Lãng Khách Vô Danh
Chương 13: Vô Danh vs Tuyết bá
– Vị bằng hữu này, ngươi muốn làm gì vậy? Chúng ta chỉ muốn đưa cô gái này về nhà mà thôi, không hề có ác ý đâu. – Một tên đưa kiếm ra phía trước chất vấn.
Bọn phía sau thì biết điều, lui một bước, im lặng. Lam Vũ đã quá quen với thể loại ngụy quân tử này, dù là truyện hay đời thường anh cũng gặp qua rồi với lục mục đích hôm nay là vui chơi, không phải là nói chuyện đạo nghĩa giang hồ với lũ này, săn ống tay áo lên đưa nắm đấm ra trước mặt bọn chúng:
– Các vị, vui chơi tận hứng nào, tới đi. Các vị có 10s để lên, không lên ta sẽ lên, nhưng mà…chủ động thì vẫn có tinh thần hơn đúng không? – Lam Vũ nghĩ rằng đây là một bữa thử nghiệm xem mình có bị mất kiểm soát nữa hay không, nên muốn dùng lời lẽ kiểu khinh bỉ để chọc giận bọn chúng ra tay giết mình, như vậy lỡ có mất kiểm soát cũng không trách mình được, vấn đề là vẫn không hiểu tại sao mình lại mất kiểm soát, lúc mất kiểm soát mình cũng không có cảm giác gì lạ, đến khi bình tĩnh rồi mới nhận ra mình vừa hành động kỳ quặc.
– Ngươi…ngươi tưởng bọn ta sợ ngươi? – Vâng, cá liền cắn câu, à mà cũng không phải nói là bọn chúng cắn câu, cũng giống Lam Vũ, bọn ngụy quân tử này cần lý do mới có thể xuất thủ đánh người trước mặt người khác được, vậy nên bọn hắn đang chờ câu nói “bất kính” với người khác của Lam Vũ, vừa hay Lam Vũ thõa mãn chúng.
Bọn chúng có hai người rút kiếm xông lên, Lam Vũ không muốn giết bọn chúng nên anh không sử dụng năng lực của tu tiên giả, anh chỉ thủ thế theo kiểu võ karate truyền thống. Gã cầm kiếm mỏng như tờ giấy lao lên định chém ngang người, Lam Vũ chỉ lui một bước, vừa đúng vượt qua tầm quét của kiếm, sau đó ngay lập tức trả cho đối phương 1 đấm ngay bụng, vừa đấm trả thì kẻ còn lại đã vung thanh kiếm khá dài của hắn. Bàn tay Lam Vũ nắm chặt lại, để lộ ra ngón giữa tạo thành hình cái giống khi cốc đầu người khác, anh cốc mạnh vào sống kiếm của hắn, làm hắn đánh rơi thanh kiếm, đá một cước ngay chân làm hắn ngã lăn ra đất.
Bọn hắn cùng lắm chỉ bị đánh gãy xương, có thể khôi phục lại, cảm thấy bọn này chẳng có chút thú vị gì, Lam Vũ đành phải chủ động, trái một đá, phải một đấm, ở giữa một chưởng. Ba người như 3 con cừu non không có lực chống trả đã nằm gọn dưới đất, anh cũng không thấy mình hành động kỳ lạ, cũng không thấy cảm giác hưng phấn hay kích thích tí nào. Chẳng lẽ ngẫu nhiên nó mới hiện ra nhỉ? …..
========Cùng lúc đó ở nhà===========
– Đại ca, ngươi có nghĩ bọn họ có chuyện gì không? Đêm khuya rồi mà chưa về. Nhất là Thiên Thiên tỷ trước giờ chưa bao giờ rời khỏi nhà lúc trời tối cả. – Tuyết Tiên Nhan lo lắng đi qua đi lại hỏi.
– Không có chuyện gì đâu, muội đừng lo lắng quá, nếu tới nửa đêm mà họ chưa về, ta sẽ đi tìm, bọn họ là người bình thường, chạy đâu xa được chứ. Đừng lo lắng. – Tuy nói vậy nhưng Vô Ưu cũng lo lắng cho hai người kia lắm, nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại nghĩ rằng nhị đệ nhất định không có chuyện gì xảy ra.
– Dạ! Bọn họ ra ngoài cả ngày rồi chắc đói lắm, để muội kêu người nấu thức ăn trước đã. – Con gái lúc nào cũng nghĩ chu đáo hơn con trai về khoản chăm sóc mà.
Đúng lúc đó có một gia nhân Tuyết phủ chạy vào quỳ xuống báo:
– Tiểu thư!
Tuyết Tiên Nhan khôi phục lại bộ dáng chủ tử, không còn lo lắng nữa:
– Chuyện gì?
– Lão gia dặn tiểu thư ngày mai có Tây Hoa đại hiệp giá lâm, có dẫn theo một vị công tử, người muốn tiểu thư sáng sớm mai hồi phủ. Ngài có dặn thêm là ngài có nghe nói tiểu thư có 2 vì ca ca kết nghĩa, ngài rất muốn gặp, hi vọng tiểu thư có thể dẫn theo 2 vị công tử cùng về.
– Cha ta à? Được, về báo lại với cha ta mai ta sẽ dẫn 2 vị ca ca tới.
Tuyết Tiên Nhan suy nghĩ một chút rồi nói với Quỳnh Vô Ưu:
– Đại ca! Ngày mai ngươi đi với ta chứ?
– Hm? Không phải mai nhà muội tiếp đại hiệp nào đó sao. Ta tới thì làm gì?
– Chắc chắc tên tiểu tử con lão muốn tới đây đánh chủ ý tới muội, muội không thích những tên bất tài như thế, cái gì cũng nhờ trưởng bối, huynh đi nhé? Muội rủ thêm nhị ca nữa. Cha muội cũng muốn gặp hai người nữa.. – Vẻ mặt tội nghiệp cầu xin.
Trầm ngâm một lúc rồi Quỳnh Vô Ưu cũng gật đầu:
– Ừm, vậy mai đi thì báo ta. – Anh không thích giang hồ ồn ào thị phi một chút nào nhưng mà vì tam muội đành phải ráng vậy.
==================Bên khu rừng tăm tối=================
– Chán phèo! Chẳng có gì thách thức cả, các ngươi cú… – Mặc dù anh đã không sử dụng bất cứ năng lực đặc biệt nào rồi nhưng mà vẫn còn khả năng quan sát phán đoán nhạy cảm của người tu thần mà không thể ẩn được, nên mặc dù anh chỉ sử dụng võ đường phố hiện đại cũng đánh vỡ mồm bọn kia ra rồi, đang nói thì bị cắt ngang.
– Mày..mày cút xa ra cho ta! Nếu không..nếu không ta sẽ giết con ả này. – Đăng sau Lam Vũ đã có kẻ không chiến mà lén lút bắt Thiên Thiên với thanh kiếm đang kề cổ cô ấy.
Không giống như tưởng tượng của gã, hoặc là tên kia là kẻ vô nhân tính vô tình đi ngang qua đây, gã sẽ chọc giận hắn, hắn bất chấp tính mạng của cô gái kia tiễn 2 người lên bảng một lúc luôn(die). Hoặc nếu may mắn thì tên kia có thể là người quen của con ả này hoặc ít nhất hắn cũng là một người hiệp nghĩa, mình sẽ lợi dụng được cơ hội này chạy thoát. Hắn chỉ thấy Lam Vũ từ từ quay đầu lại, hắn không biết rõ đằng sau chiếc mặt nạ đen tối kia là cảm xúc gì, nhưng hắn có cảm giác hình như mình đã chọc vào một tổ ong rồi thì phải. Đúng như hắn cảm nhận, lúc này Lam Vũ đang rất tức giận, anh ghét nhất là những kẻ dùng người khác để uy hiếp mình, dù có quen hay không.
Có lẽ là anh ảnh hưởng trong các bộ phim truyện hiện đại mà mình hay coi trước kia, khi nhân vật chính sắp hoàn thành một cái gì đó quan trọng của đời mình thì chắc chắn có đối thủ của anh ta xuất hiện và lấy người thân(bạn bè, vợ, con chẳng hạn) của anh ta ra đe dọa để anh ta phải từ bỏ việc mình sắp hoàn thành, rồi cuối cùng anh ta đã mất đi thứ mình cố gắng làm bấy lâu nay nhwung bù lại anh ta nhận được tình cảm sâu sắc hơn từ người mình cứu được, âu đó cũng là quy luật bù trừ, thể hiện được sự gay cấn của bộ phim truyện mà còn thể hiện rằng đời không có chuyện gì là hoàn hảo. Nhưng mà những lúc như thế Lam Vũ ức chế lắm, ức thay nhân vật chính cơ, đôi khi anh còn nguyền rủa lũ phản diện nữa. Thế nên giờ anh cực kỳ ghét bị những thứ thế này.
– Mày vừa từ chối quyền được sống rồi đấy. – Anh tự dưng nói bằng một câu tiếng việt, khiến tên kia không hiểu gì hết nên vẫn tiếp tục đe dọa.
– Nếu ngươi không chịu thì… – Hắn vừa nói vừa đưa thanh kiếm gần cổ Thiên Thiên hơn, cô gái thì sợ quá nhắm tịt mắt rồi, nước mắt dàn dụa nhưng không khóc nên lời. Chưa kịp buông hết lời đe dọa thì Thiên Thiên ngã xuống đất, còn hắn nhận ra hắn đang bay trên không, à không phải, là bị người túm cổ lên mới đúng.
Nhìn xuống mặt đất cách mình 30m, hắn phát hoảng:
– Á aaaaaaaaaaaaaaaaa.
– Sợ không? – Lam Vũ hỏi hắn.
Do bị bóp chặt cổ nên hắn không nói được một lời chỉ có thể gật đầu, Lam Vũ lại tiếp:
– Vậy ngươi có có biết cô gái dưới kia lúc nãy cũng sợ không? Lần sau có sống lại kiếp khác thì nên nhớ hãy nghĩ về cảm nhận của những người yếu đuối trước khi ngươi bắt nạt nhé.
Nói xong Lam Vũ dùng cả lực tinh thần của mình đánh ra một chưởng làm tên kia biến thành tro bụi ngay lập tức. Nhẹ nhàng không vương lại chút máu bẩn nào. Móng tay anh mọc dài ra 10cm, phất tay một cái lực tinh thần của trào ra tạo ra một đường rãnh dài 3km dẫn tới Hoàng Thành. Rồi nói to:
– Cô gái, đi theo rãnh này cô sẽ về lại được nhà.
Xong lại dùng tinh thần cảm ứng phụ cận bán kính 50km xung quanh, rồi nắm chặt tay thở dài:
– Trong tầm nhìn lại không có đối thủ, toàn là những kẻ yếu kém, thật đáng tiếc! Ta cần đối thủ để có thể thăng tầng 4. – Biến mất giữa khoảng trời.
Sau khi Lam Vũ biến mất 15 phút thì Thiên Thiên mới hoàn hồn, nín khóc. Cô đang đắn đo không biết có nên nghe theo lời của gã đeo mặt nạ kia không? Nhưng mình đâu còn lựa chọn nào khác, cô đành lủi thủi đi theo con đường mà Lam Vũ đã vẽ ra, 5 người đang ngất thì vẫn ngất, khi tỉnh dậy chúng vẫn không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì. Đi được nửa đoạn đường thì Thiên Thiên gặp Quỳnh Vô Ưu, anh ta hỏi:
– Cô nương, cô có sao không? Nhị đệ ta đâu?
– Ta không biết, ta không có gặp hắn. – Rồi vô thức tiến về phía trước, trong ngực vẫn đang ôm con thỏ, chuyện tối đả kích rất lớn đến tinh thần của Thiên Thiên, y như con nít vừa nhìn thấy quái vật vậy.
Quỳnh Vô Ưu thấy vậy liền biết trong rừng đã xảy ra chuyện rồi, có thể bây giờ tinh thần cô gái chưa ổn định nên anh có hỏi cũng không hỏi được gì, đành về đợi tam muội hỏi vậy, không biết nhị đệ đã đi đâu rồi. Đi tới hết vết rãnh tức là dừng ở cổng thành thì Thiên Thiên dừng lại, không đi tiếp nữa, nãy giờ cô chỉ là hành động vô thức thôi, nên lúc vết rãnh vừa hết cơ thể không biết có nên đi tiếp hay không. Quỳnh Vô Ưu chờ 5 phút vẫn thấy cô nương kia đứng im không nhúc nhích, dường như không có ý định đi vào thành thì mới mạnh dạn hỏi:
– Thiên Thiên cô nương, chúng ta vào thành thôi, tam muội của ta rất lo lắng cho ngươi đấy. Thiên Thiên cô nương. – gọi mà thấy hình như đối phương không để ý tới mình.
Anh mới bắt đầu tiến sát lại tai Thiên Thiên, gào:
– Thiên Thiên cô nươnggggggggggggggggggggggg.
Quả nhiên Thiên Thiên giật mình tỉnh lại:
– Hả? Ngươi là đại ca của tiểu Tuyết phải không? Sao ngươi hét trước mặt ta thế?
– Hả? Cái gì? Cô gọi nhị đệ ta là Cửu ca mà sao lại gọi ta như thế. Mà sao cô không đi tiếp, về nhà thôi, tiểu tam lo cho cô lắm đấy.
– À..ừ. – Rồi ôm con thỏ trắng đi vào thành, Quỳnh Vô Ưu đi theo.
Trong lúc đó thì Lam Vũ vẫn bay lượn trên bầu trời tìm kiếm đối thủ…………
================Trở về căn nhà của 3 anh em===================
Quỳnh Vô Ưu sau khi đưa Thiên Thiên về nhà của mình thì kiếm một chiếc ghế ngồi bên cạnh, quyết không tham gia vào cuộc nói chuyện của các cô gái, anh ta vẫn có cảm giác Lam Vũ không vấn đề gì nên không đi tìm. Tuyết Tiên Nhan thì được giao nhiệm vụ chăm sóc cho bà chị vừa mới hoàn hồn, cùng hỏi về tung tích của nhị ca:
– Thiên Thiên tỷ tỷ, tỷ thật sự không sao chứ? Sao lại lạc trong rừng thế? – Sau khi bảo hạ nhân mang thức ăn lên thì mới bắt đầu hỏi.
– Ta..ta không sao, cũng không biết gì cả, ta mãi chạy, lạc lúc nào không biết. – Đang đói nên cô gái Thiên Thiên này ăn rất nhanh.
– Thế..thế tỷ có thấy nhị ca của ta đâu không? Huynh ấy chạy theo tỷ mà?
– Không, ta không thấy hắn đâu cả, có lẽ hắn lạc rồi cũng nên, hoặc đi chơi rồi, hắn lớn rồi, lại là nam tử, muội sợ cái gì.
– Muội không lo về điều ấy, nhưng mà giang hồ hiểm ác, ai biết được chuyện gì xảy ra. – Nghe vậy thì Tuyết Tiên Nhan bắt đầu hơi lo.
– Ưm..ưm..ngoàm. – Thiên Thiên vẫn cố nhai bánh bao, dù sao đây cũng là nhà của chị em thân thiết nên cô nàng không ngại gì cả, không cần giữ hình tượng thục nữ…mà quên có một anh chàng đang ngồi bên cạnh.
– Ôi! – Tuyết Tiên Nhan lau mồ hôi trán, bó tay rồi, thôi đợi bả ăn xong rồi mình với đại ca đi tìm vậy.
Cuối cùng cũng ăn xong, Thiên Thiên thổi một hơi:
– No rồi! Tí nữa lúc nãy ta đói chết mất.
– Thiên Thiên cô nương, vậy lúc nãy trong rừng ngươi gặp những gì? – Chờ Thiên Thiên ăn xong Quỳnh Vô Ưu mới hỏi.
– À đúng rồi, sao quần áo tỷ bị rách vậy, người cũng rất bẩn. – Giờ Tuyết Tiên Nhan mới để ý.
– Hihi! Nói ra thì ngại, ta chính là bị bé con này đuổi chạy mà té đây. – Thiên Thiên đưa con thỏ ra trước mặt.
– Trời ạ! Tưởng gì. – Tuyến Tiên nhan cảm thán.
– Chỉ vậy thôi sao! Ta thấy bộ dạng của cô lúc ta gặp được rất sợ hãi, vừa mới khóc xong, vì sao thế? Chẳng lẽ vì con thỏ nhỏ này? – Anh vẫn không tin một cô gái vì con thỏ cô ta đang ôm mà sợ hãi đến như vậy.
– À không phải, ta có gặp một nhóm người. Ta nhờ bọn chúng đưa ta về thành.
– Hm? Người? Bọn chúng có làm gì tỷ không?
– Không có! Chúng nhận lời giúp ta về nhà với 1000 lượng vàng. Thế nhưng chưa kịp dẫn ta đi bọn hắn gặp một gã quái đản, hình như gã giết hết bọn chúng rồi.
– Gã quái đản? – Không ngờ Tuyết Tiên Nhan và Quỳnh Vô Ưu cùng đồng thanh.
– Ừm! Gã đó cả người mang áo choàng màu đen, đeo mặt nạ. À mà không biết đó có phải là người không nữa.
– Không phải người? – Cả 2 người lại đồng thanh.
– Ừ, gã ta có thể bay. Gã có thể lơ lững giữa không trung nữa nên ta mới nói có thể không phải người, người làm sao có thể bay chứ, ta có nghe nói người trong giang hồ biết khinh công, có thể nhảy cao, xa cũng có thể làm mình rơi xuống chậm hơn, có thể đứng trên đầu ngọn cỏ nhưng hắn ta hoàn toàn lơ lững giữa không trung.
– Hả? Vậy gã dùng vũ khí gì? – Lần này cả 2 người vẫn đồng thanh.
– À nhắc tới vũ khí ta mới khẳng định hắn chắc chắn không phải là người rồi, có thể là yêu quái hoặc thần tiên đấy. Hắn dùng tay và chân của mình thôi, nhưng..nhưng cái đường rãnh như kiếm chém kéo từ rừng vào thành là do một..một cái phất tay của hắn, hắn bảo ta đi theo đường rãnh hắn tạo ra thì sẽ về đến nhà. Hai người đừng tìm hiểu nhiều nhé. Có khi hắn vẫn ở đâu đây quan sát chúng ta, nếu như làm hắn không vừa lòng thì không xong đâu.
Lần này thì Quỳnh Vô Ưu và Tuyết Tiên Nhan lại nói 2 câu khác nhau:
– Không thể nào!!!! – Quỳnh Vô Ưu bật mình đứng dậy.
– Vô Danh ma đầu? – Còn Tuyết Tiên Nhan thì há mồm ra.
Thiên Thiên thì không hiểu hai người kia đang nói cái gì cả. Dù sao cô cũng không phải là người giang hồ nên không biết nhiều lắm, cô cũng sợ gã kia nữa.
– Thiên hạ còn có cao thủ như vậy sao? – Quỳnh Vô Ưu thì thẫn thờ.
– Vô Danh ma đầu vốn là cao thủ tuyệt thế mà, chỉ sau ngũ bá thôi. – Tuyết Tiên Nhan thì cho là hiển nhiên.
– Muội chưa thấy vết rãnh mà hắn tạo ra đâu, dài tới tận 3km, sâu 1m. Ta đã xem kỹ, tưởng là do ai đó dùng nội lực chưởng phá liên tục, ai ngờ là do một cái phất tay nhẹ. Muội còn nghĩ hắn yếu hơn ngũ bá sao?
– Hả? Chuyện này…để mai muội hỏi cha muội xem ông ấy có thể làm được như vậy không?
– Ta mệt rồi, muốn đi nghỉ. – Thần sắc của Quỳnh Vô Ưu không tốt tí nào.
– Tỷ tỷ cũng đi nghỉ đi. Muội đi phân phó hạ nhân chuẩn bị cho ngày mai đã. – Tuyết Tiên Nhan là tiểu thư của một thế gia giang hồ, thế nên cô rất quan tâm đến các cao thủ xuất hiện trên giang hồ.
Tự dưng một vấn đề gây chú ý xuất hiện thế là họ quên mất Lam Vũ luôn. Anh hiện vẫn còn lang thang khắp nơi, cố tìm ra đối thủ đủ mạnh để đánh một trận, trạng thái này của Lam Vũ không được bình thường tí nào, trong ý thức chỉ còn có đánh lộn mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, có sẳn chiếc xe ngựa lớn 4 con chờ bọn họ trước của, Tuyết Tiên Nhan vẫn đi qua đi lại:
– Sao nhị ca vẫn chưa về nhỉ?
– Có lẽ nhị đệ gặp cảnh nào đó hữu tình rồi ngồi luôn ở đó viết nhạc của nên, chắc là vậy? – Tuy rằng vẫn còn cảm giác kia nhưng anh ta bắt đầu lo lắng.
– À, cũng có thể! Nhị ca có lẽ cũng không phải là người bình thường đâu. Chúng ta đi thôi, không thể chờ nữa, cha muội rất ghét sự trễ nãi, ông ấy sẽ mắng muội mất. – Cô nàng chợt nhớ tới lời đánh giá của 2 vị hộ vệ cao thủ của mình trước kia về Lam Vũ nên đành tự trấn an mình rồi vội đi, cô vẫn rất kính sợ cha mình.
Hai người đành bước lên xe ngựa, xe ngựa bắt đầu chạy. Chạy 2 tiếng sau cũng tới được Hàn Tuyết sơn trang của Tuyết gia, xe của Tuyết Tiên Nhan dừng trước cửa, phía trước bọn họ đã có xe ngựa khác đậu rồi. Trong xe có 2 người một gìà một trẻ bước ra, già chắc cỡ 50 đạo mạo hiền lành tướng đại hiệp quân tử, trẻ thì 17 anh tuấn dắt kiếm bên hông rất có khí thế. Quỳnh Vô Ưu bước xuống trước, Tuyết Tiên Nhan xuống sau, hai người kia liền thấy bọn họ, lão già thì nhẹ nhàng gật đầu chào, còn trẻ thì tiến lên chào hỏi:
– Tiểu Nhan! Ngươi còn nhớ ta không, Tạ Yên Minh đây! Hồi 8 tuổi, chúng ta đã chơi cùng nhau đấy! – Hắn hoàn toàn quên mất Quỳnh Vô Ưu, sau đó thấy Tuyết Tiên Nhan không trả lời mới nhận ra mình thất thố:
– À, ta thật có lỗi! Xin chào vị huynh đệ này, ngươi tên gì?
– Ta tên Quỳnh Vô Ưu, chúng ta cũng không quen biết, ngươi không cần chào hỏi đâu, k…- Đang nói thì vô ý nhìn qua lão già khiến Quỳnh Vô Ưu giật mình trong thoáng chốt, rồi lại trở về bình thường.
– Thì ra là Quỳnh thiếu hiệp, ngưỡng mộ đã lâu.
– Hahaha, toàn những lời sáo rỗng ngốc nghếch, huynh ấy là văn nhân thì thiếu hiệp với ngưỡng mộ gì chứ, ngươi bị ngu à? – Không thích hắn chút nào nên Tuyết Tiên Nhan sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích đối phương.
Ặc..gã Yên Minh ngậm mồm lại ngay, không ngờ Hàn Tuyết sơn trang cũng có văn nhân ngoại tộc tiến vào, chẳng lẽ, Tiểu Nhan thích gã thư sinh này? Trong nháy mắt hắn hiện ra địch ý với Quỳnh Vô Ưu. Quỳnh Vô Ưu chợt nói:
– Tiểu Nhan, gần đây có một nơi mà lúc trước ta với Cửu hay tới, có lẽ giờ đệ ấy đang ở đó, ta đi tới đó đây, nếu gặp ta sẽ dẫn hắn về đây. Muội vào nhà trước đi. – Quỳnh Vô Ưu đương nhiên biết gã kia đang định tấn công tam muội mình, thế nên anh mới gọi tam muội là Tiểu Nhan thay vì tam muội hay tiểu tam.
– Dạ! Vậy huynh mau đi đi! Muội ở nhà chờ! – Cô nàng cũng thông minh nên phối hợp diễn xuất ngay.
Quỳnh Vô Ưu chạy đi mất, Tuyết Tiên Nhan dẫn đường cho 2 vị khách vào nhà. Dẫn họ đi dạo xung quanh sơn trang rồi một tiếng sau mới dẫn vào đại sảnh, cha của Tuyết Tiên Nhan, gia chủ Tuyết gia, Tuyết Vô Song, một trong ngũ bá trong võ lâm, chiếm giữ vị trí phía Đông, ngoại hiệu Băng Thiên Tuyết Địa. Hai người khác kia bước vào đại sảnh, việc đầu tiên bọn họ làm là vái chào lão:
– Bái kiến Tuyết gia chủ, hôm nay cha con tại hạ mạo muội làm phiền một phen, mong ngài thứ lỗi.
– Không ngại..không phiền, haha. Tây Hoa đại hiệp nổi danh một phương đến đây thăm Tuyết gia nghèo nàn đây mới là vinh hạnh của ta. – Đương nhiên Tuyết Vô Song thật sự xem gã Tây Hoa này không ra gì cả, chỉ nói những lời khách sáo thôi.
– Ta xin được giới thiệu, đây là Tạ Yên Minh, khuyển tử của tại hạ. Còn không mau chào Tuyết lão gia. – Lão cũng không phải dạng vừa, chưa gì đã bảo con mình gọi Tuyết Vô Song là lão gia rồi, ý nói như người trong nhà vậy.
– Bái kiến Tuyết lão gia.
– Ngoan ngoan, haha! Đại hiệp thật sự là có phước, không như ta, nhà chỉ có một đứa con gái, mà nó chỉ thích đèn sách, haha.
– Lão gia quá khen. – Hắn ôm quyền vái một cái nữa.
– Tiểu Nhan, mau ngồi họ ngồi.
– Dạ! – Tuyết Tiên Nhan nghe cuộc đối thoại của họ mà bĩu môi khinh bỉ, toàn những gã dối trá, kể cả cha cô nữa.
Bỗng dưng một bóng người xuất hiện phía sau lưng 2 người kia. Một người mặc áo choàng đen che khắp người, đeo mặt nạ quỷ, hắn lơ lững ở giữa căn nhà. Tuyết Vô Song phản ứng rất nhanh:
– Vị bằng hữu này có phải là Vô Danh không? Tiểu Nhan, lấy ghế cho Vô Danh tiền bối luôn. Mời ngồi. – Ông ta không hổ là bá chủ một phương, khí độ cũng rất tốt khi đối xử với một người vô cớ vào lãnh địa của mình như vậy.
– Đa tạ, Tuyết gia chủ khoản đãi, thật có lỗi quá. Ta tới nơi này giết người, vì thế nên không thể ngồi xuống rồi, mong ngài thứ tội, ngày khác ta sẽ đến đây tạ tội. Tạ Yên Khánh, một kẻ vô sỉ, lòng lang dạ sói, bán đứng bằng hữu cầu vinh, chuyên đánh lén sau lưng, ném đá dấu tay, phán quyết cái chết. – Nói xong cả người hắn bốc ra từng làn khói màu đen quỷ dị, vung chưởng về phía Tây Hoa đại hiệp kia.
– Khoan đã, không được động thủ ở Tuyết gia. – Không hổ danh là ngũ bá, Tuyết Vô Song rất nhanh lao tới đánh một chưởng vào gã Vô Danh kia.
Nhanh đến nổi gã Vô Danh phải thu lại chưởng của mình mà né người sang một bên, sau đó trả lại Tuyết Vô Song một chưởng ngay lưng. Nhưng nhờ vào nội lực thâm hậu mà Tuyết Vô Song không hề hấn gì, chỉ lùi một bước, đúng là Tuyết Vô Song mạnh hơn Vô Danh nhiều nhưng mà đây là nhà ông ta nên ông ta không dám đánh quá mạnh, lại Vô Danh có thân pháp quỷ dị, lơ lững lạng lách giữa không trung nên cục diện tự dưng trở thành dằng co. Cứ như một con cá heo đánh nhau với một con sư tử vậy, chả bao giờ chạm được nhau.
Vừa trùng hợp lúc đó *Lam Vũ* đang mãi bay ở cách đó 30km, anh hú lên:
– Yaaaaaaaaaa! Có đánh nhau, có kẻ mạnh, có đôi thủ,hahaha. – Gào xong tăng tốc lên thật nhanh bay về phía Hàn Tuyết sơn trang.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!