Lang Phi - Quyển 1 - Chương 17: Tâm tư thiếu niên (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Lang Phi


Quyển 1 - Chương 17: Tâm tư thiếu niên (1)


Đêm đen vô tận qua đi, chính là thời điểm thái dương lên cao.

Một đem huyết tinh, trong nháy mắt thái dương ló dạng, hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.

Thượng Quan phủ im lặng một đêm, tiếng khóc kinh thiên động địa, nổ tung òa ra!

Tây Uyển.

Nhị phu nhân nghe tiếng đi tới phòng Thượng Quan Quân Dao, nhất thời bị cảnh tưởng trong phòng làm cho phát ngốc.

Mười mấy tỳ nữ trong phòng, ai ai cũng mặt trắng như tờ giấy, ai cũng không ngờ được sáng sớm tiến vào sẽ nhìn thấy cảnh tưởng này! Ở trong đại gia tộc, nếu đã xảy ra loại sự tình này, bị liên lụy đầu tiên chính là những nô tỳ các nàng! Bỏ chuyện đó qua một bên không nói, đừng nói là các nàng sợ ngây người, ngay cả Nhị phu nhân sau khi tiến vào, nhìn thấy bộ dáng đó của nữ nhi mình, mặt đỏ tai hồng, suýt nữa mắng to ra tiếng, nàng làm sao có thể sinh là loại nữ nhi không biết xấu hổ này!

“Tại sao có thể như vậy?” Nhị phu nhân không thể tin cảnh tượng trước mắt là thật, thanh âm có chút run run hỏi.

Mười mấy tì nữ đều không biết nói cái gì, đều lắc đầu. Hiện tại các nàng chân tay luống cuống, căn bản không biết nên làm gì tiếp theo.

Nhị phu nhân kinh ngạc nhìn Thượng Quan Quân Dao bộ dáng vô cùng thê thảm nằm trên giường.

Chăn bị lấy ra, thân thê trần như nhộng hiện ra trước mắt mọi người, mắt nàng nhắm chặt, khóe miệng còn có một vết máu, hạ thể bị một cái viên côn cắm vào. Toàn bộ tư thái đều cực kì dâm uế. Khóe miệng Nhị phu nhân run rẩy không ngừng.

“Sống hay chết?” Nhị phu nhân đi lên phía trước, đem viên côn rút ra, rồi sau đó đem chăn phủ lên người Thượng Quan Quân Dao, cố gắng trấn định hỏi.

Nhóm tỳ nữ đều lắc đầu, các nàng cũng không biết a! Ai cũng không dự đoán được loại tình huống này a!

Nhị phu nhân thần sắc căng thẳng, đang muốn đưa tay đặt lên mũi Thượng Quan Quân Dao, lúc muốn kiểm tra hơi thở, đồng thời nghe tiếng Thượng Quan Chính Hào tiến vào phòng.

Thượng Quan Chính Hào vẻ mặt băng sương, vừa rồi lúc trên đường tới đây, đã nghe thấy sự tình dọa người này. Hắn thế nào cũng không ngờ được, Dao nhi luôn được hắn tận tình bồi dưỡng thế nhưng lại làm ra loại chuyện này.

Theo phía sau hắn là đại phu ngự dụng của gia tộc, vừa vào cửa, dưới ánh mắt ra hiệu của Thượng Quan Chính Hào, đi đến bên giường.

Nhị phu nhân thấy vậy vội vàng tránh ra. Cũng vẫy tay với đám tỳ nữ đang vây quanh một bên, “Các ngươi đều lui ra! Nhớ lấy, việc hôm nay không được tiết lộ ra ngoài!” Gièm pha bực này nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành trò cười của thiên hạ.

Nhóm tỳ nữ kinh hoảng gật đầu, vội vàng lui ra ngoài.

“Lão gia.” Nhị phu nhân vẻ mặt xấu hổ, việc bê bối như vậy, nàng cũng không còn mặt mũi gặp Thượng Quan Chính Hào. Cúi đầu đứng bên cạnh hắn, cùng đợi kết quả của đại phu.

Thượng Quan Chính Hào hừ lạnh một tiếng, nét mặt già nua toàn băng sương.

Đại phu bắt mạch cho Thượng Quan Quân Dao vẻ mặt trầm trọng, lúc lâu sau, đứng lên, đi đến trước mặt Thượng Quan Chính Hào, cúi đầu trầm giọng nói: “Lão gia, Đại Tiểu thư thân thể bị hao tổn, hơn nữa bị ngoại thương nghiêm trọng, tuy rằng còn một hơi thở, nhưng…”

“Nhưng cái gì? Nói!” Thượng Quan Chính Hào sắc mặt nhất thời ngưng trọng, lạnh giọng nói.

“Nhưng không biết khi nào sẽ tỉnh lại, cho dù có tỉnh lại, chỉ sợ cũng sẽ trở thành si nhi.” Đại phu lắc lắc đầu, đáng tiếc không thôi nói.

Nghe vậy, Thượng Quan Chính Hào vẻ mặt giận dữ, nổi giận mắng: “Không biết xấu hổ! Ngươi lui ra! Chuyện này tuyệt đối không được nói ra ngoài.”

“Dạ, lão gia, tiểu nhân cáo lui.” Đại phu nghe được mệnh lệnh, lập tức tuân mệnh, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi thịphinày.

Trên giường Thượng Quan Quân Dao mắt nhắm chặt, cùng người chết không có bao nhiêu sai biệt.

Nhị phu nhân run như cầy sấy, hy vọng lão gia trăm ngàn không đem tức giận trút lên người nàng! Nàng như thế nào cũng không nghĩ đến nữ nhi do một tay mình dạy dỗ, thế nhưng làm ra sự tình đáng xấu hổ như vậy.

“Lão gia, thiếp thân dạy dỗ không tốt, mới có thể làm cho Dao Nhi làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Đây là lỗi của thiếp thân.” Nhị phu nhân suy nghĩ, quyết định chủ động thừa nhận sai lầm.

“Hồ đồ! Dao nhi làm ra chuyện này và sự quản giáo của ngươi không liên quan! Nếu sự tình đã xảy ra, phần lớn người trong phủ đều đã biết, như vậy phải bịt miệng họ lại! Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được để chuyện này truyền ra ngoài! Còn nữa, không ai được bước vào căn phòng này, Dao nhi mặc dù một ngày nào đó sẽ tỉnh, cũng không thể bước ra ngoài nửa bước! Thượng Quan Chính Hào hừ lạnh một tiếng, không có trợn mắt nhìn Nhị phu nhân, mà là lạnh giọng phân phó.

Nhị phu nhân gật đầu, “Lão gia yên tâm, thiếp thân biết nên làm thế nào.”

“Về phần Bách Hoa yến hai tháng sau, để cho đám Tiệp nhi đi trước đi.” Thượng Quan Chính Hào xoay người, đưa lưng về phía Nhị phu nhân lạnh giọng nói.

Sau khi giao phó xong sự tình, Thượng Quan Chính Hào lập tức rời đi, cũng không nhìn Thượng Quan Quân Dao trên giường.

Mà Nhị phu nhân là mẫu thân của Thượng Quan Quân Dao, đồng dạng chán ghét liếc mắt nhìn Thượng Quan Quân Dao, không có một tia tình cảm quan tâm, “Vốn tưởng rằng thân là nữ tử, ngươi sẽ là ngoại lệ, ai ngờ ngươi lại đem vận mệnh kết thúc trên tay mình!” Nàng coi như chưa từng sinh ra nữ nhi này! Phất tay áo, nghênh ngang rời đi.

Hai ngày sau.

Rốt cuộc có người phát hiện hai người Hàn Lăng trong phá phòng biến mất, người phụng mệnh trông coi lập tức cuống quítđi bẩm báo cho Thượng Quan Chính Hào.

Thượng Quan Chính Hào không thể tin được hỏi: “Cái gì?”

………..

