Lãnh Quân Dạ Thiếp - Chương Q.4 - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Lãnh Quân Dạ Thiếp


Chương Q.4 - Chương 2


Tạ Tấn Thiên phun rượu lên quầy bar, bị ánh mắt âm lãnh của LăngKhiếu Dương quét tới. Tay hắn lau đi rượu dính trên cằm, vẻ không dámtin nói: “Các cậu…… kết hôn lâu như vậy, còn chưa làm chuyện đó?”

Lăng Khiếu Dương nghiến răng nghiến lợinói: “Không.. có……” Tạ Tấn Thiên nhớ lại lúc hắn và Thảo Lan mới kếthôn, mỗi ngày đều cùng nhau triền miên không nghĩ tới chuyện rời giường.

Ấy thế mà Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương…! Ha ha, hắn buồn cười quá đimất. Có điều bạn bè gặp nạn hắn cũng nên quan tâm một chút, nghiêng đầusuy nghĩ một lát hắn đập bàn nói luôn: “Hay là tâm lý cô ấy có chuyện gì khó nói nên mới không chịu làm?”

Nghe lời nói của Tạ Tấn Thiên, Lăng Khiếu Dương chợt ngẩn ra. Tạ Tấn Thiên cũng nhìn hắn lo lắng.

Trong nháy mắt tâm can giống như ở trên mây. Chẳng lẽ Hữu Hi vì tổnthương do hắn gây ra ở thời cổ đại nên bây giờ mới khước từ hắn, nghĩđến đây lòng hắn chợt lạnh lẽo. Tạ Tấn Thiên nhìn thần sắc tối tăm củaLăng Khiếu Dương liền vỗ vỗ bả vai hắn : “Chuyện liên quan đến phụ nữthì phải nhẫn nại một chút, uống một chén đi.”

Lăng Khiếu Dương vốn dĩ chuyện gì lúc này cũng đều quên hết, trong lòng vô cùng phiền muộn, càng buồn càng uống.

Hai người đàn ông ở bên ngoài nói chuyện, mà chuyện họ nói đơn giảnlà về phụ nữ, mà hai người phụ nữ nói chuyện cũng là về đàn ông.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Thảo Lan cùng Hữu Hi từ phòng ngủ đi ra, khuôn mặt Hữu Hi có chút ửng hồng mê người.

Lăng Khiếu Dương nhíu mày, sao Hữu Hi lại có vẻ mặt như vậy? Nếu Thảo Lan không phải phụ nữ chắc chắn hắn sẽ hiểu nhầm mất……. Tạ Tấn Thiên và Lưu Thảo Lan chào từ biệt cặp vợ chồng mới cưới xong, hai người ngồi ởtrong xe, Tạ Tấn Thiên gục đầu vào tay lái nhịn không được cười ha hả.

Thảo Lan nhíu mày nghi hoặc nhìn Tạ Tấn Thiên, “Anh có bệnh khôngđấy, sao vậy?” Tạ Tấn Thiên rất ít cười như vậy. Hắn ta ngẩng đầu lên,ngừng tiếng cười nhìn Thảo Lan, nháy mắt: “Anh có bệnh hay không em cònkhông rõ hay sao!”

Lưu Thảo Lan làm nũng ôm lấy tay Tạ Tấn Thiên, cười tủm tỉm nói:“Chồng à, có chuyện gì buồn cười vậy? Một người vui không bằng nhiềungười vui, nói em nghe một chút đi.”

“Lăng Khiếu Dương kết hôn lâu như vậy… nhưng còn chưa có động phòng.” Tạ Tấn Thiên nói xong lại nghĩ đến bộ mặt buồn bực kia của Lăng KhiếuDương, hắn lại nhịn không được cười tiếp, “Thật đúng là thánh nhân mà…!”

Lưu Thảo Lan đẩy Tạ Tấn Thiên ra, khoanh tay trước ngực, “Đàn ông chỉ có chỗ ấy là nhanh, anh còn cười nữa! Lần đầu tiên phát hiện anh làngười như vậy.”

“Cô gái xấu xa này, dám làm tổn thương anh hả.” Tạ Tấn Thiên nhướng mày ôm lấy Lưu Thảo Lan, định vừa hôn vừa trừng phạt.

Lưu Thảo Lan đẩy Tạ Tấn Thiên ra, “Khiếu Dương không biết nguyên nhân sao?” Tạ Tấn Thiên rốt cuộc đã không cười, lắc đầu: “Cậu ta đương nhiên không biết, bằng không sao lại nhờ anh giúp chứ.”

Lưu Thảo Lan nhíu mày, “Sao? Anh rất có kinh nghiệm với phụ nữ à?”

“Không, không có.” Tạ Tấn Thiên lắc đầu, liên tục phủ nhận.

Lưu Thảo Lan liếc Tạ Tấn Thiên một cái, tình sử phong lưu của hắnnàng không phải không biết. “Về nhà thôi, em mệt rồi!” Tạ Tấn Thiên thực sự rất hối hận, hối hận sao không quen biết Thảo Lan trước thời gianphong lưu đó, lại sợ Thảo Lan “ghét bỏ”, lập tức ngoan ngoãn khởi độngxe lái về nhà.

Lưu Thảo Lan ngồi trong xe, nhíu mày nhớ lại chuyện nàng cùng Hữu Hiđã nói trong phòng. Nàng nghĩ thầm vấn đề này rất lớn. Bọn họ cũng không lạ gì cá tính Lăng Khiếu Dương, bá đạo, lạnh lùng, nhạy cảm mà mạnh mẽ, nếu hắn biết Hữu Hi……”. Thảo Lan không dám nghĩ nữa, lau lau trán, cóphần vì Hữu Hi mà lo lắng.

Sau khi vợ chồng Tạ Tấn Thiên đi rồi, hai người cũng đi tắm rồi nghỉngơi. Giấc ngủ – đối với Lăng Khiếu Dương mà nói đã biến thành dày vò.Hắn thích ôm thân thể Hữu Hi, cảm nhận sự tồn tại của nàng, cảm nhậnnàng thực sự ở bên hắn, ôm ấp hắn. Mà Hữu Hi dường như cũng thích đượchắn ôm, nàng nằm trong lòng hắn ngủ rất ngon, dáng vẻ đặc biệt bình yên, có khi khuôn mặt nhỏ nhắn vô thức cọ xát vào ngực hắn, trêu chọc điểmyếu của hắn, làm cho cả thể xác và tinh thần hắn đều bị dày vò mà nànglại hồn nhiên ngủ không biết gì.

Ví dụ như lúc này đây, hương thơm của nàng tràn ngập trước mặt hắn,bàn tay mềm mại nhỏ bé vô thức lướt qua da thịt trước ngực hắn, chân đưa lên vô tình mà như cố ý để ở vị trí nhạy cảm của hắn.

Lòng không yên, máu huyết sôi sục, khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương vừa khao khát vừa nhẫn nhịn.

Thật hắn rất muốn chiếm hữu cô vợ nhỏ của hắn một phen, nhưng…hắnkhông thể. Lăng Khiếu Dương nhẹ nhàng gỡ tay Hữu Hi ra, chân dài bướcxuống giường, thoát khỏi bầu không khí như tra tấn này.

Tiếng cửa mở đánh thức Hữu Hi, nàng tỉnh dậy thấy bên người trống không. Người nằm bên cạnh đã biến mất.

Dụi dụi mắt, Hữu Hi mơ màng. Nàng đã quen ngủ trong lòng hắn, giờphút này… mất đi vòng ôm của hắn nàng cũng không buồn ngủ nữa, lại hơikhát. Hữu Hi ra khỏi phòng ngủ, muốn lấy một cốc nước uống, lại nghetrong phòng tắm vọng đến tiếng nước ào ào.

Hơn nửa đêm rồi còn tắm gì nữa? Hữu Hi tràn đầy khó hiểu, đi vào nhà bếp rót một ly nước uống.

Lúc nàng ra khỏi nhà bếp thì nhìn thấy Lăng Khiếu Dương quấn khăntắm, đầu tóc ướt sũng đi ra, trong tay cầm khăn bông trắng lau tóc.

“Anh làm em tỉnh giấc à?” Lăng Khiếu Dương cũng nhìn thấy Hữu Hi,động tác tay dừng lại, đôi mắt đen huyền dưới ngọn đèn nhìn thoáng quaHữu Hi. Đai áo ngủ của nàng đã tuột xuống, lộ ra một mảnh mê người… mắt hắn vừa nhìn thấy thì thắt lưng đã cảm thấy nhức nhối, chẳng lẽ cònphải tắm nước lạnh thêm lần nữa?

“Không có… em… chỉ hơi khát thôi, dậy uống nước.” Hữu Hi trả lời lại, khó hiểu nhìn Lăng Khiếu Dương, “Trước lúc ngủ không phải anh đã tắmrồi sao, sao giờ lại tắm nữa?”

Lăng Khiếu Dương sắc mặt cứng đờ, “Nóng trong người!”

“Nóng sao?” Hữu Hi nhíu mày, nàng còn cảm thấy lạnh mà.

“Ngủ đi.” Lăng Khiếu Dương duỗi tay ra xoa xoa tóc, giấu đi vẻ mặt cứng ngắc đoạn xoay người đi về phía thư phòng.

“Muộn thế này rồi anh còn muốn làm việc sao?” Hắn không đi ngủ sao ? Sao lại đi về phía thư phòng ?

Lăng Khiếu Dương không quay đầu, nói qua loa:” Em ngủ trước đi, anh còn việc chưa xử lý xong”

“Ngày mai xử lý không được sao? Không ngủ như vậy cơ thể sao chịuđược.” Hữu Hi tiến về phía trước, cố chấp kéo tay hắn lại, chợt cảm thấy tay hắn rất lạnh, “Không phải anh bị bệnh chứ, sao lại lạnh như vậy?”Hữu Hi rất lo lắng đi đến trước mặt hắn, tay muốn sờ trán hắn, ánh mắtLăng Khiếu Dương nóng rực nhìn chằm chằm Hữu Hi.

“Hữu Hi…!” Giọng hắn nghẹn lại.

“Vâng?” Hữu Hi vẫn không biết.

“Anh không bệnh!”

“Vậy sao cơ thể anh lạnh như băng vậy?”

Tắm nước lạnh có thể không lạnh sao? Hắn nghẹn giọng lại nói: “Hữu Hi, đừng dụ hoặc anh biết không!”

Hữu Hi sửng sốt một chút, nàng cũng đã nhận ra ánh mắt nóng bỏng củaLăng Khiếu Dương. Nàng nhìn theo tầm mắt hắn cúi đầu xuống, thấy áo ngủcủa mình đã tuột ra gần hết … mặt nóng bừng lên, tay chân luống cuốngcài lại đai áo, “Em… em đi ngủ đây, anh làm sớm rồi còn vào nghỉ ngơi”

Hữu Hi cuống quít về phòng ngủ, nhào vào chiếc giường lớn mềm mại,tuy rằng ở cổ đại bọn họ đã từng có quan hệ xác thịt, cũng không phảinàng ngây thơ cố ý nói thêm nữa, chỉ là nàng hơi sợ…… Ai da… nàng thởdài, dùng chăn trùm lên đầu.

Lăng Khiếu Dương ở phòng khách cũng ném khăn tắm xuống, có chút buồn bực đi về hướng thư phòng.

Hữu Hi… Em thật đúng là tiểu yêu nữ mà!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN