Lang Phi
Quyển 1 - Chương 12: Mục đích là gì?
Ánh dương quang xuyên qua khe hở. Thư
thảng, trải dài. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi, tạo thành một đường tuyệt
trần, bao phủ thân ảnh nhỏ bé đơn độc mà phiêu dật.
Núi xanh mây trắng, vô phong vô lãng, tĩnh lặng.
Thượng Quan phủ, trung viện, thư phòng.
“Hai ngày nay Hàn Lăng có gì khác thường?” Thượng Quan Chính Hào trầm giọng hỏi.
Quản gia Lâm Phong cúi đầu trả lời: “Vẫn luôn ở trong phòng không có đi ra ngoài.”
“Nga?” Mũi nhọn lạnh lẽo trong mắt Thượng Quan Chính Hào chợt lóe, “Một chút động tĩnh cũng không?”
“Vâng, lão gia, tuy rằng nô tài
biết chuyện tình trước đây của Lục tiểu thư rất ít, nhưng nghe từ miệng
những nô tài khác truyền nhau, Lục tiểu thư cực kỳ nhát gan. Mà hai ngày nay Lục tiểu thư biến hóa rất lớn, nô tài đoán, có lẽ là bởi vì có Tứ
hoàng tử làm chỗ dựa cho Lục tiểu thư.” Lâm Phong cẩn thận suy đoán.
“Tứ hoàng tử tuyệt đối không phải là người đơn giản, hắn sẽ không làm chuyện vô ích đối với bản thân. Hàn Lăng ở Thượng Quan phủ, cho tới bây giờ cũng không có nhận được quan
tâm gì, hơn nữa bây giờ mới tám tuổi, đối với Tứ hoàng tử mà nói, Hàn
Lăng không đáng để hắn hao tổn tâm cơ như thế. Rốt cuộc là vì nguyên
nhân gì?” Thượng Quan Chính Hào vừa nói vừa cau chặt hai mày,
nay quan hệ của Tam đại gia tộc và hoàng tộc thập phần tế nhị, nếu lỡ
không cẩn thận sẽ khiến cho trăm năm căn cơ của Tam đại gia tộc lung
lay, thậm chí bị hủy diệt. Cho nên, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận,
nay, tộc trưởng hai đại gia tộc khác, đều để nhi nữ cùng hoàng thất liên nhân*, lấy điều này duy trì quan hệ tế nhị.
*liên nhân: kết thân, đám cưới hoàng thất.
Mà nay vài nữ nhi của hắn ngoại trừ Hàn
Lăng, những đứa khác đều đã sắp mười ba tuổi, vừa vặn có thể tham gia
yến thượng tuyển phi ba năm một lần, tiến hiến cho Hoàng thượng và hoàng tử.
Thông qua vài năm quan sát, trong các
hoàng tử thì nhân tài kiệt xuất nhất phải nói đến là Tứ hoàng tử và Lục
hoàng tử. Người có cơ hội kế vị nhất cũng là hai người bọn họ.
Cho nên, hắn phải lựa chọn. Rốt cuộc nên
lôi kéo Tứ hoàng tử hay là Lục hoàng tử. Hoặc, lôi kéo hai bên, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào?
Vốn tưởng rằng người Tứ hoàng tử vừa ý sẽ là Dao Nhi và Tiệp nhi. Không nghĩ tới, đột nhiên Tứ hoàng tử lại có
tâm với Hàn Lăng, một đứa không được xem trọng nhất.
Hàn Lăng còn chưa tròn mười ba tuổi, Tứ
hoàng tử năm nay đã mười ba, đã hiểu biết tình yêu nam nữ. Ngày đó, Hàn
Lăng vẫn tựa vào góc tường không nhúc nhích, Tứ hoàng tử vứt đi thân
phận mà lo lắng, tuyệt đối không phải như lúc trước hắn suy đoán đơn
giản chỉ là đồng tình và thương hại.
Chẳng lẽ, Tứ hoàng tử có sở thích đặc biệt? Yêu thích tiểu hài tử?
Khuôn mặt Thượng Quan Chính Hào vặn vẹo, nếu thực sự là như thế, Hàn Lăng cũng có tác dụng.
Về phần bên Lục hoàng tử, năm nữ nhi tùy hắn chọn lựa.
“Nô tài có một ý nghĩ, nếu Tứ
hoàng tử đã có ý định bảo hộ Lục tiểu thư, chúng ta liền biết thời biết
thế, sau này đối đãi Lục tiểu thư tốt một chút.” Lâm Phong nói ra ý nghĩ của mình.
Thượng Quan Chính Hào lắc lắc đầu, “Rốt cuộc Tứ hoàng tử nghĩ như thế nào, chúng ta còn chưa biết rõ. Cho nên,
muốn biết xác thực một chút, sẽ xuống tay từ trên người Hàn Lăng. Mang
Hàn Lăng đến gặp ta.”
“Vâng, lão gia.”
————————-
Thiên lam vân bạch, gió nhẹ quất vào mặt.
Hàn Lăng đi ra phòng, đứng ở trong sân, một đôi hàn mâu như có như không đánh giá bốn phía.
Gió thổi qua ngọn cây, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng y phục lay động theo gió.
Bốn phía căn phòng trơ trọi này, có mười người giám thị.
Hàn mâu hiện lên tia sáng lạnh, Thượng
Quan Chính Hào có phần quá mức đánh giá cao một đứa nhỏ. Từ sau khi
Phượng Hạo Thiên xuất hiện ở chỗ này, Thượng Quan Chính Hào bắt đầu âm
thầm làm hàng loạt động tác.
Mục đích là gì?
Cười lạnh, có mười mấy người thì vọng
tưởng ngăn cản nàng? Kiếp trước, nàng không dựa vào bất cứ vũ khí gì,
trong rừng rậm nguyên sơ, cùng mãnh thú đối kháng chém giết, đối với
nàng mà nói, mãnh thú so với người càng đáng sợ hơn!
Người có lực lượng vô hạn, thì đi khai
quật, có thể làm cho nó cường đại đến mức độ nào. Mặc dù lúc này, thân
thể của nàng là thân thể của đứa nhỏ, sức lực không đủ. Nhưng kỹ xảo
giết người không ở sức lực, mà là ở chỗ mau, ngoan, chuẩn.
Hàn mâu híp lại, nếu nàng muốn rời khỏi,
Thượng Quan phủ tuyệt đối sẽ không giữ được nàng. Chẳng qua là, nàng
muốn rời khỏi, cũng muốn mang theo Chỉ Hâm cùng đi.
Khi Lâm Phong đến nơi đây, nhìn thấy Hàn
Lăng đang đứng giữa sân, nửa híp mắt dường như suy nghĩ cái gì. Chỉ là,
trong lúc nàng vô ý đó lại tản mát ra lãnh ý rét thấu xương, làm cho Lâm Phong nhíu mày.
Hắn càng ngày càng cảm thấy Lục tiểu thư
thần bí, sắc sảo như vậy, nghĩ như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, sẽ
xuất hiện ở trên thân thể đã từng nổi danh nhu nhược của nàng.
Khi hắn đứng ở trước mặt Hàn Lăng, không tự giác khom lưng, “Lão gia muốn gặp Lục tiểu thư, xin Lục tiểu thư theo nô tài.”
Hàn Lăng nhìn Lâm Phong, tìm tòi ký ức
lưu lại trong đầu, Lâm Phong người này, là quản gia trong phủ, tâm phúc
của Thượng Quan Chính Hào.
Hàn Lăng đưa ánh mắt đánh giá qua lại
trên người Lâm Phong, trên trán Lâm Phong chợt chảy ra một tầng mồ hôi
lạnh. Lâm Phong oán thầm, hắn vậy mà lại sợ một tiểu hài tử!
Một lúc lâu, Hàn Lăng thu hồi tầm mắt, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng nói: “Đi.”
“Vâng, Lục tiểu thư mời theo nô tài.” Lâm Phong nhất thời thở dài một hơi, đi ở phía trước dẫn đường cho Hàn Lăng.
Trên con đường xa lạ, ý cười châm chọc
bên miệng Hàn Lăng càng sâu, Thượng Quan Hàn Lăng chưa bao giờ đi qua
con dường này. Cho nên, Lâm Phong mới phải đi trước dẫn đường.
“Tiểu thư!” Phía sau Hàn Lăng vang lên một tiếng thét kinh hãi.
Quay đầu lại, Chỉ Hâm đã cuống quít chạy tới, “Tiểu thư, người đây là?” Chỉ Hâm nhìn về Lâm Phong phía trước, Lâm quản gia muốn dẫn tiểu thư đi đâu?
“Có một số việc cần đi xử lý.” Hàn Lăng thản nhiên lãnh đạm giải thích, sau khi thấy vẻ mặt lo lắng của Chỉ Hâm, Hàn Lăng nói tiếp: “Ta không có việc gì.”
“Vâng, vậy tiểu thư hãy chú ý mọi sự.” Chỉ Hâm gật đầu thật mạnh, có những lời này của tiểu thư, nàng tin tưởng tiểu thư sẻ không có chuyện gì.
Sau khi thấy Chỉ Hâm yên tâm, Hàn Lăng đi theo sau Lâm Phong, tiếp tục không sợ hãi đi về phía trước.
Bên trong thư phòng, hai mắt lõi đời của Thượng Quan Chính Hào đánh giá người giữa sảnh, Hàn Lăng đang đối diện hắn.
Hàn Lăng nâng đầu, lộ vẻ cao ngạo. Dưới sự đánh giá của Thượng Quan Chính Hào, không sợ hãi đáp lại ánh mắt của hắn.
Thượng Quan Chính Hào thấy thế, nhíu nhíu mày. Quả thật ỷ vào có Tứ hoàng tử làm chỗ dựa, mà trở nên không hiểu
chừng mực? Nhãn thần hung ác, không hổ là tiện thiếp sở sinh, ngu dốt!
Hắn không biết là, Hàn Lăng cũng không phải dựa vào Phượng Hạo Thiên mà
ngang ngược, mà là bởi vì, bản tính nàng vốn như thế.
Thấy ngoan ý trong đáy mắt Thượng Quan Chính Hào, Hàn Lăng cười lạnh trong lòng, “Có chuyện gì, nói thẳng đi.”
“Láo xược! Quỳ xuống!” Thượng Quan Chính Hào gầm lên. Hắn còn chưa lên tiếng, mà nàng đã dám mở miệng trước.
Hàn Lăng nhíu mày, bờ môi khẽ nhếch, cười nói: “Hôm nay ông tìm ta, không phải chỉ là vì muốn ta quỳ xuống chứ.” Ánh mắt ngày đó hắn đánh giá Phượng Hạo Thiên và nàng , thì nàng chỉ biết,
sớm hay muộn sẽ có một ngày, Thượng Quan Chính Hào sẽ đánh chủ ý lên
nàng.
“Quỳ xuống!” Thượng Quan Chính Hào thấy Hàn Lăng không có nửa điểm sợ hãi, hơn nữa rất hiển
nhiên không nghe theo lời hắn quỳ xuống! Một đứa nhỏ làm cho hắn chán
ghét, mà cũng dám vô lễ như thế!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!