Lãng Khách Vô Danh
Chương 44: Haha, dám dùng Hư Không chi đạo đối phó ta?
Sau khi đã đăng ký, Lam Vũ được chỉ định qua bên Chân Linh cảnh xếp hàng. Tới nơi thì thấy cả một hàng dài người đứng xếp, bốc thăm gì đó, nghe qua thì ra là bốc thăm lôi đài. Lam Vũ cũng bước vào hàng, chờ tới lượt bốc thăm, anh thầm than đệt mợ, nếu theo cái hàng chừng tính người theo đơn vị chục ngàn thế này thì cả tuần cũng chưa chắc tới lượt mình mất. Rảnh rỗi đi nghe ngóng, bọn họ bàn luận về thể thức của cái tuyển dụng “vệ sĩ” này một chút, tất nhiên là không phải anh có hứng đi làm vệ sĩ cho người khác, mà cũng không muốn đi làm, anh đang định là sau khi được tuyển, bọn họ dẫn anh ra khỏi cái thế giới này thì anh sẽ “đào ngũ”, ai trách anh được chứ, trách thì làm gì, truy sát à, trừ phi truy đến là một lũ cao to đen hôi không dùng linh lực thì may ra còn ngại tí, cơ mà bọn nó thì anh chỉ cần dùng cổng không gian bỏ chạy, chúng là được gì đâu, nên anh căn bản là vô ưu vô lo.
Sau khi nghe ngóng khắp nơi mới biết là cái hội tuyển này có tất cả 10 lôi đài, nhưng mà nếu mỗi lôi đài đều có hàng chục nghìn người đến cả triệu người vậy đấu khi nào cho xong, tất nhiên là bọn họ có cách, đó là quần đấu, mỗi lôi đài sẽ được phân chia ra một khu vực khá chật hẹp, chừng bằng một cái thị trấn nhỏ ở thế kỷ 21, từng đó người ở trong đó phân chia thắng thua, 100 người còn sống sót hoặc còn có khả năng đi tiếp sẽ được tuyển chọn vào đấu lôi đài, nghe có vẻ tàn khốc, nhưng trong lòng mỗi con người ở thành phố Hỗn Loạn này đều có tư tưởng tiến lên không nhờn, biết chết nhưng vẫn lao vào, vì tương lai có quyền, có sức mạnh, bọn họ chẳng lùi mà cũng chẳng thể nào lùi, nếu không tham gia thì sẽ không có cơ hội được Lam gia bồi dưỡng, mà không có cơ hội thì vẫn yếu như vậy, ở thế giới Hỗn Loạn đâu ai có thể cam đoan ngày mai mình còn sống hay chăng chứ(Trừ tứ đại vương giả)! Nếu như vậy thà lựa chọn chết nhưng có thể có một ít cơ hội trở thành cường giả còn hơn là chết lãng xẹt không hiểu vì sao! Muốn bằng chứng? Đơn giản, 4 đại vương giả của thế giới Hỗn Loạn khi xưa đều đỉnh cấp hộ vệ của Lam gia, theo Lam gia gia chủ chinh chiến khắp Lam Thiên Vực và vùng đất Hỗn Loạn này, xác định vị trí bá chủ của Lam gia ở đây.
Sau khi chinh chiến chấm dứt, bọn họ mới được Lam gia gia chủ cho nghỉ ngơi, không cần làm chức hộ vệ nữa, muốn thưởng bọn một thứ gì đó cho xứng với công lao, Lam Thiên Vực chính là căn cơ của Lam gia, nếu cho bọn họ đất ở đây thì lâu ngày có thể tình hình sinh biến, nên suy nghĩ kỹ thì quyết định tặng luôn thế giới Hỗn Loạn cho bọn họ cai quản, thế là bọn họ muốn trở thành những người cai quản vùng đất bóng tối này thay Lam gia, chỉ là thay thôi, mỗi 10 năm Lam gia đều từ nơi chết chóc này tuyển ra khá nhiều hộ vệ ưu tú cho con cháu của mình…
============Trận chiến lớn ở Kim Tiên Lục ==========
Một ngày một đêm qua ở phụ cận Lãng gia vực, không xuất hiện âm thanh phá trời, cùng với ánh sáng rực rỡ cả ngày lẫn đem, cuối cùng trận chiến cũng có hồi kết. Ánh sáng rực rỡ cũng đã trở nên le lói, trở lại chiến trường, 14 người chiến với nhau mà giờ đây chỉ còn có 13 người, 4 người bị thương nặng. Người con trai với đôi cánh màu vàng là một trong 4 người đó, ánh sáng như mặt trời giữa trưa của hắn đã trở nên yếu ớt như ngọn nến trước gió, hắn thở dốc, người đầy máu, người trên chiến trường ai cũng chật vật nhem nhuốc, chỉ có riêng Thái Tôn vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là tay áo rách một đoạn thôi, hắn lạnh lùng nhìn Dung Vĩnh Hằng. Dung Vĩnh Hằng tuy đã kiệt sức nhưng mà tâm hồn không hề nguội lạnh mà càng thêm kích thích, một trưởng lão Lãng gia cầm một cây côn rồi hóa lớn lên công tới phía Dung Vĩnh Hằng:
– Chết đi đồ ngông cuồng! Đền mạng cho thất đệ ta, AAAAAAAAAAA! – Trên mặt nổi đầy gân xanh, mắt rất nhiều tơ máu, phải biết người em thứ 7 của lão chính là người chết duy nhất trong trận chiến này.
Không đủ năng lượng duy trì tiếp trạng thái Vĩnh Hằng Thiên Cổ để chiến đấu, hắn hóa giải nó rồi lóe lên một chút ánh sáng vàng, biến mất tại chỗ! Xuất hiện cách đó 2km, hắn cười lớn:
– Lúc trước, ta không biết sau này ta có chết hay không! Người muốn giết ta nhiều lắm, bọn hắn chẳng có ai yếu hơn các ngươi cả! Nhưng mà bây giờ, ta biết người giết được ta chỉ có chính mình mà thôi, haha! Đừng phí sức nữa, để dành chút thời gian cuối cùng để bảo vệ cho tốt Thái Quỳnh của ta, ngày ta trở lại nếu nàng có đứt một sợi tóc thì Lãng gia sẽ trở thành quá khứ, ngươi tin ta làm được mà phải không? Chắc biết ta một đường từ Nguyên Linh đỉnh phong lên Thiên Linh chỉ có hơn 1 năm thôi! – Hắn cười tự tin, không hề ngông cuồng tí nào, vì hắn có tiền vốn, hắn có tư cách này, là một người kiêu ngạo! Hắn đe dọa người ta cũng chỉ vì muốn bảo toàn người con gái của hắn trước đã, hắn sợ lúc hắn đi rồi bọn họ sẽ làm khó cô, thế nhưng giờ hắn không thể ở lại đây nữa, cha Thái Tôn kia vẫn còn nguyên vẹn chưa sứt mẻ, hắn vẫn chưa phải đối thủ của tên Thái Tôn này, nãy giờ tên Thái Tôn chỉ thỉnh thoảng ra vài chiêu mà hắn chủ chật vật rồi, nhưng mà ít nhất hắn cũng đã trả được một đòn ra trò rồi.
– Hừ! Tiểu ngông cuồng, người tưởng bây giờ ngươi còn có thể sống sót rời khỏi đây sao? Ta cũng công nhận ngươi là một thiên tài, thiên tài hạng nhất trong đám thiên tài ta đã từng thấy, nhưng như vậy thì sao, nếu đã chết thì không còn là thiên tài nữa. – Thái Tôn lãnh giọng nói, đối với hắn tên này đã có chút uy hiếp rồi, phải thừa dịp chưa lớn lên mà bóp chết mới yên tâm được.
– Thái Tôn đúng không? Ngươi chờ đó đi, biết điều thì không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sau này ta trở lại không chỉ mình người là gặp chuyện không hay đâu, còn có thân nhân của ngươi nữa, ta sẽ nhổ sạch, haha! Nhân tiện nhắc nhở tên đồ đệ cưng thứ 3 của ngươi, đừng có gặp ta trên đường, tạm biệt! – Nói chưa hết câu thân ảnh của hắn đã mờ nhạt dần.
Thái Tôn gầm lên:
– Chạy đi đâu!!!!!!!!!!! -Trên trời mây mù bị tản ra, một bàn tay khổng lồ như úp xuống, 5 ngón tay như 5 cây cột chống trời găm thẳng xuống mặt đấy, linh lực cuồn cuộn tràn ra, đến lĩnh vực của riêng hắn, lĩnh vực không gian, một lĩnh vực thuộc hàng đỉnh cấp trong các lĩnh vực cũng tuôn ra luôn, không gian xung quanh bị phong tỏa lại, ngay cả một con ruồi muốn đập cánh cũng không được, vạn vật đứng im. Mười một trưởng lão Lãng gia kinh hãi, Linh cảnh quả nhiên quá hùng mạnh, không phải người như bọn họ có thể chống cự được, cả người bọn họ cứng đơ như bị bóng đè vậy, muốn cử động cũng không được. Thái Tôn dùng tay trảo một cái Dung Vĩnh Hằng lại trở về trước mặt nó:
– Hừ! Ta đã nói rồi, ngươi chạy không thoát khỏi tay ta đâu! Còn lời gì trăn trối thì nói đi, nể ngươi là một thiên tài vạn năm khó gặp, ta có lẽ sẽ đáp ứng! – Ánh mắt lãnh đạm như nắm giữ sinh tử của người khác.
Dung Vĩnh Hằng không có hoảng sợ, ngược lại nét cười trên mặt ngày càng đậm, sau đó cười lớn:
– Tưởng thế nào! Tưởng đạo của ngươi ghê gớm thế nào, ta còn muốn đắn đo nghiên cứu đối phó một chút! Thì ra là không gian chi đạo! Nực cười, chút không gian chi đạo đó mà đòi giết ta, hahaha! Nói cho ngươi sốc chơi, ta có quen biết một người cũng là tu không gian chi đạo, trình độ không gian chi đạo của hắn đã tới mức thiên hạ vô song, so với hắn ngươi chẳng là gì cả. Bởi vậy… – Nói tới đây hắn nhếch mép cười.
– Nói càn, đệ nhất không gian đạo là Hư Tôn của Hư Không môn còn chưa dám xưng thiên hạ vô song! Hắn cũng không dám khinh thường không gian đạo của ta! Nói mau, nếu không nói được ta bóp chết ngươi! – Hắn gầm lên giận dữ, cái hắn luôn tự hào nhất chính là không gian chi đạo, nay lại bị người chê.
– Haha, dám tự xưng Hư Tôn, còn có Hư Không Môn nữa à! Thú vị, thật mong được thấy hắn biết có người lấy danh mình sẽ hành động thế nào! Haha, thôi, ta mệt rồi, thôi nhá! Đi nhá! – Hắn thật muốn coi Bạch Hư Không khi biết có người lấy tên mình làm hiệu thì sẽ thế nào, hắn nhớ năm đó, nguyên cả một vũ trụ, bất cứ thế lực hay cá nhân nào lấy tên Hư Không lấy không gian chi đạo làm hiệu đều bị Bạch Hư Không một tay đàn áp hết, không thần phục thì tận diệt! Cuối cùng cả vũ trụ vô biên lúc đó chỉ có duy nhất một Hư Không thánh địa của Bạch Hư Không làm chủ.
Nói xong câu thì thân ảnh của hắn lại một lần nữa mờ nhạt, nhưng khác lần trước, lần này ánh sáng lại một lần nữa lóe lên, xung quanh 2 người xuất hiện thêm hàng nghìn, hàng bạn Dung Vĩnh Hằng nữa, tất cả đều mờ ảo, chiêu thức này là Dung Vĩnh Hằng sáng tạo ra nhờ lý thuyết sự truyền ánh sáng, ánh mắt ta có thể nhìn thấy được là nhờ có ánh sáng truyền vào, khi không có ánh sáng thì ta chẳng thể nhìn thấy gì cả và hắn cũng tự thử nghiệm tại sao mình có thể nhìn rõ rệt trong bóng đêm, hắn phát hiện ra thì ra khi hắn có tiên thiên lực (hoặc tu linh giả thì có linh lực) có thể thông qua mắt truyền ra một loại ánh sáng ẩn mà chỉ có mắt mình mới có thể nhìn thấy, rồi ánh sáng đó sẽ bị phản xạ lại mắt hắn, nên tóm lại hắn rút ra chỉ cần không có ánh sáng hoặc ánh sáng không truyền vào mắt đối phương, hoặc khống chế ánh sáng ẩn được tạo ra bằng năng lượng của đối phương thì đối phương sẽ chẳng thấy gì. Hôm nay là trường hợp đặt biệt, một Linh cảnh cường giả không chỉ nhãn quan mà xúc quan cũng cực kỳ nhạy cảm, nếu làm cho hắn không thấy mình nữa thì vẫn có thể cảm nhận được mình, nhưng nếu tạo ra hàng vạn “mình” nữa, rồi đồng hóa mình cùng một dạng năng lượng với các “mình” và đổi vị trí thì hắn sẽ không thể tìm ra, tranh thủ vài giây ngắn ngủi thi triển bí thuật Quang Độn, rời khỏi nơi này. Còn nói về lĩnh vực không gian của Thái Tôn hả, trong mắt Dung Vĩnh Hằng nó còn quá nhiều sơ hở, một người đã chịu trận qua không gian chi đạo của Bạch Hư Không thì sẽ không còn coi của người khác ra gì nữa, dù sao 2 người cũng quá chênh lệch về cấp độ, nói về Bạch Hư Không tốt xấu gì nếu so với thế giới này thì ít ra cũng Tiên cảnh đỉnh phong, còn tên này mới Linh cảnh trung kỳ, yếu hơn rõ rệt.
– Vô ích thôi, có làm màu hơn nữa thì vẫn không thể chạy thoát… – Nói tới đây thì Thái Tôn tắt tiếng hẳn, hắn nhận ra trong lĩnh vực không gian của hắn chỉ còn lại mình hắn với 11 tên Lãng giả trưởng lão kia chứ mấy, Dung Vĩnh Hằng đã biến mất đâu rồi, mặc dù hàng vạn hư ảnh của hắn vẫn còn đây nhưng người thật đã đâu mất rồi.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! – Hắn nổi điên, đây là lần đầu tiên hắn biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác, thường ngày hắn rất lãnh đạm thường thờ ơ với mọi thứ, vậy mà hôm nay, một con vịt đã nướng chín rồi, chỉ chờ bỏ vào miệng thôi cũng tự dưng sống dậy bay mất, cảm giác uất ức khó tả. Hắn giận quá một làm một chưởng ra phía tay trái, làm cả một khu vực cỡ 1/3 Lam Thiên Vực tan thành hư không. Hắn giận run người, tránh làm hành động quá khích, ảnh hưởng tới danh tiếng, hắn liền tìm một chỗ không người mà bay thật nhanh tới, hắn cần phát tiết.
Sau khi hắn đi, 11 người kia mới có thể cử động được, bọn họ cũng hoàn hồn, thở phào, may quá, không bị Thái Tôn giận chó đánh mèo, giết chết! Bọn họ cũng không dám ở lại đây lâu, mang theo xác người anh em đã chết chạy đi trước đã, sợ Thái Tôn đổi ý quay trở lại. Cường giả càng mạnh thì tính tình càng cổ quái, ai biết được, 1 giây trước còn cười tươi, 1 giây sau đã giết người! Kỳ quái phải không, Dung Vĩnh Hằng, một cái tên lạ! Đó là tên giả thôi khi hắn đi chơi thôi, hắn vô tình gặp cô gái Lãng Thái Quỳnh trong một hội giao lưu tuổi trẻ ở trọng Lãng Gia Vực, cũng không phải là hắn tán cô nàng, mà hắn biểu hiện lúc đó quá chói mắt, cô nàng đã trót dại…yêu hắn. Rồi như bao…cuốn tiểu thuyết khác…. có mấy thanh niên miệng và tay chân nhanh hơn não, tụ hội lại chọc Kimura, hắn tất nhiên chả phải loại hiền lành gì cho cam, chọc hắn hả, hắn đánh cả bọn, đánh lớn rồi kéo lên cả người lớn trong nhà bọn thanh niên kia ra mặt, tất nhiên lúc đó hắn đã là cấp độ Tùy Quang đỉnh phong, tương đương với Địa Linh đỉnh phong rồi, ngại bố con thằng nào. Tự dưng cô nàng này lại đứng ra bảo kê cho hắn, với thân phận thiên kim Lãng gia tất nhiên là hòa giải xong trước mặt, ai về nhà nấy! Hắn cũng sững sờ khi tự dưng cô nàng lại ra giúp mình, nên hắn cũng không cậy mạnh háo thắng mà can thiệp, sau đó một thời gian cô nàng cứ đu theo hắn, một thời gian đầu hắn thấy thật phiền phứcnhưng sau đó lại thấy cũng không tệ, có mỹ nữ đi theo bồi nói chuyện, để hắn chọc một ít cũng vui, dù sao hắn cũng có một khoảng thời gian gần 20 năm sống ở đô thị trái đất. Một hôm người nhà cô nàng biết chuyện, rất giận dữ vì cô nàng đã có hôn ước ới cháu trai Thái Tôn còn đi ra ngoài với nam nhân khác, tìm giết hắn. Tất nhiên là hắn không biết, nên cô nàng lén giấu hắn tự mình đi về, còn thuê người giả làm hắn cho người nhà giết. Hắn về không thấy nàng đâu, bực dọc dùng biện pháp mạnh hỏi người sống quanh đó thì rõ chân tướng, nhưng lúc đó đang trong thời kỳ hắn sắp đột phá Quang Hợp cảnh nên không thể phân tâm đi quản được, vừa đột phá xong hắn chạy ngay tới Lãng gia gây chiến đòi người, mạnh mẽ đem Lãng gia đạp xuống 1 đống, cuối cùng đem 12 trưởng lão Lãng gia và Thái Tôn đang bàn chuyện hôn sự, tại thấy hắn và cô nàng có chuyện nên gấp rút gả đi để tránh đêm dài lắm mộng… Và chuyện là thế đó.
================ Lúc “người bạn già” đang oanh oanh liệt liệt dương danh thiên hạ thì Lam Vũ đang gật gà gật gù ngồi chờ xếp hàng để được…sớm ngày ra khỏi cái nơi mà anh cho là không đủ tiêu chuẩn để phá vòng cộng thêm ứ có gái(anh tin rằng cô nàng kia tuyệt đối không phải là người ở nơi này)!
Chờ mỏi chờ mòn, thì cuối cùng cũng tới lượt anh. Tên phân chia lôi đài kia mắt cao hơn đầu xấc xược hỏi:
– Ngươi bốc đi lệ lên, nhanh còn tới người khác! Chậm chạp ta gạch tên.
Chả so đo với hắn, một thằng làm công quèn, so làm chi, anh cũng đang mong bốc xong đi cho lẹ nè, nghe nãy giờ thì thấy so tài năm nay có vẻ cực kỳ kích thích.
– Được rồi, ngươi giờ thuộc lôi đài thứ 52! Nhớ rõ, đi lộn lôi đài sẽ tính không hợp cách, loại đó! Đi mau để cho người khác lên! – Vẫn hất cằm càm ràm.
Xùy, xùy! Tao mới không thèm đứng ở đây nhìn mày!!! Anh rời đi, trên đường về anh tổng hợp lại những thứ mình nghe được. Sau khi qua được vòng “gửi xe” 100 người thì sẽ đấu lôi đài, 100 cái lôi đài thì cũng chừng 1 vạn người. Đấu xong vòng loại “gửi thân” này thì tất cả lôi đài còn lại mỗi lôi đài 3 người, tức là 300 người. Ba trăm người này sẽ không đấu lôi đài nữa, mà tham gia vào một cái bí cảnh để thu thập các loại tài liệu mà ban tổ chức yêu cầu, ai càng nhiều thì sẽ có thứ hạng càng cao, càng chắc chắn được Lam gia tuyển dụng hơn. Tất nhiên là nguy hiểm hơn so với đấu lôi đài nhiều, vì kiểu thi đấu này thì sẽ có chuyện giết người cướp của, đã thế còn chơi đoàn đội, PT nhóm để làm nhiệm vụ cơ, lần nào cũng mấy thằng mạnh PT(PT là party trong game ý, tổ đội hay nhóm) nhau, mấy thằng yếu chỉ có thể bị cướp, KS(Kill Steal, là ka-ét mà các thanh niên hay nói ý, tranh mạng tranh đồ! Giống như ăn cướp, không làm mà hưởng!) bằng hết! Vì thế nên trước khi vào bọn top 300 thường chủ động đi tìm người để tạo nhóm vào làm nhiệm vụ cho dễ, tránh chết oan! Nhưng mà Lam Vũ càng thấy kích thích, anh chả cần đội nhóm gì cả, trong bóng tối, anh sẽ là bóng ma của trò chơi này, cướp của cướp càng thú vị!
Hmm, nghe nói năm nay là một thánh địa bỏ hoang của thế giới Hỗn Loạn, Điện Thờ Bóng Tối, thờ Thần Bóng Tối! Trong điện thờ Bóng Tối, còn có một bí cảnh cao cấp hơn, là một bí cảnh thuộc hàng đỉnh kể cả trên khắp Tam Thiên giới này! Tức là không so với thế giới Hỗn Loạn trình thấp này, so với cả các thế giới hùng mạnh như Ngũ Hành Tiên Lục, Ma Thiên Giới, Yêu Thiên Giới thì nó vẫn là một bí cảnh hàng đầu! À không, phải nói là một cấm địa thì đúng hơn, riêng bản thân nó đã cực kỳ nguy hiểm rồi. Đó là Ngôi Đền Thời Gian. Không phải điện thờ ai đó, mà không biết ngôi đền đó có từ bao giờ, trong đó tràn ngập lực lượng của thời gian và cũng như cái nơi mà nó được dựng lên, thời gian vô cùng hỗn loạn, có chỗ chỉ có một giây thôi mà đã trôi qua hàng trăm năm, còn có chỗ đã qua cả ngàn năm rồi mà thực tế chỉ có một ngày… Thời gian… Lam Vũ cảm thấy khá kích thích.
========= Điện thờ bóng tối và Đền thời gian, kích thích lắm đó nha:)) =====Kai;
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!