Lăn《Cổn》
Chương 4: Có thể thử một lần
Cổ họng khô khốc, lại luyến tiếc nhúc nhích, cũng lười đến nhúc nhích. Không cần phải xen vào, không cần tưởng, cảm giác mênh mang, thân thể bủn rủn vô lực, tựa như so với cô hồn dã quỷ giống nhau. Đầu óc vẫn luôn vận chuyển máy móc, cũng tưởng rằng sẽ ngừng. Nhưng không hề nghĩ là sẽ có loại tình huống đặc biệt này.
Người này ở đây không chừng tâm tư thương cảm cũng chẳng đặt trên người anh, kỳ thật anh cảm thấy cậu chắc có lẽ cũng chỉ là tìm cái lấy cớ để phát tiết thôi. Cho cậu chìa khóa dự phòng, là một cách thử không sai. Nhưng nếu là hỏi anh cảm thấy Bạch Vũ có bao nhiêu quan trọng, thì anh cũng không biết. Chỉ là đơn giản, anh biết mình thích cậu mà thôi, nghĩ có lẽ có thể có bạn lữ cùng đồng cam cộng khổ bên nhau cả đời, vì đối anh ngoài cậu ra thì người khác sẽ khiến anh tâm tư cảm thấy bàng hoàng.
Nhưng, lần này sinh bệnh lập tức liền cảm giác vô pháp vô thiên đều qua, nằm ở trên giường, tự sa ngã. Không muốn ăn cũng không nghĩ động. Còn ảo tưởng Bạch Vũ có thể hay không tới cứu anh. Nghĩ đến hiện thực mới thật cẩu huyết làm sao, còn thật sự vô cùng tuyệt vọng.
Đây là yêu ư? Anh yêu Bạch Vũ? Anh cũng không rõ nữa.
Nhưng mà lúc này anh đối với người này có ý niệm a. Mới nghĩ đến tưởng chừng cùng Bạch Vũ từ nay trở về sau cùng sống cùng chết, hợp thành một thể. Như vậy anh…
Nhưng là, trời cao a, liền ngay lúc này đi, cho Bạch Vũ một cơ hội, cũng là cho chính anh một cơ hội, khiến cậu tiến tới.
Bạch Vũ nghĩ muốn cái gì, đều có thể. Muốn chinh phục một cường giả, liền tính Bạch Vũ không giống trong tưởng tượng cường của mình, anh cũng có thể khởi động tấn công tới. Ích lợi, cũng có thể. Tuy không còn dư lại cái gì cũng đều mặc kệ. Chỉ cần cùng anh ở bên nhau là được.
Khi ý tưởng vừa nảy ra, hiện tại thanh tỉnh mới cảm thấy kinh ngạc. Anh a, có thiếu thốn tình yêu đến như vậy sao? Trên đời này có ai sẽ thiếu ai, chính mình một người cũng không phải quá không đi xuống đi. Có lẽ chỉ là nhất thời cô độc mà thôi. Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, điều này anh hiểu rõ. Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên cũng đều không thể dựa vào được, huống chi hiện tại Bạch Vũ lại là một người đa tình.
Chỉ là, Bạch Vũ thật sự biết anh sinh bệnh, muốn cậu tới bồi. Liền tính lại nên khuyên bản thân mình như thế nào, cuối cùng vẫn là không kiềm được trong lòng nhảy nhót phấn khởi không muốn xa rời cùng hạnh phúc. Không chịu khống chế, vô pháp đối mặt.
Đối mặt với thế công ôn nhu, anh a, trí nhớ liền hạn hẹp.
Lý Tuyền yên lặng liên tục thở dài.
Bạch Vũ không phải là lão bà của anh. Bởi vì người này quá yêu nghiệt đa tình. Tình nhân quá khứ nối liền không dứt. Chung quy… che miệng lại, lẳng lặng nhìn nam nhân ngủ say. Mặc kệ bản thân đang mỏi mệt, vẫn cứ yên lặng mà ngắm nhìn cậu như thế.
Trời đã sáng hoàn toàn, mặt trời nhô cao, chiếu vào trong phòng, khiến cả không gian đều sáng bừng. Bạch Vũ phát hiện Lý Tuyền đã tỉnh lại, còn đã sớm rửa mặt tốt, chuẩn bị đi rồi. Hết thảy đều lặng yên không một tiếng động, nếu không phải cậu trong lòng nhớ mong mà tỉnh lại, thì e rằng người này có chạy cậu cũng không biết. Thật là, gia hỏa này là tu luyện khinh công sao?
Ở dưới lầu dở khóc dở cười ngăn chặn nam nhân khiến cậu không bớt lo này, cứ cho là ngày thường giống nhau không thể tới gần, nghiêm túc có lễ, nhưng vừa mới sinh bệnh tốt lên, khí sắc vẫn là để lộ ra một chút ủ rũ. Chỉ là khí thế chi thịnh, làm những người khác không dám cẩn thận quan sát mà thôi. Bất quá thế nhưng Bạch Vũ tự nhiên lại vẫn như cũ trước sau như một không hề sợ anh.
Mấp máy môi, không nói một lời. Chỉ là thần sắc để lộ ra một mảnh nghi hoặc, dù sao Bạch Vũ có thể xem hiểu là được. Xem không hiểu, càng tốt.
“A Tuyền, anh mới vừa hạ sốt, nghỉ ngơi không nhiều lắm, còn muốn chạy đi đâu? Huống hồ, em mới ở chỗ này không lâu, anh đi rồi anh nói em nên làm cái gì bây giờ đây?” Cười như không cười ôm lấy cánh tay anh, Bạch Vũ tiến đến chỗ nam nhân trước mặt khiến cậu không bớt lo, vì thân cao xấp xỉ nhau nên cậu có thể dễ dàng thấy rõ biểu tình của Lý Tuyền. Cứ cho là trước sau như một đều một vẻ lạnh lùng, nhưng cậu lại có thể dễ dàng cảm giác người này tâm tư đang hoảng loạn, bất an, còn như muốn chạy trốn tránh cái gì.
Cho nên, cậu muốn cản trụ người này. Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cậu hôm nay cũng muốn thừa dịp người này mới vừa lành bệnh, đem anh bức thừa nhận tình cảm. Cậu nhất định phải mau chóng xác định quan hệ. Đây chính là viên trân bảo, vẫn là nên nắm ở trong tay, sáng tỏ rõ bản quyền cho thỏa đáng. Đem bảo bối đặt ở nơi nhiều người nhìn thấy quan sát, quá không an toàn.
Lần này Lý Tuyền sinh bệnh nặng, thật là làm sợ Bạch Vũ. Có thể nói là kinh giận đan xen, người này tuy rằng tham ăn ăn ngon, lại ăn không có quy luật. Tuy rằng thường xuyên ở trong phòng tập thể hình, dáng người cũng không tồi, cao cao đại đại, thế nhưng thể chất lại không phải đặc biệt tốt. Cũng sẽ không hảo hảo chiếu cố chính mình, lẻ loi một mình, quá không an toàn.
Lần này cần phải làm một cái công tác hạ màn, muốn mang người này đi leo núi cùng nhau xem mặt trời mọc, ban đêm cùng nhau ngủ, kết quả sẽ là bộ dáng gì, chỉ có thể mặc cho số phận.
Nhớ tới đêm qua, đi vào trong phòng, nhìn đến thân ảnh Lý Tuyền ở trên giường cuộn chăn nằm, cơ thể còn sốt cao không lùi, thở dốc không thôi, hỗn loạn ẩn nhẫn tiếng khóc nức nở, Bạch Vũ quả thực là tâm loạn thành một đoàn, đau lòng đến phát hoảng. Mau chóng chạy nhanh lại, mang đến thuốc hạ sốt bồi anh uống. Sau đó chờ anh hạ sốt, liền ôm anh vỗ anh cùng nhau nằm xuống, cứ như vậy yên tâm mà dưới bất tri bất giác đã ngủ.
“Tôi đi nơi nào, cũng không liên quan đến Bạch thiếu. Đi…” Lại là ngữ khí ái muội nghe có vẻ tuyệt tình lạnh nhạt như vậy, Lý Tuyền vừa định rời đi, đã bị ôm, bị ngăn chặn miệng. Cái trước kịch liệt, sau liền ôn nhu hôn.
Phản xạ tính tưởng khép lại miệng, lại mơ mơ hồ hồ bị đầu lưỡi lợi hại liếm ngứa, không nhịn được mà nhiễu môi mở ra, lần này bị cậu nhanh chóng thâm nhập, mang theo anh cùng cuồng nhiệt dây dưa.
Đây là nụ hôn đầu tiên của bọn họ. Bạch Vũ cảm thấy rất mỹ diệu, khát khao đem người này giấu ở trong thân thể, thời khắc mang theo, lại đem người nọ thân mật đến khóc.
Cậu trơ mắt nhìn Lý Tuyền yên lặng lưu lại nước mắt, mỹ lệ giống như là sao trời từ trong mắt anh rơi xuống, lại không có phản kháng, ngược lại va va đập đập phối hợp lại.
Không bỏ được hôn môi kết thúc, cậu tựa như thẩm phán mà hỏi: ” Anh yêu em sao? Cầu anh, em không nghĩ sẽ đoán… ”
“Em nghiêm túc sao?” Không biết khi nào, Bạch Vũ đã dời đi, hôn môi vừa dứt liền bị buộc dựa vào trên cửa. Lý Tuyền tầm mắt rũ xuống, nhàn nhạt hỏi một câu.
“Em yêu anh như sinh mạng.” Hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng cõi lòng lại chứa đầy chân tình.
Cứ như vậy mà trả lời, liền có thể bắt đầu thử một lần.
.Chính Văn Hoàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!