“Lục Thương về rồi hả anh?”
“Ừm.”
Ngụy Lật cười: “Xem ra từ nay em phải trau dồi kỹ năng nấu nướng thật nhiều.”
“Lần sau cậu ta mà đến thì để anh bắt cậu ta vào bếp.”
Lúc ngồi ở phòng khách, bỗng Phó Thời Cạnh nhớ tới một chuyện: “Tuần sau anh phải qua Malaysia công tác, chỉ sợ nửa tháng mới về được, em ở chung cư bên kia được không, anh dặn dì qua đó với em.”
Ngụy Lật bóc một quả vải cho vào miệng anh: “Phải đi lâu vậy hả?”
“Ừm, hạng mục lần này khá quan trọng, anh qua đó vừa phải đàm phán, vừa phải khảo sát, nhưng anh sẽ sắp xếp về sớm.”
Ngụy Lật lắc lắc đầu: “Em có còn nhỏ đâu, anh đừng lo, cứ chuyên tâm làm việc, em ở nhà đợi anh.”
Phó Thời Cạnh duỗi tay ôm choàng lấy cô, bởi vì một câu “em đợi anh” mà cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn vô cùng.
Sáng thứ Hai hôm đó, Ngụy Lật xin nghỉ nửa buổi để đi tiễn anh. Anh đi cùng một vài vị lãnh đạo trong công ty, nếu như thường ngày, chắc hẳn cô sẽ né tránh không tới, nhưng chẳng hiểu vì sao hôm nay trong lòng thôi thúc cô phải đi cho bằng được.
Mấy vị lãnh đạo đều thức thời rời đi check-in trước, nhưng bốn phía vẫn người đến người đi, Ngụy Lật mặc kệ, chủ động ôm lấy cổ anh: “Em chờ anh trở về.”
Anh xoa xoa đầu cô, cúi xuống đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán: “Anh nhớ rồi.”
Sau đó dặn tài xế lái xe đưa cô về công ty, Lý Nhiễm thấy cô trở về thì đưa cho cô một viên kẹo nhỏ: “Ăn ăn ăn, ngọt lắm.”
Giữa trưa, lúc ăn cơm, Ngụy Lật mới nói với cô ấy: “Đợi xong công việc lần này, mình quyết định nộp đơn từ chức.”
Lý Nhiễm sững sờ kinh ngạc, nhưng về sau cũng hiểu rõ: “Ừm, từ chức cũng tốt, đổi công tác, coi như ổn định lại tâm tình, không cần phải mệt tai nghe những lời gièm pha ác ý ở đây nữa.”
“Ừ, mình cũng nghĩ vậy.”
“Hạt Dẻ, mình thấy cậu khác trước kia lắm.” Lý Nhiễm nhìn cô, chầm chậm nói, “Dũng cảm hơn trước kia rất nhiều.”
Không sợ trả giá, cũng không sợ thất bại, thản nhiên mà kiên định.
“Không tốt sao?”
“Đương nhiên là tốt chứ.”
Cuối cùng cô ấy cũng trưởng thành, học được cách dũng cảm yêu người, và yêu lấy bản thân.
Chiều thứ Sáu, Ngụy Lật mua ít đồ ăn về chung cư nấu ăn, nhưng nửa đường mẹ cô lại gọi tới.
“Dạ con nghe.”
“Về nhà một chuyến.”
Đột nhiên trái tim của Ngụy Lật thẩm thỏm như bị ai bóp nghẹn: “Sao vậy ạ?”
Giọng nói của Tô Tĩnh Mai cực kỳ bình tĩnh, là ngữ khí bình thản mà lâu lắm rồi cô chưa được nghe: “Về nhà rồi nói sau.”
Nói xong, bà ngắt điện thoại. Ngụy Lật ngơ ngẩn mấy giây, đánh lái chạy về nhà. Đi xe mất 40 phút vẫn bình thường, chỉ đến khi mở cửa nhà, Ngụy Lật mới cảm thấy tay mình đã run lên bần bật.
“Mẹ.”
Ánh đèn trong nhà sáng rỡ, rất dễ dàng thấy được mấy hộp quà cáp chất đầy trên bàn nước.
Cô đi đến sofa, Tô Tĩnh Mai quét mắt nhìn cô, lại đảo mắt nhìn về phía mấy hộp quà: “Đều là mẹ của bạn trai con đưa tới đấy.”
Mẹ của bạn trai?
Trong lòng Ngụy Lật bỗng chốc sinh ra nghi hoặc, cô còn chưa gặp được mẹ của Phó Thời Cạnh bao giờ.
“Chiều nay có người gõ cửa, mẹ ra mở thì thấy một người phụ nữ, sau lưng bà ấy là hai người bưng bê quà cáp, nói là mẹ của Phó Thời Cạnh.”
“Trách không được con không chịu dẫn bạn trai tới gặp mẹ.”
Ngụy Lật ngỡ ngàng: “Mẹ.”
“Mẹ biết, con sợ mẹ tới tìm bạn trai con, tìm cậu ta đòi Đông đòi Tây, có phải hay không?”
Tô Tĩnh Mai cười, nhưng trong nụ cười lại là sự bất lực đến cùng cực: “Hai mẹ con chúng ta đã trở nên như vậy từ khi nào kia chứ?”
Bà hỏi Ngụy Lật, cũng là đang hỏi chính mình. Bọn họ đã từng là người phú quý không gì kể xiết, nhưng cũng là người khó khăn đến không chốn dung thân, thật cực khổ mới đi đến ngày hôm nay, vì cớ gì lại trở nên xa cách như thế?
“Mẹ của cậu ta nói chuyện khách khí lắm, nhưng mẹ hiểu, bà ấy chướng mắt nhà chúng ta vô cùng.” Đoạn, Tô Tĩnh Mai nhìn lại con gái mình, thở dài đánh thượt: “Chướng mắt thì bỏ đi.”
Ngụy Lật đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bà, lập tức hiểu ý: “Con yêu anh ấy, có liên quan gì đến mẹ của anh ấy đâu, chỉ vì bà ấy chướng mắt ghét bỏ mà con phải từ bỏ tình yêu sao?”
“Con thích cậu ta, con yêu cậu ta, nhưng sau đó thì sao? Hai đứa kết hôn, chẳng lẽ cả đời không nhìn mặt gia đình đằng ấy hay sao? Con thì có thể, nhưng liệu cậu ta có chấp nhận hay không?”
Ngụy Lật muốn phản bác, nhưng cổ họng lại nghèn nghẹn như muốn nghẹt thở. Cô không biết, cũng không dám suy nghĩ, bắt lựa chọn giữa tình yêu và tình thân là một chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào, nếu để cô chọn, cô cũng không thể thuyết phục được bản thân, làm sao dám vọng tưởng.
“Mẹ giục con về nhà, giục con gả chồng, con giận dỗi không vui, mẹ không trách con. Chỉ là… Ngụy Lật à, mẹ chưa từng muốn hại con.”
“Mẹ chỉ muốn con có mái nhà nhỏ yên ấm, gả cho một người bình thường, vậy thì có sai không con?”
Không hề sai, bản thân cô cũng chưa từng nghi ngờ tình cảm yêu thương mà người mẹ dành cho con. 15 năm trước, bố của Ngụy Lât gặp tai nạn nên qua đời, Tô Tĩnh Mai vốn có thể ném cô lại cho nhà nội, rồi nhân lúc còn trẻ đẹp mà lấy tấm chồng mới, nhưng bà không làm thế, bà quyết định mang con gái bỏ quê, một mình nuôi dưỡng cô trưởng thành, từ người con dâu hiền lành thục đức thành người phụ nữ góa chồng chua ngoa, mấy ai biết bà đã chịu biết bao khổ cực.
“Con… con biết, nhưng con không muốn phải cưới một người con không yêu.”
Con muốn gả cho anh ấy, không thể sao?
Tô Tĩnh Mai dựa vào sofa, yên lặng nhìn cô, giống như đang nhìn chính bản thân mình năm nào: “Cưới được người mình yêu là sẽ hạnh phúc cả đời ư? Mẹ và bố con còn chưa đủ làm ví dụ hay sao?”
Tô Tĩnh Mai và bố của Ngụy Lật yêu nhau nồng nhiệt, từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cơ ngơi, từ nhỏ đến khi cô 8 tuổi, gia cảnh nhà họ chẳng thua kém bất cứ một ai, cha mẹ ân ái, khi đó Tô Tĩnh Mai ôn nhu điềm tĩnh, là người mẹ, người phụ nữ tốt nhất trong lòng cô. Nhưng rồi năm Ngụy Lật 8 tuổi, bố cô đi máy bay qua Châu Úc, không may gặp tai nạn hàng không, không ai biết ông đến Châu Úc làm gì để rồi táng thân nơi xứ người. Mãi đến khi kiểm kê lại tài sản mới hiểu ra, công ty của nhà đã sớm thành cái vỏ rỗng, bởi bố cô đã âm thầm chuyển hết tài sản qua Châu Úc; mà ở bên kia đại dương, ông ta còn có cả một đứa con trai 5 tuổi.
“Lan nhân nhứ quả”, chỉ bốn từ ngắn ngủi, nhưng mỗi lần đọc tới lại khiến lồng ngực người từng trải đau đớn đến thảm thương.
Lan nhân nhứ quả
Lan nhân nhứ quả [兰因絮果]: Đây là một câu thành ngữ, ý chỉ hôn nhân mở đầu tốt đẹp nhưng kết thúc đau thương.
Lan nhân [兰因]: Sự kết duyên tốt đẹp ; thời Xuân Thu, thị thiếp của Trịnh Văn Công là Yên Cật nằm mộng thấy tiên nữ tặng cho nàng một đóa hoa lan đẹp và tĩnh mịch, không lâu sau đó nàng liền cùng với Trịnh Văn Công kết thành vợ chồng. Vì vậy, [Lan nhân; 兰因] thường được dùng để chỉ nhân duyên đẹp đẽ như hoa lan. “Lan nhân” cũng là từ ngữ trong Phật giáo, giảng về nhân quả, giảng về tham thiền, giảng về giác ngộ, nghĩa của từ này có thể nói là tham thấu nhân quả, nhìn thấu thế sự, quên hết phiền ưu.
Nhứ quả [絮果]: Ẩn dụ về kết cục ly tán.