Anh có thể đoán ra Thích Tranh vừa nhận một cuộc điện thoại rất quan trọng, cậu rất muốn đi nhưng vì đang tức giận với anh cho nên đi không được.
Lão nam nhân nuôi em trai nhiều năm như vậy, sao có thể không nhìn ra vẻ mặt đấy chứ.
Hơn nữa anh loáng thoáng nghe được âm thanh truyền đến là giọng của một người phụ nữ.
Lão nam nhân khẽ cười:”Thích tổng, chúng ta lần khác bàn tiếp, cậu có việc bận thì cứ đi đi.”
Thích Tranh u ám nhìn anh:”Anh muốn từ chức rồi, còn có cơ hội khác để nói sao?”
Lão nam nhân gật đầu:”Đương nhiên có, không phải cậu biết nhà tôi ở đâu sao?”
Thích Tranh nắm chặt điện thoại:”Anh cảm thấy mỗi lần tôi đều đến tìm anh sao?”
Trên mặt lão nam nhân thoáng qua tia bi thương, tay nắm chặt tui nilong vang lên tiếng “răng rắc.”
Thích Tranh chờ không nổi nữa:”Tôi thật sự có việc gấp, tôi cũng muốn nói chuyện với anh.”
Lão nam nhân gật đầu tỏ đã hiểu, anh tiếp tục đi về phía nhà mình, dáng đi khập khiễng khiến Thích Tranh cảm thấy rất không thoải mái.
Cậu đột nhiên đi về phía lão nam nhân, trực tiếp vác lão nam nhân lên vai.
Cơ thể của lão nam nhân thật sự quá nhẹ, không giống trọng lượng một người đàn ông nên có. Thịt trên người cũng rất ít, xương sườn cọ vào vai làm cậu phát đau.
Lão nam nhân bị dọa sợ:”Thích tổng, cậu, cậu làm gì vậy? Cậu bình tĩnh lại đã.”
Thích Tranh mặt không biểu cảm:”Tôi rất bình tĩnh! Tôi nói tôi muốn đi tìm người, cũng muốn nói chuyện với anh. Để tiết kiệm thời gian thì nói trên xe đi.”
Cậu vác lão nam nhân không ngừng ngọ nguậy trên vai, che đầu rồi nhét anh vào trong xe, sau đó làm cho người hết lộn xộn, cuối cùng thắt dây an toàn cho lão nam nhân.”
Lão nam nhân hốt hoảng, lại cảm thấy gặp được em trai rồi. Nhưng một giây tiếp theo, trong lòng anh tự nhủ đừng có ảo giác hay nói những lời không nên nói.
Thích Tranh nói đúng. Bây giờ cậu là em trai đã mất trí nhớ, trước đây cậu ghét anh nói về Địch Thiến. Bây giờ nói với cậu về Địch Chân có ích gì chứ.
Anh không ngờ mọi chuyện lại giống như trước đây. Anh yêu em trai không hề sai, nhưng nếu như em trai không yêu anh mà yêu một người phụ nữ khác.
Nghĩ đến đây, mũi lão nam nhân chua xót.
Đây không phải là hy vọng lúc trước của anh hay sao, hy vọng em trai sống tốt, tìm một người phụ nữ, có một gia đình bình thường.
Em trai cái gì cũng không nhớ, giữ mãi quá khứ không buông chỉ có mình anh.
Tất cả mọi người đều tiến về phía trước, chỉ có anh ôm mãi thời gian cũ.
Ở ngôi nhà cũ, giữ lại cuốn hoàng lịch* cũ, giống như nếu làm như vậy, tất cả sẽ quay lại ngày hôm đó của 2 năm trước. Em trai tức giận bỏ đi, sau khi cậu nhận điện thoại sẽ trở về nhà. Sau đó cậu nói với anh, anh cuối cùng cũng chịu nói lời thật lòng rồi. Hai người sẽ ở bên nhau cả đời.
*Hoàng lịch (黄历): sách nói về thời tiết ngày tháng
Nhưng tất cả đều phải như thế, sẽ không quay lại được nữa.
Lão nam nhân đột nhiên ngoảnh đầu về phía Thích Tranh nói:”Anh yêu em.”
Anh giống như bày tỏ với quá khứ, từ trên người Thích Tranh tìm ra bóng dáng của Địch Chân. Giọng nói của anh tràn đầy nỗi nhớ và liều lĩnh vứt bỏ một điều gì đó.
Khi Thích Tranh phản ứng lại, nước mắt lăn dài trên mắt phải, cậu nắm chặt tay lái, buộc miệng nói:”Anh câm miệng.”