Lạp nhi! Xin hãy tự trọng!
Chương 1: Muội tử nham hiểm
CHƯƠNG 1: MUỘI TỬ ĐỘC ÁC
VƯƠNG PHỦ THỪA TƯỚNG
Trong phòng lớn Vương phủ một thanh âm trong trẻo của một nữ tử õng ẹo vang lên:
“ Phụ thân, Dao nhi muốn gả cho Bát vương gia cơ! Phụ thân đừng chọn Lạp tỷ mà… Tỷ ấy nói với nữ nhi là không muốn gả đi đâu, người cho nữ nhi gả thay tỷ tỷ đi mà!“
Với giọng nói õng ẹo từ nữ tử ấy, Vương thừa tướng đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, sủng nịch nói:
” Hết cách rồi, hôn sự này là do Hoàng thượng ban cho, không thể nói đổi là đổi được. Cũng do Bát vương gia có cảm tình với tỷ tỷ con trước nên mới chọn con bé làm đối tượng kết hôn.”
Nghe được câu trả lời như vậy nữ tử õng ẹo một lời không nói liền chạy về phòng.
“ Tú Nhi, ngươi qua đây”. Nữ tử õng ẹo nhìn nô tì Tú Nhi vừa định ra khỏi phòng, cô ta ngồi trên ghế Thái phi cười gian kêu lại.
Nô tì Tú Nhi ngoan ngoãn đi tới chỗ nữ tử õng ẹo.
“ Làm theo lời ta, là như thế này….”
…
RẦM
“ Đại tiểu thư!! Cô…mau cứu nhị tiểu thư… nhị tiểu thư bị người ta bắt đi rồi..Bọn chúng…bọn chúng đòi tiền chuộc mới chịu thả người…! “. Nô tì Tú Nhi không biết từ đâu chui ra đập cửa xông vào phòng Vương La Lạp khóc lóc kể lễ với cô.
“ Thật không? Để ta nói chuyện này với phụ thân…“.
Nô tì Tú Nhi nghe vậy liền xám mặt, cô ta chặn bước chân của Vương La Lạp tiếp tục nói:
“ Bọn… bọn bắt cóc nói chỉ cần một mình cô đem tiền chuộc… nếu không… nếu không sẽ giết nhị tiểu thư!! “
“… Được rồi, ngươi dẫn đường cho ta. “
…
Nô tì Tú Nhi nhanh nhẹn dẫn Vương La Lạp đến một khu rừng vắng vẻ. Cô ta đang bước đi bỗng dưng dừng lại, xung quanh chỗ Vương La Lạp bị bao phủ bởi tiếng bước chân, có người tới. Nô tì Tú Nhi chạy lên trước, cô ta cười đắc ý, Vương La Lạp đang nhìn nhìn nô tì trước mặt mình thì tự dưng có mấy người đàn ông da hơi ngâm đen xông đến bịt miệng cô, Vương La Lạp không giãy giụa lập tức ngất lịm đi.
“ Đây là tiền của mấy người, nhớ giải quyết ổn thỏa, tốt nhất đừng ảnh hưởng tới nhị tiểu thư của ta. “ Nô tì Tú Nhi lấy ra trong tay một túi tiền lớn đưa cho mấy gã đàn ông da hơi ngâm đen. Cô ta dặn dò kỹ càng sau đó mới bước chân đi.
…
Vương La Lạp đau đầu tỉnh dậy, cô không biết mình đã ngất bao lâu rồi, trước khi chìm vào giấc mộng cô đã nghe hết đoạn đối thoại của nô tì Tú Nhi với mấy gã da hơi ngâm đen. m mưu thâm hiểm của muội tử đúng là khiến cô không thất vọng.
Vương La Lạp khẽ ngồi dậy đảo mắt nhìn xung quanh, bên dưới cô là một đống lá khô, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng nước chảy. Cô tự lẩm bẩm một mình:
“ Sao ta lại ở đây? Mấy gã kia đâu!!? “
“ Bọn chúng chết hết rồi”.
“ !!! “.
Vương La Lạp kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt. Hắn mặt trên người một bộ đồ màu đen, mái tóc dài xõa ra, gương mặt tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng đây là một thằng nhóc con.
“ Mặt trẻ con, ta đang ở đâu thế? “. Vương La Lạp cười cười hỏi thiếu niên trước mặt mình.
“ Ngươi dám nói ông là mặt trẻ con, ông đây lớn tuổi hơn ngươi nhiều đấy!!! “. Cả người thiếu niên cứng đờ, đen mặt đáp.
Thiếu niên mặt trẻ con nhìn thiếu nữ trước mắt đánh giá, cô gái mặc trên người bộ y phục màu trắng đơn giản, mái tóc được cột lên gọn gàng như nam tử, mặt tươi như hoa đang chằm chằm nhìn mình. Hắn thoáng qua một giây rùng mình.
“ Bọn da đen đó định bán ngươi đi làm kỹ
nữ, may cho ngươi là ta đi ngang qua đó, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, mau đa tạ ta đi! “ Thiếu niên mặt trẻ con nhanh chóng lấy lại bình tỉnh, đắc ý nói.
” Đa tạ công tử”. Vương La Lạp vẫn giữ vẻ mặt tươi như hoa nhìn hắn.
Thiếu niên mặt trẻ con: “… “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!