Lãnh Mỹ Nhân - Chương 1: Ra khỏi đại lao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Lãnh Mỹ Nhân


Chương 1: Ra khỏi đại lao


Tình.
Tưởng như gần trước mắt mà xa nghìn trùng, có với cũng không bao giờ tới. – Lan Tử Tình


Đại lao ẩm ướt.

Lan Tử Tình ngồi yên trong một góc lặng nhìn bầy chuột tha đi một ít thức ăn thừa của bữa sáng. Nàng cười nhẹ, nàng mấy năm nay cũng chỉ có chuột bầu bạn.

Ba năm, nàng đã bị giam ở đây ba năm rồi. Nàng ngước đầu nhìn những tia sáng lọt qua khe cửa sổ. Theo bản năng, nàng đưa tay lên như muốn chạm vào ánh nắng nhưng cuối cùng cũng buông thõng xuống. Nàng khẽ nhíu mày, rên nhỏ. Tay nàng, đau quá!

Lan Tử Tình là nữ nhi của Lan Thượng Thư, là cháu ruột của Lan hậu. Nàng tuy không thông thạo cầm, kỳ, thi, họa nhưng lại vô cùng khả ái, được Hoàng thái hậu cùng cô cô vô cùng yêu thích, phong là Ái Li công chúa. Gia đình nàng công danh sáng chói lại trung thành với Hoàng thượng, bị nhiều người ghen ghét, vu oan giá họa là cấu kết với phản quân. Không những không được Hoàng thượng tin tưởng, mà còn bị diệt gia, nhà tan cửa nát. Nhưng may mắn Hoàng thượng hạ thủ lưu tình, còn có tình nghĩa với Lan Nhĩ Hoàng hậu, liền hạ nàng xuống làm Đức phi, giữ lại Lan Tử Tình. Lan Tử Tình lại yêu Phong vương đến điên dại. Mặc người đời chê cười, vẫn luôn bên y. Mặc y xua đuổi, ghét bỏ, nàng vẫn nói chuyện líu lo bên cạnh y. Một ngày, nàng tức giận, rút kiếm giết chết một cung nữ vì ghen tuông Phong vương đi với nữ nhân khác. Hoàng thượng lên cơn thịnh nộ, bắt nàng chép ” Cung quy”, ” Nữ Tắc” 50 lượt, cấm túc 1 tháng. Sau đó, nàng lại kháng chỉ thành thân với Lãnh Thừa Tướng. Tai tiếng khắp nơi, Hoàng thượng tức hộc máu, giam nàng vào trong đại lao.

” Á…” Tiếng thét chói tai vang vọng khắp đại lao u tối.

Lan Tử Tình bị tiếng động làm cho giật mình, chắc là tiếng của tù nhân bị cực hình. Nàng chán ngán, cúi đầu nghịch xiềng xích trên chân.

” Leng keng, leng keng.” Âm thanh thanh thúy vang lên khiến nàng cảm thấy khá thích thú. Rõ ràng đây là một việc vô ích nhưng nghịch nó là phương pháp để nàng tiêu khiển.

” Cót két…” Cửa ngục bị đẩy ra, nam nhân mặt mũi râu ria, thân hình mập mạp bước vào. Thấy Lan Tử Tình không chú ý, gã ho nhẹ một tiếng.

Lan Tử Tình quay đâu lại nhìn gã, nụ cười trên môi tắt dần, thay vào đó là giong nói lạnh lùng: ” Có chuyện gì vậy?”

Gã cai ngục khoanh tay trước ngực, hách dịch đáp trả:

” Hôm nay, ngươi được thả.”

Nàng im lặng, gã xoay xoay chìa khóa trên tay rồi bước đến gần nàng. Gã cúi người xuống mở xiềng xích nặng trịch cho nàng.

Chân Lan Tử Tình được thả lỏng. Nàng thấy cổ chân đỏ ửng, sưng thật to nhưng lại không hề thấy đau. Chuyện được ra khỏi ngục, nàng không thể thích ứng được. So với ra ngoài, nàng muốn ở lại đây hơn.

” Này,còn không mau ra khỏi đây” Gã cai ngục thấy nàng thẫn thờ, vội hét lên thúc giục.

Lan Tử Tình chậm rãi đi theo sau gã. Có một số tù nhân nhìn nàng được giải thoát vô cùng thèm thuồng, họ cũng khao khát có được sự tự do. Nàng tin rằng một con chim sẽ không bị nhốt mãi ở trong chiếc lồng sắt được, sẽ có một ngày nào đó chúng sẽ tự giải thoát cho mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN