Lão công, nhìn em một chút! - Chương 1: Hôn ước từ đời trước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Lão công, nhìn em một chút!


Chương 1: Hôn ước từ đời trước


“Tiểu Tình, ngồi xuống đi, bố có chuyện muốn nói với con.” Dương Tùng Lâm nhìn thấy con gái của mình, vẫn không nhịn được thở dài.

“Có chuyện gì?” Dương Tiểu Tình lạnh lùng đáp, cũng không có ngồi xuống.

Dương Tùng Lâm cũng không bắt ép cô, chỉ làm đặt tờ báo xuống, vẻ mặt mệt mỏi, “Về hôn ước của con…”

“Biết rồi, tôi sẽ tới.” Nếu là di nguyện của ông nội, cô sẽ không từ chối.

Dương Tiểu Tình chỉ đáp vẻn vẹn có vài chữ rồi quay người biến mất. Cô không muốn nói chuyện với ông bố này.

Mười ba năm trước, mẹ cô bị bệnh máu trắng mà qua đời. Bố cô đi thêm bước nữa, cưới người phụ nữ tên Hàn Linh Lung về.

Cô không phải là người cổ hủ, ngược lại sống vô cùng thoáng. Nếu bố cô muốn cưới thêm vợ, cô cũng không có phản đối. Nhưng ông ta lại dám qua lại với người phụ nữ này khi mẹ cô vẫn còn sống, ông ta ngoại tình! Thậm chí, còn có con riêng với bà ta, mà đứa con đó…lại bằng tuổi cô.

Ông ta ngoại tình ngay cả khi đã kết hôn với mẹ cô. Hôm mẹ cô cấp cứu trong bệnh viện, ông ta lại đang ở cùng với người đàn bà kia. Lúc cô gọi điện, ông ta lạnh lùng nói một câu mà có lẽ suốt đời cô không bao giờ quên, “Ta đang họp.”

Họp? Họp sao? Haha.

Dương Tiểu Tình đi ra ngoài sân, vừa đúng lúc chạm mặt với Dương Tú Linh.

“Đi đâu đấy?” Cô ta nhìn cô

Cô không trả lời cô ta, chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi rời đi.

Dương Tú Linh nhìn theo bóng lưng cô, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ngồi trên xe, Dương Tiểu Tình thở dài, nghĩ tới mối hôn sự đã được người nhà sắp đặt này.

Cô còn nhớ năm cô mười bảy tuổi, ông nội gọi cô đến phòng. Ông đã qua tuổi tám mươi, giờ sức khỏe vô cùng yếu, đang nằm ở trên giường lớn.

“Ông nội.” Cô đi tới, nắm lấy bàn tay to lớn mà nhăn nheo của ông.

“Tiểu…Tiểu Tình…” Ông nội nhìn cô, mỉm cười. Nụ cười cuối cùng cô nhìn thấy trên gương mặt của ông.

“Ông nội, cháu tới rồi đây.” Cô nửa quỳ ở dưới sàn, tay nắm chặt lấy tay ông.

“Tiểu…Tiểu Tình, ông có chuyện… muốn nhờ cháu.” Ông lão sức khỏe rất yếu, cố gắng lắm mới nói được một câu trọn vẹn.

“Con nghe đây.”

“Ông nội có một người bạn tốt, bọn ông…đã có lời hứa với nhau…đến khi sau này có con cháu…sẽ…sẽ kết thông gia…” Ông nói xong, liền ho “khù khụ”

“Ông nội!” Dương Tiểu Tình mang đến bên miệng ông cốc nước, rồi khẽ vuốt ngực ông.

“Tiểu Tình…cháu có thể…” Ông nội nhìn cô, ánh mắt có chút không nỡ. Dù gì đây cũng là đứa cháu gái ông cưng chiều nhất.

Dương Tiểu Tình làm sao không hiểu ý ông cơ chứ? Nhà nội của ông có ba người con trai, bác cả, bố cô và chú út. Bác cả làm quân nhân, cả năm còn không về nhà được một lần, ông nội cũng không trông mong nhiều. Chú út tính khí thất thường, lại còn giao du với xã hội đen, sớm đã bị ông nội từ mặt. Chỉ còn lại bố cô. Nhưng bố cô một mực không đồng ý, nói là không muốn cưới cô ấy vì bố đã quyết định lấy mẹ cô rồi, nghe đâu bố mẹ cô là thanh mai trúc mã cho nên ông nội cũng chỉ đành thở dài mà không có phản đối gì. Mà nhà kia cũng chỉ có một cô con gái, thậm chí ông lão đó còn không có thêm một đứa con nào nữa. Dương lão gia cũng hết cách, đành nói với ông bạn để đến đời cháu xem sao.

Đến đời của cô thì chỉ có bố cô có con. Bác cả sắp sáu mươi rồi mà vẫn không có vợ, bác nói bác không muốn lấy, cũng chẳng ai ép được. Chú út hình như có một đứa con, nhưng người này cô cũng chưa từng gặp mặt, thậm chí còn không biết nó là nam hay nữ. Bố cô sau khi cự tuyệt con gái của người ta thì cưới mẹ cô, sinh ra một người con trai tên là Dương Minh, cũng là anh trai của cô, người sau này sẽ là người thừa kế Dương thị.

Người con gái sau của ông tức là cô, cách anh trai năm tuổi. Cùng tuổi với cô còn có Dương Tú Linh.

Mà người con gái của ông lão kia sau khi bố cô lấy mẹ thì cũng lên xe hoa. Gả cho con trai thứ ba của Lục gia. Sau đó sinh ra hai người con. Người thứ hai thì cô không biết, nhưng người đầu tiên tên Lục Dư Minh, là bạn tốt của anh trai cô.

Mà người sẽ kết hôn với cô không ai khác chính là Lục Dư Minh.

Sau khi nói chuyện này với cô, đêm hôm ấy, ông nội cô mất.

Khi đó cô 17 tuổi, Lục Dư Minh 22 tuổi.

Hồi tưởng lại những kí ức đó. Đã sáu năm trôi qua kể từ đêm hôm ấy, giờ cô cũng đã hai mươi ba tuổi rồi. Lục Dư Minh cũng đã hai mươi tám, hai nhà sẽ liên hôn.

Không chỉ là vì di chúc của ông nội, sở dĩ bố cô đồng ý với di chúc này của ông chính là vì Lục gia. Lục Dư Minh hiện nay là tổng giám đốc của Lục thị. Chỉ cần chủ tịch Lục thị là Lục Khâm Du – bác cả của Lục Dư Minh từ chức, anh ta sẽ là người lên nắm quyền. Khi đó sẽ rất có lợi cho bố cô cũng như tập đoàn Dương gia.

Nhưng mấy việc này đối với cô cũng không quan trọng. Vì di chúc, cô gả cho người ta cũng không cảm thấy gì. Ít nhất còn có thể báo hiếu với ông nội. Nhưng vì bố cô, cô lại không cam tâm gả đi.

Lái xe trên đường cao tốc, Dương Tiểu Tình cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lấy thì lấy, cô chẳng sợ. Gả cho anh ta rồi thỏa thuận một chút là cô vẫn có thể ăn chơi ở bên ngoài như bình thường rồi. Nghĩ như vậy, Dương Tiểu Tình mới cảm thấy phấn chấn hơn một chút.
—-

Cùng lúc đó, tại Lục gia,…

“Hôn ước?” Lục Dư Minh nhíu mày khi nghe những gì mẹ anh vừa nói

“Phải a con trai, ngày mai con cùng mẹ đến gặp con bé đi. Thật là, con chơi thân với Tiểu Minh như vậy mà lại chưa từng gặp mặt con bé Tiểu Tình là sao?” Du Minh Phương nhìn con trai mình, giọng nói có chút ý trách móc.

“Ha ha em trai, không ngờ em lại là người kết hôn sớm nhất đấy. Anh phục chú rồi.” Lục Tử Thâm cười ha ha vỗ vai em trai yêu quí.

“Chúc mừng chú.” Anh hai Lục Tử Thần đẩy gọng kính trên mắt, nở nụ cười ôn nhu tỏa nắng.

Hai người này là anh em sinh đôi, con trai của bác cả. Một người làm cảnh sát, một người làm bác sĩ.

Nhưng lúc này, Lục Dư Minh lại không có chú ý tới lời nói của hai người bọn họ. Đại tiểu thư của Dương gia? Em gái của Dương Minh sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN