Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu
Chương 14: Người Phụ Nữ Của Tôi
– Em chào hai anh, mấy anh cũng tới nữa hả ? _ Mạnh Ái thấy hơi bất ngờ nên hỏi.
– Anh đại diện cho Phùng Thị đi, còn Kha Đức là giám đốc của Ngô Thị đương nhiên cũng phải có mặt chứ. _ Tử Hy giải thích cho cô hiểu.
– À, em biết rồi. _ Mạnh Ái gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
– Mà hôm nay em đẹp thiệt nha, đúng là trai tài gái sắc. _ Kha Đức nãy giờ mới lên tiếng.
– Anh quá khen rồi. _ Mạnh Ái tươi cười nói.
Sau đó, Hàn Dương đi lại vài chỗ chào hỏi, có lúc cũng không cần đi nữa đã có người lại tự nói chuyện.
– Hàn Dương, đây là ? _ Một ông trưởng bối hỏi, có lẽ ông ta dường như chưa biết cô là ai. Hàn Dương có thể thấy được đôi mắt ông ta đang nhìn chằm chằm vào đôi chân của Mạnh Ái, trong lòng liền dâng lên một cỗ cảm giác khó chịu, lấy một tay choàng qua eo cô rồi áp sát vào người mình.
– Mã Tổng, là vợ của tôi. _ Chỉ vài chữ và cái nhìn sắc lạnh của anh đã khiến ông ta chảy mồ hôi hột tự động rút lui. Đó giờ ông ta muốn thứ gì đều có nhưng đồ của Hàn Dương thì có chín cái mạng cũng không dám động vào dù chỉ một sợi tóc đâu. Vì đây là lần đầu tiên anh ở cạnh kề với cô, còn ôm eo nữa khiến tim Mạnh Ái đập rất nhanh, dù anh có hơi siết chặt một chút, cô cũng nén đau, vì rất ít khi có dịp như này.
Một cô gái từ đâu lại rồi choàng tay anh vui vẻ cười nói: ” Hàn Dương, em rất nhớ anh nha. ”
– Chung Vĩ Uyên cô buông ra ngay lập tức trước khi tôi điên lên. _ Hàn Dương rất bài xích với kiểu con gái như này, liền hơi lớn giọng lên bảo cô ta.
– Được rồi anh không cần dữ như vậy, ba em rất muốn gặp anh, qua một lát đi. _ Ả ta ỏng ẹo lắc lắc cánh tay của anh.
Anh quay sang bảo cô lại góc kia ngồi đợi một lát anh sẽ quay lại rồi sau đó đi cùng với ả lại chỗ ba của ả. Cô thì nghe lời anh tìm một chỗ ngồi, tự lấy cho mình một ly nước ép trái cây rồi đứng đó đợi anh. Được gần 5 phút sau thì Mạnh Ái thấy ả ta quay lại đứng đối diện với mình: ” Cô chính là Lục Mạnh Ái sao ? ”
– Đúng, có gì sao ? _ Cô hỏi lại.
– Quả thật đúng với lời đồn, cô rất đẹp nhỉ ? _ Chung Vĩ Uyên nói với giọng khó nghe.
– Cảm ơn, cô cũng rất đẹp mà. _ Mạnh Ái dĩ nhiên biết được cô ta muốn kiếm chuyện với mình, cô từ đó tới giờ mang tiếng hiền dịu nhưng không phải ai muốn kiếm chuyện là cô im lặng không nói gì.
– Không vòng vo gì nữa, cô hãy rời xa Hàn Dương đi, anh ấy là của tôi ? _ Vĩ Uyên lập tức thay đổi sắc mặt mà nói chuyện với cô bằng giọng điệu khinh bỉ.
Câu nói của cô ta làm lòng cô có một cơn chấn động, nhưng nhanh chóng Mạnh Ái lấy lại được bình tĩnh mà đáp trả.
– Chung Vĩ Uyên, cô rõ ràng biết tôi đang là vợ hợp pháp luật của anh ấy, cớ gì bắt tôi phải từ bỏ Hàn Dương ? Với lại theo tôi thấy, cô cũng rất đẹp mà, có thể tìm cho mình một ý trung nhân vừa lòng chứ không cần phải làm hồ ly đi giành giật hạnh phúc của người khác như vậy ?
Từng lời cô nói ra khiến mặt cô ta càng ngày càng tối lại, chắc hẳn cô ta rất tức tối.
– Nhưng cô không xứng với Hàn Dương ? _ Vĩ Uyên cũng không vừa gì mà đáp trả lại.
– Mắt nào tai nào của cô nói tôi không xứng ? Tôi, Lục Mạnh Ái, là tiểu thư là tập đoàn Lục Thị, là gia tộc Lục Gia danh tiếng. Tôi đã tốt nghiệp tiến sĩ của đại học Havard bên Mỹ, còn được mời ở lại nhưng tôi còn không muốn thì tại sao lại không xứng nhỉ ? Tôi được đường đường chính chính bước vào Ngô Gia chứ không dùng thủ đoạn nào hết, ít ra tôi còn yêu Hàn Dương thật lòng, còn cô chắc yêu anh ấy vì khối tài sản to lớn kia nhỉ ?
Một lần nữa Vĩ Uyên bị Mạnh Ái chỉnh ngay trước đám đông, ả ta không tránh khỏi tức giận liền vung tay lên định đánh cô nhưng lại bị chặn lại. Mạnh Ái đang nhắm chặt mắt để đợi nhưng không thấy đau gì cả mới mở mắt ra, là Hàn Dương !
– CHUNG VĨ UYÊN, cô là ăn gan trời mới dám kiếm chuyện với người phụ nữ của tôi ? _ Nói xong, anh thẳng tay quật ngã cô ta xuống những chiếc bàn thủy tinh đằng sau, tiếng đổ vỡ cũng thu hút mọi người chú ý, Vĩ Uyên bây giờ không biết kiếm đâu một cái lỗ để chui xuống.
– Anh .. anh em không có mà ? _ Vĩ Uyên lắp bắp nói không thành lời.
– Không có sao ? Những lời cô vừa nói, còn định đánh Ái Nhi của tôi nữa còn nói là không có được sao ? Tôi nể tình ba cô có quen biết với tôi nên tạm tha cho cô lần này, coi như đây là cảnh cáo nhẹ khi cô đụng đến người phụ nữ của tôi, còn lần sau thì đừng hòng. Hàn Đại, rút hết cổ phần bên Chung Thị ngay lập tức.
Dứt lời, anh quay sang nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu rồi ôm eo cô bước ra về trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người. Màn kịch vừa rồi rất hay nhưng Mạng Ái còn chưa kịp bình tĩnh lại nữa, anh gọi cô là người phụ nữ của anh, còn gì sướng hơn nữa sao ? Chỉ mong thời gian ngưng động lại để cô có thể sống trong cảm giác này mãi mãi.
———–
Còn về phần trong hội trường lúc nãy, mọi người sau vụ đó đều giải tán ra về, để lại ánh mắt khinh thường cho Chung Vĩ Uyên, cô ta còn bị ba mình cho vài bạt tay vào mặt nữa.
– Chung Vĩ Uyên mày xem mày vừa làm gì ? Mày có điên không mà động tới Lục Mạnh Ái. Nếu Ngô Hàn Dương không xử thì mày cũng bị Lục Gia phanh thây ra. Tao sinh mày ra mày làm được chuyện gì nên hồn chưa hay toàn phá hoại ? Mày .. mày
– Ba .. ba sao vậy ? Cấp cứu nhanh lên, ba ơi.
Ba của Chung Vĩ Uyên vì nhất thời tức giận nên lên huyết áp mà ngã quỵ xuống sàn, cô ta thấy vậy thì hoảng hồn đỡ ông gọi người chở đi bệnh viện cấp cứu.
– Ngô Hàn Dương, Lục Mạnh Ái tôi sẽ không tha cho hai người đâu. _ Ả nói như tự kỉ rồi đứng một mình cười ha hả.
———–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!