Sau chuyện của Thượng Quan Quân Dao, các tiểu thư Thượng Quan gia ở sau lưng sôi nổi nghị luận. Đem chuyện Thượng Quan Quân Dao tự sướng nói rất sinh động, miêu tả giống như chính mình là người chứng kiến.

Các nàng đều đã quên Hàn Lăng biến mất.

Từ đầu tới cuối, Thượng Quan Minh Tiệp đều trầm mặc. Hàn Lăng…. Đại tỷ…. Nàng vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Nửa tháng sau.

Phượng quốc, Hoài An.

Bốn mùa như xuân, tiên cảnh nhân gian.

Phượng Hạo Thiên suất lĩnh binh mã đến Hoài An đã mười ngày, mấy ngày trước đây, Phượng Hạo Thiên thông qua thủ đoạnphithường, dưới ánh mắt kinh ngạc của binh lính, đem phản đồ Thường Đức Tướng Quân chém đầu. Hơn nữa đem mọi chuyện làm phản của Thường Đức Tướng Quân, qua thời gian ba ngày ngắn ngủi, toàn bộ giải quyết một cách mạnh mẽ vang dội.

Cũng trong vài ngày ngắn ngủi, số binh lính đi theo, đều hết mực kính nể pth. Tuổi mới mười ba, thế nhưng có thể làm việc ngoan tuyệt như thế, không ướt át bẩn thỉu, hoàn toàn là phong cách thiết huyết. Ở trong quân, loại tướng quân có phương pháp xử sự như vậy, càng là cho bọn lính kính yêu.

Về phần Phượng Hạo Thiên vì sao khi giải quyết xong việc lại không đi, kỳ thật còn có một nguyên nhân, nguyên nhân này rất trọng yếu.

Trong lều trại đóng quân, trên chiếc ghế lót da hổ, thiếu niên mặc quần áo hắc bào tuấn lãng lãnh khốc đang nằm trên đó, híp nửa lãnh mâu, che giấu suy nghĩ thật sự ở trong con ngươi đen, cả người tản ra khí thế thâm trầm và áp đảo không hợp tuổi.

Người thủ hạ, quỳ xuống đất chấp tay cung kín bẩm báo: “Tứ điện hạ, theo điều tra mấy ngày gần đây, vẫn chưa có tin tức của Thượng Quan Lục Tiểu thư, ngay cả Thượng Quan Chính Hào phái người đi tìm, cũng không có tin tức gì.”

“Nga?” Bên môi thiếu niên gợi lên một nụ cười thần bí.

Hắn biết nàng làm sao có thể ngoan ngoãn ở lại Thượng Quan phủ, nếu nàng rời đi Thượng Quan phủ, vậy sao nàng có thể để người ta dễ dàng tìm được? Nhưng mà, hắn không có quên, nàng hức cho hắn một hứa hẹn…

“Tiếp tục tìm. Bất quá lần này đổi mục tiêu, tìm một cô gái mười ba tuổi cùng một nam hài gầy yếu tám tuổi, hoặc là một thiếu niên mười ba tuổi cùng một nam hài hoặc một nữ hài, chỉ cần giống ba điểm này, liền mang đến cho bản điện hạ nhìn thử.” Hàn mâu của thiếu niên lóe ánh sáng, thanh thanh phân phó.

“Dạ!” Người lĩnh mệnh tuy rằng đáp ứng, nhưng trong lòng rất nghi hoặc, tứ điện hạ vì sao đối với một tiểu thư phế vật của Thượng Quan gia tộc tốt như vậy? Quả thật dù là thiên tử hay hoàng tử, tâm tư đều làm cho người ta khó có thể đoán được.

Diễm dương tây tà, đỏ nửa bầu trời. Hồ nước theo gió mà gợn sóng lăn tăn.

Trong đình nghỉ chân, nam hài mặc quần áo màu đen bó sát người, mặt lạnh như băng nhìn quang cảnh hồ nước.

Đứng ở phía sau nam hài là một thiếu nữ thanh tú mặc váy dài màu hồng nhạt,mỉm cười nhìn phía trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN