Lăng Uyên Cầu Mặc - Chương 17: Khả nghi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Lăng Uyên Cầu Mặc


Chương 17: Khả nghi


Lúc đến đại doanh Tây Bắc cũng gần tới giờ Dậu, Túc Lăng Uyên không kịp nghỉ ngơi, đã phải nhanh chóng mang người đến doanh trướng của Hoắc Châu. Hoắc Châu sớm chờ ở ngoài trướng, người bên cạnh là quân sư Tôn Trường Phong.

“Mạt tướng bái kiến Đại tướng quân.” Túc Lăng Uyên dẫn đầu hướng Hoắc Châu hành lễ.

“Haha, không cần đa lễ, mau đứng dậy, đứng dậy.” Hoắc Châu năm nay đã gần 50, vẫn luôn trấn thủ tại Tây Bắc, cả đời chinh chiến, tinh trung báo quốc, lập được nhiều chiến công hiển hách, đời trước Hoắc Châu cũng tại nơi đây trọng thương nhưng không chịu chữa trị, liều chết thủ thành, làm Túc Lăng Uyên càng thêm kính trọng ông.

“Quân sư Tôn Trường Phong bái kiến Phiêu Kị tướng quân, Xa Kỵ tướng quân, Vệ tướng quân.” Tôn Trường Phong cũng hướng nhóm người Túc Lăng Uyên hành lễ.

“Quân sư không cần đa lễ, mời đứng lên.”

Đoàn người tiến vào trướng, mọi người cũng không khách sáo, sôi nổi cùng vào, bắt đầu thảo luận quân tình.

Từ một tháng rưỡi trước, Hung Nô đột nhiên chậm rãi tập hợp 40 vạn đại quân. Nếu 40 vạn đại quân này xâm chiếm, Hoắc Châu 30 vạn người muốn chống đỡ có chút khó khăn, thế nhưng, sau khi Hung Nô tới gần biên cảnh hai nước đóng quân thì không làm gì nữa, chỉ ngẫu nhiên phái một đám nhỏ binh mã thường xuyên đánh lén, lấy một vài món vật tư rồi rút lui, tựa như đang chờ Túc Lăng Uyên cùng 20 vạn quân đến vậy.

“Đám mọi rợ này cũng thật quá gian xảo, có 40 vạn quân nhưng lại không tiến công, chỉ đánh nhỏ cùng nháo sự, không biết là có ý gì.” Hoắc Châu đoán không ra ý đồ của quân Hung Nô, hiện tại quân tiếp ứng đã đến, chỉ hận không thể ngay lập tức phái binh ứng chiến, giết hết đám người Hung Nô, cho bọn chúng lăn trở về thảo nguyên.

“Bọn chúng có thể có ý đồ gì đó hay không? Vốn không phải muốn chiếm lấy lãnh thổ nước ta, mà là tính trao đổi lợi ích, nên tìm cách bức chúng ta đến đàm phán, đổi lấy thứ chúng cần?” Tả tướng quân nói.

“Dân tộc Hung nô chủ yếu sống du mục, 40 vạn quân sợ là đã bao gồm tất cả các bộ lạc hợp lại, ta cho rằng bọn họ cũng không thể quá đoàn kết, cho nên mới chậm rãi không tiến công.” Quân sư ở một bên bổ sung.

“Vậy hiện tại chúng ta cứ án binh bất động, chờ xem động tác tiếp theo của bọn họ hay sao?” Hữu tướng quân hỏi.

“Không thể…..Túc triều chúng ta há có thể vì ngại phiền phức mà nhát gan như thế, chúng ta sẽ chủ động công kích, thử một vài lần, nhân tiện nhìn xem thực lực của đám người Hung Nô kia như thế nào.” Tả tướng quân đáp.

Túc Lăng Uyên im lặng không nói, lúc này hắn chính là âm thầm quan sát thần sắc trên người Tiêu Thanh, từ lúc tiến vào liều trại, Tiêu Thanh không nói một lời, tựa như tất cả mọi chuyện điều không liên quan đến hắn, đương lúc Hoắc Châu nói tình huống Hung Nô chỉ tiếp cận chứ không tiến công, thần sắc hắn vẫn như thường không lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa như đã biết trước hết tất thảy. Nhưng vào lúc mọi người cùng nhau thảo luận phân tích ý đồ của quân Hung Nô, thì thần sắc của hắn lại có chút biến hóa, hơn nữa là lúc Tả tướng quân nói câu kia….Chẳng lẽ quân Hung Nô thật sự có ý đồ gì đó?

“Không biết Vương gia thấy thế nào?” Túc Lăng Uyên dù sao đi nữa cũng là hoàng tử, lại là Phiêu Kị tướng quân, Hoắc Châu không thể không hỏi ý của hắn.

“Ta ngược lại cảm thấy, tối nay nên đi tìm hiểu một chút. Đại tướng quân thấy sao?”

“Ừ…Cũng tốt….” Đại tướng quân suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tả, Hữu tướng quân nghe lệnh.”

“Có mạt tướng.”

“Có mạt tướng.”

“Giờ Sửu đêm nay, hai người dẫn 5000 lính, chia làm hai đường đánh bất ngờ vào đại doanh của địch.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh.” Trăm miệng một lời.

Sau đó mọi người lại tiếp tục thương nghị kế hoạch tác chiến, rồi mới ai về trướng người nấy nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị giờ sửu tác chiến.

Sau khi mọi người lui ra ngoài, trong trướng chỉ còn mỗi Túc Lăng Uyên cùng Hoắc Châu.

“Vương gia….. Có gì muốn nói sao?”

“Đêm nay ta sẽ dẫn theo một tiểu đội nhân mã, thừa dịp lúc đánh bất ngờ mà vào doanh địch. Ta chỉ hi vọng chuyện này chỉ có mỗi ta cùng ngài hai người biết thôi.”

“Vương gia cho rằng?”

“Hiện tại chỉ là hoài nghi, chờ tra rõ liền biết.”

“Được.”

Sắc trời hoàn toàn tối đen, Túc Lăng Uyên cũng trở về lều trại của mình, lúc này Tiêu Mặc Hàm đã thu dọn đồ vật hằng ngày thỏa đáng, đang ngồi sửa sang lại giường đệm.

“Có thê như thế, phu còn cầu gì.” Túc Lăng Uyên từ phía sau ôm người vào lòng, thuận thế lăn một cái, hai người ngã vào giường đệm vừa mới được trải xong.

“A…..” Tiêu Mặc Hàm không chú ý phía sau có người, nhỏ giọng kêu lên, thanh âm dụ hoặc không nói nên lời.

“Lại muốn trêu chọc ta phải không…..” Túc Lăng Uyên bị kích thích đến hưng phấn, hôn lên môi người dưới thân.

“Ưm…..Đừng…..Bên ngoài…..Có người…..” Tiêu Mặc Hàm hô hấp khó khăn, duỗi tay, muốn đẩy Túc Lăng Uyên ra, nhưng động tác không có đến nửa phần lực, ở trong mắt Túc Lăng Uyên chính là dục cự còn nghênh.

Hô hấp Túc Lăng Uyên ngày càng nặng: “Không sao…..Bọn họ không dám vào đây….Hàm nhi….Ta muốn ngươi…..” Vừa nói, vừa đem bàn tay to của mình du tẩu khắp trên người Tiêu Mặc Hàm, quần áo hé mở, lộ ra phần ngực trắng như tuyết, cùng với hai điểm hồng anh kiều diễm.

Tiêu Mặc Hàm lúc này đã mất đi sức chống cự, chỉ có thể để mặc động tác của Túc Lăng Uyên, phối hợp với động tác của đối phương, kiệt lực khắc chế thanh âm của bản thân, gắt gao ôm lấy cổ Túc Lăng Uyên, trong mắt tràn đầy ướt át.

Túc Lăng Uyên càng thêm thô bạo, một tay đỡ lấy thân thể của Tiêu Mặc Hàm dán lên thân mình, một tay cùng với thân thể luận động vỗ về chơi đùa tiểu Mặc Hàm, hai người cùng nhau phóng thích vài lần, lúc này trăng đã treo lên giữa trời.

Túc Lăng Uyên cho người chuẩn bị nước ấm, giúp Tiêu Mặc Hàm đã hôn mê cẩn thận tẩy rửa, nhẹ nhàng ôm người đặt lên trên giường, dịch hảo góc chăn, hôn lên đôi môi đã có chút sưng đỏ của đối phương: “Hàm nhi….Sợ ngươi lo lắng…..Ngày mai mở mắt ra ta đã trở lại……”

Thay y phục dạ hành, dặn dò hộ vệ xung quanh trướng, lúc này Túc Lăng Uyên mới mang theo mười ảnh vệ biến mất trong đêm.

Vào lúc Tả Hữu tướng quân mang theo tiểu đội chậm rãi tới gần hai bên sườn địch, Túc Lăng Uyên cũng đã mang theo ảnh vệ lẵng lặng tiến vào địch doanh, trong doanh cực kỳ yên tĩnh, đoàn người chậm rãi đi vào, ngọai sườn doanh địa hiển nhiên là lều trại cho binh lính bình thường, bốn năm người một trướng, nhưng mà bây giờ lại không hề có bất kỳ âm thanh nào, đến cả tiếng hít thở cũng gần như không nghe thấy, doanh địa trung ương là bộ não quan trọng trong doanh địa, ánh nến trong trướng chưa tắt, ẩn ẩn hiện lên ba bóng người, chỉ nghe thấy đối thoại loáng thoáng.

“Hiện tại đã là giờ gì?”

“Sắp đến giờ Sửu.”

“Rất nhanh sẽ đến…..”

“Không tồi, giờ Sửu, phái 5000 binh lính chia làm hai đường.”

“Chuẩn bị tốt rồi?”

“Đã chuẩn bị tốt, nhất định bọn họ sẽ không nghi ngờ.”

“Tối nay lĩnh quân là người tên Uyên gì đó?”

“Không phải, là Tả Hữu tướng quân, Phiêu Kị tướng quân không có lĩnh quân đi đánh lén.”

“Vậy trước tiên đừng động thủ….”

“Vâng.”

Theo đó là một trận thanh âm ồn ào, chỉ nghe có người hô to: “Có quân địch đánh lén! Tập hợp phòng ngự!”

Lúc này toàn bộ doanh địa truyền đến động tĩnh, vội vàng nhưng không hoảng loạn xuất hiện bốn phương tám hướng, chỉ thấy một thân ảnh cường tráng, tóc dài xõa vai, bận trường bào da thú đi ra từ chủ trướng, đối với đội ngũ đã tập hợp xong cao giọng nói: “Túc quân gian trá, phái người đánh lén, Lạp Khắc Thân, Trát Na mang theo 5000 quân, ra doanh nghênh địch.”

“Vâng, Khả Hãn.” Trăm miệng một lời.

Chờ hai người mang theo nhân mã rời đi, tráng hán lại nói với những người còn lại: “Những người khác hồi doanh nghỉ ngơi, tùy thời chờ điều phối.”

“Vâng.”

Nhóm người Túc Lăng Uyên vẫn ẩn nấp ở chỗ tối, chờ đám binh lính quay về doanh trướng, mới bắt đầu hành động.

“Vương gia, có phải hồi doanh không?”

“Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, hai ngươi đi thăm dò xem lương thảo của bọn họ ở đâu. Phóng hoả đốt hết đi. Những người khác theo ta quay về.”

“Vâng.”

Hai thân ảnh chợt lóe mà qua, Túc Lăng Uyên dưới sự bảo vệ của ảnh vệ lặng yên không một tiếng động rời đi. Vừa rời khỏi phạm vi doanh địa, ở hướng Tây Bắc ánh lên ánh lửa ngập trời, lúc này toàn bộ doanh địa mới chân chính rối loạn, Túc Lăng Uyên khẽ nhếch khóe môi, xoay người lên ngựa, cũng không quay đầu nhanh chóng giục ngựa trở về doanh địa.

Hữu tướng quân mang theo quân mã từ phía đông tiến công vào đại doanh Hung Nô, đến khi ở ngoài doanh địa, “ngẫu nhiên” bị quân lính tuần tra phát hiện, cũng không đến một chung trà, liền gặp binh lính phòng thủ có số người không sai biệt lắm chống cự, hắn nghe theo mệnh lệnh của Túc Lăng Uyên, mang theo 5000 quân lính cũng là vì dò hỏi đám người Hung Nô, có thể giết một thì giết một, cũng không ham chiến, mắt thấy quân địch càng ngày càng nhiều, ra lệnh lui quân, chờ trở lại doanh địa trời cũng vừa sáng.

“Ai, đêm nay không đã ghiền. Tình huống của ngươi thế nào?” Vỗ vào bả vai Tả tướng quân sau đó rút về.

“Chờ vào lều của Đại tướng quân rồi nói đi…..Có chút kỳ quái!” Tả tướng quân tựa như nghĩ đến chuyện gì đó.

Hai người nhanh nhẹn bước vào lều trướng của Hoắc Châu, phát hiện Túc Lăng Uyên, Tiêu Thanh cùng Tôn Trường Phong đều ở.

“Tình huống như thế nào?” Không chờ hai người nói, Túc Lăng Uyên đã hỏi.

“Hồi vương gia, mạt tướng xuất quân đánh lén, binh lính Hung Nô phản ứng nhanh nhẹn, có thể mười phần nhanh chóng tập hợp phòng ngự, xác thật được huấn luyện rất tốt.” Hữu tướng quân nói.

“Trang bị thì sao?” Hoắc Châu hỏi.

“Không bằng trang bị Túc quân, nhưng kỵ binh thì khá tốt.” Tả tướng quân nói.

“Nghe nói ngươi đốt lương thảo của bọn họ?” Túc Lăng Uyên hỏi.

“Này…..Đúng vậy…..Xuất binh từ phía tây tấn công vào doanh địa của quân Hung Nô, ngẫu nhiên…..Phát hiện kho lúa của doanh địa nằm ở phía tây bắc, lâm thời nảy lòng tham mà làm vậy.” Nhìn thấy ánh mắt của Túc Lăng Uyên ném tới, Tả tướng quân sửa miệng đáp.

Hoắc Châu nhìn Tả tướng quân cùng Túc Lăng Uyên liếc mắt một cái:” Rất tốt, lương thảo bị đốt, xem đám quân Hung Nô kia còn ổn trọng được nữa hay không, Vệ tướng quân.”

“Có mạt tướng.”

“Chỉnh đốn phòng ngự, tăng mạnh tuần tra, thời thời chú ý hướng đi của quân địch, nếu có tình huống gì thì lập tức báo cáo.”

“Lĩnh mệnh.” Tiêu Thanh rời khỏi doanh trướng.

Xác định người đã đi xa, Túc Lăng Uyên mới nhìn Tả tướng quân nói: “Lương thảo chính là bổn vương sai người đi đốt, nhưng mà lúc nãy…. Không tiện nói ra.”

Tả Hữu tướng quân gật đầu.

“Tình huống đêm nay của các ngươi là như nào?”

Tả Hữu tướng quân lúc này mới đem tình huống nhất nhất nói ra.

“Liền tính quân lính bọn họ có huấn luyện tốt, cũng sẽ không tập hợp phòng ngự nhanh như vậy.” Tôn Trường Phong trầm tư.

“Chẳng lẽ?” Hữu tướng quân trừng lớn đôi mắt.

“Việc này quá kỳ quái, hiện tại vẫn chưa nắm rõ, không được ở trước mặt bất kỳ ai nhắc tới…. Ta sẽ phái người điều tra…..Các ngươi lui xuống trước đi.” Hoắc Châu nói.

“Vâng.”

Đoàn người đi rồi, Túc Lăng Uyên mới đem chuyện mình biết được nói cho Hoắc Châu nghe.

“Quả thật có mật thám.”

“Đúng vậy.”

“Vương gia cho rằng là ai?”

“Ngày ấy nghị sự chỉ có sáu người biết được. Hơn nữa….. Trên đường chúng ta đến đây cũng gặp chút việc, ta đang đợi kết quả điều tra, sau khi tra rõ, nhất định sẽ nói cho Đại tướng quân biết.”

“Được.”

P/s: Xa Kỵ tướng quân chính là hai người Tả Hữu tướng quân nha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN