Lãnh Hoàng Phế Hậu - Chương 21: Người sống đời sống thực vật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Lãnh Hoàng Phế Hậu


Chương 21: Người sống đời sống thực vật


Editor: kaylee – Diễn Đàn Lê Quý Đôn.

Vừa nghe chính miệng Đại Vương nói sẽ có trọng thưởng, các binh lính đều kích động… mà tranh nhau đi thử. Nghe thấy thế, A Lượng biến sắc, nhìn Diệp Văn có chút khó xử, cuối cùng lại cái gì cũng không nói. Hạ Lan Phiêu nhìn một người lại một người nối tiếp nhau nhảy xuống hồ, bơi về phía tảng đá màu xanh ở giữa hồ.

Người đầu tiên nhảy xuống hồ, đã chạm vào tảng đá màu xanh kia, hưng phấn bơi về bờ. Mắt thấy Thủy Lưu Ly sắp giao đến tay Diệp Văn, thì bỗng nhiên thân mình bọn họ run rẩy kịch liệt. Bọn họ giãy giụa vô lực trong nước, liều mạng kêu cứu, nhưng ruốt cuộc cũng trở thành tử thi trôi lơ lửng trên mặt nước. Hạ Lan Phiêu giương mắt nhìn tất cả mọi việc xảy ra ở trước mặt, gần như quên hô hấp. Nàng không thể tin được, người đang sống sờ sờ cứ như vậy chết đi ở trước mặt nàng, lại chết thê thảm như vậy.

“Cái này…. Chuyện gì đã xảy ra?”

“Nước hồ có độc, chỉ khi những người này chết rồi, mới có thể giẫm lên thi thể của bọn họ, lấy được Thủy Lưu Ly. Bích Dao, tại sao ngươi lại khóc?”

“Ta không khóc.”

Hạ Lan Phiêu thẫn thờ chảy nước mắt, nước mắt nóng hổi chảy qua gương mặt lạnh như băng của nàng, rất đau. Nàng biết, mặc dù không phải nàng ra lệnh làm cho những người này chết, nhưng ruốt cuộc bọn họ cũng là vì nàng nên mới chết. Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với tử vong, nhưng trong lòng nàng cực kỳ bình tĩnh. Bởi vì, sự việc đã xảy ra rồi, mà nàng cái gì cũng đều không làm được.

Thì ra là, ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết, chính là cảm giác bất lực, đau thương đến vô lực…. Đôi tay của ta, ruốt cuộc cũng dính đầy máu tươi….

“A Lượng, mau đi lấy Thủy Lưu Ly!” Diệp Văn nói.

“Vâng.”

A Lượng lại nhìn Hạ Lan Phiêu một cái, sau đó giẫm lên thi thể đồng bạn của mình dọc theo hồ lấy được Thủy Lưu Ly. Hắn bỏ khối ngọc bội gì đó vào trong tay Hạ Lan Phiêu, lạnh buốt đến thấu xương.

“Đây chính là Thủy Lưu Ly? Làm sao thấy giống như chỉ có một nửa?”

“Một nửa còn lại, ở trong tay Tiên hoàng của Đại Chu. Chỉ có kết hợp hai nửa lại với nhau, mới có thể tìm được bảo tàng trong truyền thuyết.” Diệp Văn kiên nhẫn giải thích.

“Thì ra là như vậy…. Vậy Đại Vương không muốn tìm được bảo tàng sao?”

“Không muốn.”

“Tại sao?”

“Nếu tìm được bảo tàng… Đại Kim sẽ bị tất cả các quốc gia khác nhòm ngó, Bích Dao cũng sẽ rơi vào nguy hiểm đó. Thứ đó, cũng không thể so sánh với Bích Dao.”

………….

Hạ Lan Phiêu trầm mặc. Thủy Lưu Ly trong tay, chẳng qua cũng chỉ là một khối ngọc thạch màu xanh nhạt bình thường, mặt sau có khắc những hoa văn kỳ quái, hẳn là văn tự giải thích hoặc là bản đồ đường đi đến bảo tàng. Nàng không có bất cứ hiếu kỳ nào đối với bảo tàng này, chẳng qua là cầm nó cất vào trong ngực. Mà nàng, ruốt cuộc cũng có cảm giác trong tay mình có một chút đồ vật có thể làm giao dịch rồi.

“Bích Dao thích không?” Diệp Văn ân cần hỏi.

“Thích.” Nàng chân thành trả lời.

“Nếu như nàng đã chiếm được đồ vật mình yêu thích, như vậy, ta cũng muốn có được Bích Dao.”

“Cái gì?”

“Bích Dao, làm Vương Hậu của ta! Ngươi không nên chỉ sống ở biệt cung, ngươi nên đứng bên cạnh ta, trở thành Vương Hậu tôn quý! Ta muốn cho ngươi trở thành nữ nhân tôn quý nhất.”

“Đại Vương, như vậy không ổn đâu.” A Lượng cau mày: “Nàng là Hoàng Hậu của Đại Chu, lại là con gái của Hạ Lan thừa tướng, người sao có thể lấy một nữ tử dị tộc làm vợ, còn mang nàng về cung? Các vương tử mà biết sẽ rất phẫn nộ đó.”

“A Lượng, ngươi đừng quên, ta mới là Vương. Nữ nhân của ta, chỉ có thể là Bích Dao.”

“Vì một nữ nhân, Vương đã biến thành bộ dáng si mê sao? Người đã không xử lý quốc sự rất lâu rồi! Hơn nữa, vì nàng, người còn hi sinh các huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử…. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì Đại Kim sẽ gặp nguy hiểm! Nữ nhân này, nhất định là mầm tai họa do Hoàng đế Đại Chu phái đến mê hoặc người! Vương, người mau tỉnh táo lại đi!”

“Càn rỡ.”

Diệp Văn tức giận đánh một chưởng ở trên ngực của A Lượng, mà A Lượng cũng mềm nhũn ngã xuống, hắn vô lực nằm giữa đống tuyết, không ngừng thở hổn hển, khóe miệng chảy xuống vết máu ở giữa vùng trời băng tuyết trông đặc biệt tươi đẹp. Mà hắn,ruốt cuộc cũng từ từ đình chỉ hô hấp. Trước khi chết, hắn hung hăng trừng mắt với Hạ Lan Phiêu, ác độc nguyền rủa: “Tiện nhân! Sao ngươi không đi chết đi! Cả cuộc đời ta chỉ hối hận một việc, không thể một đao giết chết ngươi! Ngươi nhất định phải làm cho Đại Kim diệt quốc mới an tâm sao?”

“Diệt quốc…. Ngươi cảm thấy ta có năng lực này sao?” Hạ Lan Phiêu cười khổ.

Nếu như có năng lực đó, ta cũng muốn rời đi, ta cũng muốn chạy trốn! Nhưng mà, có ai cho ta cơ hội này sao? Tiện nhân…. Dường như cái đại danh từ này đã gắn với ta. Mặc kệ như thế nào, cuối cùng ta cũng có được đồ vật cần tìm, tiếp đó, chính là chạy trốn….

“Ngươi nghĩ mình là ai? Chỉ là một vật thay thế mà thôi! Đồ thấp hèn, ngươi nhất định sẽ chết không yên lành.

A Lượng hung dữ nhìn Hạ Lan Phiêu, dùng hết sức lực cuối cùng của sinh mạng để mắng chửi nàng, mà ruốt cuộc Diệp Văn cũng nổi giận. Hắn giẫm một cước trên ngực A Lượng, ôm Hạ Lan Phiêu thật chặt, nổi giận nói: “Bích Dao, bất luận kẻ nào cũng không thể làm tổn thương ngươi! Ngươi không cần phải sợ!”

“Ta…. Không sợ. Đi thôi! Nơi này đầy rẫy thi thể làm cho ta cảm thấy buồn nôn.”

Hạ Lan Phiêu thương xót nhìn A Lượng, đi theo Diệp Văn xuống núi. Cái thời đại cường giả này, đều là có thể chết mà không cần lí do, không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào có thể cúa vậy cướp lấy sinh mạng của người khác giống như sinh mạng thật đê tiện vậy. Cho nên, nàng phải trở thành cường giả. Cho dù, trở nên lãnh huyết vô tình…

Có lẽ là cả ngày hôm nay đã vô cùng mệt nhọc, có lẽ là bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thi thể như vậy nên có chút ghê tởm, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy bước chân càng ngày càng nặng nề. Nàng thở mạnh, dùng hết hơi sức cố gắng duy trì thân thể của mình, nhưng thân thể lại không chịu khống chế mềm mại ngã xuống. Thân thể của nàng rơi vào vòng ngực ấm áp của Diệp Văn, mềm mại không nghe nàng sai khiến, nhưng ý thức lại hết sức tỉnh táo. Nàng cảm thấy Diệp Văn không ngừng hôn môi mình, không ngừng nói: “Bích Dao, thật xin lỗi! Vì không để cho ngươi rời bỏ ta… ta chỉ có thể làm cho ngươi không có cách nào tiếp tục chạy trốn…. Vì bồi thường, ta đã cho ngươi Thủy Lưu Ly, ngươi nhất định là rất yêu thích, có đúng hay không? Bích Dao, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi! Bích Dao của ta….”

Vì vậy, do tác dụng của dược vật Hạ Lan Phiêu,trở thành một người có ý thức, lại không thể sử dụng thân thể của mình trở thành người sống đời sống thực vật. Nàng không thể đi bộ nữa, không thể chạy trốn nữa, thậm chí không thể nói chuyện, mỉm cười. Diệp Văn đặc biệt cẩn thận chăm sóc cuộc sống hàng ngày cùng ăn uống của nàng, vì nàng trang điểm, thay y phục, rất hiếm thấy hắn nổi giận. Có lẽ, Hạ Lan Phiêu như vậy làm cho hắn cảm thấy yên tâm, dù sao nàng như vậy cũng không thể chạy trốn. Mà hắn, ruốt cuộc vẫn là chống lại áp lực cực lớn dẫn nàng về Vương Cung, phong nàng làm Vương Hậu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN