Lãnh Đế Bá Sủng Dị Năng Phi - Chương 5-2: Không hiểu rung động (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Lãnh Đế Bá Sủng Dị Năng Phi


Chương 5-2: Không hiểu rung động (2)


Nếu để hắn biết thuốc này không cấp cho chủ tử hoặc là hắn đem đổ sạch thuốc đi, vậy thì hắn chắc sẽ không thể bước ra khỏi U Minh cốc, sẽ phải bị lão tiền bối
chỉnh cho thê thảm.

Nghe vậy, nam nhân xoay người lạ, dung mạo
của nam nhân vô cùng bình thường, bình thường đến mức nếu đứng trong một đám người cũng không thấy. Nếu nói thứ hấp dẫn người ta nhất chính là
đôi mắt của hắn, đẹp như ngọc lưu ly, chỉ là bên trong đôi mắt đó không thể thấy được một tia ôn nhuận, phảng phất cao không thể chạm, lạnh như băng chỉ nhìn một cái cũng đủ làm cho mọi người khiếp sợ, không dám
tới gần thêm nữa.

Thân hình hắn cao to,, một thân áo bào xanh
đen, ngoại trừ cổ áo cùng cổ tay áo có thêm vài sợi sắc vàng bạc đồ án
Lưu Vân thì cũng không có cái gì khác nhưng trông hắn thanh lịch lưu
loát. Tóc dài như mực bị ngọc quan buộc lên cao cao, cả người tràn ngập
hơi thở lạnh như băng nhắc mọi người chớ tới gần, xung quanh bảo trì
nhiệt độ vô cùng thấp.

”Ân.”

Nam nhân tiếp nhận chén
thuốc, nhìn thoát qua liền chau mày,khẽ hớp một ít thuốc trong chén.
Sau khi uống được một nữa, lông mày của nam nhân lại nhíu chắc thêm vài
phần.

Hương vị như thế ngoài U Minh cốc ra còn có thể ở đâu?

”Truy Vân, là ai chữa cho ta?” Cầm chén thuốc đưa lại cho Truy Vân, nam nhân đột nhiên mở miệng hỏi.

”Hẳn Quái y tiền bối!” Truy Vân gãi gãi đầu, vẻ mặt rối rắm tiếp nhận
chén, suy tư một lát rồi nói:“ Đêm đó, quái y tiền bối không cho ta cùng Truy Phong lưu lại, bảo chúng ta đi, cho nên chuyện lúc đó Truy Vân
cũng không rõ ràng lắm, bất quá chắc là quái y tiền bối!”

Quái y?

Bạc Nham?

Nam tử khẽ nghiêng đầu, bên trong đôi mắt như lưu ly thoáng suy nghĩ sâu
xa. Đêm hôm đó hắn nhớ rõ hắn có tỉnh dậy, như trừ trên cổ tay có một
vết thương thì hắn không nhớ chuyện gì hết?

Có thể làm cho hắn quên hết chuyện đã phát sinh đêm qua?A ngược lại còn có chút ý tứ.

Bất quá hắn cũng không phải là một người chuyện gì cũng phải biết rõ ràng,
nắm giữ ở trong tay, nếu đã có người không muốn cho hắn biết thì hắn
liền xem như không biết vậy..

Dù sao hiện giờ bọn họ vẫn còn ở trong U Minh cốc.

Nhưng người kia thật làm cho hắn có chút tò mò…

Nghĩ đến ngày đó sau khi hắn tỉnh dậy,trong không khí còn lưu lại mùi hương
thơm ngát nhưng cực nhạt, chân mày nam nhân khẽ nhíu chặt.

”Truy Vân, bên trong U Minh cốc có mấy người?”

”Trước mắt Truy Vân chỉ biết trong cốc có ba người!”Nghe chủ tử hỏi, Truy Vân
nhanh chóng báo những tin tức mà mấy hôm nay hắn nghe được,“Thứ nhất
chính là quái y tiền bối ngài cũng biết rõ, ngoài ra còn có hai nữ tử
nghe nói một vị là đồ đệ mà quái y tiền bối thu nhận lúc còn nhỏ còn
một vị là nha hoàn của đồ đệ.”

Nữ nhân sao?

Đột nhiên nghĩ đến ngày đó bọn họ mới vào cốc gặp phải người kia, nam tử đôi mắt híp
lại.Nếu hắn nhớ không nhầm thì mùi hương trên người của cô nương đó với
người đêm hôm đó có điểm giống nhau…

”Chúng ta đi ra ngoài dạo!” Lưu quang chợt lóe qua đáy mắt,nam nhân dứt lời liền đứng dậy bước đi.

Gặp nam tử nói đi liền đi, Truy Vân ngẩn người, sau đó thả chén thuốc đang
cầm trong tay, nhanh chóng đuổi theo,“Chủ tử, chờ ta một chút nha!”

Diện tích U Minh cốc rộng lớn, núi rừng khá nhiều, mà người ở trong U Minh
cốc lại thưa thớt, mà cư ngụ chỗ này mỗi cái sân đều cách xa nhau.

Mỗi cái sân trang trí đều cực kì khéo léo và tinh xảo, giữa hai tầng của
trúc lâu là một cái sân nhỏ, bên trong trồng không ít hoa cỏ,có loại
bên ngoài thường gặp cũng có loại chỉ có trong U Minh cốc.Mỗi đóa hoa
đều xinh đẹp và kiều diễm, tỏa ra hương thơm mê người.

”Chúng ta ở phía tây, quái y tiền bối ở giữa, mà vị đồ đệ kia nghe nói ở phía
đông.”Truy Vân ở phía sau nam tử, đem những gì mà y biết được nói cho
nam tử.

”Quái y tiền bối cả ngày hầu như đều đứng trong hiệu
thuốc trong viện của hắn, không bước ra khỏi nhà. Còn vị cô nương kia,
ngoại trừ ngày vừa mới tới ra thì không gặp qua, nghe quái y tiền bối
nói mấy ngày nay thân thể không tốt, liên tục ở trong viện tu dưỡng.”

”Ân.”

Ngã bệnh?Nam tử khẽ mím môi, chỉ đáp một tiếng bày tỏ hắn đẫ biết.

Hai người đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã tới sân nhỏ phía đông.

Sân nhỏ dùng hàng rào vòng lên,cùng bên ngoài ngăn cách, cho nên nhìn từ bên ngoài không thấy gì.

Cho nên khi vào trong viện, hai người thấy rõ trong sân trên xích đu là người mà bọn họ muốn thấy.

Như cũ là một thân y phục màu tím thêu hoa váy dài, lụa trắng che mặt, chỉ là giờ phúc này đôi mắt nhẹ đóng.

”Ai.”

Cơ hồ là lúc nam tử vừa mới nhìn Mộ Vân Yên, Mộ Vân Yên liền lập tức thanh tỉnh,ánh mắt trực tiếp nhìn nam tử.

Trong chớp mắt bốn mắt nhìn nhau,nam nhân ánh mắt ngưng lại,nữ nhân này, lại làm cho hắn có cảm giác rung động…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN