Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 21: Phượng Hoàng sào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Lãnh Cung Thái Tử Phi


Chương 21: Phượng Hoàng sào


“Ta không có gì để nói.” Long y hoàng nhìn hắn, trong mắt là dấu đi không được vui vẻ.
“Vậy ngươi mới vừa rồi vì sao một mực nhìn ta chằm chằm”
“Ta chỉ là cảm khái mà thôi, lại có một người sắp rơi vào võng tình, bất khả tự kềm chế, chẳng lẽ đây không phải bi ai sao?”
“Sợ là tiểu thư suy nghĩ nhiều quá, Bổn công tử tuyệt không phải người
“ đoạn tay áo chi phích”.”
“Kỳ thật đoạn tay áo cũng không còn cái gì, chỉ cần là thật tâm
thích đối phương, đồng tính cũng không sao? Biểu hiện đối với một người
ra mặt là hứng thú như vậy, đấy là sự bắt đầu mê luyến.”
“Nghe khẩu khí của tiểu thư, có vẻ như rất hiểu rõ việc này.”
“Ân, ta là người từng trải, đương nhiên hiểu.”
“Khẩu khí của tiểu thư không khỏi có chút cuồng vọng.” Vũ thiên có chút không tin – cười nhạo.
“Ta dám đánh cuộc, nếu các ngươi cứ tiếp tục phát triển, không quá hai tháng, lập tức sẽ có chuyện xảy ra.”
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không? Ta đây ngươi muốn xử lí thế nào cũng được ?”
“Tiểu thư quả thực rất lớn mật”
“Ta không bao giờ làm chuyện ta không nắm chắc.”
“Vậy, tiểu thư lưu lại danh tính, ngày khác chúng ta lại có thể liên lạc, cũng nghiệm chứng thật giả lời nói của tiểu thư.”
“Hỏi người khác tên vậy giới thiêu bản thân trước không phải lễ phép sao?”
Hắn trừng mắt nhìn Long y hoàng, mân mím môi, tựa hồ mở miệng rất gian nan: “Tại hạ họ vũ, tên một chữ một cái_ thiên.”
“Ta gọi là Long y hoàng.”
“Sao? Tên trái lại không tệ, Na tại hạ liền cáo từ trước, ” vũ thiên rất có “Lễ phép” hạ thấp người quay qua Long Y Hoàng, sau đó xoay
người sang chỗ khác, phe phẩy chiết phiến : ”Tên rất hay, long… Long…
Long?”
Hắn sửng sờ tại chỗ, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, thanh âm
theo bản năng gọi to người chuẩn bị rời đi kia: “Ngươi mới vừa rồi nói
ngươi tên gọi là gì? !”
“Long y hoàng a? Như thế nào? Tên rất kỳ quái sao?”
“Ngươi thật sự là…Long y hoàng?” Vũ thiên lộ ra ánh mắt không thể
tin,thu quạt về, chỉ quạt hướng mi tâm hắn,Long Y Hoàng nói:”Ta xác định tên của ta không phải rất đặc biệt, nhưng là ngươi cũng không cần lộ ra vẻ mặt như vậy .”
“Long y hoàng… Long y hoàng…” Vũ thiên lặp lại đi lặp lại cái tên
này, nhìn … từ trên xuống dưới … Nàng, nói câu cuối cùng : “Long y
hoàng?”
“Ngươi nói đủ chưa.” Long y hoàng cố đè nén lửa giận đang sôi trào
trong lòng xuống, từ hàm răng cố gắng nghiến ra vài từi,bàn tay nắm
chặt, thật muốn trực tiếp đấm vào mặt người trước mặt.
“A, xin lỗi, chỉ là có điểm kinh ngạc mà thôi, bất quá ta tin tưởng, chúng ta rất nhanh là có thể gặp mặt lại , ân, Long y hoàng, đương kim
thái tử phi.” Vũ thiên quỷ dị cười một tiếng, bỗng nhiên thu hồi cây
quạt, tiêu sái rời đi.
Long y hoàng đứng ở tại chỗ tự hỏi thật lâu, sau đó nghiêng đầu đi: “Oanh nhi, ngươi nói xem,tên của ta có gì khó hiểu lắm sao?”
Oanh nhi kia đang trầm tư , đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới phản ứng lại : “A?”
“Đang suy nghĩ cái gì mà mê mẩn như vậy? Lời của ta ngươi có nghe được không.”
“Oanh nhi chỉ là đang suy nghĩ, mới vừa rồi Na vũ công tử – tên hảo quen tai, tựa hồ đã từng nghe thấy ở đâu rồi…”
“Quen tai?”
“Đúng vậy,hình như tục danh của Cửu hoàng tử, cũng là vũ thiên.”
“Vũ thiên? Phượng vũ thiên?”
“Hình như nhất định cái…này… Bất quá, thái tử phi, tục danh các
hoàng tử không phải là những thứ mà tiểu nha hoàn có thể lén thảo
luận. »
« Không có việc gì, coi như là Phượng vũ thiên thì thế nào? Mà nói
không phận đối với hắn, ta còn là chị dâu của hắn, hơn nữa đến cuối cùng là không phải hắn, rất nhanh chẳng phải sẽ biết sao?”
Long y hoàng tiếp tục như không có chuyện gì đi dạo phố, tả đi dạo
một chút, hữu đi dạo một chút, lại mua một đống đồ tiêu khiển vừa
ý,tinh sảo, xem như một ngày cũng không có bị phát sinh cái chuyện gì
đăc biệt, hai người rất nhanh trước khi trời tối cũng trở lại thái tử
phủ.
Mặc dù danh phận vẫn là vợ chồng, cũng đã qua chính thức, bất quá, quan hệ vẫn là ác liệt không thuyên giảm.
Long y hoàng trên đường trở về phòng gặp phải Phượng trữ lan, nàng dừng lại, quay đầu đi chỗ khác.
Phượng trữ lan đi qua nàng tựa hồ nàng là không khí, cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt, lạnh lùng đi qua.
Mãi đến khi hắn đã đi đươc xa rồi, Long y hoàng mới xoay người tiếp tục đi .
Quan hệ bọn họ lúc đó so với người lạ còn không bằng.
Long y hoàng cố gắng tránh chạm mặt Phượng Trữ Lan, cả ngày gượng ép bản thân ở trong phòng, chính là bản tính cũ lại tái phát, bắt đầu cảm
thấy nhàm chán, tới giữa trưa ngày thứ hai lại không nhịn được mà đi bộ ở hoa viên.
Phượng trữ lan không có ở đây, cho nên nàng có thể thoải mái mà chơi đùa, nếu không khi hai người chạm mặt, chắc chắn sẽ chỉ là đối chọi gay gắt.
Nàng không thích như vậy, thà rằng bản thân ẩn núp.
Lúc thấy Nhan phi đang ngẩn người ngồi bên hồ, Long Y Hoàng hơi sửng sốt, sau đó liền chuẩn bị quay đầu tránh ra chỗ khác, càng không nghĩ
tới là Nhan phi lại gọi nàng trước.
Long y hoàng không muốn gây chuyện, lúc đang muốn mở miệng cự tuyệt
thì đối phương đã giành trước một bước tiến lên, nắm lấy cánh tay của
nàng.
Nhan phi lên tiếng trước, lộ ra không ít trầm ổn, khác hẳn bộ dáng
lúc gặp nàng trước đây, khiến Long Y Hoàng khó nói được lời nào.
Hai người bên hồ đó cứ duy trì cái không khí kì quái , khiến Long Y Hoàng đã nhanh chóng không nhịn được nữa.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ xem bản thân làm sao có thể thoát thân, Nhan phi đột nhiên mở miệng nói : « Ngày hôm qua , ta đã hỏi thái tử
điện hạ, vì sao phải đổi tên ta thành như thế…. »
“Sau đó thì sao » Long y hoàng cố gắng đè xuống sự nôn nóng của mình , giả vờ tỏ vẻ hứng thú hỏi.
“Như nhan, lấy ý tứ từ chi nhan…Ta hỏi hắn, có phải là ý « tuyệt thế chi nhan … »
“Sao, Na ý nghĩa rất tốt a.” Long y hoàng âm thầm là đang đả kích Nhan phi, nhưng rất có lễ đạo.
Nhan phi đột nhiên nắm chặt cánh tay Long y hoàng, đau đến tận từng dây thần kinh của nàng.
“Không, không phải, ” Thanh âm Nhan phi bắt đầu trở nên gấp gáp : « Không phải tuyệt thế chi nhan, mà như… »
“Không phải là tuyệt thế chi nhan, mà là như khuynh thiên hạ chi
nhan, Nhan nhi, ngươi hiểu không?” Na thiên, trong mắt Phượng trữ lan
tựa hồ là tràn ngập tia ôn nhu, tựa hộ có thể xua tan đi cái lạnh lẽo
của mùa đông này, cứ nhẹ nhàng như vậy lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt
nàng, si ngốc mê luyến nhìn nàng, ôn nhu nói : « Đừng nghĩ lung tung,
không có chuyện gì như nàng suy đoán đâu, Nhan nhi… »
Ngay lúc nàng hỏi, Phượng trữ lan đã cho nàng.
Nhan phi nhìn Long y hoàng, đang há hốc mồm,lại đem lời sắp nói ra
kia nuốt vào, suy nghĩ một chút, buông tay Phượng Trữ Lan ra:”Không có
việc gì, chuyện gì cũng không có, đã quấy rầy thái tử phi rồi , thiếp
thân thân thể không khỏe, xin được cáo lui trước.”
Long y hoàng căn bản là bị lời của nàng làm cho hồ đồ ,định hỏi thêm vài thứ nữa,Nhan phi chạy chốn so sánh với thỏ có khi còn nhanh hơn,
thoáng cái đã không nhìn thấy đâu nữa.
Lại là… nhất định là nàng ấy đang muốn lẩn tránh.
Mặc dù rất mê hoặc những cũng rất tốt,,bất quá, cũng không có gì
đáng nói, Long y hoàng cũng mạnh mẽ ép bản thân không nên tò mò quá, nên tiếp tục công việc còn dang dở của mình.
Nàng nghĩ vậy nên lại cùng Phượng Trữ Lan nên xa ra một chút, tốt nhất là việc ai nấy làm.
Ăn xong bữa tối, Long y hoàng vẫn cảm thấy nhàm chán, một mình chơi ở hậu hoa viên cũng rất cô đơn.
Trong lúc nàng đi qua thư phòng Phượng Trữ Lan, thấy có hai ngời đang nói chuyện có vẻ rất hấp dẫn.
Cứ như vậy nàng nhẹ nhàng, hết sức nhẹ nhàng từ từ cúi xuống, tựa vào tượng lặng lẽ lắng nghe.
“Dã phượng hoàng rốt cục đã trở về nhà .” Ân, cái thanh âm này,ngoài tên biến thái Phượng Trữ Lan ra thì còn có thể là ai ?
“Ta đã rời đi hai năm mà! Như thế nào lại có thể biến thành con chim phượng hoàng hoang dã? Ca ca, ngươi thật sự là không thông cảm được cho tâm tình của ta mà, ta còn cố ý trở về để gặp… » cái… này, cái …này
thanh âm này sao mà quen tai ?
Sao, Long y hoàng nghĩ tới, đúng là cái người tên Vũ Thiên hôm qua,
xem ra trí nhớ Oanh nhi không tệ, con chim phượng hoàng hoang dã đã biến mất hai năm kia – tên đã rõ ràng như vậy.
Phượng vũ thiên?
“Cố ý đến xem ta? Ta có cái gì đáng giá khiến ngươi thiên lý xa xôi trở về vậy ?”
“Quả thực khiêm tốn a, ta nghe nói ca ca đã đãm cưới, ngay cả đệ đệ
là ta đây cũng không có đến chúc mừng, khó tránh khỏi có chút thất lễ,
lần này nhất định ta sẽ đền bù khuyết điểm… »
“Hừ! Đừng nhắc tới cái hôn sự lần này nữa! Hoàn toàn đều là một tay
mẫu hậu sắp đặt ! Coi như Long Y Hoàng được công nhận là thái tử phi đi
nữa , thì trong lòng Phượng Trữ Lan ta, thái tử phi chân chính chỉ có
một. »

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN