Lăng Không Địch Ảnh - Chương 13: Thần châu trong bụng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Lăng Không Địch Ảnh


Chương 13: Thần châu trong bụng



Vương Thái Vân bây giờ bất kể sống chết, nàng lặng im không nói. Trường kiếm trong tay cứ múa lên vun vút liên tục, xuất toàn độc chiêu làm cho Bích Trần đạo nhân lúng túng, cứ thối lui không kịp xuất chiêu phản kích.

Bích Trần đạo nhân từ lo lắng chuyển sang phẫn nộ, lão quát lớn :

– Các ngươi không động thủ, còn chờ đến lúc nào nữa?

Ba gã đạo sĩ còn lại lúc này mới như sực tỉnh, vội vàng lao tới bên cạnh Kim Phi Hùng đang nằm bất động.

Ai ngờ lúc ba tên vừa lao tới, đột ngột có một đạo kiếm lóe lên…

– Á…

Một thanh âm thảm thiết vọng tới, hai gã đạo sĩ trong bọn đã té nhào xuống đất.

Bích Trần đạo nhân cực kỳ kinh ngạc, ngước mắt ngó lên, chợt thấy Kim Phi Hùng chống kiếm đứng sừng sững trước mặt, máu tươi từ trên lưỡi kiếm còn đang nhỏ xuống. Đang lúc lão còn đang thất thần đã nghe một tiếng la thảm vang lên :

– Chết ta rồi!

Một tên đạo sĩ còn lại bị chém đứt làm đôi, máu vọt lên xối xả.

Sự việc xảy ra chỉ trong nháy mắt, khiến cho Bích Trần đạo nhân tuy đã thành danh trên giang hồ từ lâu cũng không thể nào tưởng tượng nổi, bất giác lão rùng mình kinh sợ, hấp tấp xoay mình phóng đi mất dạng.

Vương Thái Vân hết sức mừng rỡ buông thanh trường kiếm lao tới ôm chầm lấy Kim Phi Hùng, đoạn cất giọng dịu dàng nói :

– Hóa ra là chàng vô sự rồi.

Kim Phi Hùng liền đẩy nàng ra, đoạn lạnh lùng đáp :

– Đừng có hồ đồ như vậy, nàng nhìn lầm người rồi.

Vương Thái Vân ngây người ngạc nhiên, nàng cúi đầu xuống thấy Kim Phi Hùng vẫn nằm dài dưới đất, sắc mặt trắng nhợt không còn huyết sắc, thì ra kẻ mới đến là một người khác. Bất giác mặt nàng đỏ bừng tựa như muốn chui xuống đất cho đỡ xấu hổ. Người mới đến lạnh lùng nói :

– Mau cõng chàng lên, thương thế của chàng nếu như không kịp thời trị liệu e rằng tâm mạch bị ngăn trở sẽ không còn cách nào cứu được nữa.

Vương Thái Vân không còn cảm giác xấu hổ, vội khom lưng xuống đang định ôm chàng lên.

Thình lình từ phía sau hẻm núi có một giọng nói từ tốn vang đến bên tai hai người :

– Không nên di động thân thể y, thương thế này lão phu có thể trị được.

Vương Thái Vân kinh ngạc đưa mắt nhìn về hướng có thanh âm truyền tới, thấy Bách Kiếm Minh Minh chủ Cổ Trường Khanh theo sườn núi đi tới, nàng biết Cổ Trường Khanh nên trong lòng hơi yên tâm, bèn đưa mắt nhìn người vừa ra tay viện thủ.

Bỗng thấy hai luồng nhãn quang sắc lạnh chiếu ra rồi người lạ mặt giả danh Kim Phi Hùng lên tiếng :

– Các hạ chớ có phí công, ta phải mang chàng đi.

Cổ Trường Khanh cười hà hà :

– Hai bên đều là bằng hữu, ai dùng y thuật chữa trị cho Kim đại hiệp cũng được mà.

Đoạn lão trầm giọng nói tiếp :

– Ta có điều này còn chưa hiểu minh bạch, không rõ huynh đài dùng y pháp gì để trị liệu thương thế cho Kim đại hiệp?

Kim Phi Hùng giả mạo đáp :

– Không cần ngươi phải quan tâm làm chi đến điều đó.

Cổ Trường Khanh trầm sắc mặt :

– Ngươi muốn trị thương cho y cũng được, nhưng chỉ hạn ở nơi đây mà thôi.

Kim Phi Hùng giả mạo lắc đầu :

– Không được, kẻ thù của y ở khắp nơi, chỗ này thật là nguy hiểm.

Cổ Trường Khanh cười hà hà :

– Có bản nhân ở đây thì huynh đài cứ yên tâm, nếu như sợ không đủ người thì bản nhân lập tức sẽ phát tín hiệu, chỉ trong nháy mắt sẽ có một số đông cao thủ của Phụng Lăng trang đến đây.

Kim Phi Hùng giả mạo cười lạnh :

– Như vậy thì ta càng không yên tâm, ai mà biết được dụng tâm của ngươi ra sao?

Cổ Trường Khanh chợt biến sắc :

– Bản nhân đây là Minh chủ của Bách Kiếm Minh, lẽ nào lại không biết đến đạo nghĩa giang hồ.

Kim Phi Hùng giả mạo lạnh lùng :

– Miệng ngươi tuy nói nhân nghĩa đạo đức mà trong bụng cực kỳ giảo hoạt, ai mà tín nhiệm ngươi được hả?

Cổ Trường Khanh không biết làm sao đành thở dài đáp :

– Thương thế của Kim đại hiệp không thể kéo dài lâu được, chắc có lẽ ta phải động thủ với ngươi mới xong.

Nói đoạn lão chậm chạp bước về phía Kim Phi Hùng giả mạo :

– Đứng lại!

Một tiếng thét lanh lảnh vang lên, thanh trường kiếm đột ngột đâm tới lanh lẹ cực kỳ, khiến cho Cổ Trường Khanh phải thối lui, đoạn lắc mình mới tránh được chiêu sát thủ của đối phương.

Thần sắc của Cổ Trường Khanh vẫn không biến đổi, lên tiếng nói :

– Các hạ thật là ngang ngược quá độ, các ngươi đang tâm để cho thương thế của Kim đại hiệp trầm trọng như vậy sao?

Kim Phi Hùng giả mạo đưa mắt nhìn Vương Thái Vân :

– Nếu như ngươi thật tâm yêu chàng thì hãy nghe lời ta, mau đưa chàng đi nơi khác trị thương, nếu như có kẻ nào cả gan ngăn cản thì ta sẽ ra tay ứng phó.

Vương Thái Vân hết nhìn Cổ Trường Khanh rồi lại ngó Kim Phi Hùng giả mạo, trong lòng bối rối, nàng nghĩ dù sao thì Cổ Trường Khanh cũng là Minh chủ của Bách Kiếm Minh, lẽ đương nhiên lão cũng có chút đạo nghĩa giang hồ, nên trong lòng nàng đã có chủ ý bèn cúi mình ôm xốc Kim Phi Hùng lên.

Kim Phi Hùng giả mạo đột nhiên cất tiếng cười lạnh :

– Dừng tay, hóa ra ngươi cho rằng Cổ Trường Khanh là người tốt phải không?

Ngươi thật là bị mắc lừa lão ta rồi đó.

Động tác của Kim Phi Hùng giả mạo cực kỳ nhanh lẹ, miệng y vừa chửi vừa ôm lấy thân hình Kim Phi Hùng rồi co chân lao vút lên không trung.

Cổ Trường Khanh nộ khí quát lớn :

– Hừ, bằng hữu, ngươi thật quá xem thường Cổ mỗ.

Đoạn lão cũng lao mình lên không trung cao hơn hai trượng, đưa tay chụp vào không trung.

Kim Phi Hùng giả mạo tựa như đã phòng bị từ trước, tả thủ kẹp chặt Kim Phi Hùng, hữu thủ vung trường kiếm tạo thành một màn kiếm quang dày đặc trên không.

Cổ Trường Khanh tuy xuất thủ nhanh lẹ, song cũng không dám lấy thân hình chặn kiếm quang lợi hại của đối phương, vội vàng thu ngay cánh tay về, đảo người đáp xuống để tránh chiêu kiếm của địch thủ.

Kim Phi Hùng giả mạo tuy đã ngăn Cổ Trường Khanh lại, song chân lực của y đã cạn, may nhờ thuật khinh công linh diệu nên xoay tròn thân hình, mượn thế phóng mình đi mất dạng.

Cổ Trường Khanh được tôn làm Minh chủ Bách Kiếm Minh, là một lão già cực kỳ thâm trầm, với thành tựu võ công của lão thì việc đuổi theo kẻ lạ mặt nọ chẳng mấy khó khăn, nhưng lão không muốn để lộ thân pháp và võ công đặc dị của mình nên ngừng lại không đuổi theo, đoạn quay sang nói với Vương Thái Vân đang đứng ngơ ngác :

– Cô nương có nhận ra y không?

Vương Thái Vân lặng im một lát đoạn nói :

– Người này dường như tiểu nữ có gặp ở đâu rồi thì phải.

Cổ Trường Khanh vội hỏi :

– Cô nương gặp y ở đâu?

Vương Thái Vân chợt hồi tưởng lại cảnh tượng mình đã gặp vào mấy hôm trước đây lúc đêm khuya :

– Tiểu nữ đã gặp y chui vào trong du thuyền Trường Hưng Hiệu đậu bên sông Tần Hoài.

Cổ Trường Khanh gật đầu, trầm tư một lát rồi cất tiếng :

– Xin cô nương quay về nghỉ ngơi, chuyện này lão phu sẽ có cách giải quyết.

Đôi mắt Vương Thái Vân ngấn lệ :

– Trang chủ chớ nên phí sức, tiểu nữ sẽ đi tìm chàng.

Nói đoạn nàng phóng mình chạy đi.

Cổ Trường Khanh nghĩ ngợi một hồi, lão biết trong người Kim Phi Hùng có mang bảo vật, võ công lại cao thâm, tất là người có lai lịch phi thường, trước mặt, chàng cực kỳ hữu dụng với lão, dụng ý của gã Kim Phi Hùng giả mạo thật khó lường, có thể y là người của Trường Xuân đảo, tuyệt đối không thể để cho y bắt cóc Kim Phi Hùng dễ dàng như thế.

Nghĩ vậy lão liền lấy từ trong người ra một vật, ném nó lên không trung.

Bang…

Một tiếng động tựa như pháo nổ vang lên, rồi một quả cầu lửa ngũ sắc lơ lửng sáng rực trên không.

Tín hiệu vừa phát ra chỉ trong phút chốc đã có hơn mười nhân vật giang hồ phục sức khác nhau từ bốn phía chạy tới, mà kẻ đến đầu tiên chính là Ngọc Phiến Lang Quân Khang Tiệp, sư gia của Phụng Lăng trang.

Đám người nhất tề vòng tay cúi đầu thi lễ.

Cổ Trường Khanh nét mặt cực kỳ nghiêm trọng, trầm giọng nói với Ngọc Phiến Lang Quân :

– Ngươi phải lập tức phân phó cho thuộc hạ truy tìm một thiếu niên có y phục giống hệt như Thanh Y Tu La, hắn đã bắc cóc Thanh Y Tu La đang thọ thương trốn đi.

Ngọc Phiến Lang Quân phất tay nói với đám người đang đứng xung quanh :

– Các ngươi phải lập tức truy tìm tông tích của hắn, nếu ai phát hiện hãy dùng tín hiệu truyền báo cho ta ngay tức khắc.

Những tên này lập tức tản ra tứ phía, phút chốc đã mất dạng.

Cổ Trường Khanh lại nói :

– Phía mặt sông đã có hồi báo gì chưa?

Ngọc Phiến Lang Quân lắc đầu :

– Cho đến nay cũng chưa có hồi báo.

Cổ Trường Khanh hừ lên một tiếng :

– Nếu như ngươi phát hiện hành tung của ba chiếc thuyền đó thì ngươi phải hạ thủ ngay lập tức, không để cho bọn chúng đi vào trong sông.

Lão dừng lại một chút rồi lại lên tiếng :

– Ngươi hãy đi làm chuyện này đi, còn chuyện truy tìm tông tích Thanh Y Tu La thì có thể giao lại cho Bằng tổng quản lo liệu cũng được.

Ngọc Phiến Lang Quân cúi mình đáp :

– Thuộc hạ xin tuân mệnh.

Cổ Trường Khanh lạnh lùng cười nói :

– Lão phu phải đi đến một chỗ khác, ta không tin nàng ta có thể thoát khỏi bàn tay của lão phu đâu.

Cổ Trường Khanh phân phó cho thuộc hạ xong, phóng mình chạy vào phía sơn cốc.

* * * * *

Lại nói về Kim Phi Hùng giả mạo ôm Kim Phi Hùng đến phía sau một ngôi cổ miếu, đặt Kim Phi Hùng xuống, đoạn lấy từ trong người ra một viên “Trường Xuân Bảo Mệnh tán” bỏ vào miệng Kim Phi Hùng.

Đang bỏ hoàn thuốc vào miệng chàng, đột nhiên có một bóng người lướt nhẹ vào trong.

Soạt…

Kim Phi Hùng giả mạo vội rút thanh trường kiếm ra, hạ giọng quát :

– Đứng lại, ai đó?

Người mới đến buông tiếng thở dài :

– Ta đây, cuối cùng thì cũng kiếm được ngươi.

Kim Phi Hùng giả mạo lúc này thấy người mới đến là một thiếu nữ áo hồng, nên vội buông tiếng thở dài :

– Hóa ra là Tô tỷ…

Thiếu nữ áo hồng khẽ cau mày :

– Thu muội, ngươi làm sao mà hồ đồ như thế, dám có hành vi phản lại sư môn vậy hả?

Kim Phi Hùng giả mạo hơi thoáng ngạc nhiên :

– Tiểu muội đâu dám phản lại sư môn.

Thiếu nữ áo hồng tức giận :

– Hừ, mọi việc rõ ràng là được an bài rồi, tại sao ngươi không làm theo điều đó.

Thiếu nữ áo đỏ bỗng nhiên khịt mũi, rồi lạnh lùng nói tiếp :

– Hừ, ngươi còn dám cả gan cho y dùng “Trường Xuân Bảo Mệnh tán”.

Vẻ mặt Kim Phi Hùng giả mạo lộ ra vẻ hoảng sợ :

– Tiểu muội không hiểu, chàng với bản phái không oán không thù tại sao lại phải bắt chàng. Vả lại chàng đang mang trọng thương, nếu như không kịp thời cứu trị, hóa ra là hại người ta sao?

Thiếu nữ áo hồng thở dài :

– Thu muội, ngươi gia nhập bản môn cũng đã lâu rồi, lẽ nào ngươi lại không biết bản môn có mối thâm thù truyền kiếp?

Kim Phi Hùng giả mạo cúi đầu lặng thinh không đáp.

Thiếu nữ áo hồng lại nói :

– Bởi vì y mang trọng thương nên chúng ta mới bắt được y dễ dàng, nếu như bình thường thì e rằng hai ta cũng chẳng phải là đối thủ của y, nói chi đến việc bắt cóc nữa.

Kim Phi Hùng giả mạo thoáng ngẩng mặt lên :

– Theo tiểu muội thấy thì y không hề có ý đối địch với môn phái chúng ta mà.

Giọng thiếu nữ áo hồng không vui :

– Y đã thi triển Quỷ Ảnh Thiên Biến thân pháp thì không thể nào lầm được, tại sao ngươi còn biện hộ cho y?

Kim Phi Hùng giả mạo bất giác đỏ bừng mặt, cúi đầu không đáp.

Thiếu nữ áo hồng lại lên tiếng :

– Có rất nhiều kẻ muốn truy bắt y, chúng ta phải đi ngay thôi.

Kim Phi Hùng giả mạo thoáng do dự :

– Nhưng mà thương thế của y rất nặng, đợi đến lúc y tỉnh dậy rồi hãy đi.

Thiếu nữ áo hồng sa sầm nét mặt :

– Y mà tỉnh dậy thì sẽ không chịu nghe lời chúng ta đâu.

Đột nhiên Kim Phi Hùng ho lên một tiếng, đoạn thổ ra một búng máu, trong vũng máu đỏ bầm có một hạt châu chiếu ra ánh vàng lấp lánh.

Kim Phi Hùng giả mạo la lên thất thanh :

– Chẳng lẽ trong bụng y lại có thần châu sao?

Thiếu nữ áo hồng đưa tay nhặt lấy, dùng ống tay áo chùi sạch vết máu, đoạn trầm ngâm nói :

– Hạt châu này có lẽ là Mật Đà thần châu của Thiên Long tự thì phải.

Kim Phi Hùng giả mạo nói :

– Tiểu muội lại không nghĩ như vậy.

Thiếu nữ áo hồng cũng do dự, khẽ đưa mắt nhìn Kim Phi Hùng, thấy chàng cử động chân tay đang định ngồi dậy.

Kim Phi Hùng giả mạo chợt reo lên vui mừng :

– Chàng đã tỉnh dậy rồi.

Thiếu nữ áo hồng đưa tay điểm vào huyệt ngủ của chàng, làm cho Kim Phi Hùng lại nằm xuống.

Bởi vì nàng xuất thủ cực kỳ nhanh lẹ, Kim Phi Hùng giả mạo không kịp ngăn trở, nên y hậm hực :

– Hừ, tỷ tỷ tại sao lại làm như thế?

Thiếu nữ áo hồng nói :

– Người này võ công siêu tuyệt, nếu như y tỉnh dậy, chúng ta khó mà chế ngự được y.

Kim Phi Hùng giả mạo cất tiếng :

– Tỷ tỷ thật có ý muốn mang y trở về ư?

Thiếu nữ áo hồng kinh ngạc :

– Tại sao lại không? Đây là lệnh của sư môn, lẽ nào ngươi muốn chống lại?

Kim Phi Hùng giả mạo cúi đầu không đáp, hiển nhiên là trong lòng không muốn.

Thiếu nữ áo hồng khẽ buông tiếng thở dài :

– Sư phụ hạ lệnh cho chúng ta vào Trung Nguyên chuyến này là để truy tìm tông phái của người này. Ai ngờ khi gặp được hắn, vì tình riêng mà ngươi lộng giả thành chân.

Giọng Kim Phi Hùng giả mạo cực kỳ buồn bã :

– Mong tỷ tỷ đừng nói thêm nữa, tiểu muội…

Thiếu nữ áo hồng lại thở dài :

– Kẻ thù của y rất đông, Thiên Long tự, phái Võ Đang đều đang truy tìm để báo thù, còn cái lão Minh chủ Bách Kiếm Minh cũng chẳng phải là người có hảo ý, chúng ta không thể ở đây lâu được.

Kim Phi Hùng giả mạo nói :

– Cho dù thế nào đi nữa cũng phải trị nội thương cho y.

Thiếu nữ áo hồng lắc đầu :

– Không được, chúng ta còn đang dùng y phục giả trang. Hơn nữa, sau khi tỉnh dậy y quyết không chịu nghe lời chúng ta đâu.

Kim Phi Hùng giả mạo nói :

– Một người cao lớn như vầy làm sao tiểu muội có thể mang đi được?

Thiếu nữ áo hồng lạnh lùng nói :

– Lúc nãy ngươi ôm hắn đi được, sao bây giờ lại nói không được?

Kim Phi Hùng giả mạo không khỏi đỏ mặt, trước đây vì tình thế cấp bách, bây giờ có mặt sư tỷ, nàng cực kỳ xấu hổ, nghĩ một lát rồi ngước mặt nói :

– Bây giờ tiểu muội sẽ khôi phục khuôn mặt của mình, rồi sau sẽ đánh thức người ta dậy.

Nói rồi Kim Phi Hùng giả mạo nhanh chóng trút bỏ y phục trên người, nháy mắt nàng đã biến thành một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, đoạn nàng nói với thiếu nữ áo hồng :

– Dung tỷ, mau đưa thần châu cho tiểu muội.

Thiếu nữ áo hồng đưa thần châu cho nàng, rồi hỏi :

– Ngươi cần nó để làm gì?

Kim Phi Hùng giả mạo nói :

– Nếu như đây quả là Mật Đà thần châu thì nó có tác dụng trị thương.

Đoạn nàng quay người ấn nhẹ Mật Đà thần châu vào giữa ngực Kim Phi Hùng, đồng thời ngầm giải khai huyệt đạo cho chàng.

Thiếu nữ áo hồng tuy thấy song cố ý làm lơ, trong lòng thầm buông tiếng thở dài.

Đột nhiên phía ngoài cửa miếu vang lên tiếng niệm Vô lượng thọ Phật, tiếp đó là tiếng của một lão đạo nhân vang lên :

– Hóa ra là y đã lấy được Mật Đà thần châu.

Thiếu nữ áo hồng nhìn lên thấy Lăng Hư đạo trưởng của phái Võ Đang đứng phía ngoài, không khỏi nhíu mày lạnh lùng nói :

– Hừ! Y đã ước định quyết đấu với chưởng môn nhân của quí phái, tại sao lại thừa lúc người ta bị lâm nguy mà…

Mặt Lăng Hư đạo trưởng lạnh ngắt :

– Cô nương là môn hạ của môn phái nào?

Thiếu nữ áo hồng nói :

– Tiểu nữ là Tô Ngọc Dung.

Đoạn nàng đưa tay chỉ vào Kim Phi Hùng giả mạo :

– Còn đây là bào muội của Kim đại hiệp, Kim Ngân Thi cô nương.

Lăng Hư đạo trưởng đưa mắt dò xét Kim Ngân Thi :

– Vừa rồi có người giả mạo Thanh Y Tu La, phải chăng là cô nương?

Kim Ngân Thi đáp :

– Không sai. Muội muội dùng danh tiếng của ca ca có gì không phải hả?

Lăng Hư đạo trưởng lạnh lùng :

– Nói như vậy là mấy môn hạ của bản phái lúc nãy đều do ngươi sát hại phải không?

Kim Ngân Thi lạnh lùng đáp :

– Bọn chúng thừa lúc người ta lâm nguy mà ra tay sát hại, chết cũng đáng tội.

Lăng Hư đạo trưởng tuy trong lòng cực kỳ giận dữ, nhưng là kẻ xuất gia nên không muốn nói những lời độc ác, chỉ quay đầu nhìn ra phía ngoài.

Chợt nghe phía ngoài cửa có tiếng thét lớn :

– Sát nhân phải thường mạng, sư bá chớ nên nhiều lời với bọn họ.

Thanh âm khàn khàn phát ra chính là tiếng của Khoái kiếm thủ Chu Lương, Kim Ngân Thi rút vội thanh trường kiếm, ánh mắt nàng chiếu ra những tia nhìn lạnh lùng, đoạn nói với Lăng Hư đạo trưởng :

– Võ Đang là danh môn chính phái, cớ sao lại hành sự như thế?

Khuôn mặt Lăng Hư đạo trưởng thoáng nóng bừng :

– Bần đạo chỉ muốn mang hắn về Võ Đang sơn để phát lạc, lúc này tuyệt không làm khó dễ hắn đâu.

Kim Ngân Thi thét lớn :

– Đừng nuôi mộng ảo, trừ phi các ngươi thắng được thanh trường kiếm trong tay cô nương đây.

Vừa rồi Khoái kiếm thủ Chu Lương đã nhìn thấy lối xuất chiêu của Kim Ngân Thi, nếu như không có mặt Lăng Hư đạo trưởng, sư bá của y ở đây, thì với võ công của hắn thì càng khó có thể cự nổi đối phương, nên chỉ la hét mà không dám vọng động khinh thường Kim Ngân Thi.

Tô Ngọc Dung thấy vậy vội nói chen vào :

– Chuyện giữa Kim đại hiệp và quí phái đã ước định thời gian, đạo trưởng tại sao phải khổ tâm như thế?

Lăng Hư đạo trưởng sở dĩ chưa muốn động thủ không phải là vì sợ võ công của đối phương, mà vì không muốn cho Võ Đang một mình chịu khổ, nên hạ giọng đáp :

– Bổn phái là người xuất gia, không có ý sinh sự các chuyện giang hồ, nhưng chỉ vì sự tình bức bách mà phải ra tay đó thôi.

Tô Ngọc Dung âm thầm suy tính, trước mắt ở đây chỉ có người của phái Võ Đang, nếu với sức của nàng và Kim Ngân Thi thì có thể ứng phó, còn như Lạt ma của Thiên Long tự và người của Bách Kiếm Minh đến thì làm sao đủ sức chống lại.

Thế là nàng dùng truyền âm nói với Kim Ngân Thi :

– Sư muội, hãy ôm hắn lên, chúng ta phải thoát khỏi nơi đây.

Kim Ngân Thi đi chậm chạp về phía Kim Phi Hùng, đột nhiên nàng la lên một tiếng kinh ngạc :

– Y chạy rồi!

Tô Ngọc Dung giật mình kinh hãi, quay đầu lại quả nhiên không thấy Kim Phi Hùng đâu nữa, bất giác mặt nàng biến sắc :

– Mau đuổi theo y.

Nói rồi hai người lao nhanh ra phía sau ngôi cổ miếu. Hai người đi tìm xung quanh ngôi miếu vẫn không có động tĩnh.

Tô Ngọc Dung chợt cất tiếng :

– Y đang mang trọng thương, không thể nào tự ý bỏ đi được, có lẽ bị kẻ nào đó âm thầm bắt cóc.

Giọng Kim Ngân Thi lộ vẻ lo lắng :

– Chắc rằng lão Cổ Trường Khanh làm ra chuyện này đó.

Tô Ngọc Dung gật đầu :

– Rất có thể là lão đó, người này ngoài mặt tuy nói trung tín, song hành động của lão thật là quái dị khả nghi vô cùng.

Kim Ngân Thi cực kỳ bối rối :

– Vậy thì chúng ta phải làm sao đây?

Tô Ngọc Dung quay lại thấy người của Võ Đang không truy đuổi, bèn nói với Kim Ngân Thi :

– Chúng ta phải đi tìm lão Cổ Trường Khanh, người ta phí biết bao công sức, bây giờ để hắn phỗng tay trên thật là tức chết đi được.

Nói xong hai người triển khai khinh công vọt mình lao ra khỏi ngôi cổ miếu, trong thoáng chốc đã ra khỏi núi Chung Sơn, đi về hướng bờ sông.

Hai người vừa bay tới mé sông đã thấy những ám tiêu của Bách Kiếm Minh, hai người nhẹ nhàng đáp mình xuống đất, rồi Kim Ngân Thi lên tiếng :

– Phiền các hạ thông báo có bào muội của Thanh Y Tu La và sư tỷ Tô Ngọc Dung cầu kiến Trang chủ.

Người phụ trách ám tiêu dường như đã được phân phó, liền cúi mình đáp :

– Mời hai vị đi theo tiểu nhân.

Đoạn y dắt hai ngươi đi vào trong ngôi sự sảnh, chợt thấy Cổ Trường Khanh đứng bên trong, nét mặt lão thoáng lộ vẻ kinh dị :

– Nhị vị cô nương đến đây có việc chi?

Kim Ngân Thi hầm hầm giận dữ :

– Ngươi chớ có giả bộ, đem giấu đại huynh ta ở đâu nói mau!

Cổ Trường Khanh ngạc nhiên hỏi :

– Tại sao cô nương lại nói như vậy?

Tô Ngọc Dung nói tiếp :

– Ta đang trị thương cho Kim đại hiệp trong ngôi cổ miếu, không ngờ lũ đạo sĩ phái Võ Đang đến truy tầm cừu nhân, có kẻ thừa lúc hai bên đang đối đáp đã âm thầm bắt Kim đại hiệp mang đi. Ta nghĩ chuyện này Cổ trang chủ không thể không biết.

Cổ Trường Khanh trầm tư một hồi, rồi cất tiếng :

– Chuyện này thật là quái dị.

Đoạn lão nói tiếp :

– Nhị vị hãy vào trong ngồi nghỉ một lát, Cổ mỗ sẽ tra xét việc này.

Tô Ngọc Dung đưa mắt ra hiệu cho Kim Ngân Thi, đoạn bước vào bên trong ngôi sự sảnh, thấy trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, không có một bóng ai khác.

Cổ Trường Khanh mời hai người ngồi xuống, rồi cao giọng gọi lớn :

– Mời Hàn tổng quản lại đây.

Sau gian đại sảnh có tiếng người dạ lên, lát sau có một lão già áo xanh cúi mình cung kính đáp tiếng :

– Trang chủ có điều chi dạy bảo?

Cổ Trường Khanh hỏi :

– Người được phái đến núi Chung Sơn đã có hồi báo gì chưa?

Lão già áo xanh liếc nhìn Kim Ngân Thi rồi đáp :

– Lúc nãy đã có hồi báo Kim đại hiệp đã hạ lạc vào một tòa cổ miếu ở Chung Sơn, phái Võ Đang đã truy tìm ra tung tích rồi.

Đoạn lão dừng lại một chút :

– Mới rồi lại có hồi báo Kim đại hiệp đã bị người ta bắt cóc đi đâu không rõ.

Cổ Trường Khanh nói tiếp :

– Ngươi có biết nhân vật đó là ai không?

Lão già áo xanh đáp :

– Bẩm Trang chủ, hiện giờ vẫn chưa có tin tức gì cả.

Cổ Trường Khanh thoáng trầm nét mặt.

Đột nhiên có một tiểu đồng áo xanh vội vàng chạy tới cúi mình thi lễ, đoạn cất tiếng :

– Khải bẩm Trang chủ, có Lăng Hư đạo trưởng của phái Võ Đang đến xin được gặp.

Cổ Trường Khanh cười lạnh :

– Ha ha! Bọn họ lại đến kiếm Cổ mỗ nữa.

Đoạn lão phân phó cho tiểu đồng :

– Bọn họ có mấy người, ngươi hãy mời họ vào đây.

Tiểu đồng áo xanh nói :

– Tất cả có ba người.

Nói xong y liền lui ra ngoài.

Ước chừng thời gian cạn chén trà, Lăng Hư đạo trưởng dẫn Truy Hồn Tiêu Tần Trọng và Khoái kiếm thủ Chu Lương bước vào, liếc thấy Kim Ngân Thi và Tô Ngọc Dung đang ngồi đó, mặt lão chợt biến sắc.

Cổ Trường Khanh vội đứng dậy cười nói ha hả :

– Đạo trưởng chẳng phải là trở về núi Võ Đang hay sao? Trở lại Kim Lăng hôm nào vậy?

Lăng Hư đạo trưởng lạnh lùng nói :

– Vừa mới đến sáng sớm hôm nay.

Cổ Trường Khanh cười nói :

– Đến để xem Tứ đại ma tôn đấu với Tứ đại tôn giả phải không?

Giọng Lăng Hư đạo trưởng cực kỳ không vui :

– Cứ cho là như vậy đi, Phụng Lăng trang cùng với bản phái đều là người trong Bách Kiếm Minh. Cổ huynh không nên giúp đỡ ngoại nhân mà làm khó dễ bản phái.

Cổ Trường Khanh vội thu lại nụ cười :

– Đạo trưởng muốn ám chỉ việc chi vậy?

Lăng Hư đạo trưởng tức giận nói :

– Điều này còn phải nói nữa, đương nhiên là chuyện của Thanh Y Tu La.

Cổ Trường Khanh cười lớn :

– Cổ mỗ đâu có giúp đỡ y? Nếu như đạo trưởng chỉ việc tối hôm nay, Cổ mỗ phải nói với đạo trưởng mấy câu, y đã quyết đấu với Ất Mộc Tôn Giả, lưỡng bại câu thương.

Phàm là người trong võ lâm Trung Nguyên phải nên nhân nhượng nhau mới phải, lẽ nào đạo trưởng thừa lúc y bị nguy lại đến để báo thù hay sao?

Lăng Hư đạo trưởng nóng mặt đáp :

– Bản phái không hề có ý làm khó y.

Cổ Trường Khanh trầm sắc mặt :

– Quả thực là y không có ở đây, vả lại kỳ hạn ước đấu của y với quí chưởng môn nhân không xa mà?

Cổ Trường Khanh lời nói nghiêm chỉnh khiến cho Lăng Hư đạo trưởng câm miệng, không thể nào đối đáp lại được, đành cúi đầu im lặng, lát sau lão mới nói tiếp :

– Trang chủ đã nói như vậy thì bần đạo cũng không muốn tìm y nữa, bần đạo cáo từ.

Cổ Trường Khanh lạnh lùng đáp :

– Đạo trưởng thứ lỗi cho, ta không thể chào tiễn người được.

Lăng Hư đạo trưởng buông tiếng thở dài, sắc mặt tái xanh, dẫn Truy Hồn Tiêu Tần Trọng và Khoái kiếm thủ Chu Lương bước nhanh ra khỏi đại sảnh.

Kim Ngân Thi bực tức :

– Lần sau nếu như gặp cô nương mà y tỏ thái độ như vậy thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho y đâu.

Tô Ngọc Dung đứng dậy lên tiếng :

– Tiểu nữ biết Trang chủ có giao hảo với Kim đại hiệp thân thiết, quyết không làm chuyện này, mong Trang chủ phái người tra xét rõ chuyện này.

Cổ Trường Khanh gật đầu :

– Cổ mỗ sẽ phái thuộc hạ truy xét việc này, đa tạ cô nương đã hiểu tâm ý của bản nhân.

Tô Ngọc Dung kéo Kim Ngân Thi đứng dậy :

– Mong Trang chủ chớ trách chúng tôi hồ đồ, xin cáo từ.

Cổ Trường Khanh đáp lại ngay tức khắc :

– Lúc này tệ trang cũng đa sự, Cổ mỗ không tiện lưu nhị vị lại.

Sau khi hai người ra khỏi Bách Kiếm Minh, Kim Ngân Thi liền nói :

– Xem ra thì Cổ Trường Khanh quả thật không liên quan đến việc này.

Tô Ngọc Dung nghĩ ngợi một lát rồi chợt tỉnh ngộ :

– Chúng ta quá là hồ đồ, quả nhiên là hắn chứ không ai khác.

Kim Ngân Thi vội hỏi :

– Dung tỷ muốn ám chỉ ai?

Tô Ngọc Dung đáp :

– Chuyện này chỉ có gã Cốc Chi Dương mà ra thôi.

Kim Ngân Thi chợt hiểu :

– Đúng rồi, chỉ có hắn mà thôi. Lai lịch của y rất khả nghi, tâm địa hắn thật khó lường, trong trận huyết đấu hôm nay tiểu muội cũng chưa thấy hắn ta xuất hiện.

Tô Ngọc Dung nói :

– Không nên để lỡ việc, chúng ta chia ra hai hướng tìm y.

Hai người lập tức chia làm hai hướng đi tìm kiếm Cốc Chi Dương.

* * * * *

Lại nói Cổ Trường Khanh thấy Tô Ngọc Dung và Kim Ngân Thi đã đi xa, bất giác lão ngửa mặt cười lớn, thần thái có vẻ thập phần đắc ý.

Lão già áo xanh từ sau tấm bình phong bước ra, ngơ ngác hỏi :

– Trang chủ, tại sao lại bật cười như thế?

Cổ Trường Khanh vừa cười vừa đáp :

– Ta nghĩ ra rồi, kẻ bắt cóc Kim Phi Hùng chẳng phải ai khác, y chính là công tử áo gấm Cốc Chi Dương, người này dường như không có mấy hảo ý với gã họ Kim.

Lão già áo xanh chính là tổng quản Hàn Dao, y vẫn ngơ ngác hỏi lại :

– Cho dù y có bắt cóc gã họ Kim kia thì càng là điều vui mừng cho Bách Kiếm Minh của chúng ta.

Cổ Trường Khanh mỉm cười bí mật :

– Trường Xuân đảo và Võ Đang không thể bỏ qua chuyện truy xét, chúng ta đem tin tức này thố lộ cho bọn Lạt ma Thiên Long tự để cho trận náo nhiệt này càng thêm thú vị.

Lão đắc ý ngồi trong đại sảnh hạ lệnh cho Hàn Dao :

– Ngươi phải nhanh cấp kỳ truyền lệnh cho tất cả người trong bản trang lập tức lại đây chờ lệnh, không được chậm trễ.

Hàn Dao ngơ ngẩn đưa mắt nhìn Cổ Trường Khanh, lão vốn biết tính cách của Trang chủ, nếu như có sự việc trọng đại, không đến lúc cuối thì Cổ Trường Khanh không hề tiết lộ dễ dàng như vậy.

Cổ Trường Khanh thấy nét mặt của thuộc hạ đần độn như thế lão bất giác cười lớn :

– Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, sao ngươi còn chưa hiểu.

Hàn Dao dường như giác ngộ, vội vàng quay mình bước lẹ ra ngoài.

* * * * *

Nói về Kim Phi Hùng, lúc chàng thổ ra một ngụm máu bầm thì kinh mạch đã lưu thông, lại thêm dược lực của Trường Xuân đảo mệnh tán nên nội thương đã đỡ hơn phân nửa, tuy bị Tô Ngọc Dung điểm vào huyệt ngủ song chẳng hề ngăn cản sự phát tán của dược lực.

Sau đó Kim Ngân Thi đã giải huyệt cho chàng, lại để Mật Đà thần châu trước ngực chàng, lúc này chàng đã hơi tỉnh lại, đột ngột cảm thấy một luồng hơi ấm truyền vào kinh mạch đoạn tỏa đi khắp chân thân, trong lòng chàng cảm thấy lạ lùng, bèn giơ tay để lên ngực thì đụng phải một hạt châu.

Kim Phi Hùng là người thông minh tuyệt đỉnh, chàng động tâm nghĩ thầm :

“Lẽ nào đây lại là Mật Đà thần châu?”

Bất ngờ phía sau miếu có tiếng người vọng lại, chàng liền âm thầm bỏ hạt thần châu vào miệng, đoạn lật mình nằm sấp xuống, rồi bỗng nhiên có một bóng người nhẹ nhàng lướt tới lẹ như sao sa điện xẹt, dùng tay nhấc bổng chàng lên, đoạn bỏ chạy ra sau cổ miếu nhanh như sao xẹt.

Thương thế của Kim Phi Hùng đã không còn gì đáng ngại, chàng dư sức tránh khỏi, nhưng chàng coi xem kẻ này có dụng tâm gì nên cố ý giả bộ như bị hôn mê, mặc cho y muốn mang đi đâu thì đi.

Kẻ lạ mặt sau khi bắt được Kim Phi Hùng, y liền triển khai thuật khinh công thượng thặng, trong nháy mắt đã cách xa ngôi cổ miếu hơn mười dặm, đoạn dừng lại đặt chàng xuống một sơn động. Lúc này y dường như đã quá mệt, ngồi thở dốc một hồi, đoạn hạ giọng gọi :

– Kim huynh, Kim huynh…

Kim Phi Hùng làm ra vẻ thương thế cực kỳ trầm trọng, khẽ rên lên hai tiếng, rồi mới chậm chạp mở mắt ra, chàng thầm giật mình vì trước mặt chàng là Cốc Chi Dương.

Cốc Chi Dương thấy chàng đã tỉnh lại vội hỏi :

– Thương thế của Kim huynh thế nào rồi?

Giọng Kim Phi Hùng cực kỳ yếu ớt đáp :

– Nội tạng của ta đã bị chuyển vị, e rằng phải nghỉ ngơi điều tức mười ngày mới mong khỏi được.

Cốc Chi Dương trầm ngâm một lát, đoạn từ từ lên tiếng :

– Nghe nói Kim huynh đã lấy được Mật Đà thần châu của Thiên Long tự, viên thần châu này là bảo vật trị thương cực kỳ linh nghiệm, tại sao Kim huynh không dùng nó?

Kim Phi Hùng lắc đầu :

– Chẳng lẽ Cốc huynh cũng tin chuyện đó có thật hay sao?

Cốc Chi Dương lạnh lùng đáp :

– Kim huynh chớ hiểu lầm, lúc này nguy cơ tứ phía vây phủ. Nếu như huynh sớm khôi phục nguyên khí thì tiểu đệ mới an tâm. Vậy nên đệ mới nghĩ đến việc dùng Mật Đà thần châu để trị thương.

Kim Phi Hùng gật đầu :

– Lời Cốc huynh nói chí phải, song tiếc rằng ta không hề đoạt được thần châu thần bò chi cả.

Cốc Chi Dương ngửa mặt lên trời cười lên một tràng dài :

– Tiểu đệ đây muốn mời Kim huynh giúp lực làm một việc, nay xem ra đã không còn cách nào nữa.

Kim Phi Hùng hỏi :

– Không biết Cốc huynh có việc chi cần đến ta?

Cốc Chi Dương đáp :

– Bây giờ Kim huynh đã không còn công lực, nói ra thì cũng vô ích.

Kim Phi Hùng giả bộ gượng gạo ngồi dậy, giọng đã đỡ hơn trước :

– Nếu như Cốc huynh quả thật có chỗ cần ta, thì đợi cho thương thế của ta bình phục cũng được mà.

Cốc Chi Dương lắc đầu :

– Đến lúc đó e không còn kịp nữa, thời gian đã gấp lắm rồi.

Kim Phi Hùng vội hỏi tiếp :

– Có chuyện gì mà gấp quá vậy?

Cốc Chi Dương cười lạnh :

– Giao tình giữa ta và Kim huynh có lẽ không được tốt bằng Cổ Trường Khanh, nên chuyện gì Kim huynh cũng giấu ta hết.

Kim Phi Hùng chợt động tâm, chàng đã hiểu ra được mấy phần, song vẫn lắc đầu nhẹ nhàng thở dài :

– Cốc huynh nghĩ sai rồi, ta tuy có giao hảo với Cổ Trường Khanh, song chẳng có gì đáng nói cả. Không rõ Cốc huynh nói như vậy là ám chỉ về việc gì trọng đại?

Cốc Chi Dương cho rằng giữa Kim Phi Hùng và Cổ Trường Khanh đã có giao ước với nhau để cùng làm việc tiến vào Bích Vân thiền tự, nên mới bắt chàng đến đây dùng lời lẽ dẫn dụ chàng để chàng nói rõ nội tình của Bích Vân thiền tự, nếu như dùng lời ngọt ngào mềm dẻo không được thì y sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc để bức bách.

Nhưng mà thấy Kim Phi Hùng cứ chối từ, bất giác y đổi sắc, hừ lên một tiếng nói :

– Ta thật không tin rằng Cổ Trường Khanh không bàn bạc các chuyện chấn động võ lâm với Kim huynh.

Kim Phi Hùng thở dài :

– Cốc huynh không tin thì ta cũng không biết làm sao.

Cốc Chi Dương âm thầm vận kình lực vào trong cánh tay, bước đến trước mặt Kim Phi Hùng :

– Kim huynh đã không muốn nói thì ta sẽ nói vậy, ta đây muốn ám chỉ việc Bích Vân thiền tự.

Kim Phi Hùng chợt hiểu, chàng cười lớn :

– Hóa ra là vì cái chuyện quái quỉ này. Cổ Trường Khanh tuy có nói sơ qua nhưng tại hạ thật chẳng mấy quan tâm đến nó, cho nên lão cũng không nói gì với ta nữa.

Cốc Chi Dương vội hỏi :

– Kim huynh có biết lúc nào y chuẩn bị hành động chăng?

Kim Phi Hùng lắc đầu :

– Ta chẳng qua chỉ giao tình với lão cho có lệ mà thôi, nên việc này lão đâu có nói với ta làm chi.

Cốc Chi Dương lạnh lùng :

– Nói như vậy Kim huynh hoàn toàn không biết chút gì về chuyện này sao?

Kim Phi Hùng gật đầu :

– Đúng là như thế.

Cốc Chi Dương cực kỳ thất vọng, suy nghĩ một hồi, đột nhiên y cất tiếng cười lạnh :

– Kim huynh nói thật đó chứ?

Giọng Kim Phi Hùng không vui :

– Hừ! Ngươi muốn hỏi cung ta hay sao?

Cốc Chi Dương lạnh lùng :

– Cứ cho là như vậy đi.

Bỗng nhiên y vươn tay ra nhanh lẹ điểm vào “Nhuyễn Ma” huyệt của Kim Phi Hùng.

Kim Phi Hùng đã âm thầm phòng bị từ trước, Cốc Chi Dương vừa mới động thủ chàng đã lăn tròn tránh chiêu điểm của y, đoạn trầm giọng quát :

– Cốc huynh định làm gì vậy?

Cốc Chi Dương lạnh lùng đáp :

– Kim huynh không muốn uống rượu mời lại muốn dùng rượu phạt, làm cho ta phải đắc tội với Kim huynh.

Kim Phi Hùng đứng bật dậy, đoạn ôn tồn lên tiếng :

– Cốc huynh không nên bức bách ta thái quá, ta đây tuy mang nội thương trong người, nhưng nếu như Cốc huynh muốn động thủ thì chưa biết ai đã ăn ai đâu.

Cốc Chi Dương là kẻ âm trầm giảo hoạt, thấy chàng có thể hành động dễ dàng, y lập tức đổi ý cười lên ha hả rồi nói :

– Kim huynh thật là không thật tâm với ta, nội thương của Kim huynh đã đỡ được rất nhiều, nếu như ta đây không thử thì Kim huynh quyết không thừa nhận chuyện này.

Kim Phi Hùng cực kỳ bất ngờ hỏi :

– Ý Cốc huynh muốn nói gì?

Cốc Chi Dương mỉm cười :

– Thực không giấu chi Kim huynh, từ lúc Vương Thái Vân ôm huynh chạy ra khỏi đấu trường cho đến khi vào trong cổ miếu, đệ không rời Kim huynh nửa bước.

Kim Phi Hùng buột miệng nói :

– Cốc huynh đã có lòng quan tâm như thế, ta thật muôn phần cảm kích.

Miệng chàng tuy nói như thế nhưng trong lòng chàng thoáng kinh sợ, cảm thấy người này âm hiểm đến đáng sợ. May mà lúc này nội thương của chàng đã hết, nếu không chẳng biết kết cục sẽ ra sao.

Cốc Chi Dương nói tiếp :

– Lúc vị áo xanh mang Kim huynh đi, Cổ Trường Khanh hoàn toàn có đủ sức để xuất thủ đoạt lại, song lão vẫn đứng yên đó vì không muốn để lộ võ công của mình. Vả lại y còn có dụng tâm khác nên không muốn đuổi theo, cho nên chỉ một điều này cũng đủ biết giao tình của lão với Kim huynh là giả dối.

Đoạn y liếc nhìn Kim Phi Hùng, thấy chàng không nói gì bèn tiếp tục cất tiếng :

– Còn người mặc y phục xanh giả mạo Kim huynh chính là lệnh muội Kim Ngân Thi, nữ nhân này hành tung ngụy dị, không biết có phải là muội muội của Kim huynh thật không, thì đệ không dám chắc.

Kim Phi Hùng kinh ngạc thầm nghĩ :

“Nếu là như vậy thì muội muội ta quả thật là người giả mạo.”

Mấy năm nay chàng lưu lạc khắp chốn giang hồ, vì đâu đâu cũng có kẻ thù đã khiến chàng phải dùng cơ trí đối phó, nên kinh nghiệm giang hồ đã làm cho chàng lớn hơn rất nhiều, nên nghe Cốc Chi Dương nói chàng làm bộ lắc đầu không tin :

– Kim Ngân Thi là bào muội của tại hạ, tại hạ làm sao mà lầm được. Cốc huynh có lẽ quá đa tâm đó thôi.

Cốc Chi Dương cười ha hả :

– Đây là chuyện riêng của Kim huynh, tiểu đệ đây quả thật đã lỡ lời, xin thứ lỗi, thứ lỗi.

Đoạn y nói tiếp :

– Ta đây cứu Kim huynh thì có thể qua mắt được kẻ khác chớ không thoát khỏi tai mắt của Cổ Trường Khanh, nhưng mà bây giờ chưa có động tĩnh gì, có lẽ lão đã bỏ qua chuyện của Kim huynh rồi đó.

Kim Phi Hùng nói :

– Tại hạ giao tình với lão chẳng mấy đậm đà, lão đâu có trách nhiệm cứu tại hạ.

Hơn nữa, tại hạ có biết bao nhiêu kẻ thù, lão làm sao dám ra tay. Cốc huynh có thấy như vậy chăng?

Cốc Chi Dương cười lạnh :

– Kim huynh chỉ mới nói đúng có một nửa thôi, lão sở dĩ không huy động thủ hạ đi truy xét chẳng phải vì vậy đâu, mà là Kim huynh mang nội thương trầm trọng, nhất thời lão không thể lợi dụng được, còn một điều quan trọng là lão không có thời gian để lo liệu cho Kim huynh.

Kim Phi Hùng mỉm cười :

– Ta không muốn suy đoán một cách vô lý như vậy.

Cốc Chi Dương chớp mắt :

– Nếu như thương thế của Kim huynh không quá trầm trọng thì cùng đi với tiểu đệ một chuyến, ta dám đoán chắc rằng lão đã huy động toàn bộ thủ hạ đến canh giữ Bích Vân thiền tự.

Kim Phi Hùng gật đầu :

– Cốc huynh suy đoán có lẽ không sai, nhưng mà ta đây đã hết hứng thú với việc của Bích Vân thiền tự.

Cốc Chi Dương nói :

– Ta tin lời nói Kim huynh, nhưng mà chẳng lẽ Kim huynh lại nỡ để cuốn kỳ thư tuyệt học võ lâm rơi vào tay tặc đảng hay sao?

Kim Phi Hùng ngẩn người ngạc nhiên, chàng lắp bắp :

– Cái này…

Cốc Chi Dương nói tiếp :

– Trời đã không còn sớm nữa, chúng ta hãy đi xem. Cho dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải tận sức.

Người này ngụy kế đa đoan, thấy Kim Phi Hùng do dự bèn dùng lời nói khích, quả nhiên y đã được mục đích.

Kim Phi Hùng đi theo y, chàng vừa đi vừa hỏi :

– Nếu như tăng nhân ở Bích Vân thiền tự ra tay ngăn trở thì chúng ta há chẳng phải là có lòng tham tranh đoạt bảo vật ư?

Cốc Chi Dương hỏi vặn lại :

– Vạn nhất tăng nhân của Bích Vân thiền tự không đếm xỉa đến, hoặc là các môn phái khác tham gia tranh đoạt thì chúng ta tính sao?

Kim Phi Hùng vội đáp :

– Như vậy chúng ta cứ tùy cơ ứng biến là được.

Cốc Chi Dương miệng tuy nói, song bộ pháp càng lúc càng nhanh, mắt âm thầm quan sát cử động của Kim Phi Hùng, thấy thái độ của chàng ung dung tự tại, không rời y nửa bước, bất giác y thầm cười lạnh :

“Hừ, y chỉ làm bộ, thực ra y đâu có bị thương.”

Hai người gia tăng cước lực, phút chốc đã cách Bích Vân thiền tự không còn bao xa.

Kim Phi Hùng vẫn vô tư, chàng không hề hay biết đối phương đang dò xét mình.

Thình lình phía bên đường có hai nữ nhân mình mặc kình trang khẽ quát :

– Đứng lại!

Cốc Chi Dương vội thu bộ pháp lại, lạnh lùng liếc nhìn nơi phát ra tiếng nói :

– Kẻ nào dám cả gan chặn đường bản công tử vô lý như vậy?

Kim Phi Hùng đưa mắt nhìn thấy người ngăn trở họ chính là Tô Ngọc Dung và Kim Ngân Thi, vội nói :

– Kim muội không được vô lễ.

Kim Ngân Thi thấy chàng vẫn bình yên vô sự, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, bước tới trước mặt hỏi :

– Ca ca, thương thế ra sao rồi, tiểu muội lo chết đi được.

Ánh mắt Kim Phi Hùng lạnh lùng chiếu thẳng vào mặt nàng, rồi lại quay sang nhìn Tô Ngọc Dung, giọng lạnh nhạt :

– Hừ! Chẳng cần phải lo lắng, ta đã vô sự rồi.

Kim Ngân Thi ngạc nhiên :

– Ca ca nói gì vậy?

Kim Phi Hùng tuy có nghi ngờ, song nhất thời chàng không cách nào phân biệt nàng là muội muội thật hay giả mạo, bị nàng hỏi bất ngờ, bèn nói :

– Tại hạ cũng hơi quá nóng nảy, nhưng mà tại hạ đâu có còn là huynh trưởng của ngươi.

Mắt Kim Ngân Thi chợt đỏ hoe :

– Lẽ nào tiểu muội có điều chi thất lễ khiến ca ca không hài lòng?

Kim Phi Hùng buông tiếng thở dài, lặng thinh không đáp.

Cốc Chi Dương đột nhiên nói xen vào :

– Kim huynh, không còn sớm nữa.

Kim Phi Hùng dường như có điều gì muốn nói, bèn quay sang Cốc Chi Dương :

– Mời Cốc huynh đi một mình, ta không muốn đi nữa.

Cốc Chi Dương kinh ngạc :

– Đã đến đây rồi cớ sao Kim huynh lại không đi nữa?

Kim Phi Hùng lắc đầu :

– Tại hạ cần ở lại đây để tra xét rõ một việc nên không thể cùng đi với Cốc huynh được.

Cốc Chi Dương biết chàng ám chỉ thân thế của Kim Ngân Thi, liền quay sang hỏi Kim Ngân Thi :

– Cô nương chắc cũng đi đến Bích Vân thiền tự?

Kim Ngân Thi lạnh lùng đáp :

– Cứ cho là như thế thì đã sao?

Cốc Chi Dương cười lớn :

– Cứ theo tại hạ suy đoán, bốn phía của Bích Vân thiền tự lúc này có lẽ bố trí rất nhiều thuộc hạ của Cổ Trường Khanh, hai vị đến đó e rằng chẳng dễ gì vào được.

Kim Ngân Thi nói :

– Người khác thì sợ lão, ta há lại sợ ư?

Tô Ngọc Dung đứng bên cạnh vội lên tiếng :

– Kim muội, chúng ta đi thôi.

Kim Phi Hùng trầm giọng quát :

– Khoan đã.

Kim Ngân Thi vội dừng lại hỏi :

– Có chuyện gì vậy ca ca?

Kim Phi Hùng gằn từng tiếng :

– Tại hạ không cho ngươi đi.

Kim Ngân Thi mỉm cười :

– Ca ca, tiểu muội đâu còn là một đứa bé nữa.

Mặt Kim Phi Hùng lạnh băng :

– Cho dù ngươi trăm tuổi đi nữa, ta vẫn là huynh trưởng của ngươi mà.

Kim Ngân Thi nghiêm sắc mặt, giọng cũng lạnh băng không kém :

– Hai ta ai làm việc nấy, ca ca chịu làm tổn thương tình ruột thịt giữa hai ta?

Kim Phi Hùng hết sức kinh ngạc, đứng lặng người một hồi rồi nói :

– Ý ngươi nói là ta không có quyền với ngươi phải không?

Cốc Chi Dương thấy sự tình càng lúc càng căng thẳng, y vội chen vào :

– Kim huynh, thời gian lúc này quí hơn vàng, nhị vị sau này hãy nói đến chuyện này.

Tô Ngọc Dung cũng đưa mắt ra hiệu cho Kim Ngân Thi, đoạn dùng tay kéo nhẹ tay áo nàng :

– Nè Kim muội, bỏ qua chuyện này đi. Chúng ta hãy đi xem trận nhiệt náo ở Bích Vân thiền tự.

Trong lòng Kim Phi Hùng cực kỳ giận dữ, song chàng cố nhẫn nại không lên tiếng nữa.

Cốc Chi Dương liền giục :

– Chúng ta cũng đi đến đó xem.

Kim Phi Hùng quay người bỏ đi, hai người nhằm phía sau Bích Vân thiền tự chạy tới mà không hề gặp ai ngăn trở.

Cốc Chi Dương chợt cảm thấy kỳ quái :

– Lẽ nào người của Cổ Trường Khanh còn chưa tới?

Kim Phi Hùng đưa mắt ngó quanh tứ phía, đoạn nói :

– Có lẽ Cốc huynh đoán sai rồi.

Cốc Chi Dương cười đáp :

– Không thể nào sai được. Lão đã ra lệnh cho toàn bộ cao thủ của Phụng Lăng trang đến đây, có lẽ bọn chúng đã đến đó.

Chợt nghe thanh âm của nữ nhân từ phía sau vọng lại :

– Kẻ vừa đến chính là Thanh Y Tu La phải không?

Lại nghe tiếng Tô Ngọc Dung vang lên :

– Chính là y đó.

Chợt nghe có tiếng nữ nhân nọ vọng đến :

– Kêu hắn lại đây gặp ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN