Chương 8
Ban ngày quán rượu không có quá nhiều khách, cũng chỉ có mấy người nhàn rỗi ngồi bên trong nói chuyện phiếm, đa số đều không có thời gian rảnh rỗi như vậy, đến đây hưởng thụ cuộc sống.
Cho nên bọn Thu Thu cũng không quá bận rộn, cô đi theo Thẩm Nam ra bên ngoài, liếc mắt thấy được hai người cách đó không xa, cảm thấy không ổn, liên tục gọi to: “Chị!”
Chu Túy Túy “a” một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía bên này, trùng hợp đụng phải ánh mắt của Thẩm Nam. Cô hơi ngừng một lát, đáy mắt không có chút chột dạ hay khiếp sợ.
Chu Túy Túy nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, thần sắc lạnh lùng, cả người cao ngất đứng ở nơi đó, vẫn ung dung nhìn về phía hai người họ ở bên này, cho dù là tư thế lười biếng, cũng không giống như người thường. Có lẽ đại khái đây chính là hương vị của quân nhân đi.
Chu Túy Túy không lên tiếng, ngược lại Ngải Trạch Dương, từ từ đến gần sau đó nhìn Thẩm Nam, có chút kinh ngạc: “Vị này là?”
Chu Túy Túy cười một tiếng, hoàn toàn không có ý giấu diếm mà giới thiệu với Ngải Trạch Dương: “Thẩm Nam, chồng em.”
Nghe vậy, trên mặt Thẩm Nam thoáng chốc thay đổi, anh còn tưởng rằng cô sẽ không giới thiệu, hoặc là giới thiệu thì cũng trực tiếp giới thiệu tên.
Còn về Ngải Trạch Dương, hoàn toàn ngây ngẩn, cứng đờ.
Anh ta liếc nhìn người đàn ông khí thế mạnh mẽ, lại nhìn vẻ mặt của Chu Túy Túy, chỉ vào hai người thốt lên: “Đây chính là ông chồng hờ của em?”
Thẩm Nam: “……”
Chu Túy Túy cong môi cười, nhướng mày có chút đắc ý: “Đúng vậy, dáng dấp thế nào?”
Ngải Trạch Dương sờ sờ cằm đánh giá, nhìn trên dưới một vòng sau đó nhướng mày, cho Chu Túy Túy một ánh mắt quyến rũ: “Không đẹp trai bằng anh, em có chút thua thiệt.”
“Đúng vậy.” Chu Túy Túy phụ họa: “Anh là đẹp trai nhất thiên hạ.”
Hai người một xướng một họa, người ngoài nhìn, thật sự có cảm giác hai người mới là một đôi.
Thẩm Nam híp mắt, xùy một tiếng, mi mắt lạnh nhạt mà nhìn Chu Túy Túy: “Không sao chứ?”
“Ừ.” Chu Túy Túy biết anh đang hỏi cái gì.
Cô thật sự không có chuyện gì, sau khi bị bọn họ kéo đi hỏi mấy câu đơn giản, liền được thả ra. Mặc dù đám người kia nhìn hung thần ác sát, nhưng có thể là suy nghĩ đến việc bây giờ người mà Thẩm Nam ngụy trang cũng không tệ, bọn họ cũng không dám đắc tội, cho nên rất thoải mái thả cô đi.
Mới ra ngoài, Ngải Trạch Dương liền đến.
Chu Túy Túy còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền bị kéo ra ngoài tản bộ, ăn cơm.
Thẩm Nam gật đầu, ánh mắt trầm trầm nhìn khoảng cách giữa hai người kia, cánh tay sắp đụng phải nhau rồi, anh hơi mím môi, cúi đầu nhắc nhở: “Mấy ngày này cố gắng đừng đi ra ngoài.”
“Được.”
Chu Túy Túy suy nghĩ một chút, giới thiệu hai người: “Đây là bạn tôi, Ngải Trạch Dương.”
Thần sắc của Thẩm Nam dửng dưng, không nhìn ra tâm tình gì mà ừ một tiếng: “Còn có việc, đi trước.”
Hai người: “….”
Nhìn bóng dáng xoay người rời đi không chút do dự của Thẩm Nam, Chu Túy Túy sờ cằm nhìn cánh tay của Ngải Trạch Dương, cố ý kéo dài giọng nói hỏi: “Chồng em có phải đang ghen không?”
Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để Thẩm Nam mới vừa đi không xa nghe thấy. Chẳng qua là bước chân của anh cũng không dừng lại nửa bước, cứ vậy mà biến mất trước mặt hai người.
Ngải Trạch Dương rũ mắt, trong mắt như đang suy nghĩ cái gì, trêu chọc Chu Túy Túy: “Ghen cái gì? Em với anh sao, em vẫn nằm mơ chưa tỉnh hả?”
Chu Túy Túy: “…..”
Chu Túy Túy nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Nam mấy giây, tròng mắt khẽ đảo, cong cong môi, tâm tình vui sướng.
***
Hai ngày kế tiếp, Thẩm Nam cũng không xuất hiện ở chỗ của Chu Túy Túy.
Đối với người đàn ông xuất quỷ nhập thần này, Chu Túy Túy bày tỏ đã thành thói quen, huống chi bản thân cũng không có tình cảm và quan hệ, anh thích đến thì đến.
Ngược lại Ngải Trạch Dương vẫn luôn ở lại nơi này, nói là nghỉ phép một tuần, mỗi ngày đều kéo Chu Túy Túy ra ngoài đi dạo lung tung, cứ như là chưa từng đến bên này vậy, nhưng mà Chu Túy Túy một mình cũng không có người nói chuyện, cho nên đi cùng. Rất tự do tự tại.
Chu Túy Túy bên này tự do tự tại, Thẩm Nam bên kia lại ngược lại.
Bọn họ đang gấp rút bàn kế hoạch cho nhiệm vụ lần này, mục tiêu là một lần tóm gọn đám người này lại, sẽ không để một ai lọt lưới pháp luật.
Cảnh sát ngày xưa cũng bắt được không ít lần, nhưng người đứng đầu sau lưng, cũng chính là Chấn gia mà Thẩm Nam đã gặp lại trốn được hết lần này đến lần khác, cho nên lần này, cảnh sát mới tìm đến Thẩm Nam, hợp tác cùng nhau.
Sắp xếp ngày giao dịch ổn thỏa, Thẩm Nam tựa vào một bên híp mắt nghỉ ngơi, Cao Trác, cũng là đội phó dưới trướng của Thẩm Nam kéo Tiểu Đồng đến lặng lẽ hỏi thăm tin tức.
“Tiểu Đồng, đội trưởng của cậu hai ngày này buồn rầu không vui, cậu có nhận ra không?”
Tiểu Đồng trợn tròn mắt, gật đầu: “Có.”
Mặc dù đội trưởng bọn họ vui giận thất thường, nhưng lúc bình thường đều rất dễ nói chuyện, hung dữ thì hung dữ, nhưng đối xử với bọn họ rất tốt. Nhưng hai ngày nay, nhìn một cái là thấy tính tình gắt gỏng.
Cao Trác sờ cằm nhìn về người đàn ông mở hai chân đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi cách đó không xa, trầm tư một hồi hỏi: “Không phải đội trưởng của mấy cậu bị đàn bà đùa giỡn chứ?”
“Không thể nào!” Tiểu Đồng vội vàng nói: “Đội trưởng của chúng ta không có đàn bà!”
Đội trưởng bọn họ hàng ngày giống như hòa thượng vậy, đàn bà ở đâu ra mà Tiểu Đồng không biết. Mấy ngày nay cậu ta đều đi theo bên người đội trưởng… Không đúng, người phụ nữ ngày hôm đó.
Ánh mắt Tiểu Đồng sáng lên, nhìn về phía Cao Trác.
Cao Trác nhíu mày, “Nói đi, có tình huống gì.”
Tiểu Đồng gật đầu một cái, không biết nên nói như thế nào.
“Cao Trác.” Trong nhà truyền đến giọng nam trầm ổn, tiếng gọi này, như một lời cảnh cáo với Cao Trác.
Cao Trác nghẹn lại, thản nhiên đi vào, thuận thế ngồi bên cạnh Thẩm Nam: “Lo lắng không?”
“Cậu thấy thế nào?”
Cao Trác: “…..”
Không phải tôi hỏi anh sao, tại sao lại hỏi ngược trở lại chứ?
Anh ta trầm ngâm một lát, nhìn về phía Thẩm Nam: “Mấy ngày nay anh ở chỗ nào vậy? Có phải là có tình huống gì không?”
Nghe vậy, Thẩm Nam mở mắt ra nhìn về phía anh ta, con ngươi đen nhánh cứ như vậy mà nhìn về phía Cao Trác.
Cao Trác bị nhìn đến nỗi trong lòng sởn da gà, vội vàng nói: “Tôi còn đang bận, đội trưởng Thẩm nghỉ ngơi cho tốt, tối mai gặp!”
Thẩm Nam nhìn bóng lưng của Cao Trác, cười lạnh một tiếng.
Anh dừng lại một chút, lấy điện thoại từ trong túi ra xem, gửi cho người ta một tin nhắn: Ở quán rượu?
AAA: Không có, đang ở bên ngoài với bạn.
Thẩm Nam híp mắt một cái, xùy một tiếng: Hai ngày này cố gắng đừng ra ngoài.
AAA: Anh quản tôi?
Thẩm Nam: Chu Túy Túy.
AAA: Ok, tôi sẽ không đi ra ngoài.
Bên này, Chu Túy Túy nhìn tin nhắn trong điện thoại, đại khái có thể tưởng tượng ra biểu tình của Thẩm Nam khi gọi tên mình, cô cũng biết chuyện nặng nhẹ như thế nào, sau khi trêu đùa thì không tiếp tục trêu nữa. Còn về những thứ khác, sau này sẽ tính sổ với người đó.
Dù sao cũng đã ghi nợ rồi, không gấp.
****
Buổi tối ngày hôm sau, trăng sáng lên cao.
Sau khi ra khỏi cổ trấn, có một mảnh rừng lớn, bên ngày ban ngày có người đến du ngoạn, nhưng ban đêm vì phòng ngừa thú dữ xuất hiện, người bình thường căn bản không dám đến.
Thẩm Nam đã ra đây từ buổi chiều, cùng đi với Tiểu Đồng. Mà mấy người Cao Trác cũng đã lên đường từ những chỗ khác, sớm mai phục ở đây.
Hôm nay, là ngày bọn họ một tay giao tiền một tay giao hàng.
Ban đêm rừng rậm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng động vật truyền đến, dọa người ta run lẩy bẩy. Bên này cách cổ trấn rất xa, đại khái là hai tiếng lái xe.
Thẩm Nam là được người ta mời lên xe, đi cùng với đám người anh Báo, thậm chí ngay cả mắt cũng bị che lại.
Anh mím môi, ngồi bên trong xe im lặng nghe âm thanh bên ngoài, lỗ tai giật giật, nghe động tĩnh ở bên ngoài một cách rõ ràng.
Cho đến khi xe dừng lại, tiếng bánh xe lăn trên lá cây cũng không còn, người trước mặt mới nhìn hai người bọn họ, thấp giọng nói: “Ông chủ Thẩm, đến rồi.”
Thẩm Nam đưa tay kéo tấm vải đen che mặt xuống, xùy một tiếng: “Các người làm ăn như vậy?”
Anh Báo ở một bên nhoài người ra, nhìn về phía Thẩm Nam: “Xin lỗi ông chủ Thẩm, tình hình bên này, cẩn thận mới thỏa đáng.”
Bọn họ cũng là sợ bị cảnh sát theo dõi.
Thẩm Nam dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn anh Báo, giả bộ tức giận: “Không có lần sau!”
Anh Báo cười nịnh nọt, liên tục đáp lời: “Đó là đương nhiên, ông chủ Thẩm, bên này, mời.”
Chẳng qua là, đợi đến khi anh Báo dẫn Thẩm Nam đến nơi, anh nương vào ánh trăng nhìn chiếc xe trước mặt, hơi híp mắt: “Tất cả hàng ở chỗ này?”
“Đúng vậy.” Anh Báo trả lời.
Thẩm Nam gật đầu, tỏ ý với Tiểu Đồng: “Chấn gia của mấy người đâu?”
Tròng mắt của anh Báo đảo một vòng, vô cùng cơ trí nói: “Chấn gia tối nay có chuyện, chuyện giao hàng đã giao cho chúng tôi.”
Thẩm Nam ngừng một lát, tròng mắt nhìn xuống dưới chân, trong lòng hừ lạnh một tiếng: Lão hồ ly này.
Chằng qua là anh Báo nói không ở đây, nhưng Thẩm Nam tin chắc, lão hồ ly này nhất định ở gần đây, một vụ làm ăn lớn như vậy, hắn không thể nào không đến. Lão hồ ly này coi tiền như mạng, vụ làm ăn quan trọng như vậy, hắn sẽ không yên tâm giao cho anh Báo.
“Xem một chút.” Thẩm Nam tỏ ý bảo Tiểu Đồng đến xe chở hàng mở ra xem.
Tiểu Đồng hiểu ý mà đi mở rương hàng, mới vừa mở ra… Lộ ra trước mặt chính là đồ mà họ mong muốn, mấy đồ quý hiếm như ngà voi, sừng linh dương, Thẩm Nam nhìn mấy thứ thậm chí còn lưu lại vết máu trước mặt, ánh mắt trầm xuống. Động vật quý hiếm bản thân nó đã rơi vào tình trạng tuyệt chủng, nhưng luôn có một số người, mất trí vì muốn có lợi nhuận cao, giết hại từng con vật mà quốc gia bảo hộ, lột da gỡ xương, buôn lậu.
Thần sắc của anh lạnh lùng, trên người tản ra hơi thở khác thường.
Tiểu Đồng còn chưa kiểm hàng xong, trong rừng rậm lại vang lên một tiếng súng và tiếng hốt hoảng.
Có người xông đến báo: “Anh Báo! Bọn họ là nằm vùng!”
Thẩm Nam cười nhạt, trong khi người đó đang nói, liền đưa tay ra, cướp súng từ bên hông của anh Báo, trong lúc tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng, súng đã đặt trên thái dương của hắn ta.
Thẩm Nam giao anh Báo lại cho Tiểu Đồng, nhìn về phía người mới tới kia: “Tôi đuổi theo Chấn gia.”
….
Một trận hỗn chiến!
Buổi tối trong rừng rậm, vô cùng náo nhiệt!
Chấn gia thật sự là theo dõi cách đó không xa, thấy tình hình không ổn, liền bắt đầu chạy trốn, thậm chí còn có phi cơ chuẩn bị sẵn.
Thẩm Nam nhìn người đàn ông liều mạng leo lên dây thừng kia, lấy cây súng từ chỗ Cao Trác, nửa nằm trên mặt đất, nương vào ánh trăng, hơi híp mắt, nhắm mục tiêu.
“Bùm” một tiếng, Cao Trác huýt sáo một cái: “Thẩm đội* lợi hại.”
(*Thẩm đội: cách xưng hô với đội trưởng của quân nhân.)
Đến rạng sáng, toàn bộ đường dây buôn lậu bị bắt.
***
Hai ngày sau, mấy ngày nay Chu Túy Tuy đều ngủ không ngon, cũng không biết có chuyện gì, chỉ là có chút bất an không rõ.
Cô ngồi trong phòng khách, nhìn điện thoại không có động tĩnh gì, tâm trạng không yên.
Buổi chiều Ngải Trạch Dương phải đi, nhìn dáng vẻ kia của cô, nhịn không được mà hỏi: “Em đang lo lắng cái gì sao?”
Chu Túy Túy không lên tiếng.
Vừa hay trong TV phát tin tức, Chu Túy Túy vốn là không để ý đến, sau khi nhìn thấy dòng chữ quen thuộc, không nhịn được mà nghiêm túc nhìn.
Ngay cả trong phòng khách cũng có tiếng thì thầm nhỏ giọng của mấy người khách.
“Mấy người có biết không, hai ngày trước đã bắt được một nhóm buôn lậu ở rừng cách đây không xa, nghe nói là buôn lậu mấy tấn đồ quý hiếm như ngà voi, giá trị hơn trăm triệu nha.”
“Không phải chứ?”
“Sao tôi ở đây hai ngày, cũng không phát hiện đêm đó có âm thanh chứ?”
“Xa quá mà, bên kia cũng bị phong tỏa rồi, khoảng thời gian này không cho ra vào.”
….
Chu Túy Túy nhìn tin tức phóng viên đang phỏng vấn, khi nhắc đến có cảnh sát bị thương, trong lòng cô hơi lộp bộp, sắc mặt càng khó coi.
Ngải Trạch Dương xem cùng, quan sát thần sắc cô một lúc, dừng lại hỏi: “Chồng em cũng ở bên trong?”
Chu Túy Túy ừ một tiếng, cầm điện thoại ở bên cạnh: “Em gọi điện thoại.”
Không có tình cảm là một chuyện, nhưng cô cũng không hy vọng chồng mình còn đang khỏe mạnh mà mất sớm, cô cũng không muốn làm góa phụ sống qua ngày.
Chu Túy Túy cúi đầu, đi tới trong sân gọi điện thoại.
Không bao lâu, người bên kia nghe máy.
“Alo.”
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Nam truyền đến, “Sao?”
“Mới vừa xem tin tức, anh… Không bị thương chứ?”
Thẩm Nam nhướng mày, dừng một chút hỏi: “Sao, lo lắng cho tôi?”
Chu Túy Túy cười lạnh một tiếng, đè giọng nói: “Tôi không muốn làm góa phụ sống qua ngày, nếu như anh có chuyện gì, tôi lại phải về cái nhà tù đó.”
Nhà tù mà cô nói là cái gì, Thẩm Nam rõ ràng.
Thẩm Nam cười nhẹ một tiếng, mới vừa hoàn thành nhiệm vụ, tâm tình không tồi, nhìn người chân đang run run, ngồi đối diện cách đó không xa, hỏi: “Thật sao, vậy sao chân em lại đang run?”
Chu Túy Túy: “…..”
Chu Túy Túy ngẩn ra, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang dựa vào cửa nhỏ, thốt lên: “Sao anh lại đến đây?”
Thẩm Nam đi đến trước mặt cô, cúp điện thoại, giọng không vui không buồn: “Đón em về.”