Chương 29
Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam chằm chằm, Thẩm Nam cũng nhìn lại cô.
Thời gian hai người ở bên nhau không nhiều, cho nên Thẩm Nam luôn cố gắng bù đắp, muốn cho cô nhiều thời gian hơn, chỉ cần rảnh rỗi, là muốn cho cô điều tốt nhất, điều cô thích nhất.
Thẩm Nam rũ mắt, nhìn Chu Túy Túy chằm chằm, ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng, trong mắt hiện lên hình bóng của cô, những năm này một mình Chu Túy Túy chịu đựng những gì, cho dù anh biết rõ, nhưng trên thực tế cũng không thể cảm nhận giống cô được. Rốt cuộc thì cũng không phải chuyện mà mình trải qua, một số quyết định của cô, anh cũng không thể nói tốt hay không.
Chỉ cần cô muốn làm, anh đều ủng hộ.
Hai người cứ nhìn đối phương như thế, thời gian như ngừng lại. Qua một lúc lâu, Chu Túy Túy nhìn vào mắt Thẩm Nam, khẽ cười.
Đỉnh mày Thẩm Nam hơi nhướng lên, duỗi tay véo mặt cô, cúi đầu hôn một cái, giọng nói trầm thấp: “Cảm động rồi?”
Anh cảm nhận được tâm tình của cô.
Chu Túy Túy duỗi tay ôm anh, ừ một tiếng: “Sao anh lại tốt như vậy chứ.”
Sao có thể có một người đối xử với mình tốt như thế, từ nhỏ đến lớn cô sống trong xiềng xích, đối với tình yêu, hiểu biết thật sự rất đơn thuần. Ông bà nội yêu cô, nhưng thời gian bọn họ bên cạnh cô không nhiều, ông nội thì không cần nói nhiều, bà nội tuy rằng yêu Chu Túy Túy, cũng ủng hộ bất kỳ quyết định nào của cô, nhưng dù sao cũng già rồi, có lòng mà không sức.
Cho nên rất nhiều thời gian, đều là Chu Túy Túy một mình vượt qua.
Thẩm Nam nghiêng đầu, hôn vành tai cô, không lên tiếng.
Nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, ôm chặt người, không một khe hở.
…
Hai người ngọt ngào trong phòng một lát, Thẩm Nam cúi đầu hôn khóe miệng cô, không hề khách khí, dường như nhớ nhung của gần nửa tháng không gặp này, đều bộc phát trong nụ hôn đó.
Thời gian còn sớm, lúc này sao cũng không quá nhiều, cho nên nụ hôn này, hôn đến biến vị.
Thẩm Nam cúi đầu hôn khóe miệng Chu Túy Túy, dần dần trượt xuống, hơi nóng phả bên tai, làm người cô nóng rực, Thẩm Nam một đường hôn xuống dưới, cổ… Xuống nữa, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Chu Túy Túy ưm một tiếng, tiếng rên rỉ vỡ vụn thoát ra từ bên miệng, chỉ cần cô có chút âm thanh, động tác của Thẩm Nam lại càng kịch liệt hơn… Anh ôm lấy cô mà hôn, hôn đến cả người hô hấp không thông.
Hô hấp của hai người quyện vào nhau trong phòng, ái muội đến không dám đụng vào.
Toàn thân Chu Túy Túy mềm oặt, có chút khó chịu, nhưng lại hết sức hưởng thụ, có cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Khi Thẩm Nam một đường hôn xuống, cô nắm lấy tóc anh, ngón chân co chặt.
“Anh…” Âm thanh cô mềm mại, yêu kiều, người đàn ông nghe được chỉ muốn chết trong lòng cô.
Ánh mắt của Thẩm Nam sâu thẳm, hầu kết chuyển động, sau đó ngay trước mặt cô, hôn xuống… Thành kính, giống như đang lấy lòng cô.
Là lấy lòng một cách kính cẩn nhất.
Chu Túy Túy không chịu nổi mà khẽ rên, muốn rút người về, nhưng lại hoàn toàn không có sức lực đó.
Thật lâu sau, Thẩm Nam đỡ người cô mà tiến vào, cúi đầu hôn môi cô, nuốt toàn bộ tiếng rên của cô.
Gió bên ngoài nhẹ nhàng thổi, lay động tấm màn, trong phòng bật một chiếc đèn nhỏ, hai người lăn lộn vô hạn, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng máy bay cất cánh, hơi ồn, náo loạn, nhưng tất cả đều không hấp dẫn bằng người trước mặt.
….
***
Rất lâu sau, trên người Chu Túy Túy đều là nhão nhão dính dính, ngã trên giường không còn sức lực, mà Thẩm Nam cũng nằm cùng cô.
Hai người nằm một lát, Chu Túy Túy mới bò dậy, muốn đi tắm.
Cô không chịu nổi người mình dính dính như vậy.
Thẩm Nam cười như không cười nhìn cô một cái, trực tiếp ôm người vào phòng tắm.
“Nói trước! Chỉ tắm thôi.” Cô nhìn động tác của Thẩm Nam, nhanh tay lẹ mắt mà ngăn cản.
Thẩm Nam cầm vòi nước, nhướng mày cười nhìn bà xã của mình: “Anh xác thực là muốn tắm rửa cho em, không làm gì cả.”
“Thật?” Chu Túy Túy không quá tin tưởng lời nói của anh.
Thẩm Nam nhướng mày, liếc nhìn cô một cái, cúi đầu ôm người gần lại mình, nhìn gương mặt ửng hồng của cô, cúi đầu hôn một cái, âm thanh khàn khàn nói: “Đương nhiên, nếu như bà xã muốn làm cái gì đó, anh chắc chắn sẽ không từ chối.”
Chu Túy Túy: “….”
Cô còn có thể muốn làm cái gì????
Cô chỉ muốn đánh người. Chu Túy Túy híp mắt nhìn Thẩm Nam, vỗ một cái, hờn dỗi nói: “Em chỉ muốn tắm rửa, đợi lát nữa ngủ hai tiếng rồi ra ngoài?”
“Ừm.”
Thẩm Nam gật đầu: “Đợi lát nữa anh đi xem thời tiết, hỏi huấn luyện, em ngủ trước đi, có thể thì anh gọi em.”
“Được.”
Lúc tắm rửa, Thẩm Nam quả thật thành thật không ít, phỏng chừng cũng không nỡ quá tàn nhẫn.
Chu Túy Túy sau khi tắm xong vô cùng tự giác mà bò lên giường ngủ, Thẩm Nam nằm cùng cô nửa tiếng, mới mặc đồ ra ngoài, xuống dưới lầu tìm huấn luyện viên.
Sau khi nói chuyện, Thẩm Nam cũng không sốt ruột về phòng mà trực tiếp lên mái nhà, bên mái nhà có một gác mái nhỏ, để mấy thiết bị của Sở Hàng, kính viễn vọng linh tinh gì đó, rất nhiều đồ vật đều được chuẩn bị đầy đủ. Nhìn chằm chằm một lát, Thẩm Nam tính thời gian cũng sắp đến, lúc này mới về phòng gọi người dậy.
Chu Túy Túy ngủ một lát, rất có tinh thần, huống chi là việc chưa từng làm như lên trời ngắm sao này, hoàn toàn hưng phấn.
Thời tiết tốt, bay cũng thuận lợi.
Trước khi bay lên, Thẩm Nam còn đưa cho cô một vật, sau khi bay lên không trung, Chu Túy Túy bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn một cái, vô cùng kinh ngạc: “Kính viễn vọng?”
“Ừ, lấy ở chỗ của Sở Hàng.” Âm thanh của Thẩm Nam từ bên cạnh truyền đến: “Bây giờ có thể nhìn ra bên ngoài, dùng kính viễn vọng có thể nhìn thấy rất nhiều sao.”
Chu Túy Túy ngẩng đầu, theo bản năng nhìn ra ngoài không trung.
Tối hôm nay, dải ngân hà rộng lớn, toàn bộ ánh sao lộng lẫy đêỳ ở trên không trung, xung quanh đều là bóng đêm, chỉ có những ánh sao chợt lóe lên, lấp lánh ánh sáng của chính mình.
Ngân hà thật sự rất rất rất đẹp, xa hoa lộng lẫy.
Trước kia Chu Túy Túy đã xem ảnh chụp ngân hà, luôn cảm thấy không chân thực, luôn cho rằng là do photoshop, dù sao thì lúc cô đi du lịch, cũng chưa từng nhìn thấy nhiều sao như vậy. Sau đó đến cổ trấn, ở đó buổi tối cũng có rất nhiều sao, nhìn rất nhiều lần.
Nhưng so với bây giờ, hoàn toàn không bằng.
Khoảng cách với ngôi sao của họ bây giờ, gần đến mức không dám tin, giống như chỉ cần duỗi tay một cái, cô có thể chạm vào nó rồi. Vừa mới giơ tay ra ngoài, là cô có thể nắm trọn dải ngân hà trong bàn tay.
Sao trời lộng lẫy này, là Thẩm Nam cho cô.
Thẩm Nam nghiêng đầu nhìn cô, cong môi cười: “Lấy kính viễn vọng nhìn xem.”
“Được.”
Chu Túy Túy thử, kính viễn vọng có thể nhìn thấy xa hơn, nhiều hơn, lập tức, cô càng thỏa mãn hơn.
Thẩm Nam khẽ cười, cũng nhìn xung quanh một vòng, ngôi sao xung quanh quả thật rất đẹp.
“Đẹp quá.”
Thẩm Nam ừ một tiếng: “Đẹp nhất là ngôi sao bên cạnh anh.”
Chu Túy Túy bật cười, không nhịn được mà nhìn anh một cái: “Học ở đâu vậy?”
Thẩm Nam nhướng mày: “Còn phải học sao?”
Mấy lời này, bản thân anh tự biết, chỉ là không có cơ hội nói mà thôi.
Chu Túy Túy nhìn bên ngoài, nhịn không được hỏi: “Anh nói xem bà nội, cũng sẽ nhìn em chứ?”
“Đương nhiên.” Thẩm Nam duỗi tay vỗ đầu cô an ủi, chỉ vào ngôi sao bên ngoài: “Bà nội đang nhìn em, tặng cho em ngôi sao sáng như vậy, tự mình gửi lời chúc tốt nhất đến với em.”
Tuy rằng lời của Thẩm Nam có chút khoa trương, nhưng ở trên mức độ nào đó, thật đúng là an ủi Chu Túy Túy.
Bởi vì đêm tối, Thẩm Nam không dám bay quá xa, cho nên bay một vòng, đưa Chu Túy Túy xem đã mắt xong, liền bay về.
Buổi tối hôm nay, hai người ở lại căn cứ phi hành.
***
Ở căn cứ phi hành một đêm, lại chơi một ngày.
Đến buổi chiều ngày hôm sau nữa hai người mới về, lúc về thì Sở Hàng đã quay lại, còn cố ý ăn cơm với hai người, rất vui vẻ.
Sau khi đưa Chu Túy Túy về nhà, Thẩm Nam liền phải về đội.
Khi hai người chia tay không hề quyến luyến xoắn xuýt như mấy đôi vợ chồng khác, lưu luyến không rời, bọn họ đều là người sảng khoái, dù sao cuối tuần cũng có thể gặp mặt, cũng không quá nhiều nhớ nhung.
Cho dù có, cũng giấu kín.
Thẩm Nam nhìn cô một cái: “Ở nhà đừng gây chuyện, khi em đi làm chú ý chút, có việc thì gọi điện cho anh.”
“Được.”
Thẩm Nam nhìn cô chằm chằm, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc có lẽ mẹ sẽ gọi điện cho em, nếu em muốn về nhà ăn cơm thì về, không muốn thì từ chối, mẹ sẽ không để ý đâu.” Anh hôn Chu Túy Túy một cái, trấn an: “Không muốn đi lần sau chúng ta cùng đi.”
Chu Túy Túy gật đầu: “Em còn rất muốn gặp ông nội đó.”
Thẩm Nam cười: “Vậy được, đừng bận quá.”
“Ừm.”
“Muốn đi chơi cũng được.” Thẩm Nam nhìn cô: “Nhưng phải nhớ rõ một điều, người khác mời khách không được uống rượu, uống rượu không được lái xe.”
Chu Túy Túy ngẩn người, nhịn không được bật cười nhìn người đàn ông một mặt nghiêm túc, rõ ràng anh không phải là người có tính cách như vậy, nhưng bây giờ lại vì mình, mà nói hết việc cần chú ý. Cô gật đầu đồng ý, “Được, đều nghe anh.”
Thẩm Nam ừ một tiếng, nhìn cô: “Đi nhé.”
“Chú ý an toàn.”
Thẩm Nam vẫy tay, kéo cửa xe, lái xe rời đi.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy đuôi xe nữa, Chu Túy Túy mới lắc đầu cười, xoay người về nhà.
Đêm nay, Chu Túy Túy xem một lượt toàn bộ hạng mục công việc mà công ty gửi, sau đó sắp xếp đồ ngày mai cần mặc, sửa sang lại mới đi ngủ, chuẩn bị nghênh đón việc làm mới của mình.
***
Nơi Chu Túy Túy làm việc là một tòa soạn, tòa soạn của bọn họ so với những tòa soạn khác, quy mô khá lớn, cũng khá có danh tiếng trong ngành, thậm chí còn liên quan đến rất nhiều lĩnh vực.
Đây là nguyên nhân tại sao lúc đầu cô lại chọn tòa soạn này.
Cô muốn làm phóng viên, có hai nguyên nhân. Xem như thỏa mãn một chút lòng riêng của mình.
Nhưng trước khi đi làm, Chu Túy Túy không rõ mình bị phân đến ban nào.
Buổi sáng, Chu Túy Túy đến tòa soạn trước hai mươi phút, vừa đến cửa, liền đụng phải một đám người đang tiến vào, khi nhìn thấy Chu Túy Túy, đều nhìn chằm chằm hai cái, sau đó mới đi vào.
Thật ra Chu Túy Túy không để ý đến mấy cái đó, yên tĩnh ngồi bên ngoài đợi.
Không lâu sau, một cô gái nhỏ ở quầy lễ tân liền cười tiến đến, chớp mắt nói: “Chủ biên mời cô vào.”
Chu Túy Túy cong môi cười, nhìn cô gái có răng khểnh trước mặt, gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, về sau chính là đồng nghiệp, tôi tên là Tiểu Viên.”
“Chào cô Tiểu Viên, tôi tên là…”
“Chu Túy Túy.” Tiểu Viên cười cướp lời, rất đáng yêu: “Tôi biết, tên của cô rất đặc biệt.”
Chu Túy Túy cười cười, xem như đồng ý.
Tên này của cô là do bà nội đặt, say mê với rượu, say mê với người. Từ “Túy” này, rất nhiều ý nghĩa.
Chủ biên của tòa soạn là một người đàn ông, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, đã làm việc trong ngành hơn 20 năm, tóc hơi hói, bụng cũng là kiểu đàn ông trung niên, bụng bia. Nhưng mà người nhìn rất hiền từ, khi nhìn thấy Chu Túy Túy, ông ta cười rất ôn hòa: “Chu Túy Túy.”
“Chào chủ biên.”
Tổng chủ biên vẫy vẫy tay ai một tiếng, “Nào, ngồi xuống bên kia.”
Chu Túy Túy gật đầu, “Được.”
“Đúng rồi, lát nữa còn có một thực tập sinh đến làm việc cùng em.” Chủ biên nói: “Hai người được phân đến cùng một ban.”
Tổng chủ biên nói: “Tuy rằng lúc trước em nói muốn đến ban tin tức xã hội, nhưng không may, bên kia tạm thời không thiếu người, cho nên tạm thời chỉ có thể sắp em vào ban giải trí, có ý kiến gì không?”
“Không ạ.” Cho dù có, bây giờ cũng không thể biểu hiện ra.
Chủ biên hài lòng mà gật đầu: “Thật ra ban giải trí cũng rất thú vị, thỉnh thoảng còn có thể nhìn cuộc sống sinh hoạt đời thường của minh tinh, rất hấp dẫn.”
Chu Túy Túy: “….”
Hoàn toàn không cảm nhận được!!!!
Không bao lâu, một thực tập sinh khác cũng đến, giống như Chu Túy Túy, là con gái, nhưng mà nhỏ tuổi, là cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp, tên là Trần Toa Toa.
Hai người chào hỏi, tổng chủ biên liền trực tiếp bảo chủ biên ban phóng viên giải trí dẫn người về, thuận tiện còn sắp xếp thầy hướng dẫn cho hai người.
Trần Toa Toa nhìn Chu Túy Túy, trong mắt đầy ý cười: “Chị Túy Túy.”
Chu Túy Túy gật đầu: “Sao vậy?”
Mắt Trần Toa Toa xoay một vòng, hơi chút căng thẳng: “Em hơi căng thẳng, muốn nói chuyện với người khác.”
Nghe vậy, Chu Túy Túy bật cười: “Không có gì phải căng thẳng cả, qua hai ngày là quen thôi, bọn họ cũng giống chúng ta, đều từ thực tập sinh lên.”
“Vâng vâng, là như vậy.”
Hai người đang trò chuyện, liền đi tới văn phòng.
Văn phòng phóng viên giải trí không lớn cũng không nhỏ, trên vị trí đều có người ngồi, mà còn hai chỗ trống, vừa hay dành cho hai người Chu Túy Túy.
Thầy hướng dẫn của Chu Túy Túy tên là Lâm Hựu, là một người phụ nữ.
Hai người nhìn nhau, Lâm Hựu chỉ tay vào Chu Túy Túy: “Tôi muốn cô ấy.”
Mọi người xung quanh: “…..”
Bên cạnh còn có người cười nói: “Chị Lâm Hựu vẫn khí phách như vậy, chọn người cũng lợi hại như thế.”
“Đúng vậy, còn không hỏi xem người ta có đồng ý hay không.”
Lâm Hựu cười, nhìn về phía Chu Túy Túy: “Em đi theo chị không?”
Chu Túy Túy gật đầu: “Được.”
Lâm Hựu quay đầu lại nhìn đám người kia, nhướng mày: “Thấy chưa, tôi đã bảo cô ấy đồng ý theo tôi.”
“Đó là vì cô ấy không dám phản kháng.”
Nghe vậy, Lâm Hựu cười nhạo một tiếng, nhìn Chu Túy Túy từ trên xuống dưới, vuốt cằm nói: “Tính cách của cô ấy, tuyệt đối không phải không dám phản kháng.”
Chu Túy Túy đi theo Lâm Hựu, thầy hướng dẫn của Trần Toa Toa là một người đàn ông, tên là Trình Chính. Sau khi sắp xếp xong, chủ biên cũng không quan tâm đám người bọn họ, để mọi người tự làm việc.
Lâm Hựu dẫn theo Chu Túy Túy ngồi xuống, sau đó nói thầm: “Hôm nay không nói nhiều cùng em, có một tin tức khẩn cấp.”
“A?” Chu Túy Túy kinh ngạc mà nhìn chị ta: “Tin tức gì?”
Lâm Hựu cong môi, thần bí nói: “Đợi lát nữa chúng ta đi theo dõi người. Chắc chắn sẽ có tin hot.”
“Theo dõi ai?” Chu Túy Túy theo bản năng hỏi một câu.
Lâm Hựu: “Lăng Tình.”
Chu Túy Túy chớp mắt, hoài nghi nhìn về phía Lâm Hựu: “Ai?”
“Lăng Tình, em không biết hả?” Lâm Hựu chỉ vào màn hình máy tính, nói: “Chính là cô ta.”
Chu Túy Túy nhìn gương mặt quen thuộc trong máy tính kia, im lặng.