Lão đại xuyên về thời cổ đại!!
Chương 30: Cố cung
– Tiểu Lục, muội không đi?
– Huynh muốn đi?
– Đi cũng tốt. Muội không đi ta cũng không đi. -Lý Khanh cùng Lục Vân Lục lời qua tiếng lại ngoài hoa viên, rì rì rầm rầm.
– Ừ. -Lục Vân Lục chỉ ậm ừ đáp lại, sao nó cứ có cảm giác lạ sao ấy nhỉ?
Chớm giờ dậu, trời sẩm tối, một nhà Lục gia đã có đủ tại sảnh đường chuẩn bị khởi hành. Đường đi tới cung khá yên tĩnh hầu như chỉ có lính canh. Lục Vân Lục ngồi trên xe, Lý Khanh cưỡi ngựa đi trước kiệu nó, trông rất giống phu rước thê. Trên trời còn một vài tia nắng nhẹ đậm màu chiếu xuống khiến khung cảnh giữa Lý Khanh với Lục Vân Lục lại đẹp tựa tranh sa. Cố cung hiện lên trước mắt nó xa hoa vô cùng. Những mảng tường cao lớn, ngói lưu ly vàng óng ánh. Trước cửa cung đã bắt đầu thắp đèn, cả một vùng sáng rực, chất tử vương công quý tộc, quan lại đi qua nườm nượp, từ đây vào trong chỉ cách có một cái cửa, lại như hai thế giờ hoàn toàn khác nhau. Mộ Dung đi trước, Lục Mặc Ân với Lý Thu đi sau một bậc rồi tiếp đến Lục Vân Nhu rồi tới Lục Vân Lục và Lý Khanh, theo sau là tỳ nữ hầu cận cùng với một số gia nô trong phủ.
Lục gia tới, người nhường đường. Nó ngang nhiên bên cạnh Lý Khanh, lại như minh châu sáng chói. Lục Vân Lục vận cẩm bào tím thêu kim tàm liên tỉ mỉ cùng huyền y vô cùng nổi bật. Tóc tùy ý vấn một nửa, cố định chiếc trâm vàng khắc hoa thược dược được khảm bạch ngọc lại rủ xuống ba sợi chỉ bạc vô cùng xinh đẹp. Đại lưng màu đen ở giữa khảm phỉ thúy xung quanh quấn hai vòng trân châu, mắt cá chân đeo hai chuông vàng, lúc đi kêu đinh đang vô cùng vui tai. Dung nhan kiều diễm, gò má đầy đặn ửng hồng, môi anh đào mềm mại, toàn thân chưa phát dục hoàn toàn lại thơm ngát.
Lý Khanh vận huyền y thêu kim tàm liên, tử y phía trong nổi bật, tóc không búi mà buộc cao đuôi ngựa dài quá thắt lưng. Dung nhan anh tuấn, mày sắc mắt sáng ngời. Mũi cao thẳng, môi mỏng hồng hào, thân cao lớn, giày nạm ngọc, cực phẩm!
Hai người cứ sánh vai như vậy tới trước mặt hoàng đế mà thỉnh an, Lục Vân Lục bận hành lễ, vẫn chưa thấy được hình dáng ra sao. Sau khi được hoàng thượng miễn lễ, đập ngay vào mắt nó không ai khác chính là Hoàn Long Mẫn. Hắn từ đầu đến cuối đều nhìn đến Lý Khanh, mắt như muốn lồi ra, nheo nheo lại thần sắc xám xịt
– Tiểu Mẫn, không khỏe? -Hoàn Long Định quay sang hỏi
– Hồi phụ hoàng, nhi thần không sao.
– Lão Mặc, qua kia ngồi đi. Lục mẫu càng ngày khí sắc càng tốt! Lâu lắm không gặp muội tử, không biết dạo này lão Mặc còn bị đánh nữa không? Haha.. Tiểu Nhu, tiểu Lục đều lớn hết rồi! Aiza, thời gian trôi mau thật! -Hoàng đế cười lớn, nói liền một tràng dài.
– Tạ ơn hoàng thượng. -Lục lão gia thay mặt tạ ơn, sau đó liền lui.
– Ấy, tiểu Lục Lục, tiểu tử bên cạnh con là ai? -Hoàn Long Đỉnh lại lên tiếng, cả nhà Lục gia lại dừng lại.
– Hoàng thượng, là đường huynh tiểu nữ, tự Lý Khanh! -Lục Vân Lục quay lại đáp lời, từ đầu đến giờ vẫn chưa nhìn đến Hoàn Long Mẫn, hắn lại càng khó chịu, sắc mặt đen hơn.
-Tiểu Lục Lục, bệnh tình thế nào rồi?
– Bệnh thần đã khỏi, hiện tại rất tốt! -Vì Lục Vân Lục đã xem qua đoạn ký ức, vị hoàng thượng này cùng với Lục lão gia chính là tri kỷ, rất tốt với nguyên chủ nên có phần nặng hơn.
– Nhớ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều vào, chút trẫm kêu người tới đưa chút đồ bồi bổ.
– Tạ ơn hoàng thượng! -Đợi Lục Vân Lục yên vị tại chỗ ngồi rồi, Hoàn Long Mẫn nhân cơ hội tiệc chưa bắt đầu, người tới thỉnh an còn nhiều, liền kêu không khỏe nghỉ ngơi một chút, lần ra đằng sau về phía nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!