Lạn Kha Kì Duyên - Chương 624-625
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Lạn Kha Kì Duyên


Chương 624-625


Chương 624:

Hoàng cung kim điện có vẻ rất yên tĩnh.

Sau khi Sở Như Yên và Tuệ Đồng đều thu lễ, hoàng đế trên long ỷ hứng thú nhìn hòa thượng Tuệ Đồng; cả kim điện đều đang chờ Hoàng đế nói chuyện.

“Mặc dù cô sống tại kinh thành Thiên Bảo quốc lâu nay, nhưng đại danh của Đại Lương tự vẫn vang dội như cũ tại nơi này.

Phương trượng của Pháp Duyên tự trong thành từng nói, Đại Lương tự chính là thánh địa Phật môn, Tuệ Đồng đại sư lại là đại đức cao tăng; hôm nay vừa thấy, đại sư còn trẻ hơn so với dự đoán của cô nữa.

Chẳng lẽ đây thật sự chính là phản phác quy chân? Ta còn nhớ rõ, có một vị ái khanh trong đại điện đã từng đi tới Đại Lương tự và đã gặp qua đại sư cách đây nhiều năm, không rõ là vị nào.”
Lúc nói chuyện, Hoàng đế nhìn lướt qua văn võ quần thần.

Trong nhóm văn thần, có một người đi ra khỏi hàng, hành lễ đáp.

“Hồi bẩm bệ hạ, chính là vi thần.

Năm ngoái, thần đã từng đề cập đến trong xuân yến, không ngờ bệ hạ còn nhớ rõ.”
Vị đại thần này có tóc hoa râm ở hai bên, bộ râu dài gần bằng cả cánh tay, bộ dáng ôn tồn lễ độ.

“À, là Lưu ái khanh.

Lưu ái khanh, còn nhớ đến Tuệ Đồng đại sư không?”
Kỳ thật, Hoàng đế Thiên Bảo quốc hơi không tin vị hòa thượng trước mắt chính là cao tăng Tuệ Đồng với đại danh đỉnh đỉnh.

Kẻ này trông quá mức tuấn tú trẻ trung.

Tuy Tuệ Đồng đại sư có “mỹ” danh khắp nơi, nhưng vị hòa thượng này nhìn thế nào cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi, thậm chí nghĩ rằng y chưa ‘nhược quán’ cũng có thể đúng.

Vị văn thần họ Lưu này chắp tay với Tuệ Đồng, một lần nữa hướng về phía Hoàng đế.

“Hồi bệ hạ, hơn ba mươi năm trước, vi thần từng làm việc xảy ra sai sót nên lún sâu vào vũng bùn, sau đó bị điều động đến biên cảnh Điền Hải phủ.

Khi ấy, vi thần từng đi qua Đình Lương quốc Đồng Thu phủ, ở lại Đại Lương tự ba ngày, cũng gặp qua Tuệ Đồng đại sư.

Phong thái của đại sư vẫn giống như năm đó.”
“Ba mươi năm…”
Hoàng đế không thể không lẩm bẩm lặp lại.

Lão thần tử này có năng lực nửa vời trong đông đảo các quần thần, cảm giác tồn tại cũng không cao lắm, nhưng tuyệt đối không dám nói dối trước mặt mình.

“Ba mươi năm…”, “Trông vị đại sư này đâu có giống như độ tuổi…”
“Trời, quả thật là cao tăng nha!” “Nhà sư này rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?”
Chúng thần văn võ trong điện đều không thể không hạ giọng nghị luận, liên tục nhìn về phía hòa thượng Tuệ Đồng, ngay cả Sở Như Yên xinh đẹp quyến rũ đây mà cũng không có quá nhiều người chú ý.

“Thiện tai Đại Minh Vương Phật, bất quá chỉ là túi da mà thôi; bệ hạ cùng chư vị đại nhân chớ có chú ý đến hình tướng.”
Thái độ của Hoàng đế đối với Tuệ Đồng cũng có chút thay đổi, tương đối nghiêm túc dò hỏi.

“Tuệ Đồng đại sư, triệu ngươi đến kinh là ý tứ của mẫu hậu.

Hoàng hậu đã sinh non hai lần rồi, mà bảo khí hộ mệnh bên người cũng vỡ vụn.

Nàng thường bị ác mộng dọa sợ đến mức đêm không ngủ được.

Mẫu hậu từng mơ thấy thần nhân báo mộng vài lần, nhưng khi thực giấc lại nói không rõ chuyện trong mộng, thế là cảm thấy trong hoàng cung có lẽ có tà ma.

Nội cung cũng từng mời qua một ít pháp sư cao tăng về làm pháp sự, nhưng chẳng mấy hiệu quả, thế nên mới triệu ngươi nhập kinh.”
Sở Như Yên bên cạnh nhíu mày, tuy cũng không nói gì nhưng nàng rất không thích chữ “triệu” trong miệng Hoàng đế Thiên Bảo quốc.

Dù sao đi nữa, Đại Lương tự cũng thuộc Đình Lương quốc, sao giọng điệu của Hoàng đế Thiên Bảo Quốc nghe giống như y chính là thần dân nhà mình vậy? Tuy gọi là Thiên Bảo Thượng Quốc, nhưng nàng thân là trưởng công chúa của Đình Lương nên cảm thấy rất chướng tai khi nghe thế.

Hoàng đế tạm dừng lời một chút, sau đó tiếp tục nói.

“Theo đại sư, trong cung có tà khí thật à?”
Hòa thượng Tuệ Đồng ngẩng đầu, nhìn thẳng Hoàng đế rồi chắp hai tay lại, niệm một tiếng Phật hiệu.

“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Bần tăng cần phải xem xét trước đã, sau đó mới dám kết luận.”
Dù nói miệng như vậy, nhưng dưới đôi Bồ Đề pháp nhãn của y, khí tử vi của Thiên Bảo hoàng đế rõ ràng vẫn đang dây dưa với một luồng yêu khí cực kỳ mờ nhạt.

Nếu trước đó mà không biết tình huống trong cung, hòa thượng Tuệ Đồng có lẽ còn xem nhẹ; nhưng dựa trên chuyện đã xảy ra tại Huệ phủ, Tuệ Đồng chắc chắn sẽ không nhìn lầm.

“Ừm, cũng tốt.

Sau khi bãi triều, ngươi đến gặp mẫu hậu đi.”
Sau đó chính là chuyện triều chính của Thiên Bảo quốc.

Tuệ Đồng và trưởng công chúa Sở Như Yên tạm thời lui ra, chờ lần tuyên triệu tiếp theo.

Ước chừng một canh giờ sau, mặt trời đã treo cao.

Tuệ Đồng chờ đợi tại phòng nghỉ trong cung đình, rốt cục cũng được triệu kiến.

Lần này, Lục Thiên Ngôn cũng có thể đi cùng.

Đám người Tuệ Đồng cùng Sở Như Yên đến cung Vĩnh Yên, gặp được Thái hậu trong cung.

Ngoại trừ Hoàng đế ra, tại đó còn có Hoàng hậu và những phi tử khác, kể cả Huệ phi.

Trong cung Vĩnh Yên, Thái hậu, người được bảo dưỡng nhan sắc cực kỳ tốt, và Hoàng đế đang ngồi cùng nhau trên một chiếc giường êm.

Các phi tần khác ngồi ở ghế bên cạnh, mà thái giám cung nữ và thị vệ thì đứng hai bên.

Sở Như Yên và Tuệ Đồng hành lễ, trong khi lão thái hậu vẫn luôn ngắm nghía Sở Như Yên và hòa thượng Tuệ Đồng, cuối cùng là tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc.

“Sớm nghe nói Tuệ Đồng đại sư rất tuấn tú, nay vừa thấy thì quả nhiên là thế.

Đại sư, lúc tảo triều, ngươi bảo cần phải xem xét nhiều hơn trong Hoàng cung.

Lúc ngươi đến cung Vĩnh Yên, ai gia đã sai người dẫn ngươi đi một vòng, chẳng hay đại sư có phát hiện ra gì không?”
Hòa thượng Tuệ Đồng vẫn niệm một tiếng Phật hiệu như cũ, bình tĩnh điềm đạm mà đáp.

“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Hồi bẩm thái hậu, bần tăng đã trông thấy được một chút bất thường.”
“Ồ? Mau nói ra!”
Thái hậu chấn động cả tâm can, lập tức thúc giục.

Hoàng đế và các phi tần bên cạnh, mỗi người cũng đều có phản ứng riêng.

Trong khi đó, Huệ phi vẫn giữ vẻ bề ngoài tò mò, nhưng ánh mắt lại bao hàm chút nghiền ngẫm, khá hứng thú khi nhìn về phía vị hòa thượng ngoại bang này.

Nàng từng nghe qua về danh tiếng của Tuệ Đồng, quả thật rất tuấn tú, vừa nhìn là gợi lên sự thèm muốn rồi.

“Thái hậu, bệ hạ, và chư vị nương nương! Thứ mà bần tăng nhìn thấy chính là tàn dư của yêu khí, cực kỳ mờ nhạt, hầu như có thể lừa gạt quỷ thần.

Nếu không nhờ bần tăng tu được Bồ Đề tuệ nhãn, vậy ắt hẳn là không thể nhìn ra.”
Hoàng hậu đã sớm chịu nhiều nỗi sợ, giờ phút này càng nắm chặt gấu váy hơn, không thể không mở lời hỏi thăm xen lẫn sự sợ hãi.

“Yêu… Yêu quái gì vậy?”
Tuệ Đồng vẫn chắp tay trước ngực, vẫn bình tĩnh, khép hờ bờ môi.

“Sắc thân chi tượng hóa thân giữa muôn vàn loại khí, nếu khống chế đúng phương pháp thì biến hóa càng nhiều.

Nhưng uẩn ngũ hành chưa hẳn có thể tiêu trừ, trong khi điều mà bần tăng nhìn thấy chính là dấu vết tàn dư, hiện tại là hành Kim, xen lẫn trong đó là những tiếng kêu râm rang, ắt hẳn là loài côn trùng sâu bọ.”
“Tuệ Đồng đại sư, có thể nói rõ hơn được không?”
Những lời này rất huyền ảo, Thái hậu vừa nghe đã cảm thấy là có ẩn ý riêng.

Bà ta cũng không hề mất kiên nhẫn, chỉ là vô thức hỏi dò mà thôi.

“Hồi bẩm thái hậu, những câu trên ý bảo, tuy có thể là có nhiều trường hợp khác nữa, nhưng bần tăng cho rằng: Yêu này là hồ ly.”
Bồ Đề tuệ nhãn của Tuệ Đồng quả thật có thể nhìn thấy một ít dấu vết, nhưng sở dĩ y có thể nói chi tiết như vậy là vì đã biết sẵn trước đó, thế nên trong câu nói trên còn bao hàm nội dung chủ đích bên trong.

Nhưng sau khi Tuệ Đồng nói xong, Huệ phi thầm giật mình, suýt nữa là đáy mắt bắn ra một luồng hàn quang.

May mắn thay, ả kịp thời khép hờ hai mắt, che giấu đi biểu cảm vừa rồi, cố làm ra vẻ e ngại giống như những nương nương khác.

Những người xung quanh cũng hơi cảm thấy sợ hãi.

Lời nói của Tuệ Đồng đại sư này rất bình tĩnh, mạnh mẽ, không nhanh không chậm, tựa như lúc nói ra là đã có thể vững tin đó là sự thật, cũng khiến người nghe sinh ra một loại cảm giác tin phục.

“Đại sư có đối sách nào không? Yêu vật kia ẩn thân ở đâu, có khả năng hại người hay không? Chuyện sinh non của Hoàng hậu có liên quan gì đến yêu vật hay không?”
“Thái hậu chớ vội! Nếu muốn trực tiếp hại người, yêu vật kia đã sớm động thủ.

Bần tăng nơi này có một ít tràng hạt, nay tặng cho chư vị tạm thời phòng thân.

Vật này có tác dụng bình tâm an thần, cũng có thể trừ tà khí.”
Nói xong, Tuệ Đồng lấy ra một chuỗi tràng hạt to hơn cổ tay một chút từ trong ống tay áo.

Ngọc Phật trên đó nhỏ hơn ngọc Phật bình thường một chút, mà từng viên ngọc xâu chung kia cũng có kích thước lớn nhỏ khác nhau.

“Ngọc Phật trên chuỗi tràng hạt này chính là mài từ cây bồ đề của Đại Lương tự chúng ta, sau đó được Phật pháp của Đại Lương tự tẩy lễ.

Kính xin Hoàng thượng, Thái hậu cùng chư vị nương nương lập tức mang theo.

Bần tăng sẽ tụng kinh gia trì cho mọi người.”
Một lão thái giám bưng khay đi tới trước mặt Tuệ Đồng, y cũng đặt các chuỗi tràng hạt trong tay lên.

Trong mắt mọi người bao gồm cả thị nữ và thái giám, trên những chuỗi tràng hạt này còn có Phật quang sáng chói lưu động, vừa nhìn đã biết là bảo bối.

Lão thái giám cẩn thận bưng khay đến trước mặt Hoàng đế và Thái hậu; hai người bèn nhìn nhau trong một thoáng.

“Mẫu hậu chọn trước đi.”

Hoàng đế nói xong, sau đó nhìn Thái hậu chọn một chuỗi trong đó.

Kế tiếp, y cũng chọn một chuỗi thuận mắt nhất cho bản thân.

Tràng hạt mới vừa vào tay, cảm giác tim đập nhanh và phiền não trong lòng khi nghe tin về yêu vật cũng lập tức thuyên giảm rõ rệt.

Ước chừng hơn mười nhịp thở, hoàng hậu và mấy vị phi tử đều lấy tràng hạt đủ cả; thần sắc lo âu của hoàng hậu cũng được cải thiện rõ rệt, nàng vội vã đeo tràng hạt vào.

“Kính xin chư vị đeo tràng hạt lên.”
Lúc nói chuyện, Tuệ Đồng cũng đảo mắt Hoàng đế và Thái hậu cùng các phi tử khác.

Trông như đối xử bình đẳng, nhưng kì thực y lưu ý Huệ phi hơn một chút, chỉ là sắc mặt vẫn không để lộ bất cứ một ý tưởng gì.

Trong tầm mắt của Tuệ Đồng, bao gồm cả Huệ phi, tất cả mọi người đều đeo tràng hạt, mà cổ tay trắng nõn của Huệ phi đang đeo tràng hạt kia cũng trông rất bình thường, chẳng bị gì cả.

“Thiện tai Đại Minh Vương Phật, huyền diệu tham thiền vô lượng pháp, tuệ thân ứng Bồ Đề…”
Tiếng kinh Phật trầm thấp vang lên giữa cung Vĩnh Yên.

Giọng tụng kinh khỏe khoắn của tăng nhân tựa như không ngừng quanh quẩn, lặp đi lặp lại xuyên qua cả cung điện.

Rõ ràng, chỉ có một mình Tuệ Đồng tụng kinh, lại tựa như có tăng chúng của cả một ngôi chùa cùng nhau tụng niệm.

Cả căn phòng dâng lên một loại cảm giác sáng ngời, Phật châu trên tay đều có lưu quang chớp động.

Một lúc lâu sau, Tuệ Đồng tụng xong kinh Phật, mà dư âm trong phòng vẫn bồi hồi không tan suốt cả một quãng thời gian…
……!
Hơn nửa canh giờ sau, lần pháp sự không tính là chính thức của ngày hôm nay đã kết thúc.

Hòa thượng Tuệ Đồng và Sở Như Yên cũng cùng nhau trở lại dịch trạm, sau đó sẽ chuẩn bị pháp sự chân chính hoành tráng hơn.

Trong Phi Hương cung, Huệ phi với dáng vẻ tươi cười cũng trở lại nơi này.

Sau khi đóng cửa và đuổi các hạ nhân cùng thái giám ra ngoài, ả chỉ giữ lại hai cung nữ bên cạnh.

Mãi đến giờ khắc này, nụ cười trên mặt Huệ phi mới tiêu tan trong nháy mắt.

Hơn nữa, ả lập tức tháo chuỗi tràng hạt trên tay phải ra, ném xuống mặt đất.

Theo tiếng “xì xì…” rất nhỏ, cổ tay vốn dĩ trắng nõn của Huệ phi lại xuất hiện một vết cháy rất quỷ dị vào giờ phút này.

“Con lừa trọc đáng chết, không ngờ còn có một chút đạo hạnh như vậy!”
“Nương nương, làm sao bây giờ”, “Có cần phải đi giết hòa thượng này không?”
Trong mắt Huệ phi có ánh sáng lạnh lùng chớp động; ả xừa xoa xoa tay phải, vừa nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thông tri mấy vị kia, ta muốn tên hòa thượng ấy chết ở dịch trạm.

Cả Sở Như Yên kia nữa, cũng cùng nhau chết luôn.

Nhưng tốt hơn hết là làm sao cho cái chết của nàng có thể khiến Đình Lương quốc khó chịu.

Về phần làm sao, không cần ta dạy chứ?”.

Chương 625: Sẽ không chạy a

Sở Như Yên, Lục Thiên Ngôn cùng Tuệ Đồng hòa thượng ba người theo cùng một chỗ tiến cung sứ đoàn đang chạy về dịch trạm, trên đường, Lục Thiên Ngôn cưỡi ngựa theo hộ vệ bảo hộ xa giá, mà Sở Như Yên liền không nhịn được trong xe ngựa hỏi thăm Tuệ Đồng.

“Tuệ Đồng Đại Sư, vừa mới cung trong tình huống đến tột cùng thế nào?”

Tuệ Đồng hòa thượng nhíu mày lắc đầu.

“Kia hồ yêu hảo hảo cao minh, mang theo Bồ Đề phật châu mặt không đổi sắc, so bần tăng trong tưởng tượng còn muốn lợi hại hơn.”

“Kia phật châu đối yêu quái vô dụng sao?”

Sở Như Yên cũng khẩn trương, giờ phút này bọn hắn không biết Kế Duyên ở đâu, mặc dù khả năng rất nhỏ, nhưng vạn nhất Kế tiên sinh không có cùng lên đến đâu.

Tuệ Đồng hòa thượng sắc mặt bình tĩnh như trước.

“Thiện Tai Đại Minh Vương Phật, ta lấy Đại Lương Tự những năm này xem Phật pháp Đạo Uẩn Chi Tượng sáng tạo chân kinh gia trì Bồ Đề tràng hạt, không có tốt như vậy tiêu thụ, nhìn xem không có việc gì không nhất định thật không có việc gì.”

Nói, Tuệ Đồng nhìn về phía Sở Như Yên đạo.

“Yêu nghiệt này chắc chắn rất nhanh xuống tay với chúng ta, nhưng Kế tiên sinh nhất định đã ở trong thành, hôm nay ta cũng không trực tiếp vạch trần nàng bộ mặt thật, đến một lần kiêng kị nàng, sợ nàng vò đã mẻ không sợ rơi, thứ hai, nó cố lấy tầng này thân phận, hơn phân nửa liền sẽ không tự mình xuất thủ, tốt nhất đem mấy cái khác yêu ma cũng dẫn tới, trưởng công chúa điện hạ, tối nay cắt không thể chìm vào giấc ngủ.”

“Ừm! Không bằng đêm nay ta liền cùng đại sư tại trong tĩnh thất cùng nhau tham thiền đi.”

Tuệ Đồng hòa thượng nhướng mày, vẫn là gật đầu đáp ứng, cũng làm cho Sở Như Yên lộ ra nụ cười, mà ngoài xe đầu, Lục Thiên Ngôn ánh mắt không ngừng tại đường đi trong đám người trườn, tâm tính xa so với người bên trong xe khẩn trương, giang hồ cao thủ nàng giao thủ qua nhiều, yêu quái vẫn là lần đầu.

Thời gian dần dần vào đêm, đầu đường cuối ngõ người đi đường đã sớm tất cả đều về nhà, bởi vì hoàng thành cấm đi lại ban đêm quan hệ, dịch trạm bên ngoài mấy con phố trên không không một người, lộ ra mười phần yên tĩnh, vào giờ phút như thế này, có từng đạo ánh mực xẹt qua bóng đêm, cái này quang cực vì nhỏ bé, tựa như hoà vào thiên địa càng hoà vào đêm tối.

Một phần đầu đường, khắp nơi góc tường, một ít mặt đất, còn có một số không trung, những này nhỏ bé ánh mực lấy gác chuông làm trung tâm, di động quỹ tích vạch ra một đóa tản ra hoa, đem bao quát hoàng cung ở bên trong nửa cái kinh thành đều bao phủ trong đó.

Kinh thành tới gần hoàng cung cũng là lớn nhất cái kia dịch trạm bên trong, Sở Như Yên cùng Tuệ Đồng ngồi tại trong tĩnh thất thấp giọng niệm kinh, trong phòng bên ngoài một phần vị trí then chốt đã trưng bày phật môn pháp khí, mặc dù tin tưởng Kế Duyên, nhưng Tuệ Đồng cũng không thể không làm chính mình chuẩn bị, dù sao đối mặt đều không phải tiểu yêu tiểu quái, thậm chí khả năng còn có ma đầu.

Hai người niệm kinh âm thanh đều cực kì thành kính, Tuệ Đồng thậm chí có thể nghe ra Sở Như Yên trong miệng kinh văn cũng mơ hồ mang ra phật âm quanh quẩn, đây là cực kỳ khó được.

Cả bản kinh văn niệm xong, hai người thanh âm cũng tạm thời ngừng lại.

“Trưởng công chúa cành vàng lá ngọc cũng có thể niệm tụng ra nhàn nhạt phật âm, thực sự cùng phật hữu duyên.”

Sở Như Yên cười cười.

“Đại sư không phải là muốn khuyên ta xuất gia a?”

Tuệ Đồng lắc đầu.

“Xuất gia chính là cá nhân chi ý, tâm hướng ngã phật cũng chưa chắc cần xuất gia.”

Sở Như Yên ánh mắt lấp lóe, hoạt bát một câu.

“Vậy là tốt rồi, Như Yên thế nhưng là lòng có **, không thích hợp xuất gia!”

Lời này để Tuệ Đồng phía sau lời nói cũng vì đó trì trệ, nói không nên lời lời gì tới, cũng chính là lúc này, có mấy đạo ánh mực trượt vào trong phòng, thẳng đến tiếp cận trong vòng ba trượng Tuệ Đồng mới phát hiện, lập tức trong lòng giật mình.

“Ai?”

Quát hỏi đồng thời, chấp tay hành lễ tấn công.

“Phanh ~” một tiếng, mang theo một trận sóng lớn giống như Phật quang, nhưng này ánh mực lại tựa như tại Phật quang trung du lặn cá con, dập dờn một chút liền cũng không bị mang bay.

“Hòa thượng kia, đừng động thủ!” “Người một nhà!”

“Phía chúng ta!”

Lập tức mấy cái phương hướng đồng thời có hoặc non nớt hoặc thanh âm thanh thúy xuất hiện, ánh mực cũng hiện ra chân chính hình thái, lại là mấy cái mơ hồ lộ ra linh quang chữ viết phiêu đãng trong không khí.

“Hòa thượng, Đại Lão Gia lệnh chúng ta bày trận đâu!” “Không sai, Đại Lão Gia chính là Kế tiên sinh.”

“Chung quanh một mảnh lớn chúng ta đều chuẩn bị xong, Đại Lão Gia nói tối nay tất có yêu nghiệt đến đây, ngoại trừ chúng ta, còn sẽ có người tới giúp các ngươi, nhưng đây chỉ là tiền hí, trò hay ở phía sau nửa tràng!”

Tuệ Đồng tinh thần đại chấn, những chữ này linh vận cực mạnh, cũng có thể cảm nhận được Kế tiên sinh loại kia đạo uẩn hơi thở, từ trong lời nói cho cùng tự thân tình trạng đều có thể chứng minh bọn hắn lời nói không ngoa, hắn tạm thời đè xuống đối với mấy cái này chữ viết sinh linh sợ hãi thán phục, hỏi đến tối nay sự tình.

“Tiên sinh nói sau nửa tràng là có ý gì?”

Mấy cái chữ viết riêng phần mình hiện lên ánh mực.

“Vậy chúng ta làm sao biết?” “Đúng đấy, Đại Lão Gia cao thâm mạt trắc, một gặp liền biết chứ sao.”

“Vẫn là tên hòa thượng đâu, chút lòng kiên trì ấy không có!” “Không nói, bày trận.”

“Ừm!” “Tốt!” “Đi.”

Mấy đạo ánh mực lóe lên, trong chốc lát kéo lấy nhàn nhạt quỹ tích biến mất, đồng thời cấp tốc làm nhạt, mấy hơi về sau liền Tuệ Đồng Bồ Đề tuệ nhãn cũng khó khăn phân biệt tung tích.

Sở Như Yên ở một bên nhìn xem chỉ cảm thấy hết sức thần kỳ.

“Đại sư, những chữ này vì sao lại nói chuyện, đều thành tinh sao?”

“Ừm, thuộc về tinh quái một loại, thiên hạ chi đại không thiếu cái lạ, nhưng chữ viết thành tinh xác thực chưa từng nghe thấy, nhưng biết Kế tiên sinh có hậu thủ liền an tâm nhiều.”

Trên gác chuông, Kế Duyên cùng Cam Thanh Nhạc đứng tại nóc nhà, nhìn xem phương xa trống trải yên tĩnh đường đi, cái sau bởi vì mãnh liệt khẩn trương cùng phấn khởi, vốn là như cương châm hồ cần căng đến càng thêm khoa trương, tóc cùng hồ cần đều mơ hồ lộ ra màu đỏ.

“Tiên sinh, yêu quái có tới không? Chúng ta đứng như vậy, yêu quái sẽ không phát hiện chúng ta sao?”

Kế Duyên đưa tay chỉ hướng trong thành mấy chỗ, thản nhiên nói.

“Đã tới, có hai cái, không có ma đầu, đều là yêu vật, nơi này là đại trận trận nhãn, bọn hắn không thấy được.”

Nói, Kế Duyên nhìn về phía Cam Thanh Nhạc.

“Cam đại hiệp, đại trận sẽ suy yếu yêu ma, nhưng yêu ma cùng phàm nhân võ giả khác biệt, tới giao thủ cẩn thận một chút.”

“Tiên sinh yên tâm!”

Nói xong câu này, Cam Thanh Nhạc hít sâu một hơi, từ nóc nhà nhảy vọt xuống dưới, lấy khinh công mượn lực thẳng đến dịch trạm, mà Kế Duyên cũng như một mảnh lá cây đồng dạng theo gió bay xuống, mấy bước ở giữa liền càng chạy càng xa, nhưng hắn không có đi hướng đại trận nội bộ, mà là đi hướng ngoài thành phương hướng.

Kỳ thật tới cũng không phải là chỉ có hai cái yêu quái, hai cái này vào trong trận ngược lại là nhất suy nhược hai cái, ở kinh thành bên ngoài còn có một cái yêu quái cùng một cái ma đầu, ngay tại trên quan đạo tĩnh quan trong thành biến hóa.

Dịch trạm bên ngoài, hai cái cung trang ăn mặc nữ tử đi đến dịch trạm bên ngoài, lại phát hiện nơi này liền cái thủ vệ đều không có, Tuệ Đồng hòa thượng đang ngồi ở trong viện nhìn xem các nàng, phía sau một trái một phải đứng thẳng chính là Lục Thiên Ngôn cùng Cam Thanh Nhạc.

“Thiện Tai Đại Minh Vương Phật, yêu nghiệt không mời mà tới, liền từ bần tăng siêu độ các ngươi đi!”

“Phanh ~ “

Tuệ Đồng song chưởng hợp lại Phật quang như sóng, cái này sóng lớn thế mà bóp méo chung quanh ốc xá đường đi, tựa như bây giờ không phải ở kinh thành, mà là tại sóng cả mãnh liệt trên đại dương bao la, hai cái nữ yêu căn bản đứng cũng không vững, vô ý thức muốn bay lên, lại phát hiện nhún nhảy về sau lại không cách nào lơ lửng, phi cử chi thuật vậy mà thi triển không ra.

Một cây ngân sắc thiền trượng từ hậu viện bay tới, bị Tuệ Đồng vững vàng nắm trong tay.

“Nghiệt súc tự vào trong hũ, nhận lấy cái chết!”

Tuệ Đồng trong tay thiền trượng lắc một cái, cả người “Ô ô ~” múa một chút thiền trượng, trước tiên vọt lên, hung hăng hướng phía dịch trạm bên ngoài đánh tới.

“Oanh. . .”

Dù là hai cái nữ yêu nhanh chóng kịp phản ứng trực tiếp nhảy ra, lại như cũ bị Phật quang quét đến, có một loại thiêu đốt đâm nhói cảm giác, mà giờ khắc này Lục Thiên Ngôn cùng Cam Thanh Nhạc một trái một phải công tới, giang hồ cao thủ võ công chiêu thức đều lô hỏa thuần thanh, mà giờ khắc này trên người bọn họ có Minh Vương pháp chú gia trì, xuất thủ uy lực cũng vượt qua thường ngày.

Tuệ Đồng hòa thượng một mực tại niệm kinh, trận trận phật âm lệnh hai cái nữ yêu cực kỳ bực bội, thậm chí đầu nhói nhói, trong tay thiền trượng cũng không dừng lại, thỉnh thoảng liền hướng phía nữ yêu chỗ quét tới.

Cam Thanh Nhạc tình trạng thì mười phần quái dị, mỗi lần cùng nữ yêu giao thủ va chạm, yêu khí liền sẽ kéo theo trên người hắn sát khí, lông tóc chi sắc cũng sẽ có chút đỏ bên trên một phần, hắn động tác mau lẹ như gió, ra quyền cương mãnh như sấm, chỉ cảm thấy yêu quái cũng bất quá như thế.

“Phanh. . .”

Rốt cục một quyền chính giữa cô gái trước mặt trái tim, nhưng Cam Thanh Nhạc lại cảm giác được đối phương cả người giống như không xương, trên nắm tay không có chút nào gắng sức cảm giác.

“Muốn chết!”

Trong lệ thanh, Cam Thanh Nhạc căn bản không kịp tránh đi, nghìn cân treo sợi tóc về sau lại có loại cường đại hậu duệ lực đạo truyền đến, thân thể bị kéo đến về sau tự tránh, nhưng ở trong quá trình này, ngực đã bị đau, một đạo lợi trảo chợt lóe lên, tại trước ngực hắn mở ra một đường vết rách, trong chốc lát huyết quang phun hiện.

“Xì xì xì. . .”

“A. . .”

Cam Thanh Nhạc còn không có kêu ra tiếng, nữ yêu lại đi đầu hét thảm lên, máu này tung tóe đến trên thân giống như thường nhân bị văng đến lăn dầu, làm nàng thống khổ không chịu nổi.

“Hô. . . Nguy hiểm thật! Đa tạ. . .”

Cam Thanh Nhạc nhìn lại, cũng không người kéo chính mình, nhìn nhìn lại chỗ xa xa, Tuệ Đồng hòa thượng cùng Lục Thiên Ngôn ngay tại liên thủ đối phó một cái khác nữ yêu, Tuệ Đồng Đại Sư trước đó đến cỡ nào dáng vẻ trang nghiêm, giờ phút này vung vẩy thiền trượng liền có bao nhiêu hung hãn, thiền trượng huy động mang theo cuồng phong gào thét, đường đi đã bị hắn đánh cho cảnh hoàng tàn khắp nơi.

‘Xem ra là Kế tiên sinh giúp ta!’

“Ha ha ha, cam nào đó bình sinh lần thứ nhất cùng yêu quái giao thủ, cái gọi là yêu quái cũng bất quá như thế, lại đến!”

Ngôn ngữ bên trên khinh miệt, nhưng trong lòng càng thêm cẩn thận, Cam Thanh Nhạc lần nữa phát lực hướng tên kia không ngừng vuốt trên thân như hỏa huyết dấu vết nữ tử phóng đi, nhìn thấy máu của mình tại trên người nữ tử có thể bốc cháy, linh cơ vừa mới động trực tiếp hướng trên nắm tay xóa một phần ngực máu.

Bị máu tươi đến nữ tử cưỡng chế thống khổ, sắc mặt càng thêm dữ tợn, trong miệng răng nanh hiển hiện, trên tay lợi trảo sinh ra, nhưng giờ khắc này nàng đột nhiên cảm giác được vốn là chậm chạp yêu lực trở nên càng quỷ dị hơn, trên tay lợi trảo thế mà đang chậm rãi về sau rút vào đi.

. . .

Bên ngoài kinh thành, một yêu một ma lơ lửng không trung xa xa nhìn qua kinh thành hoàng cung gần bên cạnh, trong mắt bọn hắn thành nội hoàn toàn yên tĩnh.

“Chẳng lẽ kia Tuệ Đồng hòa thượng có thể làm bị thương Đồ Vận chỉ là ỷ vào pháp khí đặc thù?” “Quả thật có chút quái, theo lý thuyết hẳn là nhiều ít sẽ có chút động tĩnh.”

“Ồ? Động tĩnh gì?”

Kế Duyên thanh âm thình lình ở phía dưới vang lên, một yêu một ma trong nháy mắt cúi đầu nhìn lại, gặp một tay áo lớn thanh sam đầu đừng mặc ngọc trâm nho nhã nam tử đang đứng tại trên quan đạo nhìn xem bọn hắn, dù là giờ phút này, nhìn đối phương y nguyên như là phàm nhân, không có chút nào đặc thù hơi thở.

“Các hạ người nào? Nghe lén người nói chuyện, không khỏi quá mức vô lễ!”

Yêu quái kia thanh âm băng lãnh, châm chọc Kế Duyên một câu, sau đó ngẩng đầu một cái, phát hiện nguyên bản đứng chung một chỗ đồng bạn, thế mà chỉ còn lại có ma đạo tàn ảnh, bản tôn không biết đi đâu.

‘Sẽ không chạy a?’

Chẳng biết tại sao, loại này hoang đường suy nghĩ từ yêu quái trong lòng dâng lên. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN