cái đục và chùy đứng trên giá đỡ cạnh Thiên Môn đục tảng đá vang lên những tiếng keng keng. Mỗi lần nhìn thấy Tô Vân, lão còn hay cười đùa hắn.

Sau khi biến cố xảy ra, đôi mắt Tô Vân không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng mỗi lần đi qua hộ thứ nhất trấn Thiên Môn thì hắn vẫn luôn cất tiếng chào hỏi Khúc bá.

Khúc bá đang ở trấn Thiên Môn, đương nhiên không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng dáng vẻ của người trên cây cầu này thực sự quá giống Khúc bá!

Tô Vân kiên trì đi tới từng bước một, lòng thầm nói: “Lão ấy không thể nào là Khúc bá được, bởi vì Khúc bá vẫn luôn ở trấn Thiên Môn! Sáng hôm nay ta với Khúc bá còn chào nhau…”

Hắn không khỏi rùng mình một cái: “Người trên cầu chắc chắn không phải Khúc bá!”

Người trên cây cầu đá càng lúc càng gần, khóe mắt Tô Vân giật loạn, hắn đã nhìn thấy rõ khuôn mặt người đó.

Lão già lưng còng trên cầu này quả thật là Khúc bá trong trí nhớ của hắn!

Sau khi Tô Vân bị mù, hắn luôn cố gắng ghi nhớ từng chi tiết về người mình quen biết vì sợ sẽ quên mất, mà lão già lưng còng trên cầu trùng khớp với Khúc bá trong ấn tượng của hắn về từng chi tiết một!

Tô Vân dừng bước lại: “Người trên cầu là Khúc bá, như vậy Khúc bá ở trấn Thiên Môn là ai?”

Vị Khúc bá sáng nào cũng chào hắn, hòa ái và thân thiết với hắn rốt cuộc là ai?

Hắn nhìn thật kỹ, thấy ấn đường của Khúc bá có một miệng vết thương hình thoi, có thể từ miệng vết thương này nhìn thấy cảnh tượng sau đầu lão.

Đây là vết thương do kiếm gây ra.

Một thanh kiếm đã xuyên thủng qua đầu lão.

Tô Vân nhắm mắt lại. Khi nhìn thấy miệng vết thương trên ấn đường của Khúc bá, đôi mắt hắn đột nhiên đau nhức, hệt như có ánh kiếm bùng nổ từ trong mắt.

Trong đầu hắn không kìm được lại vang lên âm thanh khiến hắn liên tục mơ thấy ác mộng.

Đó là tiếng kiếm rít phát ra khi tiên kiếm phá không khí, vô số tiếng rít cũng nối liền thành một đường.

Sáu năm trước hắn ngẩng đầu lên, chính là nhìn thấy thanh tiên kiếm phát ra tiếng rít, khiến đôi mắt hắn mất đi ánh sáng!

“Thứ đâm thủng đầu của Khúc bá chính là thanh kiếm kia! Nhưng vì sao miệng vết thương trên đầu Khúc bá lại nhỏ như vậy?”

Tô Vân cố chịu đựng cơn đau trong mắt, mở mắt ra rồi thì thào lẩm bẩm: “Khúc bá, vì sao bá lại chết ở chỗ này? Bá chết đã bao lâu rồi? Là từ sáu năm trước sao? Như vậy, Khúc bá làm bạn với ta sáu năm rốt cuộc là ai? Là tính linh của bá sao…”

Trước khi chết Khúc bá còn đang chạy trốn, dáng vẻ như đang gào thét. Lão gào cái gì, không ai có thể biết được, nhưng cánh tay lão giơ ra đang xòe rộng chính là đang nâng bức tranh kia lên, như là muốn dùng nó để ngăn cản cái gì đó.

Bức tranh này như được tạo nên từ lớp màng ánh sáng, phản chiếu cảnh sắc xung quanh, mà trong tranh lại không có bất nội dung nào.

Nó càng giống một tấm kính trong suốt cực kỳ mỏng và có thể uốn cong.

Tô Vân thò tay nhẹ nhàng vuốt bức tranh kia, đột nhiên hình ảnh trên đó hệt như mặt hồ tĩnh lặng chợt gợn sóng.

Tô Vân vội vàng rụt tay lại.

Bức tranh trước mặt hắn nảy sinh biến hóa.

Khói mây trên tranh dần dần tiêu tan, thay vào đó là một đầm lầy rộng lớn kéo dài mấy trăm dặm.

Trong bức tranh, sấm sét đột nhiên vang lên, tia chớp đan vào nhau, mưa to tầm tã.

Tô Vân ngơ ngác nhìn cảnh này, nội dung bức tranh ấy thế mà lại đang không ngừng biến đổi, làm cho hắn có chút không hiểu.

Đột nhiên trong đầm lầy kia, đất rung núi chuyển, một con thần ngạc mình đầy mụn cục bay vọt lên trong vô số tia sét, lắc đầu quẫy đuôi nuốt lấy sấm chớp.

Bầu trời tối om, chỉ có ánh sáng bộc phát ra khi sét đánh xuống mới thắp sáng đầm lầy trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Mà thần ngạc kia chân dẫm lên đầm lầy, đuôi vẫy lên sóng bùn ngập trời. Nó há to mồm, dường như muốn nuốt chửng các vì sao trên bầu trời.

Bụng nó phồng lên rồi xẹp xuống, Tô Vân mang máng nghe được bên tai vang lên tiếng lôi âm như trời sụp đất nứt!

Lôi âm kia là lôi âm lôi kiếp khi ngạc long lột xác thành giao long, cũng là lôi âm khi ngạc long hô hấp thổ nạp, cũng là lôi âm lột xác khi ngạc hóa giao, cũng là tiếng thủy long ngâm như sông cuộn biển gầm như hóa giao long!

“Chẳng lẽ, tranh này có thể phản chiếu suy nghĩ trong lòng ta?” Tô Vân chấn động sâu sắc.

Hắn vừa mới nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể tu thành Ngạc Long Ngâm để rời khỏi nơi đây!

Công pháp Ngạc Long Ngâm mà hắn suy nghĩ nãy giờ xem nên làm sao thể xây dựng hình ảnh ngạc long trong đầu để hoàn thành quan tưởng, sau đó hắn chạm tay vào bức tranh này, bên trong tranh lập tức xuất hiện hình ảnh thần ngạc độ kiếp!

Mọi việc xảy ra đều có nguyên do.

Bức tranh thần bí này làm ra loại biến hóa này, chắc chắn là có nguyên nhân. Mà nguyên nhân khiến hình ảnh thay đổi, vô cùng có khả năng tới từ việc Tô Vân chạm vào nó!

“Nếu như suy nghĩ trong lòng ta đã khiến bức tranh này biến hóa, như vậy vì sao Ngạc Long Ngâm mà nó bày ra lại còn thâm ảo hơn những gì Thủy Kính tiên đã dạy rất nhiều?” Tô Vân cảm thấy khó hiểu.

Quyển hạ Ngạc Long Ngâm của Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên cần quan tưởng ngạc long, coi đó là nền tảng để phát ra lôi âm.

Cầu Thủy Kính dẫn bọn họ đi tìm ngạc long, Tô Vân được nghe tiếng ngạc long phát ra lôi âm, nhưng hoàn toàn không chấn động như lôi âm phát ra khi ngạc long hóa giao long trong bức tranh này.

“Bí quyết của Ngạc Long Ngâm mà Thủy Kính tiên sinh giảng giải chủ yếu là ở lôi âm của ngạc long, nhưng trong bức tranh này, bí quyết khi thần ngạc hóa giao long lại giống như, giống như…”

Tô Vân chần chừ một chút: “Giống như còn nhiều hơn những gì Thủy Kính tiên sinh giảng!”

Từ trong bức tranh này, hắn nhìn thấy bí quyết của Ngạc Long Ngâm nằm ở bốn đại lôi âm: Lôi âm lôi kiếp, lôi âm thổ nạp, lôi âm lột xác và thủy long ngâm!

Bí quyết Ngạc Long Ngâm mà Tô Vân tìm hiểu được từ trong bức tranh này nhiều hơn phần Thủy Kính tiên sinh dạy tới ba loại!

“Đương nhiên Thủy Kính tiên sinh sẽ không sai, ông ấy không cần phải giấu diếm. Sở dĩ ông ấy không nói ra, chẳng lẽ là vì chính ông cũng chưa tìm hiểu ra chăng?”

Tô Vân có chút không tin được, Thủy Kính tiên sinh chắc chắn là một đại nhân vật. Những người ở trấn trên mà hắn gặp được ở trấn Thiên Môn này khi nhắc tới Thủy Kính tiên sinh thì người ở trấn trên đều nói Thủy Kính tiên sinh rất lợi hại.

Thủy Kính tiên sinh có khí độ phi phàm, ông dạy Tô Vân về Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên mà không cần báo đáp, nên không có khả năng ông giấu riêng cái gì!

Việc ông không dạy cho Tô Vân ba loại bí quyết, chỉ có một khả năng.

Đó là trong Ngạc Long Ngâm chỉ có lôi âm thổ nạp, không bao gồm lôi âm lôi kiếp, lôi âm lột xác và thủy long ngâm! Cũng chính là nói Ngạc Long Ngâm mà bức tranh này thể hiện hoàn thiện hơn rất nhiều so với Ngạc Long Ngâm mà Cầu Thủy Kính biết.

“Hoặc có thể nói, bức tranh này có thể bổ sung đầy đủ những điểm thiếu sót của Ngạc Long Ngâm!

Tô Vân nghĩ tới điểm mấu chốt: “Bức tranh này có thể hoàn thiện Ngạc Long Ngâm, như vậy nó có thể bổ sung hoàn thiện các công pháp khác không? Nếu nó có thể bổ sung cả các công pháp khác…”

Tim hắn đập loạn nhịp. Hắn đã biết lý do tại sao Khúc bá lại xông vào đây trộm tranh rồi!

Giờ phút này, thần ngạc trong bức tranh đang lột xác trong lôi kiếp để hóa thành giao long. Thần ngạc biến hóa, thể hiện từng chiêu từng thức của Ngạc Long Ngâm một cách vô cùng rõ ràng.

Ngạc Long Xuất Uyên!

Ngạc Long Phiên Cổn!

Thần Ngạc Bãi Vĩ!

Long Chiến Vu Dã!

Ngạc Long Tại Tích!

Long Du Khúc Chiểu!

Tô Vân đã học sáu chiêu này từ chỗ Cầu Thủy Kính, nhưng vì không được tận mắt nhìn thấy, nên hắn học mà như không.

Mà trong bức tranh này, tuy chỉ có sáu chiêu, nhưng khi được thần ngạc trong tranh diễn luyện thì lại như là có ngàn vạn chiêu vậy, không hề lặp lại chiêu nào!

Tô Vân xem mà tinh thần dao động, chuông vàng lơ lửng trên đỉnh đầu hắn lại bắt chuyển động. Hắn dựa theo thời gian để hoàn thành mỗi một động tác của thần ngạc trong bức tranh để phân giải thành các bước, từ đó khiến mình ghi nhớ khắc sâu hơn.

“Tu luyện Ngạc Long Ngâm thì cần Hồng Lô Thiện Biến làm nền tảng, đưa bốn đại lôi âm vào lò rồi hòa tan làm một thể. Muốn đạt được bước này, cần sự phối hợp thật nhuần nhuyễn giữa thân thể, ý thức và nguyên khí.”

Tô Vân vừa nghĩ đến đây, đột nhiên tiếng kiếm rít kỳ dị kia lại truyền tới lần nữa. Thần ngạc đang độ kiếp trong bức tranh ở trước mặt Tô Vân đột nhiên bị một ánh kiếm chém qua, đầu thân chia lìa, chết oan chết uổng!

Tô Vân kinh hãi trong lòng, một kiếm kia đột nhiên phóng tới, phá vỡ sáu đại chiêu của Ngạc Long Ngâm cực kỳ dễ dàng, từ đó chém chết thần ngạc.

Lôi vân trong bức tranh tan đi, đầm lầy cũng biến mất không còn tung tích.

“Bức tranh này vốn trống không, chỉ có thể phản chiếu bốn phía xung quanh và thể hiện nội tâm. Ban nãy ta không hề nghĩ tới thanh tiên kiếm kia, mà nó lại xuất hiện trong bức tranh. Như vậy chỉ có một khả năng!”

Trán Tô Vân toát mồ hôi lạnh, hắn lập tức đưa mắt nhìn mây mù: “Lúc này, thanh tiên kiếm kia đang ở ngay gần!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN