Lang Phi - Quyển 2 - Chương 18: Bí mật không ai biết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Lang Phi


Quyển 2 - Chương 18: Bí mật không ai biết


Những nghi vấn này của Phượng Hạo Thiên, vào một buổi tối không lâu sau đó, sẽ được giải đáp, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.

Song, cũng bởi vì hành động sáng nay của Triệu Ương Ương, mà sau đó không lâu, sẽ diễn ra một màn tinh phong huyết vũ.

Ám Dạ Lâu, trong địa lao tăm tối.

Toàn bộ lao phòng đều được đúc bằng sắt thép, người bị đưa vào đây đều bị trói bằng dây xích làm bằng huyền thiết, để phòng ngừa bọn họ bỏ trốn.

Song, từ khi Ám Dạ Lâu được thành lập đến nay, vẫn chưa có ai bị bắt nhốt vào đây. Đó là bởi vì, người đi theo Hàn Lăng hầu như đều trung thành và tận tâm, vì họ biết chỉ cần trung tâm với Hàn Lăng, thì họ sẽ nhận được hồi báo vượt khỏi sức tưởng tượng của họ, nhưng nếu phản bội nàng, nhất định sẽ phải nếm chịu sự trừng phạt còn đáng sợ hơn cả cái chết!

Nhưng, mặc dù là vậy, vẫn có người phản bội Hàn Lăng!

Trong nhà tù âm u ẩm ướt, trên một cái giá gỗ hình chữ thập lúc này đang trói một gã nam tử bị mất cánh tay trái.

Trông nam tử rất chật vật, có thể thấy rõ, hắn chịu rất nhiều cực hình.

Hàn Lăng khoanh tay đứng trước mặt nam tử, toàn thân nàng được bao phủ bởi một lớp khí tức băng hàn. Nam tử trước mặt là thủ hạ đi theo nàng tám năm nay, là người nàng tín nhiệm nhất, nhưng không ngờ, hắn lại nhân lúc nàng không hề phòng bị, ám sát nàng!

Trừng phạt kẻ phản bội, nàng tuyệt đối không nhân từ nương tay, nhưng, nàng muốn biết chủ tử sau lưng hắn là ai! Là ai muốn giết nàng!

Đôi mắt đẹp phủ đầy hàn băng nhìn Lưu Quang Khải, thiếu nữ lạnh giọng nói: “Lưu Quang Khải, tin rằng ngươi biết thủ đoạn của ta, nếu ngươi vẫn tiếp tục mạnh miệng, thế thì, ta sẽ khiến ngươi sống cũng không được, chết cũng không xong!”

Lưu Quang Khải rã rời, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt toàn vết bẩn, nghe Hàn Lăng nói, hắn lại cất tiếng cười to: “Ha ha… Lăng cô nương, Lưu Quang Khải ta đi theo ngươi nhiều năm nay. Cách đối nhân xử thế của ngươi, ta còn không rõ sao? Ngươi không đành lòng hạ thủ!” Nàng có thể hung ác với kẻ địch, nhưng đối với người đi theo nàng, thì nàng sẽ không.

Mặc dù, hắn phản bội nàng, nhưng hắn tin chắc, nàng sẽ không giết hắn.

Chỉ cần hắn còn sống, vậy thì hắn sẽ có một đường sinh cơ.

Hàn Lăng cong môi, đi về phía trước hai bước, từ trong một chậu than đỏ hồng cạnh bên, lấy ra một cây châm thật dài, cây châm ấy được nung nóng đỏ lòm. Hươ hươ trước mặt Lưu Quang Khải vài cái, rồi Hàn Lăng lạnh lùng mở miệng: “Đây là phương pháp mà gần đây ta mới nghĩ ra, bôi một tầng muối vào cây châm đã nóng đỏ, sau đó, bắt đầu từ cánh tay trái của ngươi, đâm từng nhát, từng nhát vào, vậy thì, ngươi sẽ không chết, mà còn có thể cảm nhận được tư vị của sống không bằng chết. Ta sẽ không hạ thủ với những ai trung tâm, nhưng, đối với kẻ phản bội, ta tuyệt đối không nhân từ nương tay!” Ngữ khí biến chuyển, ngoan lệ không gì sánh được, cây châm dài trong tay Hàn Lăng, mạnh mẽ đâm vào cánh tay trái huyết nhục lẫn lộn của Lưu Quang Khải.

“A…”

Tiếng kêu đầy thê lương thảm thiết, thuộc hạ Ám Dạ Lâu đứng phía sau Hàn Lăng thấy tình cảnh như thế, sắc mặt người người đều ngưng trọng, đối với Lưu Quang Khải, bọn họ không có nửa điểm thương hại, ai bảo hắn dám ám sát Lăng cô nương! Lăng cô nương xem bọn họ là huynh đệ cùng nhau xuất sinh nhập tử, lấy tâm tương giao, nhưng thật không ngờ, hắn lại dám dựa vào phần tín nhiệm ấy mà ám sát nàng! Hôm nay, chịu đau đớn như thế, đều là sự trừng phạt thích đáng đối với hắn!

Càng đau đớn, Lưu Quang Khải càng cười một cách ngông cuồng, “Ha ha ha…muốn biết chủ tử của ta là ai ư? Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được!” Vào thời khắc này, hắn đã người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì nữa! Bán đứng chủ tử, hắn không thể làm! Nếu hai mươi năm trước, chủ tử không mang hắn ra khỏi ổ nô lệ, thì hắn đã sớm chết!

“Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa! Lăng cô nương đối với ngươi ra sao, mà ngươi lại báo đáp nàng như thế nào? Dám lừa chúng ta ra ngoài, sau đó tìm cách sát hại Lăng cô nương, người như ngươi, chết cũng không đủ! Lăng cô nương, giết hắn! Giết kẻ phản bội này!” Mọi người phía sau Hàn Lăng thấy Lưu Quang Khải ngông nghênh như thế, đã không nhịn được phẫn nộ, người người đều thốt tiếng mắng chửi, suýt nữa xuất đao đâm chết Lưu Quang Khải.

Hàn Lăng giơ tay lên cao, ý bảo bọn họ an tĩnh lại, sau đó, lại lần nữa nhìn Lưu Quang Khải.

Sắc mặt Lưu Quang Khải biến hóa đa dạng, quả thật, nàng quả thật rất tín nhiệm hắn, đối đãi hắn như là huynh đệ, nhưng, dẫu sao nàng cũng không phải là vị chủ tử mà hắn thuần phục, cho nên, hắn căn bản không được tính là phản bội, tránh né ánh mắt chỉ trích của mọi người, Lưu Quang Khải cười lạnh nói: “Các ngươi thật là quá ngây thơ, ta ẩn mình bên cạnh Vương gia nhiều năm, là tuân thủ mệnh lệnh của chủ tử, đối với các ngươi, một chút cảm tình ta cũng không có, phản bội? Là lời nói vô căn cứ!”

Hắn vừa mới nói xong, liền nghe được một tiếng tát vang dội. Ám vệ cách hắn gần nhất vung tay cho hắn một chưởng, “Một chưởng này là ta thay Lăng cô nương tặng cho ngươi! Đánh ngươi, sợ sẽ bẩn tay nàng!”

“Bẩn nàng? Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng nàng thuần khiết lắm sao? Ngày đó ta đã hạ mê thất phấn trên người nàng, sợ rằng buổi tối hôm đó không biết nàng đã cùng với mấy nam nhân hoặc mấy con súc sinh tằng tịu với nhau! Ha ha… bẩn? E rằng trên đời này không có người đàn bà nào bẩn hơn nàng!” Lưu Quang Khải cất tiếng cười to, điên loạn cuồng ngôn.

Tức khắc, trong địa lao hắc ám, phủ đầy sát khí!

Những người đi theo Hàn Lăng, hai mắt người người đều bốc hỏa, lời Lưu Quang Khải vừa thốt ra, thì hắn liền nhận lấy từng đợt kiếm phong sắc bén, mọi người đều muốn tiến lên lấy thủ cấp của Lưu Quang Khải. “MNN!”

“MN! Giết hắn! Súc sinh!”

Trong cảm nhận của bọn họ, trên đời này không có một nữ nhân nào có thể so sánh với Lăng cô nương, mà hắn lại dám hạ ngoan thủ với nàng! Khốn kiếp.

“Giết hắn!”

“Dám tổn hại Lăng cô nương! Các huynh đệ, đi tìm vài con trâu đực cường tráng đến đây! Hôm nay, chúng ta phải khiến tên súc sinh này chết dưới thân trâu đực!”

“Hay lắm!”

“Vì Lăng cô nương báo thù!”

“Vì Lăng cô nương báo thù!”

Hàn Lăng chậm rãi xoay người, nhìn các huynh đệ đi theo nàng, bọn họ đều vì nàng mà phẫn nộ, phần tình cảm chân thành tha thiết này, đột nhiên, khiến nàng cảm thấy trong địa lao âm u này cũng có chút ấm áp.

Các huynh đệ nhìn thấy nét mặt Hàn Lăng lạnh lùng, thì đều cho rằng nàng đang cố gắng làm ra vẻ kiên cường, không muốn để bọn họ thương tâm vì nàng, nhưng, thân là nữ tử, dù có mạnh mẽ cỡ nào, thì sự thuần khiết vẫn quan trọng hơn tất thảy. Mà nàng cũng rất bình tĩnh, nhìn lại bọn họ, chậm rãi mỉm cười.

“Các ngươi tin tưởng ta chứ? Dù cho đó là mê thất phấn, thì nó há có thể khống chế được ta, khiến ta mất lý trí?” Hàn Lăng cong môi, nhìn các huynh đệ đang phẫn nộ, nhẹ giọng nói.

“Tin!” Bất kể nàng nói gì, bọn họ cũng tin!

“Tốt, thế thì, đừng vì kẻ không đáng mà tức giận. Sức lực cần đặt vào kẻ địch, mà hắn, không đáng.” Hàn Lăng nói tiếp.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó dần dần bình ổn tâm trạng. Song, người người đều hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Quang Khải.

Lưu Quang Khải vốn bị rất nhiều hình phạt, vừa rồi lại cười điên cuồng, nên trên người đã không còn bao nhiêu sức lực, hắn xụi lơ trên giá hình chữ thập. Nghe thấy đối thoại giữa Hàn Lăng và người Ám Dạ Lâu, hắn khinh thường cười cợt: “Ngu xuẩn!”

Sau khi ổn định lòng người xong, Hàn Lăng xoay người, tiến vài bước đến gần Lưu Quang Khải. Ánh mắt chuyển động, sóng mắt lưu chuyển, thu hết tất cả tâm tư của Lưu Quang Khải vào trong mắt, nếu hắn đã cứng mềm không ăn, vậy thì, tiếp tục ép hỏi nữa, cũng là phí công. “Ngươi muốn chết? Ta cứ không đáp ứng ngươi. Nếu có thể sống một cách tạm bợ, ngươi còn muốn chạy phải không? Mà ta lại càng không có khả năng thành toàn ngươi. Vậy đi, như những lời ban đầu ta đã nói, ta sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”

Tay nâng lên, một nam tử tiến lên, cung kính nói: “Lăng cô nương có gì phân phó?”

“Chặt bỏ tứ chi của hắn, chặt bỏ đầu lưỡi, ném tới kê gian*.” Hàn Lăng lạnh giọng ra lệnh.

*Kê gian: nơi mà những gã đàn ông có sở thích BT, tình dục đồng giới

Lưu Quang Khải vừa nghe, cả người đều kinh hãi, có thế nào hắn cũng không nghĩ tới, nàng lại dùng cách thức hung ác như vậy đối phó hắn! Chém tay chân hắn, khiến hắn không thể chạy trốn, cắt đầu lưỡi hắn, khiến hắn không cách nào liên hệ với chủ tử. Ném hắn vào kê gian, khiến hắn ngày ngày chịu đựng, cái đau buốt do bị kẻ cùng giới đâm trạc!

Đây quả thật là khiến hắn sống không bằng chết! Vừa rồi hắn nói nhiều như vậy, điều hắn muốn chẳng qua chỉ là, nàng cho hắn chết một cách thống khoái, hoặc có lẽ không có cách nào bức bách hắn, nhưng thật không ngờ… hắn quả thật vẫn còn chưa hiểu biết nàng!

“Ngươi điên rồi!” Lưu Quang Khải cực kỳ giận dữ!

Có người hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng tuyệt đại đa số mọi người, đều rất vui thích. “Hay lắm!”

Sau cùng Hàn Lăng vẫn không quên liếc mắt nhìn Lưu Quang Khải, trong mắt đầy lãnh đạm và lạnh lùng, sau đó nàng xoay người nhìn các huynh đệ, nói: “Chuyện kế tiếp giao cho các ngươi xử lý. Vạn lần đừng để ta thất vọng.”

“Rõ! Lăng cô nương yên tâm! Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

Thoả mãn gật đầu, Hàn Lăng dợm bước ra khỏi địa lao.

Lưu Quang Khải bị trói trên giá chữ thập đột nhiên nhìn bóng lưng nàng, hô lớn: “Ta có một câu rất quan trọng muốn nói với ngươi! Nếu ngươi không nghe, rất nhanh ngươi sẽ hối hận!”

Nghe vậy, Hàn Lăng khẽ nhướng mày, lưỡng lự trong chốc lát, sau đó xoay người, đi tới trước mặt Lưu Quang Khải.

Lưu Quang Khải cười nham hiểm một tiếng: “Ta biết ngươi có một bí mật. Bí mật này, ngay cả Tứ Vương gia, hoặc có lẽ là bất cứ một người nào bên cạnh ngươi cũng không thể biết được. Mà bí mật này, chỉ cần ta để lộ ra ngoài, vậy thì, Tứ Vương gia còn có thể tín nhiệm ngươi như bây giờ không?”

Nghe vậy, trong hàn mâu chợt hiện lên sát khí, Hàn Lăng nhìn xoáy vào hắn.

“Ám Dạ Lâu tuy dưới sự lãnh đạo của ngươi, lớn mạnh ở Phượng quốc, nhưng thế lực chân chính của ngươi, cũng không phải là Ám Dạ Lâu, mà nó đang ở một nơi hắc ám, đó là thế lực hắc ám chưa bao giờ hiển lộ dưới ánh mặt trời, còn muốn ta nói, địa điểm ở nơi nào không?” Lưu Quang Khải cười gian tiếp tục nói. May là bốn năm trước, vào một đêm khuya, hắn cẩn thận đi theo sau nàng, mới phát hiện bí mật mà nàng giấu giếm mọi người! Không ngờ, hôm nay hắn lại có thể dựa vào bí mật này đổi lấy tự do.

Ánh mắt băng lãnh của Hàn Lăng càng lúc càng âm trầm tăm tối.

“Nếu không muốn ta nói ra, vậy thì, thả…” Lưu Quang Khải đắc ý tính nói ra điều kiện thả hắn, thì cổ họng đã bị phong trụ!

Kinh ngạc cúi đầu, thì hắn nhìn thấy có một cây châm dài đỏ lòe đâm vào cổ hắn. Nhất châm lấy mạng hắn. “Ngươi… thật… độc…”

Hàn Lăng nheo mắt, nhìn Lưu Quang Khải trước mặt chết đi. Bí mật của nàng là Ám, nàng không cho phép bất cứ ai biết được, dù là Phượng Hạo Thiên, cũng không được.

Nàng vốn không muốn giết hắn, nhưng hắn đã biết rất nhiều.

“Lăng cô nương…” Thủ hạ phía sau không rõ vì sao nàng đột nhiên giết Lưu Quang Khải, không phải nàng đã hạ lệnh khiến hắn sống không bằng chết ư?

Hàn Lăng xoay người, thập phần thong dong, bình tĩnh nhìn hơn mười tên thủ hạ, lạnh giọng nói: “Giết hắn, để mắt khỏi phải thấy những thứ không sạch sẽ.”

Phượng cung.

Kiền Thanh cung, ngự thư phòng.

Ngôn Nhi quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tự trách: “Hoàng thượng, là Ngôn Nhi không huấn luyện tốt thủ hạ, mới có thể xảy ra sơ sót, không có giết được trợ thủ đắc lực của Tứ Vương gia, Thượng Quan Hàn Lăng. Nhưng lại khiến thủ hạ chết ở trong tay Thượng Quan Hàn Lăng, tội của Ngôn Nhi rất nặng, xin Hoàng thượng trách phạt.”

“Đứng lên đi.” Phượng Hạo Vân nói. Người có thể được Tứ đệ trọng dụng, sao là một kẻ tầm thường được, nếu dễ dàng bị giết như vậy, thế thì, Tứ đệ cũng không xứng trở thành đối thủ của hắn.

“Hoàng thượng!” Ngôn Nhi cau mày, Hoàng thượng càng không trách cứ nàng, lòng nàng lại càng khó chịu, ngay cả việc nhỏ ấy cũng làm không xong, nàng còn dựa vào cái gì ở lại bên cạnh hắn.

“Trước không cần quản chuyện này. Thịnh yến ba ngày sau, tuyệt đối không thể có bất cứ sai lầm nào, ngươi phụ trách giám thị cho tốt.” Phượng Hạo Vân trầm giọng mệnh lệnh.

Ngôn Nhi tức khắc thận trọng gật đầu.

“Lui ra đi.”

“Vâng.”

Phượng Hạo Vân chậm rãi buông tấu chương trong tay xuống, con mắt huyết sắc càng thấm đẫm đỏ tươi, sát khí âm hàn chợt lóe lên.

Tứ đệ, Lục đệ, mọi thứ có thể uy hiếp đến hắn, tuyệt đối không thể nuông chiều nữa.

“Khụ khụ khụ…”

Nương theo vài tiếng ho khan, sắc mặt vốn trắng như tờ giấy của Phượng Hạo Vân nay lại càng thảm hơn, trên chiếc khăn trắng tinh che miệng, nhiễm một đóa hoa đỏ thẫm.

Tứ vương phủ.

Sau khi Hàn Lăng trở lại vương phủ, vẫn luôn ở trong phòng.

Mới vừa vào phòng, hai vật nhỏ trong tay áo liền nháo nhào xông ra ngoài.

Nhảy lên trên bàn, Tiểu Ngân và Tiểu Bạch xù xù rung rung bộ lông màu trắng của mình.

“Xì xèo…”

Hàn Lăng dịu dàng cười nhìn bọn chúng: “Có lẽ thế gian này, có thể tin tưởng sợ rằng chỉ có chính bản thân mình.” Nghĩ đến những lời Lưu Quang Khải nói trong địa lao, thì nụ cười trên môi Hàn Lăng bỗng biến mất, mười năm thư đồng, hôm nay tám năm đã qua, còn hai năm nữa, đến lúc đó, hắn sẽ tiếp tục bước đến ngôi vị hoàng đế mà hắn mộng tưởng đã lâu, mà nàng vì đạt được tự do, trước phải hủy Thượng Quan gia tộc!

‘Vụt’, một mũi tên dài đâm thủng cửa sổ, cắm thẳng vào cây cột.

Hàn Lăng lách mình né tránh, ẩn thân một bên, sau khi thấy không có cung tiễn nào bắn tới nữa, Hàn Lăng mới tới gần mũi tên kia, trên đầu mũi tên, có gắn một tờ giấy.

Tháo tờ giấy xuống, mở ra. Phía trên chỉ có năm chữ đầy khí chất: Duyệt Lai tửu lâu gặp.

Năm chữ cứng cáp mạnh mẽ, thập phần xa lạ.

Chỉ cần tự thể mà nàng thấy qua, nàng đều có thể nhớ kỹ, thế nhưng, tự thể này, nàng xác định, không có thấy qua.

Đôi mỹ mâu băng lãnh nheo lại, rốt cuộc là ai muốn gặp nàng? Nếu đã đến vương phủ, vì sao không trực tiếp hiện thân? Lại phải hao tổn tâm cơ hẹn nàng đến Duyệt Lai tửu lâu?

Song, người này có thể lặng yên xông vào vương phủ mà không bị bất cứ ai phát hiện, đã nói lên người này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, với lại nếu muốn giết nàng, sẽ dễ như trở bàn tay.

Nắm chặt tờ giấy trong tay, ngồi xuống, nhìn ánh nến chập chờn, đem tờ giấy đặt lên ánh nến, rất nhanh, tờ giấy đã cháy thành tro.

Sắc trời tối đen, trăng khuyết như lưỡi liềm.

Duyệt Lai tửu lâu

Khi Hàn Lăng tới Duyệt Lai tửu lâu, thì trong tửu lâu, không có một bóng người, ngay khi nàng nghi hoặc dự định rời khỏi, thì tiểu nhị đi tới, “Cô nương là Hàn Lăng cô nương đúng không?”

Hàn Lăng nhíu nhíu mày, gật đầu.

“Có người đang chờ cô nương ở lầu hai, mời cô nương theo tiểu nhân.”

Hàn Lăng tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo tiểu nhị lên trên lầu.

Đi lên lầu hai, đảo mắt xem qua, nàng thấy có một gã nam tử mặc đồ đen ngồi dựa vào cửa sổ đưa lưng về phía nàng.

Nhìn bóng lưng nam tử, Hàn Lăng bỗng nhiên cảm thấy có vài phần quen thuộc. Dường như nàng đã từng gặp qua ở nơi nào đó. Ngay lúc nàng nghi hoặc khó hiểu, thì nam tử mở miệng: “Nếu hiếu kỳ thân phận của ta, vì sao không tới gặp ta.”

Giọng nói này…

Ánh mắt lập tức sáng ngời… hắn là kẻ thủ lĩnh đêm đó!

Là hắn!

Bờ môi nổi lên nụ cười nhạt, xem ra, có một số việc, nàng đã nghĩ quá đơn giản, không ngờ người một khắc trước còn muốn giết nàng, giờ khắc này lại muốn gặp nàng, đồng thời còn gặp tại nơi tửu lâu mập mờ này.

Vài bước đi qua, khi thấy dung nhan của nam tử, thì Hàn Lăng có loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời.

Nước da hắn ngăm đen, có lẽ là kết quả của việc quanh năm phơi mình dưới ánh nắng khốc liệt, song, lại không ảnh hưởng đến ngũ quan anh tuấn của hắn, sóng mũi cao thẳng, ánh mắt đen như mực, bờ môi có độ dày vừa phải, nhưng, trong thần thái, lại có một cỗ sát khí, loại sát khí này không phải nhằm vào một người nào đó mà hiện ra, mà là chôn ở trong cốt tủy, có lẽ, người này đã trải qua một khoảng thời gian bất phàm, bằng không, tuyệt đối sẽ không có lệ khí nặng đến vậy.

Cảm thụ được ánh mắt của Hàn Lăng, nam tử khẽ cười ra tiếng: “Thế nào? Là ta quá xấu xí, làm bẩn mắt nàng?” Những năm gần đây, hàng năm hắn đều sinh hoạt trên chiến trường, đương nhiên không thể so với các vương gia quanh năm sống an nhàn. Chỉ có điều, nam tử nhìn thấy thiếu nữ tuyệt mỹ, thì ánh mắt thoáng hiện lên tia sáng, buổi tối hôm đó, hắn chỉ dựa vào cặp mắt này đã nhận ra nàng. Đêm đó hắn cũng không có đặt tướng mạo của nàng vào trong lòng, không ngờ, hôm nay vừa thấy, thật khiến hắn thoáng bị chấn động, không ngờ, nàng lại mỹ đến thế, mỹ chấn động nhân tâm.

“Không. Ngươi được lắm.” Sự tự giễu của nam tử, khiến Hàn Lăng thu hồi tầm mắt, mất tự nhiên nói, không biết vì sao, khi chạm đến ánh nhìn của nam tử, Hàn Lăng có cảm giác nói không nên lời.

“Không cần an ủi ta. Ta tự mình hiểu lấy.” Nam tử mỉm cười, hớp một ngụm rượu, sau đó nhìn Hàn Lăng cười nói.

Hàn Lăng nhíu mày, nàng càng lúc càng nghi hoặc nhìn nam tử: “Nói đi, tìm ta có mục đích gì?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt nam tử biến mất, hắn trầm giọng trả lời: “Chẳng lẽ nàng không nhận ra ta?” Năm đó, tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng hình dạng của nàng, hắn đã khắc sâu vào tim, hắn thời thời khắc khắc đều nghĩ, sẽ có một ngày, hắn nhất định tìm được nàng để báo ân.

Hàn Lăng híp mắt, nặn ra toàn bộ ký ức trong đầu, phát hiện không có chút thông tin nào về người trước mắt cả. “Chẳng lẽ ta nên nhận biết ngươi?”

“Cũng phải, năm đó ta nghèo túng như vậy, sao nàng nhận ra ta được.” Nam tử tự giễu cười nói.

Năm đó? Nghèo túng? Nhìn nam tử trước mắt, mặt mày, cùng một người nào đó trong trí nhớ, rất giống.

Trong đầu đột nhiên thoáng hiện bóng một người, có chút không xác định hỏi: “Ngươi là đứa bé bị đuổi giết kia?”

Nam tử vừa nghe, vẻ mặt lập tức nở rộ ý cười, hắn tựa như một đứa bé hưng phấn, liên tục gật đầu, “Nàng nhớ ra? Không sai, ta chính là cậu bé Lý Phong khi đó. Nếu không phải năm đó nàng ra tay cứu giúp, ta căn bản không có ngày hôm nay, lại càng không có cơ hội gặp được nàng.”

Sự hưng phấn của hắn lây nhiễm sang Hàn Lăng, Hàn Lăng cong môi suy đoán nói: “Cho nên buổi tối hôm đó, sau khi ngươi nhận ra ta, nên mới buông bỏ ám sát?”

“Phải. Nếu không có sự xuất hiện của nàng, Phượng Hạo Thiên chắc chắn đã chết.” Nói đến Phượng Hạo Thiên, trên mặt Lý Phong thoáng hiện sát khí, lần này, bởi vì nàng, nên hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ, đã là bất trung với quốc gia.

“Nói như vậy, ngươi dự định tiếp tục giết hắn? Thật ra, các ngươi không cần lãng phí tâm tư, dù cho giết một Phượng Hạo Thiên, thì Phượng quốc vẫn còn rất nhiều Phượng Hạo Thiên khác, Yến hoàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ cuộc hòa thân này.” Hàn Lăng thu hồi nụ cười, trầm giọng nói.

Nghe vậy, Lý Phong cười khẽ lắc đầu: “Ta chỉ phụng mệnh hành sự. Cái khác không nằm trong phạm vi quản hạt của ta.”

“Ồ? Vậy mục đích hôm nay ngươi muốn gặp ta, chính là báo cho ta biết, ngươi không giết chết Phượng Hạo Thiên tuyệt không bỏ qua?” Hàn Lăng lạnh lùng hỏi.

“Vì sao, nàng lại lựa chọn đi theo Phượng Hạo Thiên, hắn là người có dục vọng về quyền lực rất lớn, một ngày kia, chỉ cần hoàng đế đương nhiệm chết, người leo lên ngôi vị hoàng đế, tám chín phần mười chính là hắn. Mà hắn cũng không phải là kẻ tầm thường, đi theo hắn, nàng chỉ có nguy hiểm vô cùng vô tận. Trước khi đến tửu lâu, ta đã điều tra rõ ràng chuyện của nàng, nàng là Lục tiểu thư của Thượng Quan gia tộc. Nhưng bởi vì mẫu thân thân phận thấp hèn. Mà trở thành vị tiểu thư có thân phận thấp nhất. Sau đó đi theo Phượng Hạo Thiên làm thư đồng. Bây giờ nếu ta cho nàng lựa chọn, cho nàng rời khỏi Phượng Hạo Thiên, ta sẽ bảo chứng sự an toàn cho nàng, thế thì, nàng sẽ lựa chọn như thế nào?” Lý Phong chăm chú nhìn vào mắt Hàn Lăng, bảo nàng lựa chọn. Mục đích chủ yếu hôm nay hắn gặp nàng chính là muốn nàng rời khỏi Phượng Hạo Thiên, nói như vậy, sau này lúc ám sát Phượng Hạo Thiên, hắn cũng không cần bận tâm đến nàng. Suy cho cùng, nàng vẫn là ân nhân của hắn.

Hàn Lăng cười nhạt đứng lên, nói: “Cảm tạ hảo ý của ngươi. Tối hôm đó ngươi thả chúng ta, thì giữa hai chúng ta đã không còn thiếu nợ gì nhau. Sau này hai người đều có cương vị riêng của mình, không cần cảm thấy khó xử.” Dứt lời, Hàn Lăng không chờ Lý Phong đáp lại, xoay người rời đi.

Đối với Lý Phong, hắn có thể niệm tình nhiều năm trước nàng từng cứu hắn, mà thả bọn họ một lần, thì hắn đã rất có tình, nhưng, dù sao lập trường của bọn họ cũng rất khác nhau.

Lý Phong đứng lên, xoay người, nhìn bóng lưng của thiếu nữ, một tia ám quang lưu động trong mắt. Đều có lập trường riêng của mình?Phải chăng nàng đã nghĩ quá đơn giản? Nàng thực sự cho rằng, Phượng Hạo Thiên sẽ tín nhiệm nàng?

Gió đêm mùa hè, lạnh mà thư thái. Nhưng ẩn giấu bão táp.

Ba ngày sau.

Hôm nay, là ngày diễn ra buổi thịnh yến mười năm một lần ở Phượng quốc.

Sáng sớm, Phượng Hạo Thiên thay phục trang xong, liền đi đến phòng của Hàn Lăng, thấy Hàn Lăng quần áo sớm đã chỉnh tề đang ngồi ở bàn trang điểm chải lông cho Tiểu Bạch và Tiểu Ngân, bèn cười nói: “Đi thôi.”

Hàn Lăng gật đầu, đứng lên, ôm lấy Tiểu Bạch và Tiểu Ngân đặt lên giường: “Hôm nay tiến cung, không thể mang theo các ngươi. Hãy ngoan ngoãn ở nhà, tối về ta sẽ thưởng cho các ngươi một con dê nướng.”

Tiểu Bạch và Tiểu Ngân vừa nghe, vui vẻ nhảy lên: “Xì xèo…” Hàn Hàn làm dê nướng ăn ngon nhất.

Trước cửa vương phủ, đã xếp sẵn vài chiếc xe ngựa, Triệu Ương Ương và Thượng Quan Minh Tiệp tỉ mỉ trang điểm đứng tại cổng chờ đợi Phượng Hạo Thiên.

Hôm nay, hai người bỏ ra rất nhiều thời gian trang điểm chưng diện, chỉ hy vọng, có thể thu hút được sự chú ý của Phượng Hạo Thiên.

Đợi đến lúc thấy Phượng Hạo Thiên và Hàn Lăng cùng đi ra, thì nụ cười của hai người nhất thời cứng ngắc, con tiện nữ Hàn Lăng này dựa vào cái gì mà được tham gia thịnh yến?

“Đi thôi.” Phượng Hạo Thiên trầm giọng nói.

Song, ngay khi bọn họ đang định khởi hành, thì có một giọng nói ngăn chặn bọn họ.

“Thái tử Yến quốc, Phong Khinh công chúa, đây là Tứ vương phủ, Tứ Vương gia ở ngay kia…”

Thái tử Yến quốc, Phong Khinh công chúa… nhóm người Phượng Hạo Thiên nghi hoặc nhìn sang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN