Đây chỉ là bản năng khi nhìn thấy một người đẹp mà thôi.
Thích Tranh quả thật rất đẹp, ngũ quan tinh sảo, mái tóc đen nhánh.
Đôi mắt thâm sâu nhìn về phía sau cô.
Người phụ nữ cười một tiếng, sau đó ngoảnh đầu nói với lão nam nhân:”Bạn của anh à?”
Ánh mắt của cô vừa dừng trên mặt lão nam nhân liền bị vẻ mặt đầy hoảng sợ của lão nam nhân dọa cho giật mình, giống như vừa bất lực vừa xin tha thứ khi bị vợ bắt gian vậy.
Người phụ nữ thu lại nụ cười, cô rất nhạy cảm, chỉ hơi cau mày đã phát hiện ra mọi việc không đơn giản như thế.
Thích Tranh nhìn hai người họ lắc đầu:”Xin lỗi tìm nhầm nhà.”
Cậu lùi lại mấy bước, đi ra ngoài.
Người phụ nữ đang thấy kì lạ liền bị lão nam nhân đẩy qua một bên.
Lão nam nhân còn chưa kịp xỏ giày, chân trần chạy ra ngoài.
Cô vội vàng gọi tên lão nam nhân, trong lòng vừa tức vừa nôn nóng, uổng công ấn tượng của cô đối với người này cũng không tệ, tại sao lại như vậy?
Lão nam nhân đuổi kịp Thích Tranh ở tầng 1, vừa vặn thấy đối phương ném hộp quà trên tay vào thùng rác.
Lão nam nhân hét lớn:”Tiểu Chân! Đợi một chút!”
Thích Tranh dừng bước, biểu cảm tối tăm quay đầu lại:”Anh đang gọi ai?”
Cậu đã biết em trai đã mất của lão nam nhân tên là Địch Chân.
Đây là lão nam nhân tự mình nói với cậu, cmn thật là khéo, phát âm của chữ thứ 2 lại giống nhau như vậy.
*Thích Tranh: Qī zhēng
Địch Chân: Dí zhēn
Lão nam nhân sững người, miệng không nói lên lời.
Thích Tranh cười trào phúng, xoay người rời đi.
Lão nam nhân không đuổi kịp, bởi vì nửa đường giẫm phải mảnh thủy tinh, chân chảy đầy máu, đau đến mức không cách nào đuổi không kịp chiếc xe ô tô đã rời đi.
Lão nam nhân khập khiễng đi đến cạnh thùng rác, cầm hộp quà mở ra.
Đó là một bộ đồ ăn (dụng cụ dùng khi ăn như chén, đũa, nĩa, muỗng…), hoa văn rất đẹp, kiểu dáng nhìn có vẻ rất cao cấp.
Lão nam nhân nghĩ, ý nghĩa của việc tặng món quà này là thường xuyên muốn ăn cơm với anh sao?
Có thể nhìn ra tình huống hôm nay, em trai thật sự rất tức giận
Nhưng đây là vì để ý đúng không? Nếu không thì có gì mà tức giận chứ?
Nghĩ như vậy, lại có chút ngọt ngào.
Sau khi quay lại, lão nam nhân xin lỗi và tiễn người phụ nữ về, trong lòng hai người họ đều biết rõ không có lần sau.
Một bàn đầy thức ăn chỉ ăn có vài miếng.
Lão nam nhân suy nghĩ một lát, hay là chọn ra mấy món chưa chạm vào.
Đùi gà lớn, miếng thịt bò dày.
Hôm sau đến công ty, lão nam nhân còn hào hứng làm thêm một bát canh.
Anh cảm thấy tay nghề của mình cũng không tồi, dù sao mùi cũng rất thơm.
Lần đầu tiên lão nam nhân lấy can đảm gõ cửa phòng làm việc Thích Tranh.
Thích Tranh đang ngồi bên trong dùng máy tính, thấy anh vào cậu liền cau mày nói:”Anh vào đây làm gì? Đi ra.”
Lão nam nhân quơ quơ cái cặp lồng giữ ấm trên tay, nhẹ nhàng nói:”Cậu không chịu ăn cơm với tôi nên tôi đành mang hộp cơm tới ăn chung với cậu, có được không? Cậu ăn bữa sáng chưa?”
Anh có vết thương ở chân nên đi rất chậm.
Sắc mặt Thích Tranh khó coi:”Tôi không cần, mang đi.”
Lão nam nhân để cặp lồng trên bàn làm việc, mở nắp ra.
Nào biết Thích Tranh vừa nhìn vào thức ăn bên trong cặp lồng, sắc mặt càng lạnh hơn:”Anh mang thức ăn thừa của anh và người đàn bà kia đến cho tôi?”
Dứt lời, Thích Tranh vung tay hất cặp lồng bay ra ngoài, nước canh đổ vào cả người lão nam nhân.
Anh ngẩn người.