Lãnh Đế Bá Sủng Dị Năng Phi - Chương 7: Phải đi về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Lãnh Đế Bá Sủng Dị Năng Phi


Chương 7: Phải đi về


Thời gian trôi qua mau, mới đây mà bọn Độc Cô Hàn ở U Minh cốc ngây người trôi qua cũng đã gần nữa tháng.

Dựa theo tính cách của Độc Cô Hàn mà nói, nếu nhưng độc đã giải, thân thể cũng tốt lên được chút ít, tất nhiên cũng sẽ không ở lại chỗ này.

Bất quá hắn không ngờ tới quái y Bạch Nham lại là một nhân tố. Thời điểm hắn mang theo Truy Vân Truy Phong rời khỏi U Minh Cốc, Bạch Nham xuất hiện.

“Tiểu tử, giúp ngươi giải độc, làm cho ngươi khôi phục như lúc ban đầu, vậy mà ngươi một chút bày tỏ cũng không có, cứ như vậy nghênh ngang nói đi, vậy chẳng phải ta đây đã tổn thất nặng hay sao? Hơn nữa thời điểm các ngươi vào cốc phá hủy nhiều trận pháp ta tỉ mỉ bày bố như vậy, các ngươi có phải nên bồi thường một chút không?”

Nhưng mà mấy người  Độc Cô Hàn khi đi mang ngân phiếu cũng không nhiều, Bạch Nham cũng không dễ dàng để bọn họ xuống núi.

Xông vào?

Không nói tới lần này bọn họ tới giải độc, còn mang theo ân tình, chỉ là cái danh quái y Bạch Nham này, bọn họ cũng không thể không nể mặt.

Bạch Nham mặc dù tính tình cổ quái, nhưng trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa y thuật lại cao siêu, người từng nhận ân huệ của y trong thiên hạ cũng không ít, hoàng thân quốc thích, giang hồ hiệp khách, nếu đắt tội với Bạch Nham chỉ sợ…

Chậc chậc, hậu quả này cũng có thể nghĩ ra, bị thiên hạ truy sát, này thuyệt đối không phải là chuyện tốt!

Cho nên mấy người bọn họ chọn một phương thức khác, đó chính là bàn bạc!

Đương nhiên, chuyện như vậy vừa nhìn không thể là chuyện mà Độc Cô Hàn có thể làm được, tự nhiên chuyện này rơi xuống trên đầu hai người Truy Vân Truy Phong.

Sau đó bàn bạc đến bàn bạc đi, kết quả sau cùng chính là bọn Độc Cô Hàn ở lại lại khoảng nữa tuần trăng làm lao động chân tay cho Bạch Nham, giúp việc là tốt rồi.

Được rồi, với cái quyết định này Độc Cô Hàn chẳng những không nói gì, vuốt cằm trực tiếp đồng ý.

Nghĩ đến, lúc phá trận pháp của Bạch Nham, thật sự hắn cũng đuối lý. Thứ hai, trong lòng hắn vẫn cũng có chút do dự, nhưng cụ thể là cái gì hắn cũng không rõ, chỉ cần nghĩ đến lúc hắn phải rời đi, trong lòng lúc nào cũng có chút rầu rĩ.

Cho nên, mấy người Độc Cô Hàn tiếp tục ngây người ở lại U Minh cốc.

Nữa tháng này, Độc Cô Hàn không đến sân nhỏ của Mộ Vân Yên, không phải ở trong sân của mình luyện võ công thì là đi trong núi rừng vài vòng.

Về việc giúp Bạch Nham lao động chân tay, không phải còn có hai người Truy Vân Truy Phong sao, cho nên không cần hắn đi làm.

Huống chi U Minh cốc ngăn cách với bên ngoài, ở nơi này,vừa không thấy những mưu đồ làm loạn, cũng thoát đi những quấy rầy đáng ghét, cho nên, Độc Cô Hàn ngày qua ngày cũng vô cùng bình thản.

“Chủ tử, quái y tiền bối nói chúng ta có thể đi.”

Mỗi ngày, Độc Cô Hàn ở trong sân nhàn nhã thẩm trà, Truy Phong ở một bên luyện kiếm, Truy Vân ầm ĩ từ bên ngoài chạy vào, khuôn mặt đáng yêu tràn đầy hưng phấn.

Trời mới biết, ở một cái nơi hoang vu vắng vẻ, địa phương mà đến chim cũng không thèm ỉa phân, chẳng những mỗi ngày bị quái y lão nhân  nô dịch, hơn nữa lúc nào cũng gặp cái người gọi là Lục Y xú nha đầu,mỗi lần đều đối với hắn châm chọc khiêu khích, hỏi làm sao hắn có thể chịu được.

Ngươi nói đánh nàng đi, nhưng nàng là một cô nương, không biết võ công, đây không phải là nói hắn khi dễ một cô nương yếu đuối sao? Huống chi quái y tiền bối còn rất yêu thương nha đầu này, nếu như nàng ở trước mặt quái y lão nhân cáo trạng hắn,thiên, vậy cuộc sống còn có thể an ổn được sao?

Cho nên Truy Vân nghĩ tới nghĩ lui, từ đó hạ quyết tâm, quân tử động khẩu bất động khẩu, hắn muốn dùng lời nói chiến thắng nàng, để xem nàng còn dám trước mặt hắn lớn lối nữa không.

Chỉ là, ý nghĩ của Truy Vân vô cùng tốt nhưng khi thực hành thì…

Haha, gánh nặng đường xa a.

“Ân.”

Nghe vậy, Độc Cô Hàn chợt ngẩn ra, trong lòng chợt lóe lên một cảm xúc phức tạp, bất quá hắn lập tức đem vẻ mặt phức tạp này đè xuống, khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt như thường.

Tiện tay để chén trà xuống, đụng trên bàn đá vang lên âm thanh thanh thúy.

” Đi thu thập đi.”

Nói xong, Độc Cô Hàn đứng dậy ly khai tiểu  viện.

” Truy Phong, chủ tử đây là như thế nào?Ta lại không có nói sai lời nào đi?”

Truy Vân vốn kích động đến nói cho hắn biết tin tức tốt này,ai ngờ chủ tử của hắn một chút kích động cũng không có, hơn nữa tựa hồ sau khi hắn nói xong vẻ mặt của chủ tử có chút không đúng.

“Không có việc gì, chúng ta trước dọn dẹp một chút đi.”

Truy Phong thu hồi trường kiếm, ánh mắt dõi theo bóng dáng đã biến mất của Độc Cô Hàn, sau đó mở miệng:” Chủ tử có chuyện muốn làm.”

Nói xong, Truy Phong liền đi vào trong nhà, chỉ là lông mày hắn nhíu lại, ánh mắt có chút hiểu được, phương hướng mà chủ tử vừa đi là…

Bên này, Độc Cô Hàn tự mình đi ra ngoài tiểu viện của mình, một đường hướng đông, đợi đến trước sân nhỏ của Mộ Vân Yên mới dừng lại.

Hắn cũng không hiểu tại sao lại đến nơi này. Chỉ là sau khi nghe được Truy vân nói, trong đầu theo bản năng liền nghĩ đến Mộ Vân Yên, sau đó liền trực tiếp đi đến nơi này.

So với lần trước hắn đến vẫn giống nhau, Mộ Vân Yên vẫn một thân váy tím thêu hoa, thân che mặt che kín một nữa dung nhan, vẫn ngồi trên xích đu, chỉ là lúc này đây ánh mắt của nàng trầm tư đang suy nghĩ, mà bên kia, Lục Y trên chiếc bàn đá thêu cái gì.

” Có chuyện gì sao?”

Phát giác có người đi vào trong sân nhỏ, Mộ Vân Yên từ trong suy nghĩ của mình thoát khỏi, nhìn về phía phát ra ánh mắt lại nhìn thấy Độc Cô Hàn, đuôi lông mày khẽ nhíu, mặt không biến sắc mở miệng hỏi.

Lục Y nói với nàng, quái y lão nhân tức giận hắn lúc trước hủy trận pháp, cho nên trước lúc hắn rời cốc liền đem bọn họ ngăn cản, muốn bọn họ làm công nửa tháng.

Hiện này vừa tới nửa tháng, người này không nên thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi sao? Tại sao lại đến chỗ nàng làm cái gì?

“Vô sự.”

Độc Cô Hàn khẽ lắc đầu, rồi sau đó thẳng tắp nhìn về phía nàng,”Ta phải đi.”

“Vậy Vân Yên trước ở nơi này chúc Độc Cô công tử thuận buồm xuôi gió.”Mộ Vân Yên cười trả lời.

“Ân.” Nghe thấy nàng trả lời có chút qua loa, Độc Cô Hàn mặc dù trong lòng có chút não nề, nhưng vẫn trả lời.

“Chúng ta sẽ gặp lại.”

Trầm mặc một hồi lâu, Độc Cô Hàn đột nhiên nói ra những lời này, cùng lúc đó thâm sâu nhìn nàng một cái, rồi sau đó ly khai.

Tạm biệt sao?

Mộ Vân Yên khóe miệng kéo nhẹ, chỉ là cười cười, hai người bọn họ chưa từng gặp qua nhau, huống chi tiếp xúc qua ngắn, coi như cơ hội gặp lại sau này cũng vô cùng nhỏ.

“Tiểu thư.”Sau khi Độc Cô Hàn rời đi, Lục y liền bỏ việc trong tay xuống, có chút lo lắng mở miệng.

“Theo Lục Y chứng kiến, vị Độc Cô công tử này lai lịch bất phàm, không giàu tất quý. Mà hắn toàn thân sát khí lạnh như băng, tiểu thư lại không cùng hắn tiếp xúc hảo”

” Đây là tự nhiên.”

Mộ vân Yên vuốt cằm, Lục Y không nói nàng cũng có chút không để ý tới?  Chỉ là nàng và hắn chỉ dừng lại ở bước này, cần gì đối với hắn quá mức để ý.

Huống chi, nàng cũng đến lúc nên ly khai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN