“Vào trong nói chuyện không?” Lục Xuyên nghiêng người sang bên cạnh.
“Không được.” Vân Lắng lắc đầu: “Tôi còn việc phải làm.”
Lãnh chủ rất bận.
Không chỉ phải xử lý công việc lớn nhỏ bên trong lãnh địa mà còn phải tặng những lễ vật đặc biệt cho người chơi có độ hảo cảm cao vào ngày lễ tết.
Được thôi. Lục Xuyên đơn giản đứng nói chuyện ngay cửa: “Nhiệt độ không khí quá cao. Nhiệt độ này thì người chơi bình thường căn bản không có cách nào ra ngoài được.”
“Ngay cả khi thành thật trú ở trong lãnh địa cũng có khả năng bị cảm nắng, cư dân đã hôn mê vài người.”
“Theo tôi suy đoán, nếu muốn sống qua mùa hè thì không thể thiếu nước đá.”
Trợ Thủ Giáp thật sự có năng lực. Nếu như đi thuê thì xài hết bao nhiêu tiền mới đủ? Trong đầu Vân Lăng tự nhiên xẹt qua suy nghĩ như vậy.
Giây tiếp theo, nghĩ đến Trợ Thủ Giáp có được 4 kỹ năng cấp S, còn có kỹ năng sinh hoạt “Nướng thịt cao cấp”, sắc mặt cô căng thẳng, theo bản năng che túi tiền lại — nhất định là rất đắt, vẫn nên thôi đi thì hơn.
“Sao vậy?” Thấy người trước mặt đột nhiên trở nên căng thẳng, Lục Xuyên không khỏi kinh ngạc.
“Tôi đột nhiên nhận ra được tình hình trước mắt tương đối nguy hiểm!” Vân Lăng nghiêm túc trả lời.
Trong mắt Lục Xuyên hiện lên ý cười: “Cô cũng không cần quá sốt ruột. Cách thị trấn Lăng Vân không xa có một cái mỏ quặng, bên trong rất giàu tài nguyên muối mỏ. Nếu sản xuất một số nước đá bán với giá rẻ, cư dân có thể có được năng lực hoạt động. Sau này đào quặng nhiều hơn, tự nhiên có thể cân bằng được cung cầu.”
Vân Lăng: “…”
Thật ra hầm chứa đá dữ trữ rất nhiều khối băng.
Nhà kho cũng chứa rất nhiều muối mỏ.
Nếu dùng hết toàn bộ đại khái có thể giúp cho cư dân toàn lãnh địa an toàn vượt qua mùa hè này.
Cuồng tích trữ đáng sợ như vậy đấy, nhưng cô không nói ra.
“Cảm ơn lời đề nghị của anh.” Vân Lăng trấn định nói.
Lục Xuyên nhìn Vân Lăng cười ôn hòa: “Vì lãnh địa.”
Vân Lăng thở dài trong lòng, có cư dân tốt đến như vậy sao? Nếu mọi người ai cũng giống như Lục Xuyên thì cô đã không cần phiền não.
**
Phòng làm việc.
Trương Hằng nghẹn họng trân trối: “Sao nhiều muối mỏ vậy?”
“Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ.” Vân Lăng nghiêm mặt nói: “Cậu cứ chế băng cho tốt, tương lại sẽ thăng chức tăng lương, cưới một bạch phú mỹ, đi l3n đỉnh cao nhân sinh sẽ không còn là mộng tưởng nữa đâu.”
Nếu không đạt tới yêu cầu thì sao? Có phải từ đây sẽ nghỉ việc thất nghiệp, trở thành nhân viên chờ cứu trợ hay không?
Trương Hằng không hỏi mà chỉ nói: “Tôi sẽ ra sức.”
“Ra sức không đủ.” Vân Lăng sửa lại: “Cậu phải dùng hết toàn bộ sức lực để làm mới được.”
Trương Hằng:
Cậu ta cắn chặt răng, dùng sức nắm tay, thuận thế sửa miệng: “Tôi sẽ liều mạng!”
****
Vân Lăng cũng không đem hết hy vọng ký thác ở một mình Trương Hằng. Sau khi hạ mệnh lệnh, cô rời khỏi phòng làm việc đi tìm tới Vưu Tình Văn.
“Đây là bao lì xì ngày mùa hè, lãnh chủ hữu nghị tặng.”
“Đây là muối mỏ, nguyên liệu chế băng.”
“Nhà nghiên cứu khoa học của cô có biết cách làm đá đúng không?”
Vưu Tình Văn: “Biết, trước đó không lâu anh ta mới vừa vơ vét hết muối mỏ chỗ chúng tôi.”
Luôn có một số người, cho dù bản thân không có thực lực cao siêu cũng có thể chỉ huy người khác chạy vòng quanh.
Ví dụ như người chơi sinh hoạt cấp cao.
Ví dụ như nhà nghiên cứu khoa học.
Mấu chốt nhất là những người chơi bị sử dụng đều vui vẻ chịu đựng, rất hào hứng đến làm chân chạy vặt.
“Anh ta cung cấp kỹ thuật, bọn tôi cung cấp nguyên liệu lao động, thành phẩm làm ra sẽ chia đều, không có lý do gì không đáp ứng.” Vưu Tình Văn tiếp tục nói.
“Chúng ta cùng hợp tác, tôi đưa ra nguyên liệu, nhà nghiên cứu khoa học đưa ra kỹ thuật, cô hỗ trợ dật dây, thành phẩm làm ra sẽ đem bán lợi nhuận chia 1: 1: 1, cô thấy thế nào?” Vân Lăng đề nghị.
Vưu Tình Văn hơi kinh ngạc: “Không bỏ hàng cho cửa hàng hệ thống nữa sao?”
“Không.” Vân Lăng lắc đầu: “Đá viên có thể là vật phẩm chủ chốt để vượt qua mùa hè một cách an toàn, yết giá quá cao thì cư dân không mua nổi. Tôi dự định bán nó với giá cực thấp để mọi người có thể đi ra bên ngoài dưới ánh mặt trời chói chang.”
Bán trong tiệm cơm thì tiện nhưng lại không phù hợp với phong cách khốn nạn trước sau như một của hệ thống, dễ dàng khiến người ta nghi ngờ.
Vưu Tình Văn phản ứng lại: “Bởi vậy nên ai đi săn thú thì săn thú, ai đi thu thập thì thu thập, ai đi đào quặng thì đào quặng, sinh hoạt bình thường của cư dân sẽ không chịu ảnh hưởng bởi trạng thái thời tiết xấu.”
Vân lăng gật đầu: “Thay vì bị nhốt ở trong lãnh địa với mọi người, không bằng thả bọn họ đi ra ngoài tìm kiếm càng nhiều nguyên vật liệu trò chơi càng tốt.”
“Tôi hiểu rồi.” Vưu Tình Văn vỗ ngực đảm bảo: “Việc vặt cứ giao lại cho tôi! Nhất định tôi sẽ làm thỏa đáng cho cô!”
**
Lãnh địa, cư dân nấp ở dưới tán cây để hưởng bóng mát.
Có người đang quạt chiếc ba tiêu, trò chuyện tán dóc, thình lình quay đầu một cái đã hôn mê bất tỉnh.
“Sao lại hôn mê!” Nhóm cư dân luống cuống tay chân, sôi nổi hỗ trợ đỡ người ta nằm xuống.
Lãnh Bạch dẫn Nam Vận đến, anh ta tính toán để cô ta chế tác đá viên bày bán ngay tại chỗ.
“Yết giá bao nhiêu?” Nam Vận hỏi.
Yết giá quá thấp, chính mình sẽ thấy không có lời.
Yết giá quá cao, cư dân không mua nổi, bày bán là đang lãng phí thời gian.
Lãnh Bạch lâm vào suy nghĩ sâu xa, nhất thời không mở miệng.
Đúng lúc này, một tiếng nói to vang dội vang lên: “B án nước đá đây! 1 ly 5 đồng xu! Uống một ngụm, lập tức sẽ mát mẻ!”
“Kem tươi đậu đỏ! 1 chén 20 đồng xu! Muốn ăn mau tới mua!”
“Khối đá đây! Một khối 2 đồng xu, mỗi người giới hạn mua 10 khối!”
Một giây trước đó tất cả mọi người bị phơi đến héo úa, uể oải ỉu xìu.
Một giây sau, nghe thấy tiếng rao hàng, mọi người hỏa tốc vọt tới bên sạp: “Lấy 1 phần kem tươi đậu đỏ, đừng ai giành với tôi!”
“Mau bán 1 ly nước đá cứu mạng!”
“Tôi muốn mua khối đá, 10 khối.”
Lãnh Bạch: “…”
Nam Vận: “…”
“Còn tưởng rằng mùa hè quá nóng, đa số người chơi sẽ chịu không nổi. Không ngờ thị trấn Lăng Vân lại có nhiều người tài ba như vậy, không cần chúng ta nhọc lòng.”
Lãnh Bạch cười tự giễu: “Đi thôi.”
Nam Vận nhất thời không quay đi: “Không làm đá bán nữa sao?”
“Không được.” Lãnh Bạch nhàn nhạt nói: “Đoàn đội của chúng ta còn ngại không đủ dùng, không cần phải đem ra bán với giá thấp.”
**
Mặc áo vải lanh, quần sợi gai, mang nón rộng vành và đồ uống giải nhiệt, Vân Lăng dẫn đội xuất phát.
Bởi vì số lượng NPC chiến đấu không ngừng gia tăng, nhân số dường như có hơn trăm người, Vân Lăng chia bọn họ thành ba tiểu đội, sau đó từng người đi theo phương hướng khác nhau để thăm dò.
Thời tiết cực kỳ nóng bức, thổ địa bị phơi đến nóng bỏng, ngay cả không khí cũng mang theo một tia nhiệt ý.
Vân Lăng dẫn đoàn đội đến hải vực dự tính đi dạo.
Mặc dù thông báo tuyển dụng đã treo rất lâu, trước sau vẫn không có người nhận lời ứng tuyển, tuy trước mắt vẫn còn một khoảng cách dài đến khi lãnh địa thăng cấp nhưng cô cũng không ngại thường xuyên qua đây nhìn xem, nghĩ biện pháp tận dụng hết tài nguyên ở hải vực.
Chưa nói đến cái khác, trong biển có tảo tía, rong biển, thu thập làm nguyên liệu nấu ăn cũng không tệ.
Trên đường, đoàn người đang bước đi bỗng nhiên có tiếng mũi tên rít vang lên ở sau lưng.
Vân Lăng theo bản năng tránh đi.
Quay đầu liền thấy hơn ba mươi tên nhân mã như hổ rình mồi mà nhìn bọn họ.
Nhân mã là một loại quái vật nửa người nửa ngực. Nửa trên là cơ thể con người, nửa người dưới là mình ngựa, tốc độ di chuyển phi thường nhanh, hơn nữa còn am hiểu bắn cung.
Thấy người chơi quay đầu lại, nhân mã kéo cung bắn tên, không hẹn mà cùng ngắm chuẩn mục tiêu.
“Địch tập kích!” Vân Lăng cao giọng cảnh báo.
Dứt lời, chiến sĩ tự động đi lên phía trước ngăn trở mưa tên công kích.
Các pháp sư giơ cao pháp trượng phóng thích kỹ năng.
Trong đó dễ thấy nhất là Pháp Sư Tân.
Niệm một câu “Lửa cháy gió lốc”, lập tức liền có vô số ngọn lửa bốc lên trong khu vực hình vuông tàn sát bừa bãi. Toàn bộ mười hai tên nhân mã đứng bên trong khu vực đã bị thương nặng.
Lại niệm thêm một câu “Linh hồn thiêu đốt”, một tên nhân mã bị thương nhẹ liền bị giết.
Thấy thế, đồng bạn sôi nổi bổ đao, quân địch lập tức bị quét sạch một phần ba.
Vân Lăng cầm khiên vảy cá vọt vào giữa đàn quái vật. Áo choàng hỏa vũ tỏa sáng lấp lánh thiêu cháy quân địch xung quanh một cách cuồng bạo.
“Lửa cháy gió lốc!” Kỹ năng vừa xong, Pháp Sư Tân lại thi triển một đợt kỹ năng quần công thêm lần nữa.
Lần này số nhân mã bị thương ngày càng nhiều, chừng 15-16 tên.
Một NPC khác bổ đao, phụ trách công tác chấm dứt.
Chiến đấu kết thúc, Vân Lăng nhìn Pháp Sư Tân, ánh mắt tràn đầy khen ngợi: “Làm rất tốt.”
Pháp Sư Tân cúi người, thần thái bình thản, trên mặt không chút biểu tình nào.
“Đi thôi, tiếp tục lên đường.” Nói xong, Vân Lăng đi đầu dẫn bước.
***
Đá khối bán rất chạy, cư dân vừa trải qua mỏi mệt lại trở nên sinh long đoạt hổ.
Vì giá khoáng thạch vẫn luôn cao từ mùa xuân đến nay không giảm, Điền Triết Hãn kêu thành viên đi đào mỏ quặng.
Đi được vài phút, mục sư lẩm bẩm một câu: “Kỳ quái, sao đột nhiên cảm thấy nóng quá?”
“Tôi cũng..” Bạn đồng hành vừa định nói mình cũng thấy vậy, vừa quay đầu lại liền kinh ngạc đến ngây người: “Chạy mau! Rừng cây cháy rồi!”
Mọi người: “???”
Cây cối phía sau anh ta tự bốc cháy, lửa nhanh chóng lan tràn khắp bốn phía.
“Quay về lãnh địa!” Điền Triết Hãn nhanh chóng quyết định.
Đoàn người không hề phân vân, nhanh chân chạy như điên.
May mắn là bọn họ đi khỏi thị trấn Lăng Vân không xa, chạy 3 phút liền thuận lợi tiến vào trong phạm vi lãnh địa.
Thấy ngọn lửa bị lớp phòng hộ ngăn ở bên ngoài, trong lòng Điền Triết Hãn vẫn còn sợ hãi: “Trò chơi này có trăm loại thủ đoạn chỉnh người, thật là khó lòng phòng bị..”
Nghỉ ngơi một lát, còn chưa kịp tự hỏi kế tiếp phải làm sao bây giờ, lớp phòng hộ đã cảnh báo:
[ Cảnh báo! Cảnh báo! HP của lớp phòng hộ đã giảm xuống dưới 25%! Yêu cầu người chơi hành động và dập lửa càng sớm càng tốt! ]
Đám người Điền Triết Hãn: “???”
Mọi người: “???”
“Đừng thất thần ở đó làm gì? Nhanh chân đi cứu hỏa đi!!”
Cư dân mang theo thùng nước, hoặc là múc nước giếng gần đó, hoặc là chạy tới bên dòng suối múc nước suối.
Lăn lộn một hồi lâu, mọi người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng dập được lửa.
“Trò chơi chó má gì thế này? Quá khó khăn!” Vài người chơi nằm liệt dưới đất, chua xót muốn khóc.
**
Chạng vạng, người chơi thắng lợi trở về, thị trấn Lăng Vân một lần nữa náo nhiệt trở lại.
“Vậy là có thể tự nấu súp nấm tuyết rồi, không cần đi tiệm cơm mua nữa!”
“Tôi nhặt được lá trà, giết được bò rừng thu thập sữa bò. Trà sữa, tôi tới rồi đây!”
“Còn tôi đào được quả dưa hấu lớn. Buổi tối ăn một miếng dưa hấu, một ngụm nước đá, sung sướng như tiên!”
Trong không khí tràn ngập hơi thở vui sướng, trên mặt mỗi cư dân đều mang theo ý cười chân thành tha thiết.
Trong lòng Mạc Thất ngũ vị tạp trần: “Đổi lại ở một lãnh địa khác, chỉ riêng việc thiếu đá là có thể làm khó đám người chơi ở bên trong khu an toàn rồi. Giãy giụa để sống sót sẽ là chủ đề chính trong toàn bộ mùa hè này.”
Làm sao để mạo hiểm ra ngoài mà không bị say nắng.
Làm sao để chế tác càng nhiều đá viên hơn?
Làm sao để thu được càng nhiều đồ ăn, để cho thân thích bằng hữu không bị chết đói?
Đối với những người chơi tầm thường mà nói, mỗi cái đều là nan đề.
Thế nhưng với cư dân của thị trấn Lăng Van, chỉ ngày đầu tiên của mùa hè đã giải quyết hết mọi vấn đề. Hiệu suất này… phảng phất như bật hack.
“Mỗi khi tôi cho rằng bản thân đã nhận thức sâu sắc thị trấn Lăng Vân không giống chỗ của người thường thì cuộc sống sẽ mang đến cho tôi một bất ngờ mới.” Mạc Thất cảm khái nói khôngnên lời.
“Ở lâu rồi sẽ thành quen.” Biểu cảm của Lãnh Bạch hờ hững. Nhưng trong lúc anh ta nói chuyện, trong lòng cũng không bình tĩnh nổi.
Càng chịu đựng tra tấn trong trò chơi thì càng hiểu được bình an ngay trước mắt là đáng quý đến cỡ nào.
Mạc Thất giãn mặt mày, lộ ra nụ cười chân thành: “Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được từ tận đáy lòng, mọi người có lẽ sẽ khắc phục được khó khăn, sống sót được lâu dài.”
—————–
“Đây là những nguyên vật liệu rơi xuống khi đánh quái.”
Ào ào một trận, vật liệu chất thành một ngọn núi nhỏ.
“Đây là bản vẽ chuyên dùng cho người chơi sinh hoạt.”
Anh sờ vào túi một cái, 78 bản vẽ được đưa ra.
“Còn có trang bị trắng, trang bị lam, toàn bộ đều là vật phẩm rơi ra từ quái. Tôi không dùng được, cũng lười đi mở sạp bán hàng, dứt khoát tặng cho cô vậy.”
Vân lăng nhìn một đống lớn rải rác trên bàn, lại dời tấm mắt nhìn về phía Lục Xuyên, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Một lát sau cô mới dò hỏi: “Anh đưa tôi làm gì?”
Lục Xuyên: “Cô nói cô thích.”
Vân Lăng im lặng.
Vưu Tình Văn cũng sẽ đưa cô điểm tâm làm quà tặng. Có điều đó là vì xoát độ hảo cảm của lãnh chủ để được đổi trang bị/đạo cụ/vật phẩm đặc biệt.
Lục Xuyên thì không giống như vậy.
Có thịt nước đưa thịt nướng, có trang bị đưa trang bị, có vật liệu trò chơi đưa vật liệu trò chơi, quả thực là táng gia bại sản mà xoát độ hảo cảm!
Vân Lăng nhịn không được hỏi: “Anh muốn gì?”
Cùng lắm thì cô nhận lấy đồ cung phụng, thực hiện nguyện vọng của cư dân, tự xem mình là rồng thần bị triệu hồi ra.
“Không muốn gì cả.” Lục Xuyên không chút để ý nói: “Dù sao cũng không phải đồ vật đáng giá gì, cho cô thì cô cầm đi.”
“Làm gì có ai không muốn báo đáp?” Vân Lăng không thể hiểu nổi.
Lục Xuyên: “Không phải cô đi thu thập nguyên vật liệu sẽ cảm thấy rất vui vẻ sao? Có lẽ là sở thích của người khác chính là xoát độ hảo cảm của lãnh thủ đến hết mức thì thôi.”
Vân Lăng: “…”
Anh thắng.
“Là anh tự nói cho không tôi đấy.” Vân Lăng vừa nhắc vừa thu dọn đồ đạc.
“Đúng vậy, là tôi tự nói.” Thấy Vân Lăng vui vẻ rạo rực thu thập vật phẩm vào, tươi cười xán lạn, con ngươi của Lục Xuyên xuất hiện ý cười, tâm trạng rất sung sướng.
****
Lục Xuyên đã suy đoán chính xác.
Liên tục cung ứng đá viên, mỗi ngày cư dân uống một ly nước đá buổi sáng và tối là có thể tự do hành động, lãnh địa có thể vận hành vững vàng.
Sau khi tích góp đủ đồng xu, việc thăng cấp kiến trúc chỉ còn là vấn đề thời gian.
Ngày 167.
[ Hầm chứa đá được nâng cấp lên cấp 3. ]
[ Hầm chứa đá (cấp 3): Diện tích 2000 mét vuông, mỗi ngày có thể sản xuất 1 mét khối đá viên, ướp lạnh đồ ăn, kéo dài hạn sử dụng. ]
Bởi vậy nên sản lượng đá viên mỗi ngày đã biến thành 12.5 vạn, cũng đủ cho cư dân sử dụng.
Ngày thứ 178.
Hệ thống nhắc nhở:
[1. Mở khóa 8 kiến trúc khác nhau. (hoàn thành) ]
[2. 4 kiến trúc được nâng cấp lên cấp 3. (hoàn thành) ]
[3. Liên tục 30 ngày, cư dân nhân số vượt qua 3000 người. (hoàn thành) ]
[4. Trong 30 ngày liên tục, thu thập hàng ngày của lãnh địa đã vượt quá 10.000 đồng xu. (hoàn thành)]
[5. Lãnh địa có 100 NPC vệ binh chiến đấu thuộc hệ thống, 20 NPC sinh hoạt thuộc hệ thống. (hoàn thành) ]
[ Đáp ứng đủ các điều kiện, bạn có muốn trả 500.000 đồng xu để nâng cấp lãnh địa thành thành phố không? ]
Vân Lăng nhìn tiểu kim khổ, tiếc nuối nói: “Không đủ tiền, còn phải tích góp nhiều hơn nữa.”
**
Hạ đi thu tới đông sang, đảo mắt một cái đã qua 1 năm.
Mùa thu này trôi qua cũng không có gì khác lạ, vẫn là 20 ngày thu hoạch, 10 ngày bình an như cũ.
Xét thấy mùa đông năm ngoái từng có một bài học thảm khốc, cư dân không dám lơi lỏng mà bắt lấy cơ hội hiếm có, liều mạng tích trữ.
Ngày thứ 212, ngay trước khi mùa đông đến cô đã gom đủ 50 vạn đồng xu.
Hành trình tích góp tiền tài dài đằng đẵng rốt cuộc cũng kết thúc, Vân Lăng gấp không chờ nổi nhấp vào “Có”.
Sau đó, rất nhiều lời nhắc nhở của hệ thống nhảy ra.
[ Thăng cấp thành công. ]
[ Diện tích của lãnh địa mở rộng. ]
[ Chúc mừng “Lãnh địa Lăng Vân” thăng cấp đầu tiên thành thành phố, khen thưởng lãnh chủ 10.000 điểm kinh nghiệm, khen thưởng 10 vạn đồng xu. ]
[ Chúc mừng ngươi chơi thăng 2 cấp liên tiếp. ]
[ Bạn nhận được 6 điểm thuộc tính tự do có thể tùy ý phân phối. ]
[ Chúc mùng “Lãnh địa Lăng Vân” thăng cấp đầu tiên thành thành phố, số kiến trúc được giải khóa +1.]
[ Chúng mừng “Lãnh địa Lăng Vân” thăng cấp đầu tiên thành thành phố, trạng thái của cư dân lãnh địa +1. ]
[ Vui lòng chọn 2 trong 4 lựa chọn bên dưới làm phần thưởng. (Tất cả cư dân chính thức có thể tận hưởng trạng thái buff.) ]
- Tốc độ thăng cấp biến thành 1.1 lần.
- Tốc độ thăng cấp kỹ năng sinh hoạt biến thành 1.1 lần.
- Nhanh nhẹn +5.
- Tinh thần +5.
Nhìn 4 sự lựa chọn, Vân Lăng rơi vào trầm tư.
Thị trấn Lăng Vân rất đông người chơi sinh hoạt, phàm là những ai giải khóa kỹ năng từ sớm thì hiện giờ ít nhất đã lên tới trung cấp. Một ít người vùi đầu làm việc thậm chí đã lên tới cao cấp.
Còn có cấp bậc nào cao hơn trình độ cao cấp nữa sao? Vân Lăng không biết.
Dù sao khi mới vào trò chơi cô đã có “Nấu nướng cao cấp” và “May vá cao cấp”. Trong khoảng thời gian này cô đã làm ra không ít vật phẩm, có đến vài món trang bị tím, độ thuần thục mạnh thêm nhưng vẫn là “Nấu nướng cao cấp” và “May vá cao cấp” như cũ.
“Nếu kỹ năng sinh hoạt cao cấp là cấp bậc cao nhất thì chọn số 2 có thể bị thiệt thòi.” Cô thầm nghĩ.
Còn số 1, cấp bậc càng cao thì yêu cầu kinh nghiệm nhiều hơn. Có một phần thưởng trạng thái buff, thuận tiện cho các cư dân thăng cấp.
Mà 3 và 4 tương đương với cấp bậc được gia tăng 1.5 cấp, thuộc tính được thêm là nhanh nhẹn và tinh thần.
“Nhanh nhẹn gia tăng thì tốc độ di chuyển gia tăng, cho dù là đi đường hay là chạy trốn đều có ích.” Nghĩ vậy, Vân Lăng chọn 1 và 3, thuộc tính tự do vẫn là tăng thể lực.
Cô mở giao diện thuộc tính của lãnh địa, chỉ thấy trên đó hiển thị.
[ Tên lãnh địa: Lăng Vân. ]
[ Cấp bậc: Thành phố. (Max cấp) ]
[ Thu nhập từ thuế: 5%. (0-100%, lĩnh chủ có quyền tự do điều chỉnh.)]
[ Cư dân cư trú: 30.000. ]
[ Cư dân hiện có: 4623 (Cư dân tạm thời 2414)]
[ Số kiến trúc đã giải khóa: 13. ]
[ Số kiến trúc hiện có: 10. ]
[ Chi tiết tình hình các kiến thức hiện có:
Kho hàng (cấp 3): Bỏ qua.
Đại sảnh Nhiệm Vụ (cấp 3): Bỏ qua.
Xưởng gỗ (cấp 2): Bỏ qua.
Tiệm may (cấp 3): Bỏ qua.
Khu dân cư (cấp 2): Bỏ qua.
Lá chắn phòng hộ (cấp 3): Bỏ qua.
Tiệm cơm (cấp 2): Bỏ qua.
Hầm chứa đá (cấp 3): Bỏ qua.
Đồng ruộng (cấp 2): Bỏ qua.
Tiệm rèn (cấp 2): Bỏ qua. ]
Sau khi lãnh địa được thăng cấp, nhận được 10 vạn đồng xu khen thưởng. Vân Lăng nghĩ một lát rồi tiêu hết luôn số tiền này.
[ Đồng ruộng thăng lên cấp 3. ]
[ Đồng ruộng (cấp 3): Có thể mướn người trồng trọt, thu hoạch cây nông nghiệp ổn định, khai thác một mẫu ruộng cần 100 đồng xu. (Hiện tại bạn có thể sở hữu tối đa 100 mẫu ruộng)]
Thấy lãnh địa đã thăng đến max cấp, rất nhiều kiến trúc đã thăng lên cấp 3, đáy lòng Vân Lăng thỏa mãn nói không nên lời, cảm giác nhân sinh đã không còn gì tiếc nuối.
**
Trấn nhỏ thăng cấp lên thành phố, động tĩnh cực lớn, tất cả người chơi ở lãnh địa đều bị kinh động.
“Cmn, lại thăng cấp nữa sao?” Có người phát hiện đầu tiên.
Lớp phòng hộ không ngừng khuếch trương, khu vực bao phủ ngày càng nhiều. Chờ đến khi nó dừng lại, diện tích lãnh địa đã tăng lên gấp đôi.
Lướt mắt nhìn lớp phòng hộ không thấy điểm cuối, một người tấm tắc cảm thán: “Đi từ đầu này đến đầu kia của lãnh địa thì phải tốn bao nhiêu thời gian đây? Chẳng lẽ phải mất đến 1-2 giờ đồng hồ sao?”
Cũng có người kinh ngạc hô lên: “A a a! Bên kia là bờ biển kìa! Sau này thị trấn Lăng Vân sẽ thông với hải vực sao?!”
Còn có người mở giao diện ra xem bảng xếp hạng.
Chỉ thấy trên đó viết rõ ràng:
[ Xếp hạng cấp lãnh thổ toàn cầu (cùng cấp được sắp xếp theo thời gian nâng cấp) ]
- Thành phố Lăng Vân, thành phố S
- Thị trấn Hân Đồng, thành phố F
- thị trấn Thanh Trúc, thành phố A
[ Xếp hạng số lượng kiến trúc hiện có trên lãnh thổ toàn cầu]
- Thành phố Lăng Vân, 10
- Thị trấn Hân Đồng, 8
- Thị trấn Thanh Trúc trấn, 8
“Quả nhiên lãnh địa của chúng ta là đầu tàu gương mẫu thăng cấp đầu tiên.” Người chơi nói chuyện lời trong lời ngoài đều tràn đầy tự hào, giống như anh ta vinh dự khi được làm cư dân của thị trấn Lăng Vân.
“Cũng không biết lát nữa sẽ xuất hiện kiến trúc gì mới…” Một người khác lộ vẻ mặt khát khao, cực kỳ mong chờ.
**
Cùng lúc đó, những cư dân chính thức đang săn thú ở bên ngoài đột nhiên ý thức được thân thể của mình trở nên nhanh nhẹn hơn.
Vỗn dĩ đang tránh một đòn tấn công rất nguy hiểm của quái vật, bỗng nhiên tốc độ phản ứng rất mau, dễ dàng có thể tránh thoát khỏi đòn công kích.
Đây là sao vậy? Người chơi khó hiểu.
Chờ đến khi đánh chết con mồi, xem xét thuộc tính trạng thái, lúc này anh ta mới phát hiện trạng thái buff biến thành:
[ HP +100.]
[ Tốc độ hồi phục cơ bản +2 HP/phút. ]
[ Tốc độ nâng cấp trở thanh 1.1 lần. ]
[ Nhanh nhẹn +5.]
“Cái buff trạng thái này có vẻ lợi hại.” Người chơi nhịn không được phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc.
****
Thành phố S, thị trấn Bạch Dương.
12 người chơi tụ tập bên nhau, nhỏ giọng thảo luận cái gì đó.
Sắc mặt cung thủ âm trầm: “Mùa xuân quái vật vây công, người chơi và vệ binh của hệ thống đã chết hết phân nửa.”
“Mùa hạ cực nóng, lại chết nóng hơn phân nửa.”
“Đến mức như vậy rồi mà các người vẫn luyến tiếc không muốn rời khỏi thị trấn Bạch Dương sao?”
Đồng đội im miệng không nói một lời, trên mặt lộ ra vẻ đắn đo.
Cung thủ hòa hoãn hạ khẩu khí, anh ta lại nói: “Đúng, thị trấn Bạch Dương đã từng huy hoàng. Khi trò chơi bắt đầu, lúc bảng xếp hạng vừa mới xuất hiện thì tất cả lãnh địa trong thành phố S đều sở hữu độ phồn vinh đứng top, thị trấn Bạch Dương có thể xếp thứ hai, chỉ sau thị trấn Lăng Vân.”
“Nhưng hiện tại tình huống đã không giống như vậy nữa.”
“Mọi người nhìn xem lãnh địa còn lại bao nhiêu cư dân! Nhìn lại những kiến trúc mở khóa xung quanh là cái gì! Nơi này còn có thể bám trụ được nữa sao? Rõ ràng là đã xuống dốc.” “Đoàn đội pháp sư chúng ta có kỹ năng hệ băng cho nên may mắn sống sót qua mùa hè. Nhưng nếu tiếp tục ở lại thị trấn đến mãi sau này mùa đông có thể cố chịu qua được hay không cũng khó mà nói.”
“Thời tiết mùa thu thích hợp, quái vật gặp người chơi cũng sẽ không đuổi theo không tha, rất thích hợp để di chuyển, cuối cùng có muốn đi hay không thì cho tôi một lời rõ ràng, tôi không muốn chờ đợi thêm nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, cung thủ không khỏi trở nên bực bội.
Vừa qua khỏi mùa hạ, anh ta liền đề nghị đi đến thị trấn Lăng Vân.
Đầu tiên các đồng đội nói lương thực dữ trữ đã hết, không thích hợp di cư, trước tiên muốn chuẩn bị lương thực.
Chờ đến khi có lương thực lại nói mùa thu khó khăn lắm mới có ngày thu hoạch, bọn họ tốt nhất đặc hết tinh lực vào việc săn thú.
Nếu vội vã lên đường, thể lực chống đỡ hết nổi, dễ bị trúng trạng thái xâu. Không giết quái sẽ không kiếm được trang bị hoàn mỹ, không có trang bị hoàn mỹ mà đi đến lãnh địa mới cũng sẽ bị người ta khi dễ không phải sao?
Việc di cư bị hoãn rồi lại hoãn. Mắt thấy nếu không đi là sẽ đến mùa đông, cung thủ không thể nhịn được nữa, lúc này mới tụ tập mọi người lại buộc bọn họ tỏ thái độ.
Muốn đi thì lập tức đi, đừng lại tìm cớ kéo dài thời gian.
Muốn ở thì cứ việc ở, anh ta sẽ không theo! Cho dù có phải rời khỏi đội anh ta cũng muốn rời khỏi thị trấn Bạch Dương đi đến thị trấn Lăng Vân kiếm ăn!
“Sự việc không đơn giản như anh nghĩ đâu.” Chiến sĩ thở dài: “Gia sản nhiều như vậy, làm sao mang qua đó?”
“Toàn bộ đoàn đội có tổng cộng 3 cái ba lô sợi đay, 1 cái ba lô vải bông. Sau khi chất xong lương thực, trang bị, căn bản không có không gian dư để mang hành lý.’’
“Không có lều trại, chúng ta ngủ ở chỗ nào? Không có gia cụ, chúng ta di chuyển sinh hoạt thế nào? Chỉ là ngẫm lại tôi cảm thấy mọi thứ đều không tiện.”
Cung thủ tức giận đến mức bật cười: “Mạng còn sắp không giữ được mà cậu còn để ý sau này sinh hoạt không tiện? Đồ vật không tiện mang đi, vậy ném hết, Chỉ cần có thể sống sót, khổ một chút, mệt một chút có đáng gì?”
Dứt lời, anh ta cười khẩy nói: “Nếu nghe lời của tôi di cư sớm một chút thì cũng lắm bây giờ đã đến lãnh địa mới, chuẩn bị tốt gia cụ mới rồi!”
“Không thể nói như vậy được.” Mục Sư phản bác: “Thị trấn Lăng Vân phồn hoa thì có phồn hoa, nhưng ai biết được cư dân đó có chung sống được hay không. Lỡ đâu gặp phải đoàn đội cao cấp khác, lại có giá trị sức mạnh siêu cường, thật sự là khóc cũng không có chỗ nào để khóc.”
“Nói cho cùng là vì khoảng cách giữa hai lãnh địa quá xa, không có phương tiện liên lạc. Nếu đến gần mới biết rõ thị trấn Lăng Vân là cái dạng gì, phàm là chỗ hơi không trở ngại, không cần anh thúc giục, tôi lập tức thu dọn hành lý dọn đến đó.”
“Còn đằng này chẳng phải tin tức tắc nghẽn, trời đất xa lạ, cái gì cũng không biết sao?”
“Cho dù có đổi lãnh địa cư trú hay lưu lại thị trấn Bạch Dương chúng ta cũng đều phải dốc sức làm việc nên anh hãy cân nhắc kỹ lại.”
“Đã đến ngày thứ 212, suy xét đủ lâu rồi.” Vẻ mặt cung thủ vô cảm: “Quả thật thị trấn Lăng Vân cách quá xa. Bây giờ khởi hành, nhất định sẽ không kịp đến trước mùa đông.”
“Muốn chạy, chúng ta cùng nhau chạy. Muốn ở, chúng ta đường ai nấy đi.”
“Là đi hay ở, một câu thôi, đừng nói quanh co lòng vòng.”
Đồng đội đồng thời im lặng.
Phía trước không biết đường đi, phía sau không có đường lui, giống như dù bọn họ có chọn thế nào đều là đâm đầu vào chỗ chết.
An tĩnh trong chốc lát, một nữ pháp sư bước đến bên người cung thủ, dùng hành động thực tế tỏ rõ thái độ của mình.
Sau một lúc lâu, hai gã thích khách đi đến bên người cung thủ và nữ pháp sư. Những người khác ngồi im lặng, không kêu một tiếng, cũng không thấy có ý định đứng dậy.
“Được.” Cung thủ gật đầu: “Chúng tôi thu thập hành lý chuẩn bị rời đi, các người muốn thế nào thì cứ tự nhiên.”
Dứt lờ anh ta tranh thủ thời gian xoay người quay lại lều trại.