Đủ để đốt cháy hy vọng mãnh liệt trong em]
Kể từ ngày ấy, Ngụy Lật mới biết mình thuộc phái hành động, nhưng đến lúc tay trong tay Phó Thời Cạnh đứng trước cửa nhà mình, cô lại cảm thấy căng thẳng vô cùng, nắm chặt lấy tay anh, còn hít mấy hơi thật sâu.
Phó Thời Cạnh cũng khẩn trương, búng trán chê cười cô: “Sợ như vậy luôn hả? Hay anh đưa em về?”
Ngụy Lật bất bình nhìn anh, ổn định tâm tình rồi mới gõ cửa, rõ ràng là nơi cô đã đi đi về về vô số lần, nhưng giờ phút này Ngụy Lật cảm thấy mình như một vị khách đến thăm nhà. May mắn là Tô Tĩnh Mai ra mở cửa ngay, mới đầu bà còn hơi ngạc nhiên khi thấy cô và Phó Thời Cạnh đứng ở cửa, nhưng rất mau đã bình tĩnh lại, gật đầu: “Vào nhà đi.”
Tô Tĩnh Mai đi vào nhà rót hai ly nước, lúc xoay người thấy cả hai vẫn ngơ ngác đứng ở cửa thì buồn cười: “Đứng ở đó làm gì, ngồi xuống đi.”
Phó Thời Cạnh cất tiếng chào hỏi: “Con chào dì, con là Phó Thời Cạnh, bạn trai của Ngụy Lật.”
Trước nay Tô Tĩnh Mai mới chỉ nghe kỳ danh, hiện giờ mới thấy được chân nhân, tuy rằng ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại âm thầm tán thưởng, quả thật chỉ cần dựa vào bề ngoài này cũng đã đủ ‘lừa’ con gái bà.
Bà gật gật đầu coi như đáp lại, nhìn qua Ngụy Lật: “Kể chuyện cho mẹ nghe đi chứ.”
Ngụy Lật không nghĩ mẹ lại ném củ khoai lang bỏng tay về phía mình, đương lúc muốn giải thích thì Phó Thời Cạnh đã tiếp lời: “Là con đến Nam thị tìm Tiểu Lật.”
“Dì Tô, con xin lỗi dì vì sự việc ngày ấy, nhưng mẹ con cũng không thể đại biểu cho ý kiến của con được, bây giờ con tới gặp dì để hỏi ý kiến dì, hy vọng dì có thể đồng ý cho hôn sự của bọn con.”
“Hôn sự?” Tô Tĩnh Mai hoài nghi nhìn anh: “Nhà cậu đã biết chuyện này chưa?”
“Con đã nói chuyện này với bố mẹ, tuần sau con sẽ đưa Tiểu Lật về nhà.”
Tô Tĩnh Mai cười: “Dường như cậu đã nắm chắc hơn nửa phần là dì sẽ đồng ý rồi phải không?”
Phó Thời Cạnh nắm chặt tay Ngụy Lật, chân thành đáp lời: “Dì, tình cảm của con và Tiểu Lật rất tốt, hơn nữa con tự nhận điều kiện của con cũng khá ổn định, nếu Tiểu Lật muốn kết hôn, con nhất định sẽ là lựa chọn tốt nhất của cô ấy.” Không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Lời này nếu đổi lại thành người khác nói thì không tránh khỏi cảm giác quá mức cuồng vọng, nhưng lúc anh nói lại vô cùng thành khẩn mà chắc chắn, đúng mực.
Lời đều đã nói xong, Tô Tĩnh Mai cũng không muốn gây khó dễ cho đôi trẻ, chỉ lặng nhìn bộ dáng thiếu nữ e thẹn của Ngụy Lật rồi âm thầm thở dài.
Cha mẹ yêu con, luôn muốn vì con mà lo lắng chu toàn, nhưng dù có chu toàn tới đâu cũng vẫn không thể dám chắc con mình sẽ sống trọn đời vui vẻ hạnh phúc, nửa đời bà đã lạc trong sương mù, điều bà mong mỏi nhất chỉ là tương lai Ngụy Lật được viên mãn.
Bọn họ tới vội vàng, Tô Tĩnh Mai cũng không giữ hai người ở lại dùng bữa, chỉ tiễn đến dưới lầu.
Ngụy Lật lưu luyến vẫy vẫy tay chào bà, mãi đến khi không thấy được bóng dáng của bà nữa mới cảm thấy buồn bã, lát sau cô nói với Phó Thời Cạnh: “Mẹ em nửa đời luôn mạnh mẽ, nhất là sau khi xảy ra những chuyện kia, nhưng gần đây em lại thấy mẹ lại trở nên rất ôn hòa.”
Giống như, giống như mẹ cô đã già rồi…
Phó Thời Cạnh không nói gì, chỉ âu yếm nắm lấy tay cô, Ngụy Lật ngước ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc thành phố có nơi sầm uất, có góc lại bình phàm vắng vẻ. Trong lòng cô bỗng chợt chua xót mà nhớ lại ngày trước, thuở niên thiếu gặp biến cố, mẹ cô như bậc tướng lĩnh bảo vệ cô chu toàn; cô phiền chán mỗi lần bà ngang ngược khó hiểu,… Mãi đến khi cô trưởng thành một chút, rốt cuộc cũng đã hiểu được lòng người mẹ, lại bất giác phát hiện bộ giáp trên người vị tướng ấy đã hao mòn tự bao giờ.
[Có lẽ hành trình của đôi ta là giấc mơ không hồi kết
Giữa thế giới bộn bề kia đôi ta chỉ cần ôm lấy nhau]