“Dì ơi, Phó tiên sinh đâu ạ?”
Dì giúp việc chỉ lên lầu: “Tiên sinh ăn xong bữa sáng liền vào thư phòng rồi.”
Ngụy Lật “à” một tiếng, gắp trứng chiên vào tô cháo còn nóng hổi, tách lòng đào ra trộn cùng với cháo. Sau khi ăn xong, cô quanh quẩn trong phòng khách xem TV đến nỗi than ngắn thở dài, trong lòng cứ có cảm giác nghèn nghẹn, nhìn cái gì cũng cảm thấy không hợp mắt, dù là chậu kim tiền thảo quá mức tươi tốt, hay là đám cá vàng đang tung tăng quẫy đuôi trong bể cá. Đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện lần trước, cô bèn lấy giấy bút ra vẽ Phó Thời Cạnh.
Rõ ràng là người quen thuộc như vậy, nhưng chỉ vẽ dựa trên trí nhớ của cô lại ra một người hoàn toàn khác, cô đành phải mở điện thoại tìm ảnh chụp của anh rồi dựa theo đó mà vẽ lại. Cũng không biết tấm ảnh này cô đã chụp khi nào, anh ngồi trên ghế lật giở tài liệu trong tay, phong thái nghiêm túc chuyên chú, góc chụp là góc nghiêng hơi chếch, hiển hiện rõ nét nhất có lẽ là đường nét bên sườn mặt hài hòa quyến rũ.
Tiếng bút chì sột soạt trên trang giấy vẽ như đánh thức mọi tâm tình chôn giấu trong lòng cô, cô chú tâm phác họa bộ dáng của anh, sau đó chống cằm nhìn đến phát ngốc. Khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, để cho cô nhìn cả đời cũng không phiền chán.
Tiếng bút chì trên giấy
Web này còn tổng hợp rất nhiều tiếng khác (tiếng quẹt que diêm, tiếng lá cây rì rào, tiếng lật sách, tiếng nuốt nước bọt,…)
Cô đặt bức tranh đã hoàn thiện lên bàn trà, nằm xuống sofa vươn vai tay chân, lắng nghe âm thanh trong TV tựa như tiếng ru, chẳng mấy chốc cô đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ngụy Lật tỉnh lại vì bị Phó Thời Cạnh nhéo mũi trêu chọc, cô mở bừng mắt, hổn hển hít thở: “Anh làm gì thế!!”
Phó Thời Cạnh cười cười, cầm tờ giấy vẽ lên phủi phủi rồi hỏi ngược lại: “Vậy em làm gì đây?”
Mãi đến giờ cô mới nhớ ra mình phải thực hiện nhiệm vụ dỗ dành tên nhóc to đầu này, vội vàng thay đổi sắc mặt: “Anh thích không, em vẽ anh đó.”
Phó Thời Cạnh đảo mắt nhìn, cuộn bức tranh cất vào túi rồi dí tay lên trán cô: “Đừng nghĩ ra mấy chiêu này để lấy lòng anh, chuyện tối qua còn chưa xong đâu.”
Sau đó anh đứng dậy đi vào nhà ăn, hoàn toàn không để ý tới cô ngồi ở sofa giận hờn đá trái đá phải, chỉ ném lại một câu: “Tới giờ ăn cơm rồi, còn không mau vào đây.”
Mỗi cuối tuần, dì giúp việc làm xong cơm trưa thì sẽ trở về nhà, cả căn phòng giờ đây chỉ còn lại hai người mặt đối mặt. Hôm nay Ngụy Lật luôn ân cần gắp đồ ăn cho anh, mới đầu Phó Thời Cạnh còn ý ý tứ tứ ăn hai miếng, về sau thực sự chịu không nổi.
“Để anh tự gắp được rồi, anh có phải con nít 3 tuổi đâu.”
Ngụy Lật giương mắt nhìn anh, ấm ấm ức ức thu đũa về: “Ừm…”
Phó Thời Cạnh nghẹn cười, người trước mặt anh lúc thì bày đủ trò nghịch ngợm cứng đầu, lúc lại ngoan hiền đến đáng thương, anh bèn múc cho cô một chén canh: “Ăn canh.”
Cơm nước xong, Phó Thời Cạnh muốn đi ngủ trưa, Ngụy Lật cũng tung ta tung tăng theo chân anh; anh xốc chăn lên giường, cô cũng chui vào theo.
Phó Thời Cạnh bày ra vẻ không hiểu phong tình, mở miệng: “Em còn muốn ngủ đấy à?”
Buổi sáng rời giường trễ đã đành, trước khi ăn cơm cũng không quên ngủ thêm một giấc, bây giờ lại còn muốn ngủ tiếp.
Ngụy Lật ló đầu ra từ trong chăn: “Em nằm cho anh ấm chỗ thôi, anh yên tâm.”
Phó Thời Cạnh cũng không quản cô nữa, trở mình quay lưng lại, diễn thái độ lạnh nhạt cứng nhắc rất vào vai. Nhưng cô không để trong lòng, vươn tay viết loạn trên lưng anh, viết xong còn hỏi: “Anh đoán xem em vừa viết gì?”
“Không đoán ra.”
Giọng điệu lạnh lùng cũng không khiến Ngụy Lật nản lòng, cô tiếp lời: “Em viết ‘Phó Thời Cạnh là đồ hẹp hòi’ đấy.”
‘Đồ hẹp hòi’ lập tức quay người lại, duỗi tay niết tới niết lui khuôn mặt nhỏ của cô, bẹo ra đủ kiểu: “Em mà nói nữa thì anh sẽ đá em lăn xuống giường.”
Ngụy Lật bĩu môi, chui gọn vào trong vòng tay anh, Phó Thời Cạnh thuận thế mà thân mật ôm lấy cô. Trên người cả hai có mùi sữa tắm giống nhau, điều hòa phả hơi mát quanh căn phòng, hô hấp hai người đan chéo ở bên nhau, Ngụy Lật vốn dĩ không muốn ngủ, nhưng hơi ấm của anh đã dễ dàng dẫn cô vào cơn mơ ngọt ngào.
Chiều hôm ấy, Lục Thương gọi điện rủ anh cùng đánh cầu lông ở sân vận động gần đó. Ngụy Lật vốn còn cho rằng sẽ có thêm vài người bạn như lần trước, nhưng lúc đến chỉ thấy mỗi Lục Thương và bạn gái của cậu ta.
Lục Thương chuyển vợt qua lại trên tay, khiêu khích nhìn Phó Thời Cạnh: “Cậu với mình làm một trận chứ nhỉ?”
Phó Thời Cạnh lấy vợt trong túi ra, thẳng lưng ngạo nghễ bước vào sân. Hai bọn họ ở trong sân với khí thế ‘chiến đấu’ hừng hực, còn Ngụy Lật và bạn gái của Lục Thương ngồi ở bên ngoài có vẻ rất hòa hợp, qua giới thiệu, cô biết đối phương tên Cao Ninh, làm quản lý trong một công ty.
“Mình với Lục Thương chỉ là bạn thân thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, tên kia lúc nào cũng ầm ĩ, mình không quản nổi.”
Ngữ khí của Cao Ninh rất nhẹ nhàng, nhưng cách nói chuyện vừa thoải mái vừa hài hước, Ngụy Lật cúi đầu cười trộm. Hai người trao đổi Wechat, hẹn lần sau cùng nhau dạo phố ăn bữa cơm.
Phó Thời Cạnh thắng Lục Thương, thong thả đi về phía Ngụy Lật, còn Lục Thương lại vừa đi vừa lải nhải oán giận trạng thái của mình hôm nay không tốt, không thể phát huy toàn bộ sức lực.
Cao Ninh còn tặng thêm cho cậu ta một cú trời giáng: “Thôi đi, kỹ thuật của anh không tốt thì cứ nói thẳng ra.”
Lục Thương nhìn người bên kia được Ngụy Lật chuẩn bị khăn lông và nước mát, còn mình đã thua lại còn bị bạn gái chọc cho tức chết, trong lòng cân đo đong đếm: “Ôi chao, chẳng biết bao giờ em mới biết săn sóc anh như thế cơ chứ.”
Cao Ninh cầm vợt ra hiệu với Ngụy Lật, không quên ném cho Lục Thương một câu trêu chọc: “Chừng nào anh thắng được anh Phó rồi hẵng nói.”
Sau khi Ngụy Lật theo vào sân, Lục Thương mới đi đến bên cạnh Phó Thời Cạnh, hai người vừa uống nước vừa câu được câu chăng chuyện trò.
“Sao, tâm tình không tốt hả? Cậu thắng mình mà thoạt trông cũng chả vui vẻ gì cho cam.”
Bọn họ làm bạn bè hơn hai mươi năm, vì thế họ lại càng hiểu biết nhau hơn bất cứ ai.
Phó Thời Cạnh nhìn bóng dáng của Ngụy Lật trên sân: “Hôm qua công ty của cô ấy hợp tác với công ty thằng nhóc Cố Trạch kia, gần đây cảm xúc của cô ấy không tốt, mới đầu mình lại không chú ý đến, nhờ sự kiện hôm qua mà mình mới hay, tên kia gây khó dễ với cô ấy rất nhiều lần.”
Nhà bọn họ đều có quen biết với nhau, đương nhiên Lục Thương cũng biết bản tính của Cố Trạch: “Tiểu Ngụy đã chịu ấm ức rồi.”
Cố Trạch chỉ nhỏ hơn hai người họ mấy tuổi, nhưng tính tình đại thiếu gia khó đoán khó chiều, đời sống tình cảm loạn cào cào, thành thử hai bên cũng hiếm khi lui tới.
“Hay là để mình đi giáo huấn thằng nhóc đó một trận?”
Lục Thương vừa nói vừa xoa xoa nắm đấm, trông giống như được trở về những năm tháng còn nổi loạn khi xưa.
“Không cần, chuyện này mình tự lo liệu.”
Sau khi tắm rửa thay đồ, Cao Ninh có việc nên rời đi trước, Lục Thương không biết xấu hổ mà bám dính lấy đôi trẻ, một hai đòi phải dẫn bọn họ đi tới nhà hàng Thái Lan mới mở kia làm chuột bạch cho bằng được.
Bầu không khí trong nhà hàng rất mới lạ, ngồi ở bàn ăn trong nhà hàng nhìn ra cửa sổ là một khu vườn, tựa như không gian thiên nhiên thu nhỏ, dây leo xanh mướt rủ xuống, có cây cầu gỗ bắc ngang qua dòng suối nhỏ, còn có mấy đôi chim công thong thả dạo bước, thỉnh thoảng lại xòe cái đuôi như nan quạt sặc sỡ sắc màu. Cách một lớp kính mỏng, mọi cảnh vật đều được thu hết vào trong đáy mắt.
Phó Thời Cạnh lái xe, ban nãy Ngụy Lật uống hai ly rượu trái cây, giờ đây cô ghé đầu vào cửa sổ hưởng thụ gió đêm mơn man mái đầu, tựa như bàn tay trìu mến ôn nhu của người thương.