Lão sư ! Xin đừng ghét em - Chương 1: Gặp gỡ và ấn tượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
250


Lão sư ! Xin đừng ghét em


Chương 1: Gặp gỡ và ấn tượng


Hôm nay là ngày khai giảng trường XX. Một ngôi trường được đánh giá cao về nhiều mặt. Học sinh qua lại trên sân trường rộng lớn đến nỗi đặt kín chả còn khoảng trống nào.

Từ Viễn Dung dắt chiếc xe đạp điện đỗ ngay ngắn tại nhà giữ xe. Mắt lim dim vẻ ngáy ngủ, một nhắm một mở mà đi loạn choạng xém đụng trúng cột trường.

Nó đưa tay gãy gãy đầu và vuốt lại mái tóc còn rối lúc sáng nó chưa kịp chải đàng hoàng. Quần áo thì xộc xệch nửa trong nửa vào trong nó quá ư là bê bối.

Miệng nó lẩm bẩm câu: “Còn chưa chơi hè đã mà !” ra điều tiếc nuối. Viễn Dung lặn lội mãi mới lên được tầng trên vào lớp học. Không phải nó không quen thuộc ngôi trường này mà là vì quá đông, nó chen đi chen lại đến mức tỉnh ngủ.

Nó bước vào lớp chiếm cho mình vị trí cuối cùng giống như năm trước để nó có thể ngủ ngon và đặc biệt khuất được sự chú ý của giáo viên.

Từ Viễn Dung – cái tên gieo rắc nỗi kinh hoàng cho tất cả các giáo viên. Hầu hết tất cả các giáo viên đều từ chối đứng chủ nhiệm lớp khi có Từ Viễn Dung trong lớp.

Quay trở lại trong lớp học, Viễn Dung vừa đặt cặp xuống đã chìm sâu và giấc ngủ.

Hai đứa bạn thân chí cốt của nó là Bạch Chỉ và Vũ Tri Vi ngồi bàn ở trên nó đang tụm lại nói chuyện um sùm cả một góc phòng. Vũ Tri Vi vẻ mặt hăng hái, vỗ ngực tự tin: “Năm nay ngoại trừ cái cô giáo viên thực tập mới, tao cá chả ai dám bén mãng đứng lớp này.” Nói xong cả bọn cười phá lên và rầm rộ bàn tán về giáo viên thực tập cũng như chủ nhiệm năm nay.

– “Ồn quá. Không ai đứng lớp thì thôi. Về nhà! Nghỉ! Ngủ! Khỏe!” Từ Viễn Dung tức giận đập bàn nói vọng vì cứ tới lúc ngon lành lại bị giật mình vì ồn. Cả bọn yên lặng thôi không nói nữa ai về chỗ nấy không dám húc hích.

*Tùng tùng tùng*

Tiếng trống trường báo hiệu vào tiết vang lên. Bạch Chỉ quay xuống vập vào tay nó mấy cái rõ đau: “ Từ Viễn Dung vào tiết rồi. Bộ mày muốn gây ấn tượng đầu năm với giáo viên hay gì?!”

Nó ngóc đầu dậy, xua xua tay: “ Sao mày nói nhiều quá!” Rồi nó lại ụp mặt xuống bàn: “Bộ ổng bả không sợ tao hay sao mà còn dám đứng lớp?”

Nó vừa dứt lời, một bóng dáng cao gầy, mái tóc thẳng xỏa xuống ngang hong, khuông mặt hồng hồng nhanh khảo tiến vào lớp.

Cả lớp đứng dậy nhanh chóng chào cô trừ nó. Đối với Từ Viễn Dung, mấy việc câu nệ chào hỏi nó không quan tâm.

Bộ dạng của nó sớm đã bị giáo viên thu gọn vào trong mắt.

– “Mời ngồi.” Cô nói rõ to để ai kia bên dưới có thể nghe rõ.

Không chần chừ, cô giáo mới giới thiệu.

– “Chào tất cả các em. Cô là Lâm Tâm Tâm. Là giáo viên thực tập mới của trường và là chủ nhiệm của các em, đồng thời cô đảm nhận dạy Lý. Các em có câu hỏi nào không? Nếu không thì chúng ta bầu ban các sự!”
Một loạt câu hỏi ồ ạt được đề ra náo loạn cả lớp học.

– Ủa cô, cô chưa nghe về lớp này hả?
– Cô có đi nhầm lớp hong?
– Chắc cô nhầm lớp rồi!
– Sao cô gan quá dậy!

Ồn ào một lát cô Lâm hô tô: “Trật tự” rồi mới nói tiếp: “Cô đã có nghe về lớp này rồi. Cô không có đi nhầm lớp. Thôi nào, ta bầu ban cán sự nhé!”

Ngón tay thon dài của Tâm Tâm lướt nhẹ qua từ trên xuống của danh sách. Cứ ngỡ đâu học kỳ vừa rồi ai cao “ phếch” thì sẽ làm lớp trưởng, cả lớp tin chắc rằng Bạch Chỉ chính là ứng cử viên cao giá nhất.

– “Từ Viễn Dung – lớp trưởng.”

Âm thanh không to, không nhỏ đủ cho cả lớp nghe được. Lớp đột im lặng, mọi người há hốc mồm trợn to mắt nhìn cô rồi lại nhìn nó trông khi đó nó đã trưng bộ mặt bất mãng, không tán thành.

– “Em không làm!” Nó đứng dậy cọc cằn và thô lỗ: “Có biết bao nhiêu người tốt hơn em tại sao cô không kêu bọn họ?”

Cả lớp hoàn toàn dời sự chú ý lên người Từ Viễn Dung. Đôi mắt trông mong như sắp có kịch hay diễn ra. Trong đầu họ thầm nghĩ :”Cô trò đại chiến part 3. Sắp có drama để xem rồi.”

– “Vì tôi thích!” Câu trả lời của Lâm Tâm Tâm làm nó bực bội. “Cô… cô…”

– “Mặc kệ em có thích hay không, tôi thích là được.”

Vũ Tri Vi quay xuống khều tay Bạch Chỉ, trong giọng giễu ra chút cười cợt: “Cô giáo này mới vào mà cao tao quá há, không biết có thể chịu được Dung Dung ngỗ ngáo nhà ta được bao lâu.” Bạch Chỉ quét mắt lên người Tri Vi: “Tao đang hóng drama, tập này nhất định phải xem”

Lâm Tâm Tâm tiếp tục: “Viễn Dung, em ngồi xuống. Tiếp theo lớp phó học tập là Bạch Chỉ và lớp phó trật tự là Vũ Tri Vi. Chúc các em điều hành lớp vui vẻ”

Cả lớp không ngừng ngại đứng lên tố cáo Vũ Tri Vi với cô Lâm.

– “Thưa cô, thưa cô. Tri Vi mà làm lớp phó trật tự thể nào cũng sớm bỏ lớp mà đi.”

– “Cô ơi, cô ơi! Đầu mối dây cáp là Vũ Tri Vi đó cô.”

Vũ Tri Vi hai mắt trợn tròng miệng nhanh khảo loắn thoắng.

– “Ủa! Bộ hong làm được rồi tức hả. Rồi nè, có giỏi thì làm đi. Tao cho nè. Không làm được thì đừng có nói.”

Lâm Tâm Tâm lấy thước gõ lên bàn: “Trật tự. Mở sách ra học bài mới.”
Từ Viễn Dung thật khó chịu, ngoài trừ một người nào đó ra thì cũng chẳng ai dại mà nói chuyện kiểu đó với nó. Nó uất ức ngồi lầm bầm suốt một tiết: “Thật xui xẻo, thật xui xẻo.” Nó ngủ quên đi mất chả biết ra chơi xảy ra lúc nào.

Chết thật! Hết Lâm Tâm Tâm rồi lại đến Trương Tây Phổ. Viễn Dung trừng mắt nhìn thầy Trương vừa nghỉ, tay đã nắm chặt đến nổi đỏ lên. Nó hận không thể bay đến tống một cú vào mặt Tây Phổ.

Số là nó đang bị thầy phạt đứng chỉ vì cái tội ngủ trong giờ của thầy.

– “Từ Viễn Dung. Mới bắt đầu năm học mà em đã lặp lại hành vi cũ rồi sao?”

Trương Tây Phổ lắc đầu, miệng buôn ra những câu cằn cõi.

Nó không thèm nhìn thầy, chả để ý gì đến mấy câu hỏi của thầy Trương vừa rồi.

– “Thầy quản nổi em sao? Hứ!”

Tiết học trôi qua một cách êm đềm, chỉ có ai kia là bực bội tột độ. Nó uể oải cất tập sách bừa bộn trong tủ vào, đứng lên ra về nhưng lại chẳng hề hay biết lại có một ánh mắt ôn nhu, suy tư đặt lên người nó.

Xuống nhà giữ xe, nó phóng thật nhanh về nhà, cả người mệt mỏi.

Về tới nhà, nó bước chậm chạp lên phòng, lướt qua ba của nó đang ngồi hậm hự ở phòng khách với cô chị gái cùng cha khác mẹ của mình.

– “Đứng lại!”

Ba nó đập bàn, lông mày cau lại, Viễn Dung khựng lại, trưng bộ mặt lạnh toang đáp lại họ.”Có chuyện gì à?”

– “Thấy ba và chị không hỏi. Có còn quy tắc nữa không hả?”

Thực sự rất giận, ông ném chiếc cốc uống trà mình đang nâng niu trên tay xuống sàn gần chỗ mà nó đang đứng.

Mảnh vỡ thủy tinh vỡ văn tung tóe vô tình sắt nhọn mà cứa vào chân cô một đường rõ dài. Máu từ từ len lỏi mà chảy ra.

Từ Tiết Chi ôm tay của Từ Tôn, tay khẽ vuốt vài lưng ỏng ẹo lên tiếng.

– “Cha bớt giận, em nó còn nhỏ từ từ mà dạy bảo!”

Về phần Viễn Dung, nó gầm mặt xuống, giương đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn thẳng vào Từ Tôn.

– “Ông la cái gì? Thật là ồn ào!”

Nó hét vào mặt ông, rồi lấy tay chỉ thẳng vào Tiết Chi.

– “Bớt ỏng ảnh lại đi. Đừng có trưng cái bộ mặt mèo khóc chuột của chị ra ngoài, làm tôi muốn nôn ra.”

Nói, nó vứt cái cặp nặng nề chả mình vào chỗ chị gái đang gồi rồi thản nhiên bước lại ra ngoài.

– “Đi chơi đây. Chưa chết. Chưa cần tìm”

Nó đi ra Gara, nhìn nhìn ngó ngó con xe Ninja HS mà lúc trước nó tự tay sắm cho mình hồi năm ngoái. Chẳng để ý đến vết thương chân mình đang chảy rất nhiều máu ra sao, nó dắt con siêu xe ra ngoài phóng đi.

Phải nói đây là lần thứ n nó lấy xe đi và cũng là lần thứ n nó bị bắt.

Mấy ông cảnh sát nhìn mặt nó ngán ngẩm, chán cơm. Nó cũng rất biết điều, nhiều lần thành quen nên mỗi lần gặp mấy ổng mà nói là thậm chí không cần kêu lại nó tự giác nộp tiền rồi đi tiếp. Nhà chị giàu quá mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN