Chị gái thậm chí không hề già đi, lúc đầu lão nam nhân bị dọa đến mềm nhũn chân, nhưng nhìn một cái đã nhận ra chị gái, thậm chí không có cảm giác xa lạ là bao.
Bởi vì tấm hình trong ví tiền bị anh sờ đến có nếp. Một ngày trước còn nói to với em trai là yêu chị, sao có thể không nhận ra chứ.
Chị gái nhìn anh mỉm cười, có chút do dự nhưng vẫn nói:”Nam Nho, lâu rồi không gặp.”
Lão nam nhân khó khăn mở miệng:”Em đã chết rồi…”
Chị gái:”Em vẫn còn sống.”
Lão nam nhân:”Lúc em chết anh còn đến nhận thi thể.”
Chị gái:”Anh chắc chắn muốn đứng ở ngoài cửa nói những chuyện này sao? Không mời em vào nhà ngồi?”
Dứt lời, chị gái lịch sự đổi dép đi vào.
Cô biết lão nam nhân sẽ không từ chối mình, giống y như trước đây. Lão nam nhân đi sau cô, nhìn cô ngó nghiêng nhà một lượt, chị gái mới nói:”Phòng của Địch Chân ở đâu vậy?” Người chị gái hỏi chính là em trai.
Lão nam nhân không trả lời cô, bản thân cô tự tìm được rồi đi vào, sau đó đi ra nói với lão nam nhân:”Mấy năm nay, vất vả cho anh rồi.”
Lão nam nhân:”Đã nhiều năm như vậy, em một câu cũng không nói, ngay cả một cái tin nhắn ngắn cũng không, em có từng nói với anh rằng em không chết không? Địch Thiến! Em sao có thể như vậy chứ?”
Chị gái ngồi trên ghế sofa, sầu muộn nhìn lão nam nhân:”Em không có cách nào cả, thật sự không có cách nào.”
Lão nam nhân ngực đau đến phát hoảng, quên cả hô hấp hồi lâu, cuối cùng thở hổn hển, trong miệng lặp đi lặp lại đều là câu: Em sao có thể như vậy chứ?
Chị gái:”Tai nạn năm đó không phải ngoài ý muốn, đúng là em ở trên chiếc xe kia, nhưng em được cứu. Tình cảnh của em lúc ấy rất nguy hiểm, chỉ có thể để anh mang Địch Chân đi, những người đó nghĩ em đã chết sẽ không đến tìm nó nữa.”
Đầu óc lão nam nhân hỗn loạn, anh căn bản không nghe thấy chị gái đang nói gì, thậm chí không biết mình đang nghĩ gì.
Chị gái tiếp tục nói:”Em biết em có lỗi với anh, em sẽ nghĩ tất cả các cách để bồi thường cho anh.”
Lão nam nhân lắc đầu:”Anh không cần bồi thường, anh…thôi bỏ đi, không nói chuyện của anh nữa, Địch Chân thì sao? Em biết cậu ấy nghĩ mình sẽ sống thế nào sau khi em chết không? Cậu ấy còn nhỏ như vậy, nhỏ như vậy.”
Chị gái hai mắt đỏ bừng:”Em biết, cho nên lần này đến muốn nhờ anh.”
Lão nam nhân đột nhiên từ trong suy nghĩ hỗn loạn tỉnh lại, anh gần như có thể đoán được câu nói tiếp theo của chị gái, anh nắm chặt vải trên đầu gối, nghiến răng thật chặt mới đè xuống được dục vọng muốn cắt ngang lời của chị gái.
Chị gái:”Em hy vọng anh có thể giúp em khuyên Địch Chân, nó…không chịu đi cùng em.”
Lão nam nhân trong lòng chết lặng, mờ mịt nhìn chị gái:”Hai người…gặp nhau rồi?”
Chị gái khó xử gật đầu:”Thân phận của Địch Chân bị người ta phát hiện, em không thể giấu nó, nó phải đi cùng em, nếu không…”
Lão nam nhân đột nhiên đứng lên:”Em đừng có nói với anh những lời như vậy, anh nghe không hiểu, không muốn nghe, cậu ấy sẽ không đi, sẽ không!”
Chị gái không ngờ lão nam nhân sẽ có phản ứng như vậy, cô nghĩ yêu cầu của mình hôm nay, có thể sẽ được anh đồng ý.
Cô thấp giọng nói:”Em nghĩ anh hôm nay có phần tiếp thu không nổi, ngày mai em lại đến.”
Lão nam nhân dồn dập nói:”Anh sẽ không đồng ý, ngày mai em có đến anh cũng không đồng ý.”
Chị gái thở dài:”Nam Nho, em biết anh và tiểu Chân có tình cảm rất tốt, nhưng anh không giữ được nó, nó có cha ruột của mình. Người đàn ông kia, anh không chống lại được đâu.”