Lãnh Quân Dạ Thiếp - Chương Q.2 - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Lãnh Quân Dạ Thiếp


Chương Q.2 - Chương 7


Trong lòng Hữu Hi trừ Hoàng Bắc Thiên vànhững người vô tội bị liên can thì không còn ai hết, nàng nhất định phải cứu họ, dù chỉ có một chút hy vọng nàng cũng phải nắ m giữ tuyệt đốikhông buông tay. Có lẽ phải nổ lực rất lớn, có lẽ nàng sẽ mất đi tônnghiêm làm người nhưng nàng không hối hận.

Nôi tâm cũng không phải chưa từng đấutranh, bây giờ nàng có thể tự do hoàn toàn thoát khỏi Lăng Khiếu Dương.Nhưng trái tim lại bị giam cầm, dù làm cách nào cũng không khiến nó hồisinh. Nàng có thể bình yên mà sống qua ngày nhưng Hoàng Bắc Thiên vàngười nhà hắn lại chết thảm.

Nàng bỏ không được.

Cầu Lăng Khiếu Dương, đi thôi, tất cả vìngười nàng yêu, nàng có thể làm được. Nàng đi cầu xin Lăng Khiếu Dươngcứu Hoàng Bắc Thiên và mọi người, chỉ cần Hoàng Bắc Thiên còn sống, dùphải buông tay tình yêu này, dù phải sống trong tủi nhục nàng cũngnguyện ý.

Bây giờ ngoài tính mạng của Hoàng Bắc Thiên thì không có gì quan trọng hơn cả.

Không có!!

Hữu Hi cáo từ Văn Tụy, đi tới chỗ ở LăngKhiếu Dương, mặc dù tâm lý đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mỗi bước đi vềphía trước, trái tim như bị cắt ra thành từng mảnh, mỗi một bước chânlại trở nên thật khó khăn.

Bước cuối cùng lên bậc thang, Hữu Hi gõcửa, trái tim yên tĩnh, sau này nàng không còn là An Hữu Hi nữa, khôngcòn nữa rồi!! Một hồi sau, cửa cũng mở ra, người gác cửa nhìn Hữu Hi.:“Ngươi tới đây làm gì?”

Hữu Hi thẫn thờ trả lời:” Ta tìm Vương gia, làm ơn cho ta vào”

Nhưng, Vương gia đã nói không muốn gặp nàng, người gác cửa lắc đầu nói: “Vương gia không muốn gặp ngươi, ngươi đi đi”

“Ta muốn gặp hắn, ta nhất định phải gặp hắn, ngươi vào thông báo một tiếng là được”- Hữu Hi chết lặng đi, sau đó trở nên kích động muốn xông vào.

“Ngươi ở đây chờ, ta đi thông báo một tiếng, xem Vương gia có muốn gặp không”- Người gác cửa đóng cửa lại, nhốt Hữu Hi bên ngoài.

Hữu Hi đứng yên, ngây ngốc nhìn cánh cửagỗ, nàng cố hết sức nhẫn nại chờ đợi Lăng Khiếu Dương gặp nàng. Rốt cuộc người gác cửa cũng ra, nhìn Hữu Hi lắc đầu: “Vương gia nói, không muốn gặp ngươi, ngươi đi đi”

Không, Hữu Hi bối rối bật dậy, đánh vào cánh cửa kích động la to: “Cho ta vào, ta muốn gặp hắn”

Nàng không thể để niềm hy vọng cuối cùngmất đi, nếu Lăng Khiếu Dương không muốn gặp, vậy Hoàng Bắc Thiên củanàng phải làm sao, phải làm sao đây!!

Người gác cửa không hề để ý đến lời cẩu khẩn của Hữu Hi, đóng thật chặt cửa, Hữu Hi hoảng sợ đập cửa thật mạnh: “Mau mở cửa, mau mở cửa cho ta vào, mở cửa..”

Không ai để ý tới Hữu Hi, Lăng KhiếuDương không muốn gặp nàng, Hữu Hi bàng hoàng bất lực tê liệt ngồi coquắp ở cửa. Nàng nên làm gì bây giờ, làm sao bây giờ!!

Trong phòng Lăng Khiếu Dương có thễ ngherất rõ ràng tiếng la khóc của Hữu Hi nhưng lạnh lùng không nói, chỉ nằmtrên nhuyễn tháp, vẻ mặt ngưng đọng. Sau một hồi, Lăng Khiếu Dương không nghe giọng Hữu Hi nữa, hay là nàng bỏ đi. Quên đi ~ như vậy cũng tốt,Lăng Khiếu Dương chậm rãi nhắm mắt lại, cứ như vậy chấm dứt, không cònhành hạ nhau nữa cũng tốt.

Lăng Khiếu Dương nhắm mắt dượng thần, không hề biết, Hữu Hi đang di chuyển trong sân.

Hữu Hi dạo một vòng, rốt cuộc cũng có hyvọng, phía sau vương phủ có một cây liễu rũ, tựa vào tường, vừa hay nàng có thể trèo lên cây sau đó nhảy xuống sân thẳng tiến vào trong.

Hữu Hi nhấc váy, cố gắng trèo lên câyliễu rũ, cổ tay cùng lòng bàn tay bị ma sát ma sát mà trày xước. Dù khókhăn nhưng nàng cố gắng bám trụ từng bước cuối cùng cũng trèo được lêntrên, cẩn thận ngồi trên cao nhìn tòan bộ bên trong Vương phủ.

Hữu Hi bám vào nhánh cây cao. Trong lòngcó chút sợ hãi, sau vài lần trượt ngã nàng cuối cùng cũng bám được vàođầu tường, chần chờ ngồi trên vách tường. dùng sức đẩy nhẹ, hao phíkhông ít sức lực, Hữu Hi thở hổn hển, vừa muốn nhảy xuống, lại nghetiếng hét lớn: “Người nào?”

Hữu Hi thất kinh “Ah”, sau khi hét lên, cả người ngã xuống đau đớn

Trong đại sảnh.

Lăng Khiếu Dương ngồi trên ghế hoa, mặctrên mình trường bào màu ngà sạch sẽ, đôi mắt màu đen dày đặc, ánh tuấnthập phần, duy chỉ có sắc mặt trắng nhợt, hai lông mày nhíu lại, bờ môimím chặt, đôi mắt đen híp lại nhìn từng người đang đứng trong sảnh.

So với Lăng Khiếu Dương trên người một bộ quần áo sạch sẽ, trong đại sẵn có một người cũng chật vật, quần áo màutím đã bạc phếch còn có mấy chỗ rách, tóc đen bừa bộn rơi xuống trênvai, trên gương mặt tiền tụy dính chút bụi bẩn, giống như chàng hề.

Lăng Khiếu Dương lặng im hồi lâu, mở miệng nói: “Ngươi tới làm gì, bổn vương không phải đã nói nếu có thể ngươi hãy biến đi cho xa sao?”

Hữu Hi cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ, do dự hồi lâu rồi đột nhiên quỳ xuống: “Ta cầu xin ngươi, hãy cứu Hoàng Bắc Thiên và người nhà của hắn!!”

Lăng Khiếu Dương giật mình, nàng quỳ gốitrước mặt hắn, nàng vì nam nhân kia, mà chấp nhận hạ mình cầu xin hắn.Nhìn nàng nhục nhã cầu xin, hắn đáng ra phải càm thấy tốt!! Nhưng, tạisao lòng không chút vui sướng, ngược lại còn thất vọng, khó chịu.

Tay Lăng Khiếu Dương gắt gao vịn chặtthành ghế, đôi mắt trở nên âm trầm, trên mặt nở nụ cười, nhưng là cườilạnh hoặc là cười khổ.

“Ngươi cho rằng ta hao tâm tổn trí khiến hắn chết đi, như thế nào lại cứu hắn, thật buồn cười!”

Trái tim Hữu Hi cứng lại, đau khổ nói: “Ngươi muốn như thế nào mới cứu hắn, muốn thế nào mới bằng lòng cứu họ, chỉcần ngươi nói ta nguyện ý làm, cầu xin ngươi, chỉ cầu xin ngươi đừng đểhọ chết. Tại sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy, tại sao?”- Hữu Hivừa quỳ vừa cầu xin, ánh mắt ẩn chứa sự đau khổ chờ đợi nhìn Lăng KhiếuDương, đừng dày vò nàng nữa, nàng sắp điên mất rồi.

Lăng Khiếu Dương đứng lên, quay đầu đi: “Tại sao lại cứu họ, nhìn ngươi đau khổ như vậy ta rất vui, ngươi cứ tiếptục sống trong đau khổ, dù chết cũng không yên, một người tàn nhẫn nhưta sao có thể đi cứu người”

Lăng Khiếu Dương nói xong, liền bỏ đi vào trong tẩm, Hữu Hi vội vàng di chuyển người ôm lấy cổ chân Lăng KhiếuDương, khóc rống lên: “Không, ngươi cứu bọn họ, làm ơn cứu họ, chỉ cần họ sống, ngươi muốn ta làm cái gì, ta cũng đồng ý, đừng để họ chết, đừng mà”

Tiếng khóc của Hữu Hi làm Lăng KhiếuDương phiền lòng, nhìn gương mặt đầy lệ của Hữu Hi, nhìn sự sợ hãi cùngđau khổ của nàng hắn lại nhẫn tâm đá nàng văng ra, tức giận nói: “Ta không có hứng thú cứu họ, đi ra ngoài”

Trong mắt Hữu Hi chứa chan lệ cùng sự sợhãi, đứng dậy như kẻ điên vọt tới trước mặt Lăng Khiếu Dương, kéo quầnáo của hắn, khóc hô: “Chỉ có ngươi mới có thể cứu họ, van cầu ngươi, van cầu ngươi. Ta không đáng có được hạnh phúc, ta từ bỏ, ta sẽ từ bỏ mọithứ, chỉ cần họ sống mà thôi, cầu ngươi cứu họ, làm ơn cứu họ”

Hữu Hi khóc trong tuyệt vọng, tay gắt gao nắm lấy vạt áo Lăng Khiếu Dương, làm cho vết thương trước ngực rách rađau đớn. Hắn đờ đẫn đứng đó, Hữu Hi khóc khản cà giọng, ruột gan đứttừng khúc, cầu xin hắn, cứu nam nhân nàng yêu, tay Lăng Khiếu Dươngkhông nhịn được giữ lấy bả vai nàng, không biết là muốn đẩy nàng ra haymuốn nàng bình tĩnh trở lại.

Hữu Hi khóc đến bi thương, cầu xin hắn,tâm tình kích động sắp phát điên, một lần nữa khẩn cầu Lăng Khiếu Dương, hy vọng hắn có thể thay đổi chủ ý, cứu Hoàng Bắc Thiên.

Tiếng nức nở vang lên, tiếng cầu khẩn tan nát cỏi lòng, làm cho Lăng Khiếu Dương một trận nhiễu loạn, hắn cuồicùng đẩy Hữu Hi ra, Hữu Hi lảo đảo rồi té xuống mặt đất, hai mắt đau khổ tuyệt vọng nhìn Lăng Khiếu Dương.

Lăng Khiếu Dương quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm: “Vì hắn ngươi thật sự cái gì cũng đồng ý?”

Hữu Hi nghẹn ngào, mờ mịt gật đầu, nghẹn ngào nói to: “Ta cái gì cũng tự nguyện, chỉ cần, chỉ cần họ sống, ta cái gì cũng nguyện ý”

Đầu Lăng Khiếu Dương đột nhiên ngửa cao,cười lạnh một tiếng, tay vỗ vỗ trán, ngồi xuống, hốc mắt ửng hồng, lộ ra nụ cười lãnh khốc, trầm giọng nói: “Tốt, chỉ cần ngươi nghelời, ta đồng ý tìm cách giúp hắn không chết, nhưng sau này, ngươi phải ở lại vương phủ, làm nữ nhân của ta, không cho phép có ý nghĩ trốn đi,cũng không đồng ý cho ngươi nhắc tới hắn, nếu không ta tự có cách khiếnhắn chết đi..”

Hắn đồng ý rồi, đồng ý rồi, trái tim Hữu Hi dấy lên chút hy vọng, đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn, vội vàng nói: “Chỉ cần hắn còn sống, ta từ nay sẽ là Lãnh Dạ Dủy, ta sẽ từ bỏ hắn, ở lạibên cạnh ngươi, ta sẽ không xuất hiện bên cạnh hắn nữa, không bao giờ”

Trên mặt Lăng Khiếu Dương không chút vui mừng, chỉ âm trầm nhìn Hữu Hi: “Tốt lắm đáp án của ngươi ta rất hài lòng, nhớ kỹ là ngươi cầu xin ở lại bên cạnh ta, đừngg ở trước mặt ta tỏ ra không cam lòng, ta rất ghét nhìnthấy dáng vẻ không tự nguyện của ngươi”

“Được, ta biết phải làm như thế nào. Ta biết”- Nàng làm thế nào đã không quan trọng, không quan trọng nữa rùi, chỉ cần có thể cứu Hoàng Bắc Thiên, dù Lăng Khiếu Dương kêu nàng chết, nàngcũng tình nguyện.

“Vậy khi nào lên đường, ngày mai được không?”- Hữu Hi chỉ muốn sớm đuổi theo Hoàng Bắc Thiên, sớm hoàn thành ý nguyện.

Lăng Khiếu Dương bực mình, đôi mắt đen liếc nhìn Hữu Hi: “Ngươi phải nghe lời ta”

Nhưng cứu người như cứu hỏa, sớm mộtchút thì tốt. Hữu Hi lo lắng nghĩ, nhưng không dám mở miệng nói ra. Sợchọc giận Lăng Khiếu Dương, hắn đổi ý, không chịu cứu Hoàng Bắc Thiên,Hữu Hi lựa chọn im lặng.

Lăng Khiếu Dương thản nhiên đứng dậy: “Đừng quên, ngươi đâm ta một nhát, ta muốn dưỡng thương, chờ vết thương lành, tự nhiên ta sẽ mang ngươi về. Ta làm gì cũng rõ ràng, ngươi không cầnhỏi nhiều, giúp ngươi cứu người, muốn trách thì tự trách mình không nhìn thấy được tình cảnh, nếu như không đâm ta một kiếm, chúng ta có thểkhởi hành sớm? Tốt lắm, bổn vương muốn nghỉ ngơi, ngươi lui xuống đi”

Lệ chưa khô, trái tim đã chết, Hữu Hiđứng lên. Trận giao dịch này nàng đã thua, nhưng lại thắng được tínhmạng của Hoàng Bắc Thiên và người nhà, rất đáng, rất đáng. Đúng rồi, mọi chuyện giữa nàng và Hoàng Bắc Thiên cũng đã là quá khứ, sau này nàng là Lãnh Dạ Hủy, một người không có trái tim, giống như con búp bê.

Hữu Hi thẫn thờ xoay người bỏ đi, Lăng Khiếu Dương nhìn theo bóng lưng gầy yếu của nàng, gọi lại: “Còn nữa, bổn vương không muốn mỗi ngày đối mặt với nữ nhân xấu xí gầy nhưque củi. nếu muốn ở lại, ngươi phải cho bổn vương thấy gía trị củangươi”

Hữu Hi cười khổ, không xoay người, cúi đầu nói: “Ta đã hiểu”

“Còn nữa, ở đây hạ nhân khôngnhiều, ngươi phụ trách cuộc sống hằng ngày cho bổn vương, hy vọng ngườilàm tốt, làm cho bổn vương vui vẻ, nói không chừng vết thương mau khỏi,hắn càng có hy vọng.”

“Vâng”

Lăng Khiếu Dương lãnh đạm nói: “Tốt lắm lui xuống, ngươi phải ghi nhớ cho rõ”

Hữu Hi như trốn ra khỏi phòng, chạy vềphòng mình, mở cửa vào, đóng lại, không nhịn được bật khóc. Trái timnàng, lương tâm nàng như bị kim đâm đau đớn, nàng không biết chính mìnhbây giờ thành cái gì, cũng không thể ở cùng Hoàng Bắc Thiên, nghĩ tớitrái tim lại đau.

bƯng môi khóc nức nở, bi thương mà tuyệt vọng.

Ngoài cửa, một dáng người cao lớn đứng đứng yên, nghe tiếng khóc đau đớn bên trong, hắn cúi đầu, cô đơn rời đi

Hữu Hi dùng một đêm để hoàn toàn tiếpnhận quyết định của bản thân, nàng không không thể yêu Hoàng Bắc Thiênđược nữa, đã cùng ác ma giao dịch xong xuôi cả rồi, nàng đã không còn là chính mình, nàng đánh mất đi linh hồn, tự tôn cùng hy vọng chỉ là mộtkhối thi thể, nhưng tình yêu với Bắc Thiên sẽ không chết đi, mà sẽ cấtthật kỹ trong lòng, vẫn yêu vẫn tin…

Hữu Hi cẩn thận hầu hạ Lăng Khiếu Dương,không cho phép hắn có cơ hội thay đổi chủ ý, làm cho vết thương maulành, sau đó nhanh nhanh đi cứu Hoàng Bắc Thiên.

Cao Mạc thay mặt Lăng Khiếu Dương làmnhiều việc, nàng chỉ việc lo cuộc sống hằng ngày của hắn, rửa mặt thayquần áo, nấu nơm, như vậy cũng tốt, nhưng công việc đó cũng không khókhăn.

Trời sáng, Hữu Hi rửa mặt, tự giác nhìnmình trong gương, sắc mặt tái nhợt như muốn dọa người, mắt to hãm sâu,gương mặt gầy gò, không chút lộng lẫy. Nàng do dự, dùng trâm cài tóclên. Nàng không còn là một tiểu cô nương nữa, từ sâu trong lòng nàng hyvọng thân phận của mình là thê tử Hoàng Bắc Thiên. Thế nhưng căn bản làkhông còn, hôn lễ nàng sẽ vĩnh viễn không quên

Trên tay vẫn còn đeo chiếc nhẫn mà HoàngBắc Thiên đưa cho nàng, nó là vật gia truyền cho con dâu tương lai củadòng họ. Qua đó, Hoàng Bắc Thiên biểu lộ tâm ý của bản thân, hơn nữachiếc nhẫn này còn tuyên bố nàng là thê tử của hắn, chỉ có nàng ngu ngốc không biết. Nhìn nhẫn như nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên, nhìn vật nhớngười, ra cảm giác chính là như vậy. Hữu Hi lại rơi lệ, hôn lên chiếcnhẫn, xem như đang hôn người yêu, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, nàng rờikhỏi phòng.

Mở cửa, nghênh đón nàng là ánh nắng mặttrời gay gắt nhưng không chói mắt lắm. Hữu Hi đi vào phòng lấy nướcnóng, chuyện thứ nhất phải làm là hầu hạ Lăng Khiếu Dương rời giường.

Nàng bây giờ chỉ là một nha hoàn, một con búp bê vô cản, là nàng tình nguyện làm nha hoàn, đẩy cửa đi vào trongtẩm, nhìn thấy Lăng Khiếu Dương mặc nội sam màu trắng ngồi ngay ngắntrên mép giường.

Hữu Hi cắn môi đi vào, nàng làm như vậy là đúng hay sai, nhưng nàng muốn làm vì Hoàng Bắc Thiên vì mọi người.

Hữu Hi đem nước đặt trên ghế, đem khănlông nhúng ướt rồi vắt khô, đang muốn giúp Lăng Khiếu Dương lau mặt thìhắn mở miệng nói: “Trước tiên thay thuốc cho bổn vương!”

Hữu Hi đặt khăn xuống.

“Thuốc ở trên bàn!”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nói, mắt nhìn gương mặt tiền tụy của Hữu Hi.

Hữu Hi không nói không rằng đi tới trướcbàn cầm lấy thuốc, sau đó đi tới bên người Lăng Khiếu Dương nhưng chầnchừ không dám làm.

Lăng Khiếu Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hữu Hi, đôi mắt đen hiện lên sự không kiên nhẫn: “Sao, không muốn làm sao!”

“Không có”- Hữu Hi cúi đầu trả lời, nàng không quen cởi áo cho hắn.

“Không có, ta xem ngươi rất không cam lòng”- Lăng Khiếu Dương hừ lạnh- “Không muốn làm thì cút đi, bổn vương thay người là được “

Hữu Hi vội vàng lắc đầu: “Không, ta thay ngay”- Hữu Hi nói xong liền tiến lên, cúi đầu, cởi áo Lăng Khiếu Dương ra, đểlộ ra miếng vải trắng quấn chặt lấy ngực Lăng Khiếu Dương.

Tay Hữu Hy động tác cẩn thận từ từ tháobăng, sao khi tháo xong thì đập vào mắt nàng là vết thương do kiếm gâyra. Vết thương không lớn nhưng rất sâu, Hữu Hi hận không thể đem vếtthương trong nháy mắt buộc nó lành lại như vậy có thể lên đường sớm mộtchút.

Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi đang ngây ngốc đứng yên, không biết sao nàng lại thẫn thờ như vậy liền quát lạnh nói: “Này ngươi lo lắng cái gì, đẹp lắm sao!”

Hữu Hi bị tiếng rống to của Lăng KhiếuDương cắt đứt mạch suy nghĩ, vội vàng ổn định lại, đổ thuốc trong chiếcbình sứ nhỏ vào tay đắp lên vết thương của Lăng Khiếu Dương.

Lăng Khiếu Dương không nhịn được khẽ caumày. Hữu Hi quay đầu nhìn quanh một chút, nhìn thấy trên bàn có miếngvải trắng, đi qua lấy sau đó quấn lên vết thương cho Lăng Khiếu Dương.Lăng Khiếu Dương không nhịn được kêu đau một tiếng, tức giận nhìn HữuHi, Hữu Hi cúi đầu nhưng vẫn tiếp tục làm cũng không phải là nàng cố ýkhiến hắn đau. Sau khi đã buộc băng chắc chắn mới mặc lại nội sam choLăng Khiếu Dương.

Hữu Hi vẫn cúi đầu, không hề nhìn mặtLăng Khiếu Dương, ,mà Lăng Khiếu Dương thì cũng cúi đầu, nhìn mỗi độngtác của Hữu Hi, bàn tay nhỏ bé vì hắn mà bận rộn, trong tâm dấy lên cảmgiác oán trách, tay đột nhiên nâng mặt Hữu Hi lên, buộc đôi mắt ảm đạmcủa nàng đối mặt với hắn.

“Ngươi có từng hầu hạ nam nhân khác như vậy không?”- Nàng cũng từng vì Hoàng Bắc Thiên mà làm việc này sao.

Hữu Hi trong lòng chua xót, cụp mắtxuống, nhớ tới trước đây nàng từng may quần áo cho Hoàng Bắc Thiên, lạicòn giúp hắn mặc vào, nhìn gương mặt tươi cười đắc ý thỏa mãn của hắn.Nếu như những chuyện này không xảy ra, nàng đã là thê tử của Hoàng BắcThiên, mỗi ngày có thể chăm sóc nam nhân mình yêu đó là điều hạnh phúcnhất, nhưng mọi thứ đã không còn nữa.

Hữu Hi im lặng hồi lâu, Lăng Khiếu Dương trở nên xúc động, tức giận, bỏ tay, quát to: “Bưng đồ ăn sáng tới đây”- Nàng nhất định đang nghĩ tới nam nhân kia, nghĩ tới những kỉ niệm trước đây. Trái tim Lăng Khiếu Dương lại trở nên lo lắng.

“Vâng”- Hữu Hi nhu thuận lên tiếng xoay người đi ra ngoài, Lăng Khiếu Dương thở hổn hển, tự dùng khăn lau mặt , sau đó đợi Hữu Hi bưng đồ ăn sáng lên.

Hữu Hi bưng đồ ăn sáng trở về, phòng bếp để chén thuốc cho nàng bào nàng bưng lên.

Hữu Hi nghĩ đó là thuốc cho Lăng KhiếuDương uống, dù sao hắn cũng đang bị thương. Quay về tẩm của Lăng KhiếuDương, hắn đã ngồi trước bàn bát tiền. Hữu Hi cầm thức ăn để trong mâmgỗ đặt xuống bàn, mang theo cả chén thuốc.

“Ngồi xuống ăn cơm”- Lăng Khiếu Dương chỉ tay xuống bàn, cau mày liếc nhìn Hữu Hi một cái.

Hữu Hi khó hiểu nhìn Lăng Khiếu Dương: “Tại sao, ta xuống dưới ăn là được rồi”- Hữu Hi không muốn cùng hắn đối diện, bởi vì, ngồi cùng một chỗ ăn cơmphải là cùng nam nhân mình yêu cùng người thân của mình, tuyệt nhiênkhông phải cùng hắn.

“Đừng phí lời nhảm nhí nữa, ta kêu ngươi ngồi xuống ăn cơm”- Lăng Khiếu Dương không có kiên nhẫn giải thích, chỉ nghiến răng ra lệnh.

“Nhưng mà…!”

“Ngươi đã hứa những gì? Đã hứa sẽ thuận theo ta mọi chuyện sao?”

“Ta ăn”- Hữu Hi trong lòng thở dài, không cam lòng ngồi xuống, cầm lấy chén cơm, khuyến khích bản thân ráng ăn cho xong.

Hữu Hi căn bản không chút hứng thú, lòngnàng bị dày vò, chỉ hi vọng có thể chạy ngay tới kinh thành cứu HoàngBắc Thiên. Nhưng liệu Lăng Khiếu Dương có lừa gạt nàng, nếu như chuyệnhắn đáp ứng cứu Hoàng Bắc Thiên chỉ là đùa giỡn, nhưng vậy Hoàng BắcThiên chết nàng cũng không hay.

Trong lòng đau đớn, đau quá, Hữu Hi không cách nào nuốt nổi, muốn ngay lập tức cứu người, nhưng thời gian khôngcho phép, Lăng Khiếu Dương cũng không cho nàng hỏi, chẳng lẽ chỉ có thểchịu sự chờ đợi dày vò này sau. Sau đó giống như kẻ ngốc nghe theo hắn,mỗi ngày làm những chuyện nhàm chán giúp hắn vui vẻ, trong khi đó sốngchết của Hoàng Bắc Thiên và Bắc Song không rõ.

Thức ăn trong miệng giống như tước tinh,nước mắt tích lại rơi xuống, nếu như Hoàng Bắc Thiên có mất mát gì, nàng nên làm gì bây giờ.

Lăng Khiếu Dương ăn hai khẩu phần cơm,nhưng lại nhìn thấy Hữu Hi lặng lẽ khóc, trong lòng dị thường xúc động,buông bát xuống: “Ngươi khóc cái gì, ăn cơm cùng ta đau khổ vậy sao?”

Hữu Hi ngẩng đầu, che mắt nhìn Lăng Khiếu Dương, nghẹn ngào nói: “Nếu như lúc chúng ta tới, họ đã chết rồi thì sao, lỡ không kịp thì làm sao?”

Tay Lăng Khiếu Dương nắm thành quyền, đôi mắt đen mang theo lửa giận nhìn Hữu Hi: “Ngươi không tin ta, sao lại tới cầu xin ta?”- Hắn phừng phừng lửa giận đứng lên. “Không ai buộc ngươi ở đây, không tin lời ta lập tức cút đi, đừng ở chỗ này vì nam nhân kia àm khóc, cút đi”

Hữu Hi nhìn Lăng Khiếu Dương tức giận, không rõ sao hắn lại giận tới như vậy, vội vàng giải thích: “Ta chỉ sợ thời gian, ta..”

“Đi ra ngoài”- Lăng Khiếu Dương nổi giận đùng đùng, nhưng lại động tới vết thương, không nhịn được cau mày.

Hữu Hi bị cơn tức giận của Lăng KhiếuDương làm cho hoảng sợ đứng lên, nhìn thấy miệng vết thương máu chảy raào ào, bối rối nói: “Vết thương của ngươi chảy máu rồi, ta giúp ngươi đắp thuốc, để ta giúp ngươi”

Hữu Hi bối rối tiến lên, muốn cởi áo Lăng Khiếu Dương giúp hắn đắp thuốc, nhưng Lăng Khiếu Dương phất tay, bỏ qua Hữu Hi: “Ngươi sợ ta chết không ai cứu hắn sao, sợ vết thương ta không khỏi hẳn không cách nào cứu hắn đúng không? Cút đi, cút ra ngoài”- Lăng Khiếu Dương tức giận gào thét, xoay người sang chỗ khác, không nhìn mặt Hữu Hi, tay bưng vết thương, toàn tâm đau đớn không nói được. >> Mùi dấm chua nồng nặc<<

Hữu Hi kinh hoàng, nhìn Lăng Khiếu Dươngđột nhiên tức giận, nàng có chút sợ hãi, do dự một chút, rồi đi rangoài, vừa mới chuyển thân, cổ tay căng thẳng, nhưng Lăng Khiếu Dươnggiữ nàng lại, chưa kịp phản ứng môi đã bị giữ lấy.

Bá đạo hôn, bá đạo chiếm giữ, cõi lòng tan nát, Hữu Hi dùng tay thúc vào ngực Lăng Khiếu Dương, nhưng tay lại dính máu tươi.

Sợ hãi, kinh tâm, nhục nhã trong nháy mắt bao lấy trái tim Hữu Hi, nàng làm đau vết thương của hắn, là cố ý hay vô tình.

Lăng Khiếu Dương buồn bực hừ một tiếng, đẩy nàng ra, Hữu Hi cuống quýt lui về sau, ngã xuống bàn.

Trên môi Lăng Khiếu Dương vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại do đôi môi của nàng mang lại, hai mắt căm phẫn nhìnHữu Hi, thở dốc một hơi, lạnh lùng nói: “Đừng chọc giận ta, ta đã hứa chuyện gì thì sẽ làm được, mà ngươi cũng nên làm chuyện mình cần làm”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN