Lang Phi
Quyển 2 - Chương 4: Sát khí tứ phía (1)
Tứ Vương phủ
Phượng Hạo Thiên rời khỏi phòng Triệu Ương Ương, liền đi theo con đường nhỏ uốn lượn, đi vào Ngạo Tuyết lâu đình hóng mát.
Rất xa, hắn còn chưa tới, thì đã phát hiện trong lương đình, đã có người.
Một bóng dáng màu trắng nho nhỏ, ở dưới ánh trăng, ngồi trên ghế đá trong đình. Một cảm giác hoảng hốt nảy sinh giống như không cẩn thận nhìn thì bóng dáng nho nhỏ kia sẽ phiêu miểu như một linh hồn, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị gió thổi bay mất.
Giờ khắc này, tâm thiếu niên kịch liệt rung động.
Hắn thế nhưng có cảm giác nàng không thuộc về nơi này.
Bình ổn lại tâm tình, nhìn về phía nữ hài một thân bạch y phiêu dật, tóc đen buông xõa, khuôn mặt lạnh lùng.
“Ngươi sao lại ở trong này?” Phượng Hạo Thiên nghi hoặc hỏi.
Hàn Lăng chậm rãi quay đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, đồng dạng nghi hoặc, bên miệng gợi lên một nụ cười không có ý tốt, nói: “Ngày tốt cảnh đẹp, đêm động phòng hoa chúc, ngươi không ôm mĩ nhân hưởng thụ cá nước thân mật, sao lại cô độc tới đây?”
Nghe vậy, hai má thiếu niên liền nhiễm một tầng màu đỏ, khóe miệng co rút, cả giận nói: “Cá nước thân mật? Một hài tử như ngươi thì biết cái gì!” Nghe một hài tử nói chuyện nam nữ, cảm giác là lạ, nàng có thể thoải mái tự nhiên mà nói, nhưng hắn lại cảm thấy…… ngượng ngùng.
Hàn Lăng nhướng nhướng mi, dung nhan non nớt đã có nhìn thấy rõ mỹ mạo, có thể thấy được, khi nàng lớn lên, nhất định sẽ là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Phượng Hạo Thiên nhìn Hàn Lăng thầm nghĩ, khuôn mặt thay đổi thất thường.
“Loại chuyện này chỉ sợ ta còn hiểu nhiều hơn ngươi, giờ khắc này, ngươi xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là……. Ngươi không biết cách sinh hoạt vợ chồng?” Hàn Lăng trừng lớn mắt, có chút bất khả tư nghị hỏi. Triệu Ương Ương và Thượng Quan Minh Tiệp đều là đại mỹ nhân, nam nhân nhìn thấy các nàng đều không thể tự giữ. Đêm tân hôn, hắn không hảo hảo hưởng thụ? Tự hồ cũng chỉ có thể hiểu là hắn không hiểu cách sinh hoạt vợ chồng mới có thể lý giải đi. (Song: Ách…. Không ngờ Lăng tỷ lại có suy nghĩ này)
“Ngươi…… dám xem thường bổn vương!” Phượng Hạo Thiên giận rống, hắn đường đường là một nam tử hắn đỉnh thiên lập địa, tuy rằng chưa từng trải qua việc nam nữ, nhưng về phần này thì không có gì không hiểu! Nàng thế nhưng xem thường hắn! Điều này làm cho hắn mất hết mặt mũi!
Hàn Lăng lạnh lùng nhướng mi, cong cong khóe môi, nói: “Nga?” Hắn năm nay mười ba tuổi, ở hiện đại, nam hài ở tuổi này chỉ sợ cái gì cũng đều không hiểu, mà ở cổ đại, mười ba tuổi thì đã thừa nhận cuộc sống của người trưởng thành. Việc nam nữ, đối với hắn mà nói cũng không xa lạ, nàng nghe nói, trong Vương phủ, còn có hai nha hoàn thông phòng đó. Nghĩ đến đây, Hàn Lăng không có hảo ý cười quỷ dị, “Hoặc là nói, ngươi có vấn đề gì khó nói sao? Ngươi đoạn tay áo hả?’
“Làm càn! Bổn vương là nam nhân bình thường!” Thiếu niên hướng nữ hài rống giận, dường như chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh, hắn giống như trong lời nói của chính mình, là một nam tử chân chính!
Nữ hài nhíu mày không nói.
Thiếu niên thở gấp. Rơi vào đường cùng, bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ hài, cuối cùng hung hăng nói: “Một ngày nào đó bổn vương sẽ cho ngươi biết, bổn vương có biết sinh hoạt vợ chồng hay không!”(Song: *té ghế* ◦o◦)
Lời nói vừa dứt, nữ hài cùng thiếu niên đồng thời ngây ngẩn cả người!
Hắn muốn cho nàng biết?
Làm sao cho nàng biết?
Nữ hài khóe miệng run rẩy, khuôn mặt có chút cứng ngắc.
Thiếu niên khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, vô cùng vô cùng xấu hổ, lập tức xoay người, đưa lưng về phía nữ hài, nói năng có chút lộn xộn, “Bổn vương còn việc phải làm, đi trước đây!”
Nữ hài chớp chớp mắt, đối với một hài tử và một thiếu niên mà nói, đề tài tán gẫu loại này, thật có chút trưởng thành sớm!
Mắt thấy thiếu niên tử y bước nhanh biến mất trước mắt, nữ hài đang muốn thu hồi tầm mắt, thiếu niên xoay người, thanh âm thoáng đè thấp nói với nữ hài: “Bổn vương sẽ không quên hứa hẹn. Thương tổn người của ngươi, tuy rằng hiện tại bổn vương không thể để nàng trả giá đại giới, nhưng sau này, nhất định có thể! Tin tưởng bổn vương.”
Nói xong, thiếu niên sắc mặt phức tạp, cước bộ rời đi nhanh hơn.
Nữ hài nhìn bóng dáng thiếu niên rời đi, bàn tay nho nhỏ nắm chặt, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như ngôi sao trên bầu trời, phàm là người thương tổn người của nàng, không ai có thể trốn thoát!
………..
Tuyết hậu tân chính bán, xuân lai tứ khắc trường. Tình mai chu phấn diễm, nộn thủy bích la quang.
Thời gian như thoi đưa. Trong nháy măt đã qua tám năm.
Vào mùa hè giữa tháng bảy, bầu trời trong xanh không một đám mây, thái dương như lửa nóng soi chiếu mặt đất, nước sông nóng phỏng tay, mặt đất bốc hơi nóng hừng hực.
Màn đêm dần buông xuống, không khí vẫn cực nóng, làm cho người khác khó chịu.
Đây là khúc dạo đầu trước bão táp!
Đêm, thâm trầm, ẩn ẩn một tia hương vị huyết tinh.
Kinh đô Phượng quốc.
Khánh Phong đường, hai con hùng sư hùng tráng đứng trước cửa, trong sân là một đại thụ lớn, cành lá không gió mà lay động.
Khánh Phong đường là thế lực hắc ám cường đại nhất của Thượng Quan gia tộc tại kinh thành, âm thầm làm một số hoạt động giết người mà không muốn người khác biết cho Thượng Quan gia tộc. Mà Thượng Quan gia tộc có thể trăm năm sừng sững không ngã, trở thành tam đại gia tộc Phượng quốc, thế lực này sau lưng cống hiến không ít.
Gần như, Khánh Phong đường là truyền kì không thể lật đổ, không ai có dủ cả năng phá giải cơ quan bên trong, bất luận kẻ nào muốn lật đổ Khánh Phong đường thì chỉ là giấc mộng thật xa không thể thành! Trải qua bao đời hoàng đế, đều biết Khánh Phong đường tồn tại, nhưng lại vô pháp lay động nó dù chỉ một chút. Giống như thế lực trong tối của hai đại gia tộc kia, hoàng thất cũng không thể chạm đến!
Vẫn cường hãn như thế, mộng xa không thể thành như thế, tối nay, cũng có người muốn tiêu diệt nơi này!
Trong bóng đêm, một đôi mắt lạnh như hàn băng lại sắc bén như ưng nhìn chằm chằm đại môn Khánh Phong đường.
Chỉ cần hủy đi nơi này, Thượng Quan gia tộc nhất định sẽ loạn thành một đoàn! Cũng nhất định sẽ không chịu nổi một kích!
Trong bóng đêm đôi mắt chớp động một tia sát khí u ám thị huyết tàn lãnh, nắm chặt loan đao trong tay, thiếu nữ một thân hắc y, nhìn chằm chằm phía trước, trong không khí oi bức, vẫn không làm nàng có một chút không kiên nhẫn. Ngược lại, từ trên người nàng phát ra lãnh ý, làm cho đám ám vệ đi theo nàng, lòng bàn chân người người sinh khí lạnh.
“Lăng cô nương, khi nào thì hành động?” Đội trưởng đội ám vệ Hàn Lăng tín nhiệm nhất mấy năm qua Lưu Quang Khải quay đầu nhìn về phía thiếu nữ lạnh như băng phía sau, trầm giọng hỏi.
Nghe vậy, thiếu nữ quay đầu nhìn về phía Lưu Quang Khải, nhất thời, nhìn thấy dung nhan thiếu nữ, tâm Lưu Quang Khải run lên.
Tám năm qua, hào quang trên người nàng càng ngày càng sáng chói, nhiếp nhân tâm phách!
Trán nga mi, môi hồng răng trắng, dung mạo thoát tục, so với thiên tiên.
Ai cũng sẽ không ngờ nữ tử xinh đẹp như hoa, liễu yếu đào tơ như vậy, lại là Ám Dạ Lâu lâu chủ ba năm qua đã làm cho trong Phượng quốc người người nghe tên đã sợ mất mật!
Đúng vậy, Hàn Lăng nàng là Ám Dạ Lâu lâu chủ! Từ tám năm trước khi lấy người từ chỗ Phượng Hạo Thiên, nàng đã âm thầm bồi dưỡng thế lực cho chính mình.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, trong vài năm, nàng đã thế lực của chính mình, tuy rằng không thể so với Thượng Quan gia tộc, nhưng, nàng đã dần dần cường đại!
“Chờ một chút, để bọn họ tiêu dao thêm chút nữa đi.” Thiếu nữ quay đầu lại, nghe từ trong Khánh Phong nội đường truyền ra thanh âm uống rượu cùng tiếng cười, bên miệng gợi lên một nụ cười thị huyết không dễ phát hiện. Đợi lâu như vậy, nàng đã học được nhẫn nại, không vội, hiện tại chỉ mới vừa bắt đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!