Lang, Thỉnh Yêu Ta Nhiều Hơn - Chương 5: Yêu? Không yêu?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Lang, Thỉnh Yêu Ta Nhiều Hơn


Chương 5: Yêu? Không yêu?


“Chúng ta có thể chứ?”

“Được rồi!” Vệ Ảnh không đành lòng cự tuyệt ánh mắt chờ đợi của Kha Kính, dùng sức gật đầu! Như vậy, có thể, cũng tốt đi…

“Để chúng ta vứt bỏ hết tất cả, ở chỗ này trải qua những ngày tháng dữ thế vô tranh, ta không phải là Nhị điện hạ của Hắc tộc, ngươi cũng không phải trưởng thị vệ của Nguyệt tộc, chỉ đơn thuần là hai người yêu nhau!” Kha Kính tựa ở trong lòng Vệ Ảnh thâm tình nói, ấm áp trong ngực là cả đời thuộc về hắn.

“Buông tất cả…” Nói xong hai người bắt đầu động thủ, đem sơn động phía sau núi Ngọc Lang thành nơi hai người an cư sinh hoạt sau này…

Đây chính là hạnh phúc đi, mỗi sáng vừa mở mắt, nhìn thấy chính là gương mặt an tường lại anh tuấn của người mình yêu nhất… Mặt Kha Kính đỏ bừng, hạnh phúc không gì sánh được mỉm cười, đem mình vùi càng sâu vào trong lòng Vệ Ảnh, ách, thắt lưng có chút đau nhức, dù sao sự xa cách… nhiều năm, lại một lần nữa được ái nhân thỏa thích ôm vào trong lòng, tuy rằng mỹ hảo như vậy, lại không thể tránh được đau nhức triền miên nhất định phải gánh chịu hôm sau…

“Vì ngươi, cái gì cũng đáng giá…” Đem thân thể mình như thược như tỏa khảm vào lòng Vệ Ảnh, Kha Kính nhẹ nhàng ở ngực y ma sát, thâm tình nỉ non…

Nhưng Vệ Ảnh không có chú ý đã mở mắt, trong mắt lóe lên thần tình hơi mang theo giãy dụa cùng thoái khước…

“Đình? Ngươi nghe thấy thanh âm gì không…” Tiếp nhận trà Vệ Ảnh đưa tới, lực chú ý của Kha Kính lại bị thanh âm gì loáng thoáng mờ ảo hấp dẫn, là ai, thống khổ lại bi thương như vậy, tựa hồ đang khóc, thật làm cho người ta đau lòng…”Hình như… Có ai đang khóc…”

“Tiếng khóc? Có sao?” Vệ Ảnh ngồi dậy cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, đã cùng Tiểu Kính ở nơi sâu trong rừng hoa đào này thản nhiên tự đắc được mấy tháng, chưa từng có người nào tới quấy rầy, đương nhiên hắn cũng ngầm nói cho bọn nhỏ trong tộc không nên tiếp cận, dưới loại tình huống này sao có thể sẽ có tiếng khóc gì? Tỉ mỉ lắng nghe một chút, vẫn là không có…”Tiểu Kính đa tâm rồi đi… Có lẽ là tiếng gió thổi, ta không có nghe thấy nha?”

“Không, nhất định có…” Chẳng biết như thế nào có một lực lượng vô hình, lôi kéo tâm tư của Kha Kính, hắn hướng gần về phía tiếng khóc bi thương kia một chút, cả trái tim như bị cảm hóa cũng đau đớn như vậy, vô pháp bị án nạp, “Không được, Đình, ta mau đến xem…”

Nói xong, Kha Kính liền thả ly trà còn chưa động đến trong tay xuống, hướng không ngừng hướng nơi truyền đến tiếng bi thương chạy như bay, đi xem, nhất định phải đi, ý niệm không rõ cường liệt như vậy…

“Tiểu Kính… Chờ ta một chút, ” có chút không yên lòng đuổi theo, lòng Vệ Ảnh có chút cố kỵ, mong muốn không phải là hài tử không biết nghe lời của Nguyệt tộc, nếu như bị Kha Kính thấy được, tuyệt đối sẽ phiền phức, nét mặt rùng mình, bước chân đi theo càng thêm vội vàng…

Tiếng khóc, trong lúc chạy đi càng thêm rõ ràng, Vệ Ảnh càng thêm lo lắng cùn khẩn trương, này rõ ràng là tiếng khóc thét của ấu lang, mà ở đây ngoại trừ hài tử của Nguyệt tộc, đâu còn có thể có ấu lang nào khác?

Rất xa, tựa hồ chợt nghe thấy thanh âm ôn nhu mà thương tiếc của Kha Kính đã tìm được mục tiêu…

“Trời ơi, vật nhỏ ngươi xảy ra chuyện gì, rất đau đi… Đến, đừng sợ, thúc thúc sẽ không thương tổn ngươi, đến, ngoan, thúc thúc giúp ngươi cởi ra…”

Lòng cả kinh, Vệ Ảnh chạy bay tới…

“Kính, ngươi buông nó ra…”

Vệ Ảnh đứng vững trong nháy mắt mới ngạc nhiên phát hiện, ấu lang được Kha Kính ôm vào trong ngực một thân đen kịt, hiển nhiên cũng không phải hài tử của Nguyệt tộc, như đang ở làm nũng, ở trong lòng Kha Kính cọ cọ, kêu ô ô tìm kiếm thoải mái…

“A, tại sao? Nó bị thương nha…” Kha Kính có chút không hiểu nháy hai mắt thật to nhìn ái nhân, hàng lông mi dài vô tội lại nghi ngờ chớp động, cảm thụ được tiểu hắc lang trong lòng bất an giãy dụa, vẻ mặt yêu thương lại đau lòng nhìn đứa bé này, đè khẽ liếm vết thương ở chân sau của hắc lang, hút ra máu đặc từ miệng vết thương, khẽ đọc chú ngữ trị liệu.

“Tiếu tử đáng thương, bị bộ thú khí của thợ săn kẹp lấy chân sau, đều đã sinh mủ, thật không nghĩ tới nhân loại lại có thể đặt chân đến nơi đây, xem ra sau này bảo trụ mảnh đất yên tĩnh này, nên bày kết giới càng mạnh mới được, tiểu gia hỏa này cũng không biết là từ đâu chạy tới, thật khiến người thương, hoàn hảo, sư phụ còn dạy ta một ít chú ngữ trị liệu…” Nhẹ vỗ về tiểu tử không ngừng run rẩy kia, xem ra, hắn cực kỳ đau nhức!

“Tiểu Kính, ngươi… cũng không biết nó là từ đâu tới?” Vệ Ảnh không yên lòng nghi ngờ hỏi, đi tới bên người Kha Kính, ngồi xổm người xuống, nhìn tiểu hắc lang trong ngực hắn vì được cẩn thận tỉ mỉ trị liệu che chở mà an tĩnh lại, suy đoán lai lịch của nó…

“Không biết nha…” Chú ngữ kết thúc, Kha Kính rất là vui vẻ đùa tiểu hắc lang đã khôi phục, mà tiểu hắc lang tựa hồ cũng rất là vui vẻ nheo lại mắt ở trong ngực hắn cọ động, hưởng thụ hắn xoa xoa.

“Thật là đáng yêu nha… Nhìn màu lông có chút như hài tử Hắc tộc, thế nhưng khí tức bất đồng, vật nhỏ này khí tức rất đặc thù, lại không giống như tiểu lang thông thường mà, ôi ôi, có thể, hắn là một tiểu thiên thần khả ái đi…”

Nói nói như vậy, quang huy trìu mến trong mắt Kha Kính chớp động, đẹp đến khiến người không thể nhìn thẳng, trong nháy mắt, cảnh đẹp như vậy khiến lòng Vệ Ảnh hung hăng động một chút, có chút nhìn ngây người… Cũng không biết tại sao, ngực lại cũng có cật vị (cật =ăn, vị = mùi vị) nhè nhẹ, khiến Tiểu Kính lộ ra vẻ mặt như thế, dĩ nhiên là con nhãi con hôi sữa này…

“Hừ, tiểu thiên sứ?” Vệ Ảnh hừ lạnh một tiếng, nhéo đuôi tiểu hắc lang, đem hắn xách lên, treo giữa không trung “Ta sao nhìn không ra khả ái chỗ nào đâu…”

“Ô ô ô…” Tiểu hắc lang mà khó chịu khóc thét lên, hai chân trước không ngừng hướng Kha Kính tham trứ, xin giúp đỡ…

“Đình…” Một cái đoạt lại tiểu hắc lang làm bộ đáng thương, oán trách trừng ái nhân, vẻ mặt đau lòng xoa đuôi của tiểu hắc lang đang cuộn thành một đoàn.

“Sao lại khi dễ tiểu hài tử nha…”

“Hừ, ta cũng không khi dễ nó…” Không nhìn Kha Kính và ánh mắt tức giận của tiểu hắc lang, tuy rằng nói như vậy, Vệ Ảnh lại vẫn đưa tay trái như đùa dai đâm thân thể mềm nhũn của tiểu hắc lang, nhưng ở một giây sau bị đột nhiên tiểu hắc lang phản kích vừa vặn cắn, đau kêu thành tiếng, “A… Nó cắn ta…”

Tiểu hắc lang nỗ lực làm bộ hung tợn cắn tay trái Vệ Ảnh, lại nỗ lực làm bộ hung tợn trừng mắt Vệ Ảnh, thần tình cũng không hề khả ái…

“Ha ha ha… Đình, đáng đời ngươi, ai bảo ngươi muốn khi dễ hắn, nhìn ngươi bây giờ gặp báo ứng đi?” Nhìn ái nhân muốn động thủ với tiểu hắc lang, ngăn lại sợ làm thương nó, sau cùng chỉ có thể làm bộ dạng không thể tránh được, Kha Kính bạo cười ra tiếng, thật là đáng yêu!

Đã lâu, chờ tiểu hắc lang mà rốt cục cắn mệt, hài lòng buông tay Vệ Ảnh, mới đắc ý nghễnh đầu, dựng thẳng đuôi to một bộ người chiến thắng chí khí ngẩng cao thong thả, bước chân phiêu lượng chạy về bên người Kha Kính, nhảy vào trong ngực của hắn, hoàn toàn không thấy ánh mắt Vệ Ảnh gần như phun ra hỏa diễm..

“Ôi ôi, Đình…” Kha Kính có chút vui vẻ đề ý, “Ngày hôm nay chúng ta không nên uống trà có phải không, chúng ta cùng đứa bé này chơi một ngày, lại để cho nó về nhà có được không…”

“Không… Ách, được rồi…” Nhìn ánh mắt lóe sáng của Kha Kính tràn đầy mong đợi, Vệ Ảnh dĩ nhiên vô pháp cự tuyệt. Có thể khiến hắn hài lòng, cũng rất tốt!

“Ô…” Tiểu hắc lang tựa hồ cũng nghe hiểu đối thoại giữa hai người, vui vẻ nhảy tưng tưng kêu gào…

Trong rừng một đen một trắng hai đại lang chạy, hơn nữa một ấu lang hắc sắc khả ái không ngừng chơi đùa, kỳ cảnh như vậy rất hạnh phúc!

Một ngày như vậy, chính là hai người lớn và một tiểu lang đột nhiên xuất hiện đang vui vẻ chơi đùa, toàn bộ rừng đào hoa, tràn đầy tiếng cười sung sướng của bọn họ!

Thời gian vui vẻ luôn biến mất trong nháy mắt tức thệ, vui vẻ một ngày, rất nhanh đến chạng vạng là lúc kết thúc, mây đỏ đầy trời tiểu hắc lang từng bước quay đầu lại không muốn rời đi, Vệ Ảnh ôm Kha Kính, vẫn không nhúc nhích nhìn tiểu hắc lang tiêu thất ở phương xa, thẳng đến nhìn không thấy bóng đen nho nhỏ kia.

“Thật không nỡ rời xa nó, nó khả ái như vậy nha…” Kha Kính nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên như nhớ lại cái gì, đột nhiên nâng mắt mong đợi nhìn ái nhân.

“Đình, nếu như, nếu như chúng ta có thể có con thuộc về chúng ta, thì tốt biết bao nha…”

“A… Phải?” Không biết tại sao, Vệ Ảnh tránh ánh mắt lóe sáng của Kha Kính, không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt mơ ước như vậy, nó khiến y có cảm giác mang tội rất nặng, hài tử… Hai người bọn họ quan hệ vi diệu như bây giờ, nói không rõ được tình cảm, nói chuyện hài tử, sao có thể có tư cách? Hơn nữa Kha Kính là Hắc tộc, lại không giống Thiếu chủ…

Vệ Ảnh trong đầu lại thoáng hiện ra thân ảnh màu trắng bạc kia, không, không thể còn muốn hắn, dùng sức nháy mắt, Vệ Ảnh rất nhanh đè xuống, cảm giác vi diệu trong lòng này!

Cảm nhận được khí tức hỗn loạn của ái nhân từng đợt truyền tới, ánh mắt Kha Kính như sao kim chớp động dần dần mờ đi nhìn xuống dưới, trong lòng nổi lên một mảnh khổ sở chua xót vô biên… Đình, ở trong lòng ngươi, ta đến tột cùng, có vị trí thế nào? Vì sao ta cuối cùng ở trong mắt của ngươi thấy thân ảnh của người khác?

“Đi thôi, không nói, trở về đi…” Hít sâu một hơi, bức bách chính mình cố mỉm cười hài lòng, Kha Kính kéo Vệ Ảnh, hướng ở sơn động đi đến…

Có chút hiểu lòng chưa cân đối tràn ngập nguy cơ vẫn được duy trì, nhưng không biết lúc nào sẽ sụp đổ, yêu nhau? Hay là thương tổn? Nơm nớp lo sợ, cùng đợi ngày nào đó sẽ tới…

Cuộc sống hạnh phúc lại ôn hòa, có phải luôn thay đổi rồi biến mất không …

“Tiểu Kính, xem ta đem hoa đào làm thành trà ướp hoa đào, một hồi đi pha trà hoa đào ngươi thích uống nhất được không?” Vệ Ảnh mỉm cười nhìn Kha Kính.

“Ân…” Vệ Ảnh nói cũng không có khiến cho Kha Kính quá nhiều phản ứng!

“Lần này làm tốt trà ướp hoa đào, có thể ngâm trà hoa đào một năm…” Vệ Ảnh càng nói càng hưng phấn, cũng không có chú ý tới dị dạng của Kha Kính!

“Ngươi ở đây là làm gì?” Vệ Ảnh tò mò nhìn kim thêu trong tay Kha Kính, không phải là thứ nữ nhân mới có thể sử dụng sao?

“Vậy ngươi đem lỗ nhỏ trên y phục vá lại…” Ở trong tộc Kha Kính chưa từng làm loại chuyện này, bất quá từ lúc hai người ổn cư, cái gì cũng phải bắt đầu tự mình làm, không thể cứ dựa vào một mình Vệ Ảnh làm đi!

“Ngươi khâu thực xấu…” Lỗ nhỏ tuy rằng được vá lại, nhưng sợi chỉ bừa bộn đều buộc thành một đoàn.

“Nga…”

“Bất quá nếu so với thiếu chủ lợi hại hơn rất nhiều, lúc trước hắn phải giúp ta đính một nút, không chỉ nút không có đính đúng vị trí, hơn nữa còn đâm đầy tay… Ngươi nói buồn cười…”

“Ân… Thật buồn cười!” Nụ cười trên mặt Kha Kính từ từ biến mất.

“Ta không có ý tứ cười ngươi, không nên mất hứng?” Vệ Ảnh ôm Kha Kính tại mặt hắn hôn một cái, mong hắn có thể cười cười.

“Không có…” Kha Kính theo ý Vệ Ảnh cố sức cười cười, đè nén khó chịu trong lòng, chính mình không phải từ lâu đã ý thức được vị trí của Nguyệt Hân Thần ở trong lòng Vệ Ảnh sao? Vì sao còn muốn cùng một người đã không trên đời này tính toán chi li?

“Không có là tốt rồi, ta đi ra sau rừng cây nhỏ xem, có thể bắt một con thỏ nhỏ về không, mùa này chắc là mùa sinh sản của bọn nó, bắt hai con để nướng ăn, vị đạo rất tốt…” Nói xong liền biến mất trước mặt Kha Kính.

Lúc Kha Kính nhìn Vệ Ảnh tiêu thất, mới đem tay vẫn ẩn dấu trong người, đưa ra ngoài… Trên ngón tay nguyên bản thon trắng đầy vết sưng… Nguyên lai lúc giúp Vệ Ảnh vá quần áo, Kha Kính cũng không có ít lần bị kim đâm.

“Đình, trong mắt của ngươi, trong đầu của ngươi… Tất cả địa phương đều bị Nguyệt Hân Thần đã không còn chiếm hết, lúc nào mới có thể lưu lại chút không gian cho ta…” Đầu ngón tay đau nhức coi là không có gì, kém xa nỗi đau trong lòng, Kha Kính lúc này cũng không thể không biết, trong lòng Vệ Ảnh cũng không có vị trí cho mình, quá khứ chưa từng có, hiện tại cũng  không có, sau này lại càng không có…

“Ai??? Là ai ở bên ngoài?” Kha Kính một mình trầm tĩnh trong bi thương, chợt nghe ngoài động một trận cước bộ xa lạ, tiếng bước chân kia, cũng không thuộc về Vệ Ảnh Nguyệt Tĩnh Đình. Như vậy sẽ là ai???

“Đừng chạy…” Kha Kính liền xông ra ngoài, đuổi theo bóng lưng nho nhỏ, từ phía sau lưng xem ra chỉ là đứa bé, nhưng hài tử sao vậy có thể chạy đến nơi này?

“Gọi ngươi đừng chạy…” Kha Kính phi thân, kéo cánh tay của tiểu hài tử.

“Buông tay…” Tiểu hài tử liều mạng muốn bỏ tay của Kha Kính ra, nhưng thế nào cũng lắc không ra!

“Ngươi sao lại chạy đến nơi này? Nói… Ngươi là ai!” Kha Kính gắt gao kéo hài tử trước mắt.

“Không nên… Ta chính là ta, tại sao phải nói cho ngươi, ở đây cũng không phải nhà ngươi, ta muốn tới thì tới…” Tiểu hài tử ngẩng đầu lên khó chịu trừng Kha Kính.

“Ngươi là…” Kha Kính giật mình phát hiện tiểu oa nhi này khoảng mười tuổi, trên đỉnh đầu có một nhúm màu vàng, đây không phải là ký hiệu của tộc trưởng Hắc tộc sao? Tuy rằng lúc tiểu oa nhi hóa thành hình người, cũng không thấy nhúm vàng trên đỉnh đầu, chỉ có người có quan hệ huyết thống hoặc là công lực cao thâm mới có thể liếc mắt liền nhìn ra nhúm vàng ẩn nấp trên đỉnh đầu.

“Ngươi mau buông ra, ngươi làm ta đau…”

“Xin lỗi…” Kha Kính vừa nghe tiểu oa nhi kêu đau, liền buông tay, oa nhi này rất có thể chính là đứa trẻ năm đó Nguyệt Hân Thần sinh hạ, nhưng hắn sao lại xuất hiện ở nơi này, hắn không phải là bị người Nguyệt tộc ôm đi sao? Chẳng lẽ nói… người Nguyệt tộc cũng ở phụ cận đây????

“Này… Ngươi đừng chạy…” Tiểu hài tử thấy Kha Kính vừa buông tay, nhanh chân bỏ chạy.

Nghe tiếng Kha Kính kêu, tiểu hài tử chạy trốn nhanh hơn… Kha Kính theo tiểu oa nhi đi qua từng đạo cây cối, phóng qua dòng suối nhỏ, lại một lần nữa tiến nhập rừng cây rậm rạp, Kha Kính đã đánh mất dấu tiểu hài tử.

“Kha Kính, ngươi sao lại ở chỗ này?” Tiểu thỏ trong tay, Vệ Ảnh kéo tay của Kha Kính đang ở trong rừng tìm người.

“Vừa có một đứa bé chạy đến chỗ chúng ta ở, tiểu hài tử hình như là hài tử của ca ca… Mau giúp ta tìm hắn được không? Ca ca cả ngày lẫn đêm đều tưởng niệm con hắn…”

“Được rồi, ban đầu là ngươi đáp ứng ta buông hết thảy, vì sao ngày hôm nay lại nhắc đến chuyện của Hắc tộc…” Vệ Ảnh có chút tức giận, hắn có một chút cảm giác bị lợi dụng, đã sớm biết người Hắc tộc không có ai tốt, quả nhiên Kha Kính tiếp cận mình cũng là có mục đích.

“Đình, ngươi không nên tức giận, ngươi hãy nghe ta nói, ta thật sự buông xuống tất cả, muốn cùng ngươi vĩnh viễn sinh hoạt chung một chỗ, nhưng hài tử kia thật sự là tiểu hài tử của ca ca, để ta tìm hắn được không? Hắn là người thừa kế của Hắc tộc tiếp theo, tộc nhân cần hắn…” Kha Kính cầu khẩn Vệ Ảnh.

“Được rồi, ngươi buông tay, ta sẽ không giúp ngươi tìm Nguyệt La Kình, hắn là hài tử của Nguyệt tộc…”

“Nguyệt La Kình, hắn gọi là Nguyệt La Kình…” Kha Kính kích động vạn phần, hắn rốt cuộc tìm được hài tử của ca ca.

“Ngươi đi đi, ta không muốn lại nhìn thấy ngươi…” Vệ Ảnh đẩy Kha Kính.

“Tại sao?” Kha Kính kinh ngạc nhìn Vệ Ảnh.

“Này còn phải hỏi sao? Ngươi từ đầu tới cuối đều lợi dụng ta, muốn lợi dụng ta để lần nữa tìm trú địa của Nguyệt tộc, tiêu diệt tộc nhân của ta, mang Nguyệt La Kình rời đi…”

“Ta không có, ngươi đang vu oan ta!” Kha Kính không dám nghĩ Vệ Ảnh cư nhiên lại nghĩ hắn như vậy…

“Ngươi đi… Ngươi đi thật xa cho ta, ta cũng không muốn phải nhìn ngươi nữa…” Vệ Ảnh hung hăng tát Kha Kính một bạt tai!

“Đình… Ngươi…” Kha Kính thật không thể tin được, Vệ Ảnh sẽ đánh hắn…

“Đừng gọi tên của ta nữa, ta không muốn lại nhìn thấy ngươi…” Vệ Ảnh lớn tiếng trách cứ Kha Kính.

“Ngươi không tin ta, ngươi cho tới bây giờ không hề tin tưởng ta…” Nước mắt của Kha Kính như trân châu từng viên một từ trong mắt rơi xuống…

“Ngươi muốn ta tin tưởng ngươi thế nào… Ngươi vẫn luôn bám theo, theo dõi ta, muốn theo dõi ta để tìm được trú địa của Nguyệt tộckhông phải sao?”

“Ta không có… Ta thật sự không có, ta chỉ đuổi theo Nguyệt La Kình mới chạy đến nơi này …”

“Không nên nói nữa, ngươi không ly khai ta liền muốn động thủ…” Vệ Ảnh ra vẻ muốn bắt đầu đọc chú ngữ đối Kha Kính bất lợi… Nhưng Kha Kính một chút động tác đánh trả cũng không có, chỉ là đứng yên mà tức giận trước mặt Vệ Ảnh, không ngừng thương tâm rơi lệ.

“Tại sao không tin ta? Ta không đáng tin như vậy sao?” Kha Kính đau lòng nhìn Vệ Ảnh, không tin ta vì sao còn muốn cùng ta một chỗ, vậy dáng vẻ kia tới này là gì?

“Cút… Ngươi và ca ca ngươi đều giống nhau, không đáng để chúng ta tin tưởng!” Phong lưu xung quanh Vệ Ảnh càng ngày càng hỗn loạn, mang theo sát khí cắn người.

“Chúng ta? Ngươi là đang chỉ Nguyệt Hân Thần cùng ngươi sao? Nguyên lai ngươi vẫn là không cách nào buông hắn xuống, ta đây tính là cái gì?” Kha Kính đau lòng, đau đến nhanh vỡ ra, nguyên lai hết thảy đều là tự mình đơn phương, đều là một mực theo ý mình!

“Không nên nhắc đến Thiếu chủ, các ngươi hại hắn còn chưa đủ sao?”

“Hại hắn?” Kha Kính không nghĩ tới Vệ Ảnh đem mình cũng xem như vậy, mười năm trước chính mình cũng không giống y, đau lòng trải qua tất cả, nhưng lại có ai có thể ngăn cản cái này phát sinh.

“Nếu như không phải ngươi bắt ta, Thiếu chủ sao có thể chịu cái loại vũ nhục này…”

Vệ Ảnh nói khiến Kha Kính nguyên bản đau lòng đến cực hạn, không quá đả kích lại lui về phía sau vài bước, mở to hai mắt thống khổ nhìn nam nhân mình toàn tâm toàn ý yêu mười năm, đau khổ y chưa bao giờ thương yêu mình.

“Nguyệt Tĩnh Đình… Ngươi câm miệng, tất cả cho dù có sai cũng đều chỉ có thể trách Kha Hào ca ca, trách hắn quá coi trọng quyền thế mờ ảo, trách hắn lúc đó yêu còn chưa đủ sâu, mà nay hắn cũng vẫn nếm đau khổ dằn vặt của khi đó, quãng đời còn lại hắn đều không ngừng thống khổ, có đôi khi người chết đi ngược lại sẽ mang tới một ít hạnh phúc! Mà mọi thứ lúc trước, ta có muốn ngăn cản nhưng lúc đó ta bất lực… Khi đó chỉ cần có lực lượng, ta có thể… Vãn hồi tất cả, Nguyệt Tĩnh Đình, ngươi cũng biết, người từng vì mình vô lực mà khóc, cũng sẽ nghĩ như thế, lẽ nào ngươi không khóc qua sao? Mười năm này ngày nào ta cũng nghĩ nếu như lúc đó ta có lực lượng ta có thể…” Kha Kính nói đến cuối cùng khóc lên. Vì sao y chỉ có thấy vẻ bên ngoài, vì sao không mở to hai mắt nhìn một chút để thấy ta thống khổ cùng vô lực…

“Ngươi không cần nói dối, ta sẽ không tin lời của ngươi!” Vệ Ảnh đè xuống cảm xúc sôi trào trong lồng ngực, lúc này y không thể bị tình yêu của Kha Kính làm cho mê muội, tính mệnh của toàn tộc đều nằm trong tay của y.

“Ta sẽ không đi, ngươi giết ta đi! Chết ở trong tay của ngươi, ta cũng mãn nguyện!” Kha Kính nhắm mắt lại, hai tay buông xuống, đồng thời trong lòng cũng buông xuôi hết thảy… Bao gồm hi vọng được yêu, hi vọng sống… Hắn đón nhận cái chết phủ xuống.

Vệ Ảnh siết chặt nắm đấm, từng quyền từng quyền hạ trúng ngực Kha Kính chẳng hề phản kháng lại, Kha Kính ngã dưới tàng cây, hắn mở hai mắt ra, khóe miệng không ngừng chảy máu nhưng lại kéo lên một nụ cười tuyệt đẹp nhất nhưng cũng thê lương nhất.

“Vì sao không đánh trả…” Vệ Ảnh không thể tin nhìn Kha Kính trượt ngã xuống đất, nếu như hắn đang lừa mình, tại sao lại không đánh lại, rõ ràng biết rằng bản thân mình tràn đầy sát khí sẽ không hạ thủ lưu tình!

“Khụ… Bởi vì… Ta yêu… Ngươi… Cho dù ngươi từng… Khụ… Khụ… Chưa bao giờ tin tưởng ta…” Kha Kính không ngừng hộc máu ra ngoài, thật tốt quá, tâm rốt cục cũng không còn đau nữa, chỉ cần máu trong thân chảy hết là xong rồi.

“Không… Không… Đây tất cả đều không phải sự thật, ngươi vẫn luôn gạt ta, ngươi không phải thật lòng yêu ta…” Lòng Vệ Ản loạn thành một đoàn, y bỏ mặc Kha Kính trọng thương ngã dưới gốc cây mà điên cuồng chạy vào trong rừng… Đây rốt cuộc là sao? Tất cả đều rối loạn… Không… Vệ Ảnh ngươi phải biết rằng, trên đời này người Hắc tộc là xấu xa nhất, mà Kha Kính cũng là người Hắc tộc, hắn làm tất cả chỉ là muốn mê hoặc ngươi, mê hoặc ngươi… Hắn chính là muốn đem ngươi cùng tộc nhân của ngươi đẩy vào con đường tử vong.

“Ha..ha… Nguyệt Tĩnh Đình… Vì sao không thử mở to hai mắt của ngươi hảo hảo… Nhìn tâm của ta một chút…một chút thôi…” Nhìn bóng lưng Vệ Ảnh dần dần tiêu thất, Kha Kính vô lực nói.

“Chết… Sẽ chết đi…” Kha Kính  đứng lên, cước bộ tập tễnh đi vào rừng hoa đào hắn cùng với Vệ Ảnh sinh hoạt một thời gian, nếu như chết đi rồi hắn cũng muốn chết trong rừng đào tràn ngập hồi ức tốt đẹp, dù cho trong ký ức phân nửa đều là giả, chí ít hãy để hắn mang theo kí ức tuyệt đẹp nhất trong cuộc đời chết đi.

Tập tễnh bước đi, rốt cục đi vào trong rừng hoa đào, Kha Kính không còn sức lực bước tiếp về phía trước, hắn ngã xuống khu rừng tràn đầy hoa đào, lúc này bầu trời nổi lên một trận gió, thổi những cánh hoa tung bay khắp không gian.

“Thật đẹp… Đẹp quá… Đình, ta là thật tâm… Yêu ngươi, khụ… Đình, đừng…” Phun ra một ngụm máu tươi cuối cùng, Kha Kính nhắm hai mắt lại, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt trong suốt, nói lên tâm ý hắn đối Vệ Ảnh yêu không hối hận.

Rừng đào bốn phía, gió nổi lên… Hoa bay… Cánh hoa không ngừng xoay tròn giữa không trung rồi chậm rãi rơi trên người Kha Kính…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN