Lãng Khách Vô Danh - Chương 81: Lựa chọn thêm thuật pháp. Ta khiêu chiến ngươi.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Lãng Khách Vô Danh


Chương 81: Lựa chọn thêm thuật pháp. Ta khiêu chiến ngươi.



– Tốt, chuyện đã định, ta sẽ cho người chuẩn bị chỗ nghị cho 2 vị!

– Khoan đã! Ta còn chưa nói xong, việc đã xảy ra không chỉ như thế mà cho qua được. Con ngươi có ý đồ với bạn ta tính sao? Ta không cần bồi thường, loại dâm tặc như hắn nếu còn sống trên đời này thì các cô gái trong thành của ngươi sẽ sống nơm nớp trong lo sợ, ta biết thế gian này người như vậy rất nhiều, rất nhiều giết cũng không hết nhưng ta gặp được tất giết, ta không nói giỡn, ngươi bảo vệ không được! Cản thì cả ngươi ta cũng giết, nể tình ngươi cho ta biết 1 thông tin hữu ích, ta đánh nhau với ngươi nãy giờ tuy mang thương tích nhưng thực lực của ta chưa ra đến 1 thành, không tin có thể thử. – Quả thật là công kích uy lực thì đã gần như chạm đến đỉnh, nhưng về kỹ xảo cũng các loại phụ trợ khác như không gian, Huyễn Đồng.v.v đều có thể cho phép anh nháy mắt bất ngờ giết đối phương, chẳng qua lão tam cần đánh nhau không phải cần giết người, nên muốn thượng võ chỉ có thể đánh chay, anh lại chả có vũ kỹ gì.

– Một thành? Ngươi đùa giỡn ta? – La thành chủ vốn tưởng việc này đã xong ai ngờ đối phương lại khinh thị lão, chuyện này ảnh hưởng tới mặt mũi, ai nhịn cho được, sĩ khả sát bất khả nhục, thằng này được nước lấn tới mà.

Tuy là La thành chủ có dùng linh lực của mình ngăn cách tầm nhìn của người khác cũng như con trai hắn nhưng con trai hắn tính ra vẫn là ở gần, nghe được câu nói của Lam Vũ thì cuồng nộ:

– Cha, tên này ỷ có chút thực lực, chút thiên tư thì liền không coi ai ra gì. Loại người này ra đời sớm muộn gì cũng chọc người mà chết, không bằng hôm nay chúng ta giết hắn đi, bí mật trên người hắn có thể mang cho chúng ta một hồi cơ hội để đạt được địa vị cao hơn.

Lam Vũ nghe tên kia nói vậy thì cười lớn:

– Một chút này có lẽ cả đời ngươi cũng chẳng bao giờ đuổi kịp! Ngươi xác định bảo vệ hắn? – Lam Vũ dù nhìn thê thảm, da cháy bỏng cùng máu me làm người khác có cảm tưởng trọng thương sắp chết nhưng lời lẽ lại như kẻ thắng cuộc. Mỉa mai tên dâm tặc một câu rồi hỏi cha hắn, lão đại cũng không nhận ra ngày càng mạnh. Bản chất của anh từ lúc tách ra, một người bình thường dần trở nên bá đạo hơn.

La Tâm nghe đối phương khiêu khích cha mình thì mừng rơn, tên này có ý giết mình, mình sao lại không có ý giết hắn, hận muốn bằm thây vạn đoạn ý chứ, sợ cha lại đổi ý làm hòa thôi. Lấy bản tính của cha mình chắc chắn sẽ bầm tên này ra vạn đoạn, cao thủ không phải ai cũng có thể xúc phạm được. Nhưng La thành chủ lại trầm mặc, nộ ý nhìn chằm chằm Lam Vũ nhưng không có ý tứ ra tay, cuối cùng hắn thở ra một hơi không cam lòng:

– La Tâm, ngươi mau lấy danh nghĩa Bất Diệt Kim Tiên thề, cả đời này không được hà hiếp bất cứ người con gái nào trừ phi được đối phương cho phép.

La Tâm sửng sốt cha mình từ khi nào hiền từ như thế?

– Cha..ngươi…

– Câm miệng, không nói thì ta mặc kệ ngươi. – Hắn bị người áp chế đã tức muốn nổ phổi trong lòng, vậy mà thằng con trời đánh gây ra việc này còn không chịu phối hợp, lẽ nào ta đồng quy vu tận với hắn ngươi mới hài lòng, nghĩ tới đây hắn hung hăn trừng mắt thằng nghịch tử.

Thấy cha mình trừng như thế, hắn có cảm giác nếu mình không thề ngay lập tức thì cha sẽ bỏ đi, lúc đấy 2 người bên kia lập tức làm thịt mình mất:

– Ta lấy danh nghĩa Bất Diệt Kim Tiên thề cuộc đời này tuyệt không ăn hiếp người con gái nào nữa trừ phi đối phương nguyện ý. – Ngay lúc hắn vừa thề xong thì trên trời hiện ra một chữ “Chuẩn” thật lớn tỏa ánh sáng hoàng kim lấp lánh vài giây rồi biến mất.

La thành chủ thấy vậy thì yên tâm hơn:

– Thiếu niên, con ta đã thề, người cũng nể tình chúng ta giao dịch, bỏ qua cho nó thế nào? – Hắn lúc này vẫn cho là mình có thể giết chết Lam Vũ nhưng phải trả giá lớn, sợ sau khi thắng thì mấy tên cao thủ trong thành nhất định không tha cho hắn, nên mới thỏa hiệp.

Lam Vũ nhíu mày, thề? Thề là xong à? Cái kiểu này hồi xưa ở trái đất ngày nào cũng có người thề, có người mỗi ngày thề cả chục lần mà không làm có sao đâu? Cùng lắm là mất chút danh dự. Đang định không đồng ý thì Lam Kết Y nói nhỏ bên tai:

– Lời thề dùng danh dự của bất kỳ vị tiên nhân nào đều mang ý nghĩa bắt buộc phải tuân thủ, nếu vi phạm thì vị tiên đó sẽ hiểu là đối phương xúc phạm mình và ngay lập tức tiêu diệt người vi phạm. Bởi vậy hắn chắc chắn không dám xằng bậy nữa. – Chính xác là như thế, mỗi một Giới đều có một vị tiên chứng đạo và trở thành tính ngưỡng của vùng đất đó, khác với trái đất, cả vùng lãnh thổ mà vị tiên nhân đó chứng đạo thì nếu nhắc đến tên hắn thì ngay lập tức hắn sẽ cảm ứng được, nếu có người thề bằng danh dự của hắn, hắn cũng nghe được và coi như làm chứng, đối với mỗi vị tiên nhân thì giết một người Linh cảnh tôn giả trở xuống cách xa hàng tỷ tỷ cây số đều chỉ là một cái phất tay, dù là Linh cảnh tôn giả thì vị tiên đó chỉ cần hàng lâm một cái phân thân xuống là giết được ngay. Tóm lại cho gọn là ngươi không thể vi phạm một lời thề danh dự của bất kỳ vị tiên nào, nếu không dù là Linh cảnh tôn giả cũng phải chết.

– Thật sự? Cái này cô thấy bao giờ chưa? Đáng tin không? – Lam Vũ đương nhiên chưa tin lắm, ngày xưa thề với chúa với phật cũng nhiều lắm, mà thực hiện có mấy ai.

Lam Kết Y gật đầu nghiêm túc. Lam Vũ nhìn La thành chủ:

– Được rồi, dù sao thì con ngươi cũng chỉ là Địa Linh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, giết đi cũng vô dụng. Còn chỗ nghỉ thì không cần, ngày nào thì bắt đầu đi, lúc ấy ta sẽ xuất hiện ở phủ thành chủ ngươi. – Một tên Địa Linh sơ kỳ chả đủ năng lượng cho anh up Thời Không Sứ Giả hậu kỳ nữa, người ta đã cho mình chỗ tốt, cũng đã thề, bỏ qua thì sao. Nói xong anh kéo Lam Kết Y biết mất.

La thành chủ trong mắt có chút kinh hãi, đối phương 2 người biến mất cách nào hắn cũng không biết, đối phương nói mới xuất ra 1/10 thực lực… có lẽ không tới nhưng 3 4 phần… La Tâm đợi một lát, xác định 2 người đã đi rồi mới hỏi cha:

– Cha, tại sao con phải thề? Lẽ nào cha không thể lưu hắn lại ư?

La thành chủ đôi mắt âm u liếc nhìn xung quanh, xác định không có ai mới lạnh lùng nói với La Tâm một câu:

– Cánh tay phải của lúc này vận dụng linh lực có chút khó khăn. – Nói xong hắn biến mất để lại La Tâm sửng sờ kinh sợ, cánh tay phải của La thành chủ vận dụng linh lực khó khăn?? Đó chính là cánh tay đã tiếp một cú “Homerun” của Lam Vũ… Thì ra cha hắn cũng không phải bỗng dưng hiền từ dễ nói chuyện…

Bản thân La thành chủ chỉ là bị hắc ám tinh thần lực xâm nhập vào cánh tay phải, nhiễu loạn kinh mạch nơi cánh khiến hắn điều khiển linh lực không như ý, còn có chút thôn phệ linh lực trên cánh tay đó, dù là nhỏ như tằm ăn dâu nhưng cũng đủ khiến hắn sợ hãi đinh chiến về nhà bế quan tìm cách phá giải, nếu không hắn cũng không nhiều lần nhẫn nhịn như vậy.

====== Tại thời điểm này ở xa xa hàng tỷ tỷ cây số trên một ngọn núi lớn vô danh. Trong lòng núi, có một người đang cười lớn:

– Vốn tưởng 100 năm sau ta mới có thể ra ngoài, không ngờ trong này lại kỳ ngộ Hỏa Bản Nguyên Chi Kim, dung nhập vào Thảo Thế Kiếm(Kusanagi) thì thực lực sẽ tăng gấp bội, Bạt Thiên Kiếm Thuật ta sáng tạo cũng có cơ hội để dương danh, hahaha! Bất Diệt Kim Tiên, để coi khi ta phá phong ấn, lại đột phá Quang Minh Thánh Giả thì ngươi có còn bất diệt nữa không? Hahaha. – Bị nhốt khá lâu khiến người này mang hận thù cực lớn với Bất Diệt Kim Tiên kia. Đồng thời tự dưng sinh ra tính tự kỷ, nói chuyện với bản thân mình cho đỡ nhàm.

====== Lam Vũ kéo Lam Kết Y dừng lại trước một khách sạn, đặt 1 phòng, rồi nói:

– Mấy ngày tới nghe nói là di tích gì đó, lần này ngươi làm chủ, ta chỉ là phụ trợ một bên! Giờ tận dụng thời gian tu luyện đi, thiếu tài nguyên gì cứ nói với ta. Ta cũng phải tu luyện một chút. – Nói xong Lam Vũ ngay lập tức xếp bằng một góc rồi tiến vào hồn giới, qua trận này anh thấy bản thân mình không có yếu bao nhiêu so với mấy cao thủ Địa Linh cảnh đỉnh phong, chủ yếu là thủ đoạn công kích của mình nghèo nàn, ý là thủ đoạn đánh nhau, chứ còn giết người thì khá là đơn giản với Không Gian cùng Thời Gian chi đạo, không phải ngẫu nhiên mà 2 nguyên tố này bao trùm vũ trụ, trong khi ngũ hành cùng phong lôi chỉ có thể tồn tại trong các hành tinh. Nhưng nếu chỉ cần đánh nhau hoặc luận bàn thì 2 đạo trên không phù hợp, cần phải kiếm thêm thủ đoạn. Trong Hắc Ám Tinh Thần Quyển không thiếu.

Trong khoảng thời gian này Lam Kết Y toàn lực củng cố cảnh giới, đồng thời luyện tập 1 số võ kỹ, linh kỹ cũ, không có xem linh kỹ mới, nàng tuy thiên tư cực tốt nhưng mà cũng lượng sức mình, một môn võ học không rèn luyện mấy năm thì làm sao thi triển tự nhiên được, chưa nói tới thành thục. Lam Vũ 3 người lật sách xem đi xem lại để lựa chọn một môn công kích, khá bận rộn. Lão tứ nhàn nhã nhất, anh không quan tâm lắm, anh tôn sùng là giết sướng tay, 2 đạo Thời Không cùng với bản thân yêu hóa là đủ, không cần thêm vũ khí hay chiêu thức nào cho màu mè. Trong 52 tuyệt đỉnh chiêu thức vinh hạnh lưu lại trong Hắc Ám Tinh Thần Quyển, có một số nghe tên khá là kêu:

Trong này miêu tả 7 chiêu côn thức, mỗi một côn đều có uy lực lật trời, phá núi lấp biển, ưu điểm cùng trọng điểm của 7 côn này là Lực, dùng lực phá vạn pháp, không cầu kỳ hoa mỹ.

Miêu tả 5 chiêu thức có thể tru tiên, tất nhiên là đám Chân Thần trường phái quan sát Long Thần ra tay mà sáng tạo ra để tru diệt trường phái Hư Tiên. Ngọa Long Ngâm, phát âm thanh công kích như tiếng rồng gầm, vừa sát thương vật lý lên thân thể kẻ địch, vừa sát thương lên linh hồn kẻ địch, tổn thương 2 mặt. Bạo Long Trảo, trảo công vô cùng uy mãnh. Nộ Long Cước(hehe), những cú đá đơn giản nhưng lực lượng tuyệt thiên. Phi Long Dực, tự thân mọc ra đôi long dực, tốc độ di chuyển bội tăng khó tả. Và chiêu trí mạng nhất Thăng Long Nhất Kích, tuy nhiên cũng là chiêu đơn giản nhất, uy lực không phải là mạnh nhất nhưng là sát chiêu, một khi dùng là đoạt mạng.

Ba chiêu đao thức, đao sau mạnh hơn đao trước gấp bội, đương nhiên tư thế cùng với lực lượng bỏ ra mỗi chiêu sau cũng tiêu hao nhiêu hơn chiêu trước. Uy lực miêu tả là trảm thiên địa, diệt tiên nhân.

Càng đơn giản hơn, chỉ một kiếm, không hoa mỹ nhưng miêu tả có thể chém đôi trời đất.

.v.v chừng khoảng 10 võ kỹ nữa, đều là dành cho Thần Tu, lực lượng bá đạo, hủy thiên diệt địa. Còn có một số nhắm thẳng vào Tiên Tu, cách tiêu diệt đám Hư Tiên mạng dai như gián.

Cái này Lam Vũ tu luyện qua rồi, nhưng lúc đấy ở trái đất, tài nguyên không có, chỉ có thể chạm tới 1 chút da long bên ngoài, biến thân thôi chứ cũng chưa luyện qua bất kỳ pháp kỹ nào trong Ma Băng Quyết này như Băng Phong Thiên Địa, Băng Trùy, Băng Vực, Ma Băng Hóa.v.vi

Đây là một thuật pháp tu luyện hệ hỏa, tương tự như Ma Băng Quyết, trong thuật pháp này còn chứa nhiều pháp kỹ điều khiển lửa..

.v.v Đều là những thuật pháp tu luyện dành cho Hư Tiên, chú trọng về không chế và hòa nhập các loại nguyên tố. Công kích quỷ dị đa dạng khó đoán, sát thương không kém đám Thần Quyết.

Xem xét một hồi lão đại như cũ chọn tu luyện thêm Ma Băng Quyết, vì anh thích đánh đấm võ thuật nên không học chiêu cần vũ khí, anh nghĩ rằng nếu mình cận chiến mà có thêm hiệu ứng không chế như Làm Chậm hay Đóng Băng thì đúng tuyệt. Thâm chí còn có thể quần chiến hiệu quả, tất nhiên là dùng Hắc Ám Thời Không Tinh Thần Lực làm chủ, uy lực chỉ có tăng thêm ,không còn là chiêu thức màu mè thay đổi mà uy lực không thay đổi nữa, chưa thử nghiệm nhưng chắc thêm được hiệu ứng không chế.

Lão nhị suy xét kỹ thì chọn Thiên Lôi Quyết, bất ngờ là không phải vì tăng uy lực hay là thực lực gì cả mà chỉ nhắm vào ưu điểm tăng tốc độ của sấm sét thôi, di chuyển nhanh hơn, nhìn oai hơn, khè người sướng hơn, chỉ vậy thôi, còn mấy cái ưu điểm khác không thèm suy nghĩ thêm. Mặc dù Hư Không chi đạo đã cho anh khả năng dịch chuyển cực kỳ bá đạo mà bất kỳ loại tốc độ nào cũng không bằng nhưng dịch chuyển vậy đâu thì đi khè người đúng không? Chẳng oai tí nào.

Lão tam thì không do dự chọn ngay Nghịch Thiên Thất Côn, vừa hay có Sáo Ngọc, lại thêm nhìn trúng điểm dã man và đầy lực lượng của chiến pháp này. Trong này hướng dẫn cách vận lực lượng cùng tinh thần lực sao cho đạt hiệu quả tăng phúc tốt nhất, đây là điều anh cần.

Cả ba đều chọn thứ mình cần, không phải chọn nhiều làm gì để khó tinh thông, còn lão tứ thì trung thành với cặp vuốt, vốn vô cùng thích hợp tu luyện cái Ngũ Long Thức kia nhưng anh lại chả thèm để ý….

Ba ngày sau, lúc 2 người Lam Vũ đang nhắm mắt tu luyện thì có người gõ cửa phòng:

– Hai vị, thành chủ thông báo là đã đến ngày tiến đến Hoàng Kim di tích, mời các vị tập hợp. – Nói xong tên này cũng không dám nhiều lời, lập tức rời đi.

Hai người đồng thời mở mắt:

– Cô có cần chuẩn bị gì không?

– Một chút! – Nàng bộ đồ này từ lúc tu luyện đã mặc 3 ngày, tất nhiên là phải thay. Nhanh chóng thay một bộ đồ gọn gàng dễ cử động. Nàng tuy là con gái nhưng lại có tư tưởng hướng về vũ lực, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới là đẹp, lúc ngươi mạnh mẽ nhất là lúc người đẹp đẽ nhất. Còn thực lực yếu mà đẹp mấy đi nữa cũng bị người khác khống chế, khi nhục, như vậy đẹp hữu dụng sao? Như vậy còn gọi là đẹp sao?

Lam Vũ thấy vậy cũng đứng dậy, nhưng trước khi đi anh muốn thử nghiệm một chút xem thành quả 3 ngày của mình. Đưa tay lên nhìn, lập tức bàn tay hóa xám, hàn khí kinh người tỏa ra khắp khách sạn. Lam Kết Y mặc dù đã là Địa Linh cảnh cao thủ nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh buốt giá đó khiên nàng cử động chậm chạp đi, đó là Lam Vũ chỉ mới test thôi, còn chưa toàn lực phát động. Tu luyện nhanh như vậy mà không cần phải hằng ngày nằm trong hầm đá hay hút nội lực lạnh lẽo của người khác như ở Trái Đất là vì trong thiên địa linh khí ở Tam Thiên Giới này đã có sẳn hàn khí rồi. Tuy rằng anh không trực tiếp hấp thu vào cơ thể để tu luyện được nhưng vẫn tách được trong đó ra để tạo sức lạnh cho mình tu luyện. Mỉm cười với thành quả của mình, anh thu băng khí lại, rồi dùng tinh thần lực quan sát ở quanh phủ thành chủ, thấy chỗ La thành chủ, anh nắm tay Lam Kết Y bước vào Cổng Không Gian.

======== Lúc này ở Hắc Thiết Điện, có thể coi là cái phòng khách của thành chủ, có khoảng mười mấy người trong, có mấy lão già còn đang cãi gì đấy.

– Thành chủ, ngươi làm như vậy là thất tín rồi. Trước kia không phải là để cho các thế lực lớn chúng ta 4 vị trí sao? Nay lại chỉ còn 2, chẳng lẽ thành chủ ỷ mình tu vi mạnh nhất thì có thể nói chuyện lật lọng, bọn ta thực lực đúng là vẫn không làm gì được ngươi nhưng mà nếu chúng ta đồng lòng ngưng cung cấp các loại tài nguyên thì phủ thành chủ cùng Thành Hắc Thiết này chẳng mấy chốc sẽ thụt lùi, thua kém các thành lân cận.

– Đúng vậy, trước kia chúng ta hiếu kính ngươi, ngươi hứa. Bọn ta cũng đã tuyển cho 4 tiểu bối xuất sắc nhất mỗi người 1 vị trí rồi. Giờ ngươi giảm như thế là không công bằng.

La thành chủ cau mày, hắn cũng nhức đầu, đã hứa với 4 thế lực lớn trong thành mỗi người một vị trí trong di tích rồi. Nhưng giờ không thể không lật lòng, hắn nhưng lại là người ăn mềm không ăn cứng:

– Các ngươi uy hiếp ta? Ta thành chủ lấy tín dự làm đầu, đương nhiên không thể thất tín, ta sẽ bồi thường 2 vị trí đã thu. Không thể trả lại cho các ngươi đâu. – Nói đùa, tay hắn đến giờ vẫn còn chưa khỏi đấy, ta có thể lật lọng với các ngươi nhưng không thể lật lọng với hắn.

– Bồi thường? Bồi thường với chúng ta thì đơn giản, nhưng 2 vị thiếu chủ của bọn ta thì sao? Danh dự cùng kỳ ngộ, khí vận tiền đồ của bọn hắn sao có thể đền bù. – Nói đùa, lỡ vào đó mà chiếm được 1 Thiên Linh cao cấp công pháp xem, cơ hội đột phá Thiên Linh tương lai nói không chừng là có, đền bù sao được.

– Ta không nói nhiều nữa, đau đầu. Nếu các ngươi có ý kiến thì tí nữa tìm 2 người đã cướp vị trí của các ngươi mà lý sự, nếu thắng được bọn hắn thì ta không nói 2 lời, liền 5 vị trí cho các ngươi luôn. – Hắn bực lắm rồi, từ thời làm thành chủ tới giờ có ai dám uy hiếp hắn đâu, giờ tự dưng cái tay bị tật, không thể không kìm nén, đánh nhau một mặt sợ thương thế nặng hơn, 2 là sợ bị bọn họ phát hiện thành chủ nay không còn là đệ nhất cường giả, mạng hắn khó giữ. Vì trước nay hắn trong thành bá đạo gây thù chuốc oán chẳng chừa ai.

Mặc Thanh Long, một kẻ vốn trong 4 vị trí bị Lam Vũ cướp, giỏng dạc nói:

– Được! Thành chủ đã nói như thế thì để ta xem kẻ nào dám to gan cướp vị trí của Mặc Long Thương Hội ta. Ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là thiên tài.

Kình Nghiên Nhi, một mỹ nhân trong Hắc Thiết tứ kiệt, cũng là người bị cướp:

– Ta tán thành! Thứ tốt là phải dựa vào thực lực có được chứ không phải là ngoại lực.

Trưởng bối của 2 thế lực Mặc Long Thương Hội với Kình gia gật gù thưởng thức thái độ cường thế của 2 thiếu chủ nhà mình. Đột nhiên có một tiếng nói chen vào trong dòng cảm xúc của 5 nhà:

– Đây không phải là chỗ tập hợp chuẩn bị đi di tích sao? Lẽ nào ta tới nhầm.

Hai thiếu niên bỗng dưng vô thanh vô tức xuất hiện trước mặc mọi người mà bọn họ không có cảm giác gì, trưởng bối trong 4 nhà kia kinh ngạc. Trong đó có 2 lão già biến sắc, một lão hỏi:

– Hai người các ngươi là người lấy vị trí di tích??

– Đúng vậy, hắn hứa cho ta. – Lam Vũ chỉ La thành chủ.

Lão già kia lập tức lấy lại tâm tình, kéo Kình Nghiên Nhi lại ôm quyền nói với La thành chủ:

– Thành chủ! Cái vị trí đi di tích lần này Kình gia chúng ta rút lui. Chúng ta chấp nhận bồi thường.

– Gia gia, nó là của con mà. Con nhất định… – Kinh Nghiên Nhi dãy dụa nói. Chưa nói xong thì đã bị lão già bịt miệng rồi cả 2 người biến mất.

Một lão già biến sắc còn lại thì ngay lập tức trấn định, thôi kệ, dù sao thì danh sách của thiếu chủ nhà mình vẫn còn, chưa mất. Không cần xen vào vũng nước đục này. Hai lão này là 2 lão đã quan chiến ngày ấy, nhận ra Lam Vũ là người đánh chiến với La thành chủ nên biết hi vọng công bằng đã tan biến. Còn có Mặc Long Thương Hội kia lão già Địa Linh cảnh đỉnh phong ngày ấy có việc đi tới 1 thành khác làm ăn nên không biết, cháu lão đương nhiên cũng không biết.

Mặc Thanh Long nghi hoặc, sao Kình gia lại rút lui?? Lẽ nào thân phận đối phương rất lớn? Nhưng tương lai của mình?? Không được, ỷ thân phận thì sao chứ, ông nội mình có mối làm ăn với Tài gia, như vậy giờ mình chiến đối phương chỉ cần không ra sát thủ, đánh bại lấy vị trí là được rồi, sau này trưởng bối đối phương có tới thì ít ra Tài gia cũng có thể điều giải, dù sao Tài gia cũng là một trong những gia tộc mạnh nhất vực này. Hắn hùng hồn nói:

– Vị huynh đệ kia! Không biết vì sao ngươi lại lấy vị trí của ta, nhưng mà vị trí tốt thì người có thực lực mới giữ được. Ta khiêu chiến ngươi, nếu ngươi bại thì phải trả lại vị trí cho ta. Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi… – Hắn nói rất đàng hoàng lịch sự, tất nhiên đây không phải là con người thật của hắn, nhưng vì chưa biết thân phận đối phương nên cũng chưa dám đắc tội, nếu như đội lại chỉ là một người thế lực cho dù ngang thương hội hắn thì hắn đã nói lời hung ác chém giết rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